Nhóm dịch: Quân Đoàn Sói
Xem ra chỉ là tác dụng tâm lý! Miêu Nghị cười nói:
- Không vấn đề gì. Ở tạm một đêm thôi.
Lưu lão hán vội nói:
- Công tử, nếu người ko muốn về vương phủ, vậy chúng ta tìm khách điếm gần đây cũng được, không thể ở nơi như này được.
- Không sao! Không có gì phải sợ!
Miêu Nghị chụp lấy cổ tay kéo hắn tới cửa, xông vào viện môn kẽo kẹt như sắp mục nát.
Hắn chính là muốn tự mình tìm hiểu xem mấy người theo dõi mình là vì chuyện gì, đến nơi có đông người sợ bất tiện, ở nơi vắng vẻ người ta mới dễ tới, những cái này đều cần phải làm rõ trước khi bắt đầu cuộc sống mới.
Nhìn ra được trang viện này từng là nhà đại phú, đình viện sâu rộng. Chẳng qua giờ cỏ hoang mọc khắp nơi, thêm trời sắp tối, không khỏi khiến cho người khác cảm thấy sợ hãi. Miêu Nghị mở pháp nhãn quét qua chung quanh, không phát hiện ra cái gì không sạch sẽ.
Lưu lão hán bị kéo mạnh vào nhưng bộ dáng vẫn lo lắng đề phòng, nhìn cẩn thận xung quanh bốn phía, không dám đứng quá xa Miêu nghị, đi sát phía sau lưng Miêu Nghị, thi thoảng đạp phải cành cây khô lại tự hù doạ mình nhảy dựng lên.
Đám người Hứa gia cũng theo tới trước cửa trang viên, nhưng chỉ đưa mắt nhìn nhau, có vẻ kiêng kỵ.
Miêu Nghị đi dạo quanh trạch viện một chút, cuối cùng dừng lại ở một phòng, có vẻ trước đây vốn là thư phòng, bên trong có một giá sách bày đầy các giấy tờ và sách vở đã đóng gói, chẳng qua bị lớp bụi dày bao phủ, chẳng biết bao lâu rồi không có người động vào.
Miêu Nghị cầm một quyển sách, phủi phủi lớp bụi đi, mở ra liền thấy đúng như mong muốn của hắn, nội dung viết về thế giới này, đúng những điều hắn đang cần biết. Liền thoả mãn quay đầu về phía Lưu lão hán nói:
- Ở đây đi, quét dọn chỗ này, tối nay sẽ ở lại đây.
- A!
Lưu lão hán vẻ mặt đau khổ nói:
- Công tử, đến đêm trời lạnh, không có giường sao ngủ được?
- Ngươi quét dọn chỗ này trước đi, ta đi tìm thử xem!
Miêu Nghị buông sách xuống, xuay người rời đi.
Một lát sau, Miêu Nghị không biết từ đâu ôm tới vài cái chăn mền bằng gấm sạch sẽ, làm Lưu lão hán không nói nên lời.
Quét dọn xong, sắc trời đã tối, thắp đèn lồng đặt trên trường án, Miêu Nghị khoanh chân ngồi trên bồ đoàn, lật nhìn “Chu Du liệt quốc chí” trong tay, mới biết Đại Yến quốc này chỉ là một trong hàng trăm quốc gia trong thế giới này thôi.
Lưu lão hán dọn dẹp sách vở cách đó không xa, theo lời dặn của Miêu Nghị, lau sạch tro bụi những cuốn sách chưa bị chuột cắn, sau đó đặt lên trường án cho Miêu Nghị xem.
Khi trăng lên cao, đám người Hứa gia đợi bên ngoài trang viên rốt cục không nhịn được mà xông vào, thấy Miêu Nghị không chạy mà ở trong thư phòng thắp đèn đọc sách, đám người nhìn nhau một cái.
Mà Miêu Nghị ngay cả nhìn cũng không nhìn, dường như đang xem sách đến nhập thần.
Hứa gia phất tay ra hiệu, mấy người liền đi dọn dẹp chính sảnh, chỉ chốc lát sau đã có ánh đèn được thắp lên. Cũng có người không để ý Miêu Nghị và Lưu lão hán, mang một đống sách trên giá sách trong thư phòng đi, Hứa gia ở bên kia cũng thắp đèn đọc.
Thấy xuất hiện thêm nhiều người như vậy Lưu lão hán cũng không tức giận, ngược lại còn giảm lo lắng đề phòng trong lòng, nhiều người càng nhiều can đảm.
Sau khi Lưu lão hán dọn dẹp mang một đống sách ra, Miêu Nghị đang chăm chú xem lạnh nhạt nói:
- Đủ rồi, ngươi hôm nay cũng mệt mỏi cả ngày rồi, đi nghỉ đi.
Lưu lão hán lớn tuổi, lại bồi Miêu Nghị đi cả một ngày, đúng là đã rất mệt, đáp một tiếng rồi đi tới nằm xuống đắp chăn. Nằm thoải mái rồi còn ôm chăn ngửi ngửi, đời này chưa được nằm trong chăn nào tốt như này, đắn đo suy nghĩ dù sao cũng là vậy vô chủ, có khi mai đem về nhà.
Chỉ chốc lát sau, tiếng ngáy của Lưu lão hán đã vang lên.
Miêu Nghị vẫn đang đọc sách, đám người Hứa gia bên kia thi thoảng lại nhìn về phía này
Ráng nhịn cho tới nửa đêm, Hứa gia rốt cục không kiềm được tức giận, ném sách đi, cao giọng nói:
- Bằng hữu ở thư phòng, sao không qua đây gặp mặt?
Nếu không phải nhìn Miêu Nghị không giống người thường, đã sớm xông lên hỏi rồi từ đầu rồi, sao phải đợi lâu như này, nhìn người cũng phân ra tam lục cửu đẳng, loại người giống bọn họ làm việc đương nhiên sẽ giữ chừng mực.
Lời này làm Lưu lão hán đang say giấc tỉnh lại, thò đầu nhìn qua bên đó.
Miêu Nghị vẫn nhìn sách lạnh nhạt nói:
- Các người là ai, sao lại theo dõi ta?
Thấy đối phương không hề có ý muốn qua đây, Hứa gia đứng dậy dẫn mấy người đi nhanh tới, cùng xông vào phòng, làm Lưu lão hán sợ hãi bọc chăn ngồi dậy, trợn to mắt nhìn một đám tuỳ tùng tay cầm đao.
Hứa gia đứng trước trường án,
- Hứa Lưu, quản sự Lương vương phủ!
Lưu lão hán trong chăn ngạc nhiên.
- Vậy à!
Miêu Nghị hờ hững gật gật đầu, ánh mắt vẫn không rời sách, coi như là đã biết rồi.
Hứa Lưu Hứa gia trầm giọng nói:
- Nhìn các hạ cũng không phải người bình thường, sao lại giả mạo thân thích Vương Phi?
- Ta là ai không quan trọng, định nương nhờ bóng vương phủ để dễ hành động thôi, không có ác ý gì.
Miêu Nghị mắt dời từ cuốn sách đến ánh đèn đột nhiên lay động trên trường án.
- Ta không có ác ý, không có nghĩa người khác cũng không có ác ý với các ngươi, vậy nên khuyên các hãy mau chóng rời đi đi, muộn là sẽ có phiền toái đó.
- Phiền toái?
Hứa Lưu hừ lạnh nói:
- Nếu các hạ không nói rõ ràng, thì đừng mong chúng ta dễ dàng dời đi, có khi cần phải mời các hạ theo chúng ta về một chuyến.
Miêu Nghị khẽ lắc đầu, im lặng.
Ngoài đình viện đột nhiên nổi gió, một trận âm phong ào ào thổi khiến cỏ cây sà sà lay động.
Đám người Hứa Lư phát hiện có gì đó không đúng, từng người từ từ xuay lại nhìn ra ngoài, chỉ thấy trong đình viện một màn sương mù xám không biết từ đâu bay tới, làm nhiệt độ nơi này như giảm xuống mấy độ.
Sương mù xám ngày càng nhiều, đột nhiên sôi trào, nhanh chóng ngưng tụ lại, hiện ra một thân bạch y tóc tai bù xù, sắc mặt đầy vẻ lệ quỷ dữ tợn, mi tâm hiển lộ Bạch Liên tam phẩm, nhìn mọi người cười gằn.
Đám người Hứa Lưu cả kinh, Lưu lão hán sợ hãi chui vào trong chăn run rẩy.
Khoé miệng Miêu Nghị lộ chút nghiền ngẫm, hắn chưa phải chưa từng thấy người quỷ, quỷ cũng không quá khó coi như vậy, cái này có lẽ do Quỷ tu cố ý ra vẻ dữ tợn để doạ người, không giống như muốn hại tính mạng họ, nếu không đã không cần phải làm vậy.
- Để mạng lại!
Ác quỷ âm trầm cười gần một tiếng, đột nhiên lao thẳng tới Hứa Lưu ở giữa.
Đinh đinh đinh! Đám tuỳ tùng liên tiếp rút đao. Hứa Lưu lại lấy ra một tấm hoàng phù, thuận thế từ ống tay áo đốt lên, tạo ra một đoàn Liệt diễm đón đòn đánh của ác quỷ.
Ác quỷ đang nhào tới cả kinh, vội lắc mình tránh khỏi liệt diễm, lùi trở về đình viện, kinh nghi bất định nhìn Hứa Lưu.
Uy lực của Liệt diễm không kéo dài lâu, công kích xảy ra chỉ trong nháy mắt, nhoáng cái, trong tay Hứa Lưu lại có thêm một tấm hoàng phù nữa.
Miêu Nghị nhìn mà nghi hoặc, không hiểu sao một tờ giấy vàng mỏng lại có uy lực công kích. Nhưng sau đấy ngửi được mùi hoả dược, liền bừng tỉnh hiểu ra, nhãn tình như sáng lên, hoàng phù này là do tu sĩ có pháp lực cao thâm bày trận tạo ra, trên tờ giấy yếu ớt có lưu lại một ít pháp lực, trên đó lại thêm dược vật dễ cháy, dưới ma sát của lửa, khi đốt tờ giấy sẽ phá huỷ trận pháp phía trên, pháp lực được phóng thích ra ngoài, nương nhờ quán tính đánh ra cộng thêm thế lửa mà có uy lực công kích.
Miêu Nghị trong lòng tấm tắc lấy làm kỳ. Đại thế giới không hổ lại Đại thế giới, thủ pháp khéo léo tinh diệu như này, thậm chí cả người phàm cũng có thể dùng được, ở Tiểu thế giới chưa từng gặp qua. Chẳng qua là uy lực loại phù này không lớn, để đối phó với tu sĩ nhất phẩm thì thừa, với tu sĩ nhị phẩm thì miễn cưỡng, với tam phẩm thì sợ là không được. Hơn nữa loại hoàng phù hình như còn có khuyết điểm, không thể gặp nước, một khi gặp nước độ bền của giấy giảm đi, pháp lực cũng mất, có lẽ sẽ không thể dùng được.
Xem ra chỉ là tác dụng tâm lý! Miêu Nghị cười nói:
- Không vấn đề gì. Ở tạm một đêm thôi.
Lưu lão hán vội nói:
- Công tử, nếu người ko muốn về vương phủ, vậy chúng ta tìm khách điếm gần đây cũng được, không thể ở nơi như này được.
- Không sao! Không có gì phải sợ!
Miêu Nghị chụp lấy cổ tay kéo hắn tới cửa, xông vào viện môn kẽo kẹt như sắp mục nát.
Hắn chính là muốn tự mình tìm hiểu xem mấy người theo dõi mình là vì chuyện gì, đến nơi có đông người sợ bất tiện, ở nơi vắng vẻ người ta mới dễ tới, những cái này đều cần phải làm rõ trước khi bắt đầu cuộc sống mới.
Nhìn ra được trang viện này từng là nhà đại phú, đình viện sâu rộng. Chẳng qua giờ cỏ hoang mọc khắp nơi, thêm trời sắp tối, không khỏi khiến cho người khác cảm thấy sợ hãi. Miêu Nghị mở pháp nhãn quét qua chung quanh, không phát hiện ra cái gì không sạch sẽ.
Lưu lão hán bị kéo mạnh vào nhưng bộ dáng vẫn lo lắng đề phòng, nhìn cẩn thận xung quanh bốn phía, không dám đứng quá xa Miêu nghị, đi sát phía sau lưng Miêu Nghị, thi thoảng đạp phải cành cây khô lại tự hù doạ mình nhảy dựng lên.
Đám người Hứa gia cũng theo tới trước cửa trang viên, nhưng chỉ đưa mắt nhìn nhau, có vẻ kiêng kỵ.
Miêu Nghị đi dạo quanh trạch viện một chút, cuối cùng dừng lại ở một phòng, có vẻ trước đây vốn là thư phòng, bên trong có một giá sách bày đầy các giấy tờ và sách vở đã đóng gói, chẳng qua bị lớp bụi dày bao phủ, chẳng biết bao lâu rồi không có người động vào.
Miêu Nghị cầm một quyển sách, phủi phủi lớp bụi đi, mở ra liền thấy đúng như mong muốn của hắn, nội dung viết về thế giới này, đúng những điều hắn đang cần biết. Liền thoả mãn quay đầu về phía Lưu lão hán nói:
- Ở đây đi, quét dọn chỗ này, tối nay sẽ ở lại đây.
- A!
Lưu lão hán vẻ mặt đau khổ nói:
- Công tử, đến đêm trời lạnh, không có giường sao ngủ được?
- Ngươi quét dọn chỗ này trước đi, ta đi tìm thử xem!
Miêu Nghị buông sách xuống, xuay người rời đi.
Một lát sau, Miêu Nghị không biết từ đâu ôm tới vài cái chăn mền bằng gấm sạch sẽ, làm Lưu lão hán không nói nên lời.
Quét dọn xong, sắc trời đã tối, thắp đèn lồng đặt trên trường án, Miêu Nghị khoanh chân ngồi trên bồ đoàn, lật nhìn “Chu Du liệt quốc chí” trong tay, mới biết Đại Yến quốc này chỉ là một trong hàng trăm quốc gia trong thế giới này thôi.
Lưu lão hán dọn dẹp sách vở cách đó không xa, theo lời dặn của Miêu Nghị, lau sạch tro bụi những cuốn sách chưa bị chuột cắn, sau đó đặt lên trường án cho Miêu Nghị xem.
Khi trăng lên cao, đám người Hứa gia đợi bên ngoài trang viên rốt cục không nhịn được mà xông vào, thấy Miêu Nghị không chạy mà ở trong thư phòng thắp đèn đọc sách, đám người nhìn nhau một cái.
Mà Miêu Nghị ngay cả nhìn cũng không nhìn, dường như đang xem sách đến nhập thần.
Hứa gia phất tay ra hiệu, mấy người liền đi dọn dẹp chính sảnh, chỉ chốc lát sau đã có ánh đèn được thắp lên. Cũng có người không để ý Miêu Nghị và Lưu lão hán, mang một đống sách trên giá sách trong thư phòng đi, Hứa gia ở bên kia cũng thắp đèn đọc.
Thấy xuất hiện thêm nhiều người như vậy Lưu lão hán cũng không tức giận, ngược lại còn giảm lo lắng đề phòng trong lòng, nhiều người càng nhiều can đảm.
Sau khi Lưu lão hán dọn dẹp mang một đống sách ra, Miêu Nghị đang chăm chú xem lạnh nhạt nói:
- Đủ rồi, ngươi hôm nay cũng mệt mỏi cả ngày rồi, đi nghỉ đi.
Lưu lão hán lớn tuổi, lại bồi Miêu Nghị đi cả một ngày, đúng là đã rất mệt, đáp một tiếng rồi đi tới nằm xuống đắp chăn. Nằm thoải mái rồi còn ôm chăn ngửi ngửi, đời này chưa được nằm trong chăn nào tốt như này, đắn đo suy nghĩ dù sao cũng là vậy vô chủ, có khi mai đem về nhà.
Chỉ chốc lát sau, tiếng ngáy của Lưu lão hán đã vang lên.
Miêu Nghị vẫn đang đọc sách, đám người Hứa gia bên kia thi thoảng lại nhìn về phía này
Ráng nhịn cho tới nửa đêm, Hứa gia rốt cục không kiềm được tức giận, ném sách đi, cao giọng nói:
- Bằng hữu ở thư phòng, sao không qua đây gặp mặt?
Nếu không phải nhìn Miêu Nghị không giống người thường, đã sớm xông lên hỏi rồi từ đầu rồi, sao phải đợi lâu như này, nhìn người cũng phân ra tam lục cửu đẳng, loại người giống bọn họ làm việc đương nhiên sẽ giữ chừng mực.
Lời này làm Lưu lão hán đang say giấc tỉnh lại, thò đầu nhìn qua bên đó.
Miêu Nghị vẫn nhìn sách lạnh nhạt nói:
- Các người là ai, sao lại theo dõi ta?
Thấy đối phương không hề có ý muốn qua đây, Hứa gia đứng dậy dẫn mấy người đi nhanh tới, cùng xông vào phòng, làm Lưu lão hán sợ hãi bọc chăn ngồi dậy, trợn to mắt nhìn một đám tuỳ tùng tay cầm đao.
Hứa gia đứng trước trường án,
- Hứa Lưu, quản sự Lương vương phủ!
Lưu lão hán trong chăn ngạc nhiên.
- Vậy à!
Miêu Nghị hờ hững gật gật đầu, ánh mắt vẫn không rời sách, coi như là đã biết rồi.
Hứa Lưu Hứa gia trầm giọng nói:
- Nhìn các hạ cũng không phải người bình thường, sao lại giả mạo thân thích Vương Phi?
- Ta là ai không quan trọng, định nương nhờ bóng vương phủ để dễ hành động thôi, không có ác ý gì.
Miêu Nghị mắt dời từ cuốn sách đến ánh đèn đột nhiên lay động trên trường án.
- Ta không có ác ý, không có nghĩa người khác cũng không có ác ý với các ngươi, vậy nên khuyên các hãy mau chóng rời đi đi, muộn là sẽ có phiền toái đó.
- Phiền toái?
Hứa Lưu hừ lạnh nói:
- Nếu các hạ không nói rõ ràng, thì đừng mong chúng ta dễ dàng dời đi, có khi cần phải mời các hạ theo chúng ta về một chuyến.
Miêu Nghị khẽ lắc đầu, im lặng.
Ngoài đình viện đột nhiên nổi gió, một trận âm phong ào ào thổi khiến cỏ cây sà sà lay động.
Đám người Hứa Lư phát hiện có gì đó không đúng, từng người từ từ xuay lại nhìn ra ngoài, chỉ thấy trong đình viện một màn sương mù xám không biết từ đâu bay tới, làm nhiệt độ nơi này như giảm xuống mấy độ.
Sương mù xám ngày càng nhiều, đột nhiên sôi trào, nhanh chóng ngưng tụ lại, hiện ra một thân bạch y tóc tai bù xù, sắc mặt đầy vẻ lệ quỷ dữ tợn, mi tâm hiển lộ Bạch Liên tam phẩm, nhìn mọi người cười gằn.
Đám người Hứa Lưu cả kinh, Lưu lão hán sợ hãi chui vào trong chăn run rẩy.
Khoé miệng Miêu Nghị lộ chút nghiền ngẫm, hắn chưa phải chưa từng thấy người quỷ, quỷ cũng không quá khó coi như vậy, cái này có lẽ do Quỷ tu cố ý ra vẻ dữ tợn để doạ người, không giống như muốn hại tính mạng họ, nếu không đã không cần phải làm vậy.
- Để mạng lại!
Ác quỷ âm trầm cười gần một tiếng, đột nhiên lao thẳng tới Hứa Lưu ở giữa.
Đinh đinh đinh! Đám tuỳ tùng liên tiếp rút đao. Hứa Lưu lại lấy ra một tấm hoàng phù, thuận thế từ ống tay áo đốt lên, tạo ra một đoàn Liệt diễm đón đòn đánh của ác quỷ.
Ác quỷ đang nhào tới cả kinh, vội lắc mình tránh khỏi liệt diễm, lùi trở về đình viện, kinh nghi bất định nhìn Hứa Lưu.
Uy lực của Liệt diễm không kéo dài lâu, công kích xảy ra chỉ trong nháy mắt, nhoáng cái, trong tay Hứa Lưu lại có thêm một tấm hoàng phù nữa.
Miêu Nghị nhìn mà nghi hoặc, không hiểu sao một tờ giấy vàng mỏng lại có uy lực công kích. Nhưng sau đấy ngửi được mùi hoả dược, liền bừng tỉnh hiểu ra, nhãn tình như sáng lên, hoàng phù này là do tu sĩ có pháp lực cao thâm bày trận tạo ra, trên tờ giấy yếu ớt có lưu lại một ít pháp lực, trên đó lại thêm dược vật dễ cháy, dưới ma sát của lửa, khi đốt tờ giấy sẽ phá huỷ trận pháp phía trên, pháp lực được phóng thích ra ngoài, nương nhờ quán tính đánh ra cộng thêm thế lửa mà có uy lực công kích.
Miêu Nghị trong lòng tấm tắc lấy làm kỳ. Đại thế giới không hổ lại Đại thế giới, thủ pháp khéo léo tinh diệu như này, thậm chí cả người phàm cũng có thể dùng được, ở Tiểu thế giới chưa từng gặp qua. Chẳng qua là uy lực loại phù này không lớn, để đối phó với tu sĩ nhất phẩm thì thừa, với tu sĩ nhị phẩm thì miễn cưỡng, với tam phẩm thì sợ là không được. Hơn nữa loại hoàng phù hình như còn có khuyết điểm, không thể gặp nước, một khi gặp nước độ bền của giấy giảm đi, pháp lực cũng mất, có lẽ sẽ không thể dùng được.