tiểu tử. (3)
Không ngờ rằng làm như vậy lại có hiệu quả, bọn ‘tiểu tử’ chen nhau ăn bạch tinh giống như ăn kim tinh, có lẽ chỉ cần tinh tệ là được, có lẽ chúng cũng không đến nỗi kén ăn.
Miêu Nghị thở phào nhẹ nhõm, như vậy còn tạm được, nếu bọn chúng chỉ đòi ăn kim tinh, nuôi đám súc sinh nho nhỏ này thật sự là đau bụng. Bạch tinh lại không sao, một kim tinh đổi được một vạn bạch tinh, có thể cho chúng ăn từ từ.
Chuyện làm Miêu Nghị có chút kỳ quái chính là, tại sao bọn ‘tiểu tử’ lại cảm thấy hứng thú đối với tinh tệ, nếu như chúng muốn ăn thứ gì đó cứng, bên ngoài có rất nhiều đá kia mà, vì sao lại ăn tinh tệ?
Không nghĩ ra không sao, cuối cùng cũng trấn an những ‘tiểu tử’ này, không để ảnh hưởng đến chuyện tu luyện của mình, đây mới là quan trọng nhất.
Xuân đi, Hạ tới, Thu đến, Đông qua.
Thủy triều cuộn trào trên biển, gió lạnh sắt se, lại là một năm trôi qua.
Miêu Nghị Khoanh chân nhắm mắt trên giường đá động phủ từ từ mở mắt ra, phun ra Nguyện Lực Châu trung phẩm trong miệng, viên Nguyện Lực Châu này tập hợp nguyện lực vạn người một năm đã trở nên nhỏ hơn trước rất nhiều.
Hôm nay tốc độ luyện hóa Nguyện Lực Châu của hắn khoảng chừng năm tháng có thể luyện hóa hai thành, cũng chính là hai tháng là có thể luyện hóa một viên Nguyện Lực Châu hạ phẩm.
Sau khi Miêu Nghị tới hải đảo, viên Nguyện Lực Châu trung phẩm lão bản nương tặng đã luyện hóa được hơn bốn thành nữa. Mà trước khi đi tới hải đảo, hắn đã luyện hóa gần hai thành, tính ra đã luyện hóa viên Nguyện Lực Châu trung phẩm này hết sáu thành.
Miêu Nghị lặng lẽ kiểm tra pháp nguyên trong cơ thể mình, đoán chừng luyện hóa hết bốn thành còn lại là có thể đột phá đến tu vi Bạch Liên tam phẩm.
Bất quá năm nay không cách nào tiếp tục luyện hóa được nữa, đến lúc phải xuất quan rồi. Kỳ hạn Đông Lai động thu thập Nguyện Lực Châu đã đến, lại phải áp tải Nguyện Lực Châu đi Trấn Hải sơn, hắn là động chủ nhất định phải ra mặt chủ trì.
Thiên nhi và Tuyết nhi đã quen ăn mặc giản dị, hôm nay lại ăn mặc đoan trang động lòng người, thân thể hai nha đầu cũng đã trưởng thành hơn không ít, đã bắt đầu có phong vận của nữ nhân.
Trước đó đã được Miêu Nghị thông báo sẽ về Đông Lai động, hai người đã thu thập đồ thỏa đáng, đi theo sau lưng Miêu Nghị ra khỏi động phủ.
Bọn ‘tiểu tử’ không hổ là con cháu Minh Đường Lang, tựa hồ đặc biệt thích mùa Đông âm hàn, mùa Đông thứ nhất lập tức trở nên sung sức, bay loạn khắp nơi trên hải đảo từ trong rừng ra ngoài biển.
Miêu Nghị nhắm mắt một hồi mới dùng ý niệm gọi bọn ‘tiểu tử’ trở lại, ngửa bàn tay ra.
Một ‘tiểu tử’ lục tục bay tới, lặng yên không một tiếng động biến mất trong nhẫn trữ vật.
Miêu Nghị đột nhiên ngạc nhiên ủa một tiếng, tựa hồ phát hiện gì đó, đưa tay bắt một ‘tiểu tử’ lên quan sát.
‘Tiểu tử’ đã trưởng thành không ít, mặc dù vẫn là màu đỏ sẫm như cũ, thoạt nhìn không khác Đường Lang bình thường, nhưng cẩn thận quan sát có thể phát hiện, bên ngoài thân ‘tiểu tử’ lại mơ hồ hiện lên một lớp sáng bóng như kim loại.
Nhất là cảm giác nắm chúng trong tay, trước kia Miêu Nghị nắm chỉ cảm thấy thân thể ‘tiểu tử’ có vẻ mềm yếu, nhưng hiện tại rõ ràng đã trở nên cứng rắn hơn nhiều, giống như là đá. Hiển nhiên năng lực chịu đựng công kích của chúng đã mạnh hơn trước đây không ít.
Miêu Nghị có vẻ trầm tư suy nghĩ, mơ hồ hơi hiểu tại sao bọn ‘tiểu tử’ thích ăn tinh tệ, nghi ngờ có liên quan tới tinh phấn chứa trong tinh tệ.
Trong lúc nhất thời không cách nào xác nhận nguyên nhân thực sự trong đó, hắn lộn bàn tay một cái, thu hết thảy đám ‘tiểu tử’ vào trong nhẫn trữ vật.
Đi tới cảng tránh gió, dẹp bỏ cây cối che phủ bên ngoài thuyền đi, ra sau đuôi thuyền tung cước đá bay cây gỗ chống đỡ. Sau đó hắn ra trước mũi thuyền thi pháp, cả chiếc thuyền lăn trên gỗ khúc trượt xuống biển.
Miêu Nghị dẫn hai nha đầu phất phơ đáp xuống thuyền, mặc dù hiện tại tu vi hai nha đầu còn chưa tiến vào phẩm cấp, nhưng nhảy xa mấy thước đã không thành vấn đề, đã không còn là thiếu nữ yếu ớt như trước nữa.
Dường như Hắc Thán biết thuyền ra biển sẽ có ý nghĩa gì, nó lại phải làm khổ sai chạy vòng tròn như trước. Vì vậy nó cứ quanh quẩn trên bờ, tựa hồ có vẻ không muốn lên thuyền.
Miêu Nghị lười nói nhảm với súc sinh trời sinh không có ‘nhân phẩm long câu’ này, vung tay lên, vài ‘tiểu tử’ từ trong nhẫn trữ vật bắn ra, vỗ cánh vo ve bay xung quanh ép buộc Hắc Thán.
Hắc Thán nhất thời có hơi hoảng sợ, khịt mũi quay đầu lại nhìn quanh, bốn vó bất an từ từ lui về phía sau.
Nó đã không chỉ một lần lĩnh giáo qua lợi hại của bọn ‘tiểu tử’, mỗi khi nó không ngoan ngoãn, Miêu Nghị sẽ dùng bọn ‘tiểu tử’ thu thập nó.
Đối mặt bọn ‘tiểu tử’, Hắc Thán hết sức đau đầu, mặc dù tốc độ của nó nhanh hơn ‘tiểu tử’ nhưng trên hải đảo này không chống lại được số lượng ‘tiểu tử’ nhiều như vậy. Bọn chúng vây đuổi chặn đường, bất cứ lúc nào cũng có thể ngăn cản nó hạ độc thủ.
Hắc Thán chui xuống biển cũng vô dụng, tốc độ bọn ‘tiểu tử’ dưới nước còn nhanh hơn nó. Hơn nữa mùi vị trúng chiêu dưới nước còn thê thảm hơn trên bờ nhiều, nếu Miêu Nghị không xuống cứu nó, rất có khả năng nó sẽ chết đuối.
Bị buộc bất đắc dĩ, Hắc Thán không thể làm gì khác hơn là quay đầu lại, vó sau đạp mạnh một cái, phi thân rơi xuống thuyền cúi đầu, bị bọn ‘tiểu tử’ áp giải ngoan ngoãn tiến vào trong khoang ở đuôi thuyền. Sau khi nó ngoan ngoãn để cho Miêu Nghị buộc xích sắt vào, bắt đầu chạy vòng quanh bàn kéo tời, cung cấp động lực cho thuyền chạy.
Trải qua một ngày hành trình, thuyền đã trở lại động quật trên bến ở Đông Lai thành.
Miêu Nghị một mình cỡi Hắc Thán, chở Thiên nhi và Tuyết nhi nhanh chóng trở về Đông Lai động.
Cuộc sống trên hải đảo hiển nhiên không thể so với cuộc sống ở Đông Lai động đầy đủ tiện nghi, Thiên nhi và Tuyết nhi trở về lần nữa hưng phấn không thôi, đối với các nàng mà nói, nơi này là nhà các nàng.
Về đến nhà đầu tiên hai nàng lập tức điều một tên thị nữ từ các phủ đệ tu hành tới đây, quét dọn vệ sinh đình viện.
Đây là quyền lợi mà hai người thân là thị nữ động chủ được hưởng, được coi như cầm đầu toàn bộ thị nữ Đông Lai động.
Bất quá chuyện dọn dẹp vệ sinh chỗ ở của động chủ cũng không cần những người khác đại lao, đây là địa bàn hai người bọn họ mới có thể đi vào, các nàng không cho phép những thị nữ khác tiến vào.
Thật ra thì Diêm Tu thường cho người đến quét dọn vệ sinh nơi này, nhưng hai nha đầu muốn biểu hiện sự tồn tại của mình với những thị nữ khác. Chuyện này không liên quan đến chuyện Miêu Nghị chậm chạp không thu phòng các nàng, hai người muốn thông qua chuyện này chứng minh mình vẫn là nữ chủ nhân nơi này, mặc dù không được động chủ thu phòng.
Hai nàng không biết, nếu không nhờ Miêu Nghị đã thu thập êm xuôi hết thảy thuộc hạ Đông Lai động, hai nàng thật sự chưa chắc có thể điều động những thị nữ khác. Thân phận địa vị của các nàng vĩnh viễn là đi theo chủ nhân, nước lên thì thuyền lên.
Không ngờ rằng làm như vậy lại có hiệu quả, bọn ‘tiểu tử’ chen nhau ăn bạch tinh giống như ăn kim tinh, có lẽ chỉ cần tinh tệ là được, có lẽ chúng cũng không đến nỗi kén ăn.
Miêu Nghị thở phào nhẹ nhõm, như vậy còn tạm được, nếu bọn chúng chỉ đòi ăn kim tinh, nuôi đám súc sinh nho nhỏ này thật sự là đau bụng. Bạch tinh lại không sao, một kim tinh đổi được một vạn bạch tinh, có thể cho chúng ăn từ từ.
Chuyện làm Miêu Nghị có chút kỳ quái chính là, tại sao bọn ‘tiểu tử’ lại cảm thấy hứng thú đối với tinh tệ, nếu như chúng muốn ăn thứ gì đó cứng, bên ngoài có rất nhiều đá kia mà, vì sao lại ăn tinh tệ?
Không nghĩ ra không sao, cuối cùng cũng trấn an những ‘tiểu tử’ này, không để ảnh hưởng đến chuyện tu luyện của mình, đây mới là quan trọng nhất.
Xuân đi, Hạ tới, Thu đến, Đông qua.
Thủy triều cuộn trào trên biển, gió lạnh sắt se, lại là một năm trôi qua.
Miêu Nghị Khoanh chân nhắm mắt trên giường đá động phủ từ từ mở mắt ra, phun ra Nguyện Lực Châu trung phẩm trong miệng, viên Nguyện Lực Châu này tập hợp nguyện lực vạn người một năm đã trở nên nhỏ hơn trước rất nhiều.
Hôm nay tốc độ luyện hóa Nguyện Lực Châu của hắn khoảng chừng năm tháng có thể luyện hóa hai thành, cũng chính là hai tháng là có thể luyện hóa một viên Nguyện Lực Châu hạ phẩm.
Sau khi Miêu Nghị tới hải đảo, viên Nguyện Lực Châu trung phẩm lão bản nương tặng đã luyện hóa được hơn bốn thành nữa. Mà trước khi đi tới hải đảo, hắn đã luyện hóa gần hai thành, tính ra đã luyện hóa viên Nguyện Lực Châu trung phẩm này hết sáu thành.
Miêu Nghị lặng lẽ kiểm tra pháp nguyên trong cơ thể mình, đoán chừng luyện hóa hết bốn thành còn lại là có thể đột phá đến tu vi Bạch Liên tam phẩm.
Bất quá năm nay không cách nào tiếp tục luyện hóa được nữa, đến lúc phải xuất quan rồi. Kỳ hạn Đông Lai động thu thập Nguyện Lực Châu đã đến, lại phải áp tải Nguyện Lực Châu đi Trấn Hải sơn, hắn là động chủ nhất định phải ra mặt chủ trì.
Thiên nhi và Tuyết nhi đã quen ăn mặc giản dị, hôm nay lại ăn mặc đoan trang động lòng người, thân thể hai nha đầu cũng đã trưởng thành hơn không ít, đã bắt đầu có phong vận của nữ nhân.
Trước đó đã được Miêu Nghị thông báo sẽ về Đông Lai động, hai người đã thu thập đồ thỏa đáng, đi theo sau lưng Miêu Nghị ra khỏi động phủ.
Bọn ‘tiểu tử’ không hổ là con cháu Minh Đường Lang, tựa hồ đặc biệt thích mùa Đông âm hàn, mùa Đông thứ nhất lập tức trở nên sung sức, bay loạn khắp nơi trên hải đảo từ trong rừng ra ngoài biển.
Miêu Nghị nhắm mắt một hồi mới dùng ý niệm gọi bọn ‘tiểu tử’ trở lại, ngửa bàn tay ra.
Một ‘tiểu tử’ lục tục bay tới, lặng yên không một tiếng động biến mất trong nhẫn trữ vật.
Miêu Nghị đột nhiên ngạc nhiên ủa một tiếng, tựa hồ phát hiện gì đó, đưa tay bắt một ‘tiểu tử’ lên quan sát.
‘Tiểu tử’ đã trưởng thành không ít, mặc dù vẫn là màu đỏ sẫm như cũ, thoạt nhìn không khác Đường Lang bình thường, nhưng cẩn thận quan sát có thể phát hiện, bên ngoài thân ‘tiểu tử’ lại mơ hồ hiện lên một lớp sáng bóng như kim loại.
Nhất là cảm giác nắm chúng trong tay, trước kia Miêu Nghị nắm chỉ cảm thấy thân thể ‘tiểu tử’ có vẻ mềm yếu, nhưng hiện tại rõ ràng đã trở nên cứng rắn hơn nhiều, giống như là đá. Hiển nhiên năng lực chịu đựng công kích của chúng đã mạnh hơn trước đây không ít.
Miêu Nghị có vẻ trầm tư suy nghĩ, mơ hồ hơi hiểu tại sao bọn ‘tiểu tử’ thích ăn tinh tệ, nghi ngờ có liên quan tới tinh phấn chứa trong tinh tệ.
Trong lúc nhất thời không cách nào xác nhận nguyên nhân thực sự trong đó, hắn lộn bàn tay một cái, thu hết thảy đám ‘tiểu tử’ vào trong nhẫn trữ vật.
Đi tới cảng tránh gió, dẹp bỏ cây cối che phủ bên ngoài thuyền đi, ra sau đuôi thuyền tung cước đá bay cây gỗ chống đỡ. Sau đó hắn ra trước mũi thuyền thi pháp, cả chiếc thuyền lăn trên gỗ khúc trượt xuống biển.
Miêu Nghị dẫn hai nha đầu phất phơ đáp xuống thuyền, mặc dù hiện tại tu vi hai nha đầu còn chưa tiến vào phẩm cấp, nhưng nhảy xa mấy thước đã không thành vấn đề, đã không còn là thiếu nữ yếu ớt như trước nữa.
Dường như Hắc Thán biết thuyền ra biển sẽ có ý nghĩa gì, nó lại phải làm khổ sai chạy vòng tròn như trước. Vì vậy nó cứ quanh quẩn trên bờ, tựa hồ có vẻ không muốn lên thuyền.
Miêu Nghị lười nói nhảm với súc sinh trời sinh không có ‘nhân phẩm long câu’ này, vung tay lên, vài ‘tiểu tử’ từ trong nhẫn trữ vật bắn ra, vỗ cánh vo ve bay xung quanh ép buộc Hắc Thán.
Hắc Thán nhất thời có hơi hoảng sợ, khịt mũi quay đầu lại nhìn quanh, bốn vó bất an từ từ lui về phía sau.
Nó đã không chỉ một lần lĩnh giáo qua lợi hại của bọn ‘tiểu tử’, mỗi khi nó không ngoan ngoãn, Miêu Nghị sẽ dùng bọn ‘tiểu tử’ thu thập nó.
Đối mặt bọn ‘tiểu tử’, Hắc Thán hết sức đau đầu, mặc dù tốc độ của nó nhanh hơn ‘tiểu tử’ nhưng trên hải đảo này không chống lại được số lượng ‘tiểu tử’ nhiều như vậy. Bọn chúng vây đuổi chặn đường, bất cứ lúc nào cũng có thể ngăn cản nó hạ độc thủ.
Hắc Thán chui xuống biển cũng vô dụng, tốc độ bọn ‘tiểu tử’ dưới nước còn nhanh hơn nó. Hơn nữa mùi vị trúng chiêu dưới nước còn thê thảm hơn trên bờ nhiều, nếu Miêu Nghị không xuống cứu nó, rất có khả năng nó sẽ chết đuối.
Bị buộc bất đắc dĩ, Hắc Thán không thể làm gì khác hơn là quay đầu lại, vó sau đạp mạnh một cái, phi thân rơi xuống thuyền cúi đầu, bị bọn ‘tiểu tử’ áp giải ngoan ngoãn tiến vào trong khoang ở đuôi thuyền. Sau khi nó ngoan ngoãn để cho Miêu Nghị buộc xích sắt vào, bắt đầu chạy vòng quanh bàn kéo tời, cung cấp động lực cho thuyền chạy.
Trải qua một ngày hành trình, thuyền đã trở lại động quật trên bến ở Đông Lai thành.
Miêu Nghị một mình cỡi Hắc Thán, chở Thiên nhi và Tuyết nhi nhanh chóng trở về Đông Lai động.
Cuộc sống trên hải đảo hiển nhiên không thể so với cuộc sống ở Đông Lai động đầy đủ tiện nghi, Thiên nhi và Tuyết nhi trở về lần nữa hưng phấn không thôi, đối với các nàng mà nói, nơi này là nhà các nàng.
Về đến nhà đầu tiên hai nàng lập tức điều một tên thị nữ từ các phủ đệ tu hành tới đây, quét dọn vệ sinh đình viện.
Đây là quyền lợi mà hai người thân là thị nữ động chủ được hưởng, được coi như cầm đầu toàn bộ thị nữ Đông Lai động.
Bất quá chuyện dọn dẹp vệ sinh chỗ ở của động chủ cũng không cần những người khác đại lao, đây là địa bàn hai người bọn họ mới có thể đi vào, các nàng không cho phép những thị nữ khác tiến vào.
Thật ra thì Diêm Tu thường cho người đến quét dọn vệ sinh nơi này, nhưng hai nha đầu muốn biểu hiện sự tồn tại của mình với những thị nữ khác. Chuyện này không liên quan đến chuyện Miêu Nghị chậm chạp không thu phòng các nàng, hai người muốn thông qua chuyện này chứng minh mình vẫn là nữ chủ nhân nơi này, mặc dù không được động chủ thu phòng.
Hai nàng không biết, nếu không nhờ Miêu Nghị đã thu thập êm xuôi hết thảy thuộc hạ Đông Lai động, hai nàng thật sự chưa chắc có thể điều động những thị nữ khác. Thân phận địa vị của các nàng vĩnh viễn là đi theo chủ nhân, nước lên thì thuyền lên.