Dương Khánh là người khôn khéo, biết mình nên chiếu cố đến những ai. Y biết trong số những người cũ được Miêu Nghị mang theo thì Trần Phi là người đầu tiên đã cùng Miêu Nghị bắt đầu sự nghiệp từ hồi Miêu Nghị còn ở Nam Tuyên phủ cho đến tận bây giờ, nên dù cho Trần Phi chưa đủ tu vi nhưng vẫn có vị trí trong hai mươi vị Phủ chủ.
Có chỗ dựa là Miêu Nghị, cộng thêm sự cất nhắc của Dương Khánh, nên tuy Trần Phi được đặc cách đề bạt nhưng vẫn có thể ngồi yên ổn vào cái chức vị này, mặc dù không chói mắt so với các chức vị khác nhưng nếu làm việc thận trọng thì với vị trí này, Trần Phi sẽ dễ được đền bù mong muốn, cũng sẽ không làm phát sinh ra sai lầm gì.
Một ví dụ khác là Dương Triệu Thanh. Cũng vào thời gian Miêu Nghị làm Phủ chủ ở Thủy Vân phủ, vị Dương Triệu Thanh này giữ lại một số tán tu mà gã quen biết ngay trên địa bàn của mình, đó là những tên có thể giúp đỡ và ra sức làm việc cho gã. Có năng lực chính là có năng lực, cũng như vàng có thể phát sáng ở bất kỳ nơi đâu, gã dùng năng lực của bản thân dẫn tới sự chú ý của Dương Khánh, nên cũng được Dương Khánh đặc cách đề bạt lên làm Phủ chủ.
Trong số những người cũ được Miêu Nghị mang theo từ bên phía Thủy Vân phủ, cũng chỉ có Trần Phi cùng Dương Triệu Thanh được lên chức Phủ chủ, phần lớn những nòng cốt khác vẫn làm tiếp chức Sơn chủ. Dương Khánh nắm bắt chừng mực không tồi, coi như là y đã giúp Miêu Nghị không mang tiếng bạc đãi những bộ hạ cũ kia.
Chẳng qua là nếu những người cũ kia vẫn không thể hiện ra được năng lực xuất chúng của bản thân, thì dù cho họ có thể thơm lây một lần nhưng cũng không thể thơm lây cả đời mãi được. Không phải là ai cũng có thể có quan hệ đặc biệt với Miêu Nghị giống như Trần Phi, không phải ai cũng kết giao với Miêu Nghị vào thời điểm hắn vẫn còn tầm thường bé nhỏ. Không biết khi những người khác chưa bắt kịp lần này thì sau này còn có cơ hội nữa hay không đây.
Có lúc quy luật mạnh được yếu thua là tàn khốc thế đấy, kẻ có năng lực thì tranh đoạt vị trí cao hơn, kẻ không có năng lực thì dần dần sẽ bị quên lãng, thậm chí còn bị đào thải.
Miêu Nghị cảm thấy hài lòng về việc Dương Khánh sắp đặt chức vị cho những thuộc hạ cũ như thế, hắn có thể nhận ra được là Dương Khánh quả thật đã mất công lo nghĩ một phen. Nếu như Dương Khánh không đặc biệt để tâm tới những bộ hạ cũ của hắn, trong tình cảnh không có gì là đặc thù, Dương Triệu Thanh cũng chưa chắc có thể ngoi lên mặt nước được.
Ở vị trí đối diện với Dương Triệu Thanh đang đứng phía dưới, Miêu Nghị ân cần dạy bảo:
- Triệu Thanh, Bổn tọa đã đặc cách đề bạt ngươi ở Thủy Vân phủ một lần rồi, lại tiếp tục đặc cách đề bạt lần này nữa thì đã mang tính chất đặc thù. Bổn tọa không thể chiếu cố đặc thù với ngươi mãi đâu, ngươi là người thông minh, trong lòng ngươi hiểu rõ nên làm như thế nào. Bổn tọa không hy vọng tiền đồ của ngươi chỉ dừng lại ở đây, việc ngươi cố gắng đề cao tu vi cho bản thân mình là rất trọng yếu, đã hiểu chưa?
Hiện nay, có người nào trong hai điện lại không biết Điện chủ đã lọt vào pháp nhãn của Quân sử chứ, Quân sử đã dọn sẵn con đường thăng tiến cho Điện chủ rồi, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì chuyện Điện chủ làm tới chức cung chủ là chuyện sớm hay muộn, vì vậy lời nói này của Miêu Nghị được xem là ý vị sâu xa lắm.
Dương Triệu Thanh chắp tay đáp:
- Ân tri ngộ của Điện chủ, Triệu Thanh suốt đời khó quên. Triệu Thanh này nhất định sẽ nhớ kỹ những điều Điện chủ đã dạy bảo!
Miêu Nghị phất tay mấy cái, bảo gã lui xuống.
Tất cả Phủ chủ của từng khu vực đã đến đông đủ, Thiên Nhi, Tuyết Nhi cũng đã hoàn tất việc kiểm kê, thu nhận tuế chước của các phủ đã nộp lên.
Vật nào chỗ nấy rồi, tiền lương cần phát cũng đã được nội tổng quản Diêm Tu phát dần xuống rồi, mọi người đều rất cao hứng khi lấy được đồ vào tay.
Miêu Nghị nuôi nhiều Hành tẩu như thế nên tiền bạc trong tay hắn gần như là phân phát hết ra ngoài vào dịp này. Song hắn giữ nhiều chức vụ nên còn có một khoản lương cho Hành tẩu ở bên Mộc Hành cung, một khoản lương chấp sự của Kim điện ở bên phía Ngọc Đô Phong, lại còn có một khoản thu nhập nữa dành cho chấp sự ở bên kia thương hội mà người ngoài không biết.
Vào lúc xế chiều, Chu Lập Cần và Tiền Tử Phụng đã có chuyện vui bất ngờ, cung nữ đến truyền lệnh Điện chủ mời họ đến gặp.
Hai vị tu sĩ gác cổng này có được vinh hạnh to lớn khi được phép tiến vào khu vực trọng yếu trong tẩm cung, được cùng hưởng rượu ngọt nhắm ngon trên đài ngắm cảnh với Điện chủ, xong xuôi thì mỗi người lại được Điện chủ thưởng cho một trăm viên Nguyện Lực Châu hạ phẩm. Điện chủ rất có nhã hứng, sau khi tan tiệc thì mời hai người này đánh cờ. Nhưng do không biết nội tình, họ đã khơi ra cơn giận bất ngờ của Điện chủ, may mà được hai vị cô cô lén lút truyền âm mách nước thì mới có thể chuyển nguy thành an, nhưng mà họ cũng đã hiểu rõ đạo lý gần vua như gần cọp rồi, hai người này không dám ở lại quá lâu, vội vàng xin cáo lui.
Miêu điện chủ chưa thỏa hứng, nghĩ đến bạn đánh cờ khiến hắn chơi đã nhất - Tần phủ chủ cũng đang có mặt ở đây, liền sai người mời nàng ấy đến. Vì tị hiềm, hắn còn truyền một lệnh riêng để nàng dẫn theo Hồng Miên, Lục Liễu. Tần Vi Vi vui vẻ nhận lệnh.
Trời chiều ngả bóng về tây, màn đêm ngập tràn ánh sao, trên đài ngắm cảnh đã sáng ánh đèn, Miêu điện chủ và Tần phủ chủ đánh cờ không ngừng nghỉ. Tần phủ chủ áo trắng như tuyết, bàn tay thon thả trắng ngần như ngọc di chuyển quân cờ ở dưới ánh đèn, làm cho người ta cảm thấy cảnh đẹp ý vui, hơn nữa còn khen kỹ thuật chơi cờ của hắn thật là "cao siêu", quả nhiên khiến cho Điện chủ đại nhân vui vẻ cực kỳ, chơi đến nghiện. Mãi đến khi tan cuộc thì đêm đã khuya, Miêu điện chủ lại càng chưa thỏa hứng, hẹn Tần phủ chủ lần sau chơi tiếp. Tần phủ chủ không hề từ chối, nhận lời ngay rồi vui vẻ ra về.
Ngày hôm sau, trước khi tổ chức tuế chước, một đám cung nữ đã quét dọn sạch sẽ bên trong đại điện dùng để nghị sự. Ở nơi này, nòng cốt của hai điện đã tụ tập đủ cả, Miêu Nghị ngồi ở trên cao, Thiên Nhi Tuyết Nhi thì đứng hầu ở hai bên hắn.
Ở bậc thềm phía dưới, hai vị tổng quản Dương Khánh và Diêm Tu đứng hai bên, quay mặt hướng về nhau, tư thế này vừa có thể ngẩng lên xem Điện chủ lại vừa có thể cúi xuống xem đám người. Mười tám vị Hành tẩu, hai mươi vị Phủ chủ chen chúc vào chầu, mỗi người đều báo cáo về tình hình trong lãnh địa của mình.
Trước đó, Dương Khánh đã xử lý mọi chuyện thỏa đáng hết rồi, Miêu Nghị không phải vất vả gì cả, hắn chỉ cần có mặt là được.
Sau khi tan triều, Miêu Nghị dẫn theo Tây Môn Nhạn và Giản Tam Nương, bay vút trên không trung để đến kịp dịp tuế chước được tổ chức ở Mộc Hành cung.
Bọn hắn đến Mộc Hành cung, đến chào cung chủ Trình Ngạo Phương, giao nhận tuế chước xong rồi thì tùy tiện bịa ra lý do là đang có chuyện để nói với cung chủ. Sau khi chào tạm biệt vị Điện chủ cai quản hai cung này, thái độ của chư vị Điện chủ đã hoàn toàn thay đổi, thái độ của họ trở nên cung kính hơn nhiều. Trong thời gian thảo luận ở đại điện nghị sự, Bá Ngôn, ba vị Hành tẩu là Thượng Lưu Hoan và Trang Hữu Văn đã tỏ ra rất khách khí, nhường cho hắn vị trí đứng đầu. Quả thật là địa vị ngày nay của Miêu điện chủ đã khác xưa nhiều.
Có chỗ dựa là Miêu Nghị, cộng thêm sự cất nhắc của Dương Khánh, nên tuy Trần Phi được đặc cách đề bạt nhưng vẫn có thể ngồi yên ổn vào cái chức vị này, mặc dù không chói mắt so với các chức vị khác nhưng nếu làm việc thận trọng thì với vị trí này, Trần Phi sẽ dễ được đền bù mong muốn, cũng sẽ không làm phát sinh ra sai lầm gì.
Một ví dụ khác là Dương Triệu Thanh. Cũng vào thời gian Miêu Nghị làm Phủ chủ ở Thủy Vân phủ, vị Dương Triệu Thanh này giữ lại một số tán tu mà gã quen biết ngay trên địa bàn của mình, đó là những tên có thể giúp đỡ và ra sức làm việc cho gã. Có năng lực chính là có năng lực, cũng như vàng có thể phát sáng ở bất kỳ nơi đâu, gã dùng năng lực của bản thân dẫn tới sự chú ý của Dương Khánh, nên cũng được Dương Khánh đặc cách đề bạt lên làm Phủ chủ.
Trong số những người cũ được Miêu Nghị mang theo từ bên phía Thủy Vân phủ, cũng chỉ có Trần Phi cùng Dương Triệu Thanh được lên chức Phủ chủ, phần lớn những nòng cốt khác vẫn làm tiếp chức Sơn chủ. Dương Khánh nắm bắt chừng mực không tồi, coi như là y đã giúp Miêu Nghị không mang tiếng bạc đãi những bộ hạ cũ kia.
Chẳng qua là nếu những người cũ kia vẫn không thể hiện ra được năng lực xuất chúng của bản thân, thì dù cho họ có thể thơm lây một lần nhưng cũng không thể thơm lây cả đời mãi được. Không phải là ai cũng có thể có quan hệ đặc biệt với Miêu Nghị giống như Trần Phi, không phải ai cũng kết giao với Miêu Nghị vào thời điểm hắn vẫn còn tầm thường bé nhỏ. Không biết khi những người khác chưa bắt kịp lần này thì sau này còn có cơ hội nữa hay không đây.
Có lúc quy luật mạnh được yếu thua là tàn khốc thế đấy, kẻ có năng lực thì tranh đoạt vị trí cao hơn, kẻ không có năng lực thì dần dần sẽ bị quên lãng, thậm chí còn bị đào thải.
Miêu Nghị cảm thấy hài lòng về việc Dương Khánh sắp đặt chức vị cho những thuộc hạ cũ như thế, hắn có thể nhận ra được là Dương Khánh quả thật đã mất công lo nghĩ một phen. Nếu như Dương Khánh không đặc biệt để tâm tới những bộ hạ cũ của hắn, trong tình cảnh không có gì là đặc thù, Dương Triệu Thanh cũng chưa chắc có thể ngoi lên mặt nước được.
Ở vị trí đối diện với Dương Triệu Thanh đang đứng phía dưới, Miêu Nghị ân cần dạy bảo:
- Triệu Thanh, Bổn tọa đã đặc cách đề bạt ngươi ở Thủy Vân phủ một lần rồi, lại tiếp tục đặc cách đề bạt lần này nữa thì đã mang tính chất đặc thù. Bổn tọa không thể chiếu cố đặc thù với ngươi mãi đâu, ngươi là người thông minh, trong lòng ngươi hiểu rõ nên làm như thế nào. Bổn tọa không hy vọng tiền đồ của ngươi chỉ dừng lại ở đây, việc ngươi cố gắng đề cao tu vi cho bản thân mình là rất trọng yếu, đã hiểu chưa?
Hiện nay, có người nào trong hai điện lại không biết Điện chủ đã lọt vào pháp nhãn của Quân sử chứ, Quân sử đã dọn sẵn con đường thăng tiến cho Điện chủ rồi, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì chuyện Điện chủ làm tới chức cung chủ là chuyện sớm hay muộn, vì vậy lời nói này của Miêu Nghị được xem là ý vị sâu xa lắm.
Dương Triệu Thanh chắp tay đáp:
- Ân tri ngộ của Điện chủ, Triệu Thanh suốt đời khó quên. Triệu Thanh này nhất định sẽ nhớ kỹ những điều Điện chủ đã dạy bảo!
Miêu Nghị phất tay mấy cái, bảo gã lui xuống.
Tất cả Phủ chủ của từng khu vực đã đến đông đủ, Thiên Nhi, Tuyết Nhi cũng đã hoàn tất việc kiểm kê, thu nhận tuế chước của các phủ đã nộp lên.
Vật nào chỗ nấy rồi, tiền lương cần phát cũng đã được nội tổng quản Diêm Tu phát dần xuống rồi, mọi người đều rất cao hứng khi lấy được đồ vào tay.
Miêu Nghị nuôi nhiều Hành tẩu như thế nên tiền bạc trong tay hắn gần như là phân phát hết ra ngoài vào dịp này. Song hắn giữ nhiều chức vụ nên còn có một khoản lương cho Hành tẩu ở bên Mộc Hành cung, một khoản lương chấp sự của Kim điện ở bên phía Ngọc Đô Phong, lại còn có một khoản thu nhập nữa dành cho chấp sự ở bên kia thương hội mà người ngoài không biết.
Vào lúc xế chiều, Chu Lập Cần và Tiền Tử Phụng đã có chuyện vui bất ngờ, cung nữ đến truyền lệnh Điện chủ mời họ đến gặp.
Hai vị tu sĩ gác cổng này có được vinh hạnh to lớn khi được phép tiến vào khu vực trọng yếu trong tẩm cung, được cùng hưởng rượu ngọt nhắm ngon trên đài ngắm cảnh với Điện chủ, xong xuôi thì mỗi người lại được Điện chủ thưởng cho một trăm viên Nguyện Lực Châu hạ phẩm. Điện chủ rất có nhã hứng, sau khi tan tiệc thì mời hai người này đánh cờ. Nhưng do không biết nội tình, họ đã khơi ra cơn giận bất ngờ của Điện chủ, may mà được hai vị cô cô lén lút truyền âm mách nước thì mới có thể chuyển nguy thành an, nhưng mà họ cũng đã hiểu rõ đạo lý gần vua như gần cọp rồi, hai người này không dám ở lại quá lâu, vội vàng xin cáo lui.
Miêu điện chủ chưa thỏa hứng, nghĩ đến bạn đánh cờ khiến hắn chơi đã nhất - Tần phủ chủ cũng đang có mặt ở đây, liền sai người mời nàng ấy đến. Vì tị hiềm, hắn còn truyền một lệnh riêng để nàng dẫn theo Hồng Miên, Lục Liễu. Tần Vi Vi vui vẻ nhận lệnh.
Trời chiều ngả bóng về tây, màn đêm ngập tràn ánh sao, trên đài ngắm cảnh đã sáng ánh đèn, Miêu điện chủ và Tần phủ chủ đánh cờ không ngừng nghỉ. Tần phủ chủ áo trắng như tuyết, bàn tay thon thả trắng ngần như ngọc di chuyển quân cờ ở dưới ánh đèn, làm cho người ta cảm thấy cảnh đẹp ý vui, hơn nữa còn khen kỹ thuật chơi cờ của hắn thật là "cao siêu", quả nhiên khiến cho Điện chủ đại nhân vui vẻ cực kỳ, chơi đến nghiện. Mãi đến khi tan cuộc thì đêm đã khuya, Miêu điện chủ lại càng chưa thỏa hứng, hẹn Tần phủ chủ lần sau chơi tiếp. Tần phủ chủ không hề từ chối, nhận lời ngay rồi vui vẻ ra về.
Ngày hôm sau, trước khi tổ chức tuế chước, một đám cung nữ đã quét dọn sạch sẽ bên trong đại điện dùng để nghị sự. Ở nơi này, nòng cốt của hai điện đã tụ tập đủ cả, Miêu Nghị ngồi ở trên cao, Thiên Nhi Tuyết Nhi thì đứng hầu ở hai bên hắn.
Ở bậc thềm phía dưới, hai vị tổng quản Dương Khánh và Diêm Tu đứng hai bên, quay mặt hướng về nhau, tư thế này vừa có thể ngẩng lên xem Điện chủ lại vừa có thể cúi xuống xem đám người. Mười tám vị Hành tẩu, hai mươi vị Phủ chủ chen chúc vào chầu, mỗi người đều báo cáo về tình hình trong lãnh địa của mình.
Trước đó, Dương Khánh đã xử lý mọi chuyện thỏa đáng hết rồi, Miêu Nghị không phải vất vả gì cả, hắn chỉ cần có mặt là được.
Sau khi tan triều, Miêu Nghị dẫn theo Tây Môn Nhạn và Giản Tam Nương, bay vút trên không trung để đến kịp dịp tuế chước được tổ chức ở Mộc Hành cung.
Bọn hắn đến Mộc Hành cung, đến chào cung chủ Trình Ngạo Phương, giao nhận tuế chước xong rồi thì tùy tiện bịa ra lý do là đang có chuyện để nói với cung chủ. Sau khi chào tạm biệt vị Điện chủ cai quản hai cung này, thái độ của chư vị Điện chủ đã hoàn toàn thay đổi, thái độ của họ trở nên cung kính hơn nhiều. Trong thời gian thảo luận ở đại điện nghị sự, Bá Ngôn, ba vị Hành tẩu là Thượng Lưu Hoan và Trang Hữu Văn đã tỏ ra rất khách khí, nhường cho hắn vị trí đứng đầu. Quả thật là địa vị ngày nay của Miêu điện chủ đã khác xưa nhiều.