Miêu Nghị đã từng gặp Trình Ưng Phi, gật đầu, tiện tay cầm một khối ngọc ra ngoài, viết phong thư đưa cho Vũ Quần Phương:
- Kêu Trình Ưng Phi đến Trấn Canh điện Nguyệt Hành cung, tìm điện chủ Triệu Phi trình diện, bên phía Triệu điện chủ bổn tọa đã chào hỏi, đến đó hắn sẽ trực tiếp cho ngươi chuyển thành thân phận phía chính phủ, sẽ an bài cho ngươi làm Hành tẩu trước điện hắn.
Vũ Quần Phương cầm thư, xem qua nội dung bên trong quả nhiên là thơ tiến dẫn, lúc này như nhặt được chí bảo, đồng thời sợ sai lầm, cẩn thận xác nhận nói:
- Là Triệu điện chủ Triệu Phi Trấn Canh điện Nguyệt Hành cung?
Miêu Nghị gật đầu, Vũ Quần Phương vội vàng lôi nhi tử quỳ xuống, hai mẫu tử lại nhất tề hành lễ:
- Tạ ơn đại nhân!
Miêu Nghị lại đề điểm nói:
- Qua bên đó chỉ là tạm thời, che dấu chuyện ngươi gia nhập phía chính phủ, gặp chuyện thì nhẫn nại một chút, thu liễm tập tính thổ phỉ lại, đừng giống như muội muội Trình Ưng Vũ của ngươi, làm chuyện gì mà chưa rõ tình huống cũng dám mò mẫm động thủ, phía chính phủ chuyện gì cũng nói quy tắc. Ta đã nói, ngươi ở bên đó chẳng qua chỉ là tạm thời, gặp chuyện thì đừng can thiệp vào, không nên để Triệu điện chủ gặp phiền toái gì, dùng dụng tâm làm việc, dùng dụng tâm để học, mau sớm quen thuộc với quy tắc vận hành của phía chính phủ, thời gian còn lại cho ngươi không nhiều lắm. Ngươi chỉ ở lại Nguyệt Hành cung tầm hai tháng, sau đó bổn tọa sẽ điều ngươi tới đây một tháng, bổn tọa dù sao cũng là Chấp sự cung vàng điện ngọc của Ngọc Đô Phong, bổn tọa chỉ cần xuống tay một chuyến là có thể cắt đứt miệng lưỡi một số người, sau đó sẽ điều ngươi đến chỗ sắp sửa nhậm chức làm Hành tẩu ba tháng, để ngươi tạo dựng tốt quan hệ từ trên xuống dưới, cuối cùng sẽ nâng ngươi lên vị trí điện chủ, nghe hiểu chưa?
- Hiểu!
Trình Ưng Phi gật đầu chắp tay.
Vũ Quần Phương lại dặn dò nhi tử nói:
- Con trai, lời nhắn nhủ của đại nhân không sai, là lời vàng ngọc, tuyệt đối phải nhớ lấy.
Trình Ưng Phi xoay người chắp tay:
- Mẫu thân, lời nói của đại nhân nhi tử sẽ nhớ kỹ trong lòng.
- Đừng chậm trễ thời gian để Triệu điện chủ chờ lâu, mau sớm đến Nguyệt Hành cung đi!
Miêu Nghị phất phất tay nói.
Hai mẫu tử liên tục tạ ơn mới rời đi, trên đường đi, sau khi giao thư tiến dẫn cho nhi tử để nhi tử cất cẩn thận xong, Vũ Quần Phương vừa hưng phấn vừa kích động.
Đối với lời nói của Miêu Nghị cũng không dám trễ nãi, không để nhi tử lưu lại lâu hơn, ở trong sân liên tục dặn dò mấy câu rồi thúc dục nhi tử lên đường.
Sau khi Trình Ưng Phi chạy tới Trấn Canh điện Nguyệt Hành cung liền gặp được Triệu Phi. Không có ra bất ngờ, Triệu Phi đã được Miêu Nghị dặn dò, trực tiếp chuyển Trình Ưng Phi thành thân phận phía chính phủ, bổ nhiệm thành Hành tẩu.
Sau khi Trình Ưng Phi truyền tin tức về, tảng đá lớn trong lòng Vũ Quần Phương mới rốt cuộc rơi xuống, đúng là có chút bội phục khả năng của Miêu Nghị, người bình thường cũng không dám tiếp thu loại người có bối cảnh như bọn họ, lại càng không cần phải nói trực tiếp biến thành Hành tẩu một điện, cho dù là người trong phía chính phủ có bao nhiêu người có thể ngồi ở vị trí này?
Hai tháng sau, Miêu Nghị tuân thủ hứa hẹn, lại điều Trình Ưng Phi điều hắn đến bên này làm Hành tẩu tạm thời, làm như vậy một nhà ba người thường có thể gặp mặt.
Nhưng cũng chỉ ở chỗ này một tháng, Trình Ưng Phi lại bị điều đến Trấn Kỷ điện của Thủy Hành cung làm Hành tẩu dưới trướng Tô Lợi. Chỉ vì Tô Lợi bình thường không quản được miệng, sau khi lợi ích bị hao tổn thường nói mấy lời nhảm nhí sau lưng..., Tư Không Vô Úy đã sớm giận hắn muốn diệt trừ.
Mấy tháng về sau, Trình Ưng Phi dưới sự ủng hộ của Tư Không Vô Úy khi động thủ với Tô Lợi lại gây ra rủi ro. Trình Ưng Phi căn cơ quá cạn. Còn Tô Lợi lăn lộn ở Trấn Kỷ điện nhiều năm, trước khi chuyện xảy ra đã để lộ tiếng gió, để cho Tô Lợi trốn thoát.
Có lão công của cung chủ Tư Không Vô Úy ủng hộ, sau lưng lại có Miêu Nghị chống đỡ, Trình Ưng Phi làm lên điện chủ là một chuyện hết sức tự nhiên.
Tô Lợi chạy trốn tìm nơi nương tựa chỗ khác, không ai dám nhận, một là vì hắn là người của Thủy Hành cung, đúng là không ai muốn nhận, tiếp theo những điện chủ khác đều cố kỵ Miêu Nghị. Mà hắn lại không dám phản bội Thần Lộ. Người này dưới thế cùng đường chạy tới Đô thành kiện ngự trạng, kiện Miêu Nghị ỷ thế hiếp người.
Bên phía Ngọc Đô Phong phát tin, muốn Miêu Nghị giải thích rõ ràng.
Miêu Nghị hồi âm kiên quyết phủ nhận, nói mình căn bản không nhúng tay vào chuyện này.
Đồng thời lại gửi thư cho Lâm Bình Bình ở Đô thành, kêu nàng an bài một số chuyện, thuận tiện đi thăm một số đồng liêu của hắn ở phủ đô đốc.
Rất nhanh, Tô Lợi liền gặp được phiền toái ở Đô thành, ở Đô thành tự nhiên đánh với người ta một trận, bị người của phủ đô đốc bắt vào thiên lao, cuối cùng bởi vì muốn chạy trốn ra khỏi thiên lao bị người của phủ đô đốc xử lý ngay tại chỗ.
Một điện chủ quá nhiều lời, lại không có bối cảnh gì, nói chết thì cũng chết rồi, cũng không có người nào lật lại bản án của hắn. Chuyện Miêu Nghị bị kiện cáo cứ như vậy trôi qua.
Người nghe nói chuyện này cũng không tin sau khi Tô Lợi bị nhốt vào thiên lao lại dám tìm cách chạy trốn, mấu chốt chuyện này cũng không cần chạy trốn, tội không đáng chết, chạy trốn làm gì? Đây không phải là tự tìm cái chết cho mình sao.
Không ít người trải qua chuyện này coi như hiểu được kết quả khi đối nghịch với Thần Lộ và Miêu Nghị, bên phía Thủy Hành cung có người thầm mắng, mắng Tô Lợi muốn chết, tự nhiên lại chạy đến Đô thành kiện cáo Miêu Nghị, không biết người ta là Chấp sự cung vàng điện ngọc Ngọc Đô Phong, chạy đến Đô thành chết một cách khó hiểu như vậy thư thái lắm sao? Người ta cũng không cần trực tiếp động thủ, đã giết chết ngươi rồi.
Nhi tử làm tới điện chủ, Trình Diệu Uy nhận được tin còn đích thân chạy tới một chuyến, Vũ Quần Phương cũng dẫn theo Trình Ưng Vũ chạy đến.
Đứng trong lầu các cao nhất trong cung của nhi tử, nhìn phong cảnh sơn thủy hữu tình chung quanh, cung nữ hầu hạ nhi tử đứng thành một đoàn, hàng tỉ tín đồ, tất cả đều vi tôn nhi tử mình, đúng là cảnh tượng ở Lưu Vân Sa hải có thể so sánh. Hai vợ chồng cảm giác vô cùng tự hào và kiêu ngạo, những gì bọn họ hi sinh cuối cùng cũng đã nhận được hồi báo, cuộc sống thế này mới đáng gọi là cuộc sống!
Nhưng sau khi nghe nhi tử kể lại chuyện đoạt quyền với Tô Lợi, Trình Diệu Uy mới biết nhi tử lần đầu làm việc đã làm hỏng chuyện rồi, còn rước lấy phiền toái cho Miêu Nghị, may là Miêu Nghị thần thông quảng đại, cách rất xa trực tiếp làm cho Tô Lợi phải bỏ mạng ở thiên lao đô thành, vì vậy chuyện này mới tạm thời lắng xuống.
Trình Diệu Uy chỉ vào nhi tử chửi mắng một trận, mắng nhi tử làm Tam đương gia nhiều năm như vậy đều xem như uổng phí, quay đầu lại lại quát Vũ Quần Phương:
- Chuyện này làm sao nàng không nhắc tới trong lá thư gửi ta?
Vũ Quần Phương bất đắc dĩ nói:
- Bên kia cũng không có người nào nói với ta chuyện này, bây giờ ta cũng mới nghe Ưng Phi nói mới biết được.
- Kêu Trình Ưng Phi đến Trấn Canh điện Nguyệt Hành cung, tìm điện chủ Triệu Phi trình diện, bên phía Triệu điện chủ bổn tọa đã chào hỏi, đến đó hắn sẽ trực tiếp cho ngươi chuyển thành thân phận phía chính phủ, sẽ an bài cho ngươi làm Hành tẩu trước điện hắn.
Vũ Quần Phương cầm thư, xem qua nội dung bên trong quả nhiên là thơ tiến dẫn, lúc này như nhặt được chí bảo, đồng thời sợ sai lầm, cẩn thận xác nhận nói:
- Là Triệu điện chủ Triệu Phi Trấn Canh điện Nguyệt Hành cung?
Miêu Nghị gật đầu, Vũ Quần Phương vội vàng lôi nhi tử quỳ xuống, hai mẫu tử lại nhất tề hành lễ:
- Tạ ơn đại nhân!
Miêu Nghị lại đề điểm nói:
- Qua bên đó chỉ là tạm thời, che dấu chuyện ngươi gia nhập phía chính phủ, gặp chuyện thì nhẫn nại một chút, thu liễm tập tính thổ phỉ lại, đừng giống như muội muội Trình Ưng Vũ của ngươi, làm chuyện gì mà chưa rõ tình huống cũng dám mò mẫm động thủ, phía chính phủ chuyện gì cũng nói quy tắc. Ta đã nói, ngươi ở bên đó chẳng qua chỉ là tạm thời, gặp chuyện thì đừng can thiệp vào, không nên để Triệu điện chủ gặp phiền toái gì, dùng dụng tâm làm việc, dùng dụng tâm để học, mau sớm quen thuộc với quy tắc vận hành của phía chính phủ, thời gian còn lại cho ngươi không nhiều lắm. Ngươi chỉ ở lại Nguyệt Hành cung tầm hai tháng, sau đó bổn tọa sẽ điều ngươi tới đây một tháng, bổn tọa dù sao cũng là Chấp sự cung vàng điện ngọc của Ngọc Đô Phong, bổn tọa chỉ cần xuống tay một chuyến là có thể cắt đứt miệng lưỡi một số người, sau đó sẽ điều ngươi đến chỗ sắp sửa nhậm chức làm Hành tẩu ba tháng, để ngươi tạo dựng tốt quan hệ từ trên xuống dưới, cuối cùng sẽ nâng ngươi lên vị trí điện chủ, nghe hiểu chưa?
- Hiểu!
Trình Ưng Phi gật đầu chắp tay.
Vũ Quần Phương lại dặn dò nhi tử nói:
- Con trai, lời nhắn nhủ của đại nhân không sai, là lời vàng ngọc, tuyệt đối phải nhớ lấy.
Trình Ưng Phi xoay người chắp tay:
- Mẫu thân, lời nói của đại nhân nhi tử sẽ nhớ kỹ trong lòng.
- Đừng chậm trễ thời gian để Triệu điện chủ chờ lâu, mau sớm đến Nguyệt Hành cung đi!
Miêu Nghị phất phất tay nói.
Hai mẫu tử liên tục tạ ơn mới rời đi, trên đường đi, sau khi giao thư tiến dẫn cho nhi tử để nhi tử cất cẩn thận xong, Vũ Quần Phương vừa hưng phấn vừa kích động.
Đối với lời nói của Miêu Nghị cũng không dám trễ nãi, không để nhi tử lưu lại lâu hơn, ở trong sân liên tục dặn dò mấy câu rồi thúc dục nhi tử lên đường.
Sau khi Trình Ưng Phi chạy tới Trấn Canh điện Nguyệt Hành cung liền gặp được Triệu Phi. Không có ra bất ngờ, Triệu Phi đã được Miêu Nghị dặn dò, trực tiếp chuyển Trình Ưng Phi thành thân phận phía chính phủ, bổ nhiệm thành Hành tẩu.
Sau khi Trình Ưng Phi truyền tin tức về, tảng đá lớn trong lòng Vũ Quần Phương mới rốt cuộc rơi xuống, đúng là có chút bội phục khả năng của Miêu Nghị, người bình thường cũng không dám tiếp thu loại người có bối cảnh như bọn họ, lại càng không cần phải nói trực tiếp biến thành Hành tẩu một điện, cho dù là người trong phía chính phủ có bao nhiêu người có thể ngồi ở vị trí này?
Hai tháng sau, Miêu Nghị tuân thủ hứa hẹn, lại điều Trình Ưng Phi điều hắn đến bên này làm Hành tẩu tạm thời, làm như vậy một nhà ba người thường có thể gặp mặt.
Nhưng cũng chỉ ở chỗ này một tháng, Trình Ưng Phi lại bị điều đến Trấn Kỷ điện của Thủy Hành cung làm Hành tẩu dưới trướng Tô Lợi. Chỉ vì Tô Lợi bình thường không quản được miệng, sau khi lợi ích bị hao tổn thường nói mấy lời nhảm nhí sau lưng..., Tư Không Vô Úy đã sớm giận hắn muốn diệt trừ.
Mấy tháng về sau, Trình Ưng Phi dưới sự ủng hộ của Tư Không Vô Úy khi động thủ với Tô Lợi lại gây ra rủi ro. Trình Ưng Phi căn cơ quá cạn. Còn Tô Lợi lăn lộn ở Trấn Kỷ điện nhiều năm, trước khi chuyện xảy ra đã để lộ tiếng gió, để cho Tô Lợi trốn thoát.
Có lão công của cung chủ Tư Không Vô Úy ủng hộ, sau lưng lại có Miêu Nghị chống đỡ, Trình Ưng Phi làm lên điện chủ là một chuyện hết sức tự nhiên.
Tô Lợi chạy trốn tìm nơi nương tựa chỗ khác, không ai dám nhận, một là vì hắn là người của Thủy Hành cung, đúng là không ai muốn nhận, tiếp theo những điện chủ khác đều cố kỵ Miêu Nghị. Mà hắn lại không dám phản bội Thần Lộ. Người này dưới thế cùng đường chạy tới Đô thành kiện ngự trạng, kiện Miêu Nghị ỷ thế hiếp người.
Bên phía Ngọc Đô Phong phát tin, muốn Miêu Nghị giải thích rõ ràng.
Miêu Nghị hồi âm kiên quyết phủ nhận, nói mình căn bản không nhúng tay vào chuyện này.
Đồng thời lại gửi thư cho Lâm Bình Bình ở Đô thành, kêu nàng an bài một số chuyện, thuận tiện đi thăm một số đồng liêu của hắn ở phủ đô đốc.
Rất nhanh, Tô Lợi liền gặp được phiền toái ở Đô thành, ở Đô thành tự nhiên đánh với người ta một trận, bị người của phủ đô đốc bắt vào thiên lao, cuối cùng bởi vì muốn chạy trốn ra khỏi thiên lao bị người của phủ đô đốc xử lý ngay tại chỗ.
Một điện chủ quá nhiều lời, lại không có bối cảnh gì, nói chết thì cũng chết rồi, cũng không có người nào lật lại bản án của hắn. Chuyện Miêu Nghị bị kiện cáo cứ như vậy trôi qua.
Người nghe nói chuyện này cũng không tin sau khi Tô Lợi bị nhốt vào thiên lao lại dám tìm cách chạy trốn, mấu chốt chuyện này cũng không cần chạy trốn, tội không đáng chết, chạy trốn làm gì? Đây không phải là tự tìm cái chết cho mình sao.
Không ít người trải qua chuyện này coi như hiểu được kết quả khi đối nghịch với Thần Lộ và Miêu Nghị, bên phía Thủy Hành cung có người thầm mắng, mắng Tô Lợi muốn chết, tự nhiên lại chạy đến Đô thành kiện cáo Miêu Nghị, không biết người ta là Chấp sự cung vàng điện ngọc Ngọc Đô Phong, chạy đến Đô thành chết một cách khó hiểu như vậy thư thái lắm sao? Người ta cũng không cần trực tiếp động thủ, đã giết chết ngươi rồi.
Nhi tử làm tới điện chủ, Trình Diệu Uy nhận được tin còn đích thân chạy tới một chuyến, Vũ Quần Phương cũng dẫn theo Trình Ưng Vũ chạy đến.
Đứng trong lầu các cao nhất trong cung của nhi tử, nhìn phong cảnh sơn thủy hữu tình chung quanh, cung nữ hầu hạ nhi tử đứng thành một đoàn, hàng tỉ tín đồ, tất cả đều vi tôn nhi tử mình, đúng là cảnh tượng ở Lưu Vân Sa hải có thể so sánh. Hai vợ chồng cảm giác vô cùng tự hào và kiêu ngạo, những gì bọn họ hi sinh cuối cùng cũng đã nhận được hồi báo, cuộc sống thế này mới đáng gọi là cuộc sống!
Nhưng sau khi nghe nhi tử kể lại chuyện đoạt quyền với Tô Lợi, Trình Diệu Uy mới biết nhi tử lần đầu làm việc đã làm hỏng chuyện rồi, còn rước lấy phiền toái cho Miêu Nghị, may là Miêu Nghị thần thông quảng đại, cách rất xa trực tiếp làm cho Tô Lợi phải bỏ mạng ở thiên lao đô thành, vì vậy chuyện này mới tạm thời lắng xuống.
Trình Diệu Uy chỉ vào nhi tử chửi mắng một trận, mắng nhi tử làm Tam đương gia nhiều năm như vậy đều xem như uổng phí, quay đầu lại lại quát Vũ Quần Phương:
- Chuyện này làm sao nàng không nhắc tới trong lá thư gửi ta?
Vũ Quần Phương bất đắc dĩ nói:
- Bên kia cũng không có người nào nói với ta chuyện này, bây giờ ta cũng mới nghe Ưng Phi nói mới biết được.