Nhóm dịch: Quân Đoàn Sói
Sau khi hồi tưởng lại quá trình lấy được bảo vật này, Bảo Trữ thực là thán phục mà ca ngợi:
- Tiền bối quả thật không giống như là người mới, chỉ có như vậy mà cũng có thể tìm tới bảo vật.
- Cho nên mới nói hai người các ngươi nghe theo ta là không sai đâu.
Miêu Nghị phất ống tay áo, xoay người mà đi:
- Đi thôi!
Ba người ra khỏi động, rời đi vách núi này rồi tới thẳng Lưu gia trang. Sau khi mọi chuyện đã ổn thỏa rồi thì hai sư huynh đệ Bảo Trữ, Bảo Tín nghe theo lời của Miêu Nghị, trời đã cho sinh mạng thì cứ chờ tới thời cơ hẳn có dùng, việc hàng yêu trừ ma cứ để sau đi, mang theo Miêu Nghị rồi bắt đầu trở về Chính Khí Môn.
Trên đường đi, Miêu Nghị và Bảo Trữ cùng cưỡi chung một con, vốn là hắn có thể mang hai người này bay thẳng về Chính Khí Môn, nhưng sau khi cân nhắc thì vẫn quyết định vừa đi vừa thuận tiện ngắm nhìn con người cảnh vật ở chốn này, bởi vậy nên hắn có chút tiếc nuối vì không đã không mang theo Hắc Thán đi ra vùng vẫy, nghĩ rằng: “Lần sau phải mang theo đứa kia đi ra tung tăng tung tẩy mới được.”
Dựa theo tốc độ của long câu khi chạy về Chính Khí Môn, việc này cũng chỉ có thể từ từ vượt đường dài thôi.
Sau khi ra khỏi khu vực Lương vương, Miêu Nghị mới phát hiện hoàn cảnh ở Lương vương đã được coi là tốt rồi, ở bên ngoài này thì bốn phía đều có khói lửa bốc lên, không đếm nổi có bao nhiêu dân chúng phiêu dạt khắp nơi, đã nhìn mãi quen mắt cảnh chó hoang dùng xác người làm thức ăn rồi, đi trên đường mà thấy xương trắng thì càng là chuyện thường tình thôi, quả thật có thể nói là dân chúng lầm than, mà càng như thế thì dân chúng càng trở nên thấy thần liền cầu, gặp miếu liền lạy.
Có vẻ như Bảo Trữ và Bảo Tín đã nhìn quen tình hình này lắm rồi, khi trên đường đi gặp phải dân lưu lạc thì họ vẫn không dừng ngựa, phi như bay mà qua, rước lấy không ít tiếng khóc thảm thiết sướt mướt xen lẫn tiếng cầu xin.
Còn Miêu Nghị, khi thấy một người đàn bà luống tuổi đang ôm một đứa trẻ mới đẻ gào khóc chờ ăn trên đường đi, trong lòng hắn thật không nỡ, không khỏi ném ra một ít đồ ăn, kết quả là hắn chờ một chút mà vẫn chưa nhận được một câu cảm ơn, quay đầu nhìn lại, đã thấy một đống người đang tranh giành ẩu đả, khi đám người đó tản ra thì chỉ còn lại thân thể của người đàn bà đang ôm đứa trẻ mới đẻ nằm trên mặt đất, họ đã không còn nhúc nhích được nữa.
- Tiền bối, chuyện của người trong thiên hạ vẫn là cần sự xuất hiện của người có tài trị thế, sự đời lúc hưng thịnh khi suy tà, khi lên khi xuống cũng đều xoay vần theo lẽ tự nhiên của đất trời. Chúng ta không quản nổi chuyên này đâu, chỉ có càng quản càng loạn thôi, việc mà chúng ta có thể làm chỉ là hàng yêu trừ ma, không để cho yêu ma có cơ hội làm mưa làm gió.
Bảo Trữ quay đầu lại để nhắc nhở một câu.
Tình cảnh này gây ra chấn động không nhỏ cho Miêu Nghị. Ở Tiểu thế giới, hắn chưa bao giờ xem đến tình cảnh thảm thiết như vậy, thật không biết nên nói rằng bên phía Tiểu thế giới tốt hơn hay là bên này tốt hơn đây, tuy rằng người trong Tiểu thế giới mất đi phần lớn tự do, nhưng ít nhất thì có thể an cư lạc nghiệp, còn dân thường ở bên này có phần lớn tự do nhưng mà ngay đến vấn đề cơ bản là sinh tồn cũng trở thành gánh nặng.
Mấy ngày sau, long câu đã mệt mỏi rồi. Vào ban đêm, ba người họ phóng ngựa xông xáo vào trong núi sâu để tạm thời nghỉ ngơi và hồi sức, rồi ở trong núi thì họ lại gặp phải một nhóm dân lưu lạc đang vừa hô hoán vừa chạy thục mạng. Chỉ thấy bầy sói đang truy đuổi những người này, dùng thịt người làm lương thực, cả một vùng tràn đầy tiếng kêu khóc thảm thiết.
“Xoẹt”- Miêu Nghị phóng lên từ sau lưng Bảo Trữ. Phi kiếm ra oai, một trận vung kiếm vùn vụt mang theo một cỗ khí thế sét đánh không kịp bịt tai diễn ra liên tiếp, chém chết trên trăm con sói chỉ trong nháy mắt. Sau khi Phi kiếm quay về trong tay, Miêu Nghị lại vọt lên chém giết bầy sói đang kinh hoảng chạy thục mạng.
Bảo Trữ, Bảo Tín phóng ngựa lên trên sườn núi, xem đến Miêu Nghị đang giết bầy sói như điên ở nơi xa. Thậm chí có một con sói bị Miêu Nghị chém hơn mười kiếm, có vẻ như là hắn đang trút căm phẫn vào chúng, hai người họ không khỏi nhìn nhau.
- Ngưu tiền bối là người có tấm lòng lương thiện.
Bảo Tín thở dài một tiếng.
Bảo Trữ cũng thở dài theo.
- Sư phó đã nói rồi, cái thế đạo này hỗn loạn như thế là do lòng người, dù tu vi có cao tới đâu thì cũng chỉ có thể giết ác nhưng lại không thể giết hết cái ác trong lòng của người khắp thiên hạ.
Miêu Nghị lại đi ra từ trong rừng, khiêng một gốc cây khô khổng lồ tới, vung phi kiếm chém vùn vụt lần nữa. Hắn chém được một đống củi, lại ném ra hơn mười cái nồi có kích cỡ khác nhau, rồi bảo những người dân lưu lạc này nấu thịt sói để được no bụng. Hắn lại quay đầu bảo hai sư huynh đệ họ cũng cống hiến ra cái nồi duy nhất mà họ đang mang theo, cũng sai hai người họ chữa trị cho những người bị thương do sói cắn.
Chẳng mấy chốc mà vùng sơn dã này đã được thắp sáng bằng những đống lửa, từng tốp người tụ tập xung quanh nồi nấu thịt mà nuốt nước miếng.
Rất nhanh, mùi thịt thơm phức đã tràn ngập khắp chốn núi rừng này, thậm chí có mấy người không chờ được đến lúc nồi thịt sôi hoàn toàn, dùng que gỗ khêu ra giành ăn với nhau. May mà Miêu Nghị đã giết được rất nhiều con sói, đợi cho đến khi cái nồi thứ hai hết thịt rồi thì mọi người mới coi như là yên tĩnh lại.
Sau khi luộc thịt xong, những người dân lưu lạc này đều vội vàng cắn ăn, có một bà mẹ trẻ vấn khăn trùm đầu bằng vải thô dẫn theo một đứa bé con đi tập tễnh lên sườn núi, dâng một cục thịt nóng hôi hổi nằm trên một tấm khăn lụa trắng mà không biết là lấy từ đâu ra, chắp tay làm lễ mà mời:
- Xin mời Đại tiên dùng ạ!
Miêu Nghị nhìn xem những người dân lưu lạc khác chỉ lo vội vàng ăn thịt, không nghĩ tới vẫn còn có một người phụ nữ có thể nhịn đói để tuân thủ lễ nghi, lại cảm thấy có chút không ngờ. Bà mẹ trẻ này có đôi mắt sáng ngời, chỉ là mặt nàng bẩn vô cùng, cũng không xem rõ được dung mạo của nàng.
Không riêng gì hắn, cả Bảo Trữ và Bảo Tín cũng đều có chút kinh ngạc mà nhìn người phụ nữ này.
Miêu Nghị xua tay nói:
- Ta không đói bụng, chính các ngươi ăn đi!
- Hài tử, quỳ xuống!
Đột nhiên, người phụ nữ kia chợt nói với đứa bé kia như thế, hài đồng chịu đựng cơn đói, nuốt nước bọt mà quỳ xuống, sau đó thì người phụ nữ kia cũng quỳ gối phát ra một tiếng “bịch” trước mặt Miêu Nghị, rơi nước mắt và khẩn cầu:
- Đại tiên, ngài mang theo con trai của ta đi, mang theo để làm đồ đệ hay là làm trâu làm ngựa cũng đều được, tóm lại cho hắn một cái đường sống là được rồi!
Nàng vừa dứt lời liền dập đầu xuống mặt đất không chịu ngẩng lên, nức nở nghẹn ngào:
- Đại tiên, van cầu ngài đó, kiếp sau tiểu phụ nhân này sẽ làm trâu làm ngựa để báo đáp ngài.
Miêu Nghị liếc nhìn những người dân lưu lạc khác, nhớ tới tình hình đi trên đường, hắn nhất thời tốt bụng lại rước phiền toái tới cho người được cho đồ, cộng thêm việc hắn vẫn còn chưa rõ con đường phát triển của bản thân, không khỏi thở dài:
- Đi vào trong khu vực Lương vương của Đại Lương thành đi, nếu như ngươi có thể mang hài tử đi đến chỗ kia, liền tới tìm Vương phi của Lương vương, nói là họ hàng của Vương phi bảo các ngươi tìm tới nàng, nàng đương nhiên sẽ biết ta là ai, đến lúc đó thì ngươi có thể nói cho nàng biết, chỉ cần nàng thu nhận mẹ con các ngươi thì ta liền mắc nợ nàng một món nợ nhân tình.
Sau khi hồi tưởng lại quá trình lấy được bảo vật này, Bảo Trữ thực là thán phục mà ca ngợi:
- Tiền bối quả thật không giống như là người mới, chỉ có như vậy mà cũng có thể tìm tới bảo vật.
- Cho nên mới nói hai người các ngươi nghe theo ta là không sai đâu.
Miêu Nghị phất ống tay áo, xoay người mà đi:
- Đi thôi!
Ba người ra khỏi động, rời đi vách núi này rồi tới thẳng Lưu gia trang. Sau khi mọi chuyện đã ổn thỏa rồi thì hai sư huynh đệ Bảo Trữ, Bảo Tín nghe theo lời của Miêu Nghị, trời đã cho sinh mạng thì cứ chờ tới thời cơ hẳn có dùng, việc hàng yêu trừ ma cứ để sau đi, mang theo Miêu Nghị rồi bắt đầu trở về Chính Khí Môn.
Trên đường đi, Miêu Nghị và Bảo Trữ cùng cưỡi chung một con, vốn là hắn có thể mang hai người này bay thẳng về Chính Khí Môn, nhưng sau khi cân nhắc thì vẫn quyết định vừa đi vừa thuận tiện ngắm nhìn con người cảnh vật ở chốn này, bởi vậy nên hắn có chút tiếc nuối vì không đã không mang theo Hắc Thán đi ra vùng vẫy, nghĩ rằng: “Lần sau phải mang theo đứa kia đi ra tung tăng tung tẩy mới được.”
Dựa theo tốc độ của long câu khi chạy về Chính Khí Môn, việc này cũng chỉ có thể từ từ vượt đường dài thôi.
Sau khi ra khỏi khu vực Lương vương, Miêu Nghị mới phát hiện hoàn cảnh ở Lương vương đã được coi là tốt rồi, ở bên ngoài này thì bốn phía đều có khói lửa bốc lên, không đếm nổi có bao nhiêu dân chúng phiêu dạt khắp nơi, đã nhìn mãi quen mắt cảnh chó hoang dùng xác người làm thức ăn rồi, đi trên đường mà thấy xương trắng thì càng là chuyện thường tình thôi, quả thật có thể nói là dân chúng lầm than, mà càng như thế thì dân chúng càng trở nên thấy thần liền cầu, gặp miếu liền lạy.
Có vẻ như Bảo Trữ và Bảo Tín đã nhìn quen tình hình này lắm rồi, khi trên đường đi gặp phải dân lưu lạc thì họ vẫn không dừng ngựa, phi như bay mà qua, rước lấy không ít tiếng khóc thảm thiết sướt mướt xen lẫn tiếng cầu xin.
Còn Miêu Nghị, khi thấy một người đàn bà luống tuổi đang ôm một đứa trẻ mới đẻ gào khóc chờ ăn trên đường đi, trong lòng hắn thật không nỡ, không khỏi ném ra một ít đồ ăn, kết quả là hắn chờ một chút mà vẫn chưa nhận được một câu cảm ơn, quay đầu nhìn lại, đã thấy một đống người đang tranh giành ẩu đả, khi đám người đó tản ra thì chỉ còn lại thân thể của người đàn bà đang ôm đứa trẻ mới đẻ nằm trên mặt đất, họ đã không còn nhúc nhích được nữa.
- Tiền bối, chuyện của người trong thiên hạ vẫn là cần sự xuất hiện của người có tài trị thế, sự đời lúc hưng thịnh khi suy tà, khi lên khi xuống cũng đều xoay vần theo lẽ tự nhiên của đất trời. Chúng ta không quản nổi chuyên này đâu, chỉ có càng quản càng loạn thôi, việc mà chúng ta có thể làm chỉ là hàng yêu trừ ma, không để cho yêu ma có cơ hội làm mưa làm gió.
Bảo Trữ quay đầu lại để nhắc nhở một câu.
Tình cảnh này gây ra chấn động không nhỏ cho Miêu Nghị. Ở Tiểu thế giới, hắn chưa bao giờ xem đến tình cảnh thảm thiết như vậy, thật không biết nên nói rằng bên phía Tiểu thế giới tốt hơn hay là bên này tốt hơn đây, tuy rằng người trong Tiểu thế giới mất đi phần lớn tự do, nhưng ít nhất thì có thể an cư lạc nghiệp, còn dân thường ở bên này có phần lớn tự do nhưng mà ngay đến vấn đề cơ bản là sinh tồn cũng trở thành gánh nặng.
Mấy ngày sau, long câu đã mệt mỏi rồi. Vào ban đêm, ba người họ phóng ngựa xông xáo vào trong núi sâu để tạm thời nghỉ ngơi và hồi sức, rồi ở trong núi thì họ lại gặp phải một nhóm dân lưu lạc đang vừa hô hoán vừa chạy thục mạng. Chỉ thấy bầy sói đang truy đuổi những người này, dùng thịt người làm lương thực, cả một vùng tràn đầy tiếng kêu khóc thảm thiết.
“Xoẹt”- Miêu Nghị phóng lên từ sau lưng Bảo Trữ. Phi kiếm ra oai, một trận vung kiếm vùn vụt mang theo một cỗ khí thế sét đánh không kịp bịt tai diễn ra liên tiếp, chém chết trên trăm con sói chỉ trong nháy mắt. Sau khi Phi kiếm quay về trong tay, Miêu Nghị lại vọt lên chém giết bầy sói đang kinh hoảng chạy thục mạng.
Bảo Trữ, Bảo Tín phóng ngựa lên trên sườn núi, xem đến Miêu Nghị đang giết bầy sói như điên ở nơi xa. Thậm chí có một con sói bị Miêu Nghị chém hơn mười kiếm, có vẻ như là hắn đang trút căm phẫn vào chúng, hai người họ không khỏi nhìn nhau.
- Ngưu tiền bối là người có tấm lòng lương thiện.
Bảo Tín thở dài một tiếng.
Bảo Trữ cũng thở dài theo.
- Sư phó đã nói rồi, cái thế đạo này hỗn loạn như thế là do lòng người, dù tu vi có cao tới đâu thì cũng chỉ có thể giết ác nhưng lại không thể giết hết cái ác trong lòng của người khắp thiên hạ.
Miêu Nghị lại đi ra từ trong rừng, khiêng một gốc cây khô khổng lồ tới, vung phi kiếm chém vùn vụt lần nữa. Hắn chém được một đống củi, lại ném ra hơn mười cái nồi có kích cỡ khác nhau, rồi bảo những người dân lưu lạc này nấu thịt sói để được no bụng. Hắn lại quay đầu bảo hai sư huynh đệ họ cũng cống hiến ra cái nồi duy nhất mà họ đang mang theo, cũng sai hai người họ chữa trị cho những người bị thương do sói cắn.
Chẳng mấy chốc mà vùng sơn dã này đã được thắp sáng bằng những đống lửa, từng tốp người tụ tập xung quanh nồi nấu thịt mà nuốt nước miếng.
Rất nhanh, mùi thịt thơm phức đã tràn ngập khắp chốn núi rừng này, thậm chí có mấy người không chờ được đến lúc nồi thịt sôi hoàn toàn, dùng que gỗ khêu ra giành ăn với nhau. May mà Miêu Nghị đã giết được rất nhiều con sói, đợi cho đến khi cái nồi thứ hai hết thịt rồi thì mọi người mới coi như là yên tĩnh lại.
Sau khi luộc thịt xong, những người dân lưu lạc này đều vội vàng cắn ăn, có một bà mẹ trẻ vấn khăn trùm đầu bằng vải thô dẫn theo một đứa bé con đi tập tễnh lên sườn núi, dâng một cục thịt nóng hôi hổi nằm trên một tấm khăn lụa trắng mà không biết là lấy từ đâu ra, chắp tay làm lễ mà mời:
- Xin mời Đại tiên dùng ạ!
Miêu Nghị nhìn xem những người dân lưu lạc khác chỉ lo vội vàng ăn thịt, không nghĩ tới vẫn còn có một người phụ nữ có thể nhịn đói để tuân thủ lễ nghi, lại cảm thấy có chút không ngờ. Bà mẹ trẻ này có đôi mắt sáng ngời, chỉ là mặt nàng bẩn vô cùng, cũng không xem rõ được dung mạo của nàng.
Không riêng gì hắn, cả Bảo Trữ và Bảo Tín cũng đều có chút kinh ngạc mà nhìn người phụ nữ này.
Miêu Nghị xua tay nói:
- Ta không đói bụng, chính các ngươi ăn đi!
- Hài tử, quỳ xuống!
Đột nhiên, người phụ nữ kia chợt nói với đứa bé kia như thế, hài đồng chịu đựng cơn đói, nuốt nước bọt mà quỳ xuống, sau đó thì người phụ nữ kia cũng quỳ gối phát ra một tiếng “bịch” trước mặt Miêu Nghị, rơi nước mắt và khẩn cầu:
- Đại tiên, ngài mang theo con trai của ta đi, mang theo để làm đồ đệ hay là làm trâu làm ngựa cũng đều được, tóm lại cho hắn một cái đường sống là được rồi!
Nàng vừa dứt lời liền dập đầu xuống mặt đất không chịu ngẩng lên, nức nở nghẹn ngào:
- Đại tiên, van cầu ngài đó, kiếp sau tiểu phụ nhân này sẽ làm trâu làm ngựa để báo đáp ngài.
Miêu Nghị liếc nhìn những người dân lưu lạc khác, nhớ tới tình hình đi trên đường, hắn nhất thời tốt bụng lại rước phiền toái tới cho người được cho đồ, cộng thêm việc hắn vẫn còn chưa rõ con đường phát triển của bản thân, không khỏi thở dài:
- Đi vào trong khu vực Lương vương của Đại Lương thành đi, nếu như ngươi có thể mang hài tử đi đến chỗ kia, liền tới tìm Vương phi của Lương vương, nói là họ hàng của Vương phi bảo các ngươi tìm tới nàng, nàng đương nhiên sẽ biết ta là ai, đến lúc đó thì ngươi có thể nói cho nàng biết, chỉ cần nàng thu nhận mẹ con các ngươi thì ta liền mắc nợ nàng một món nợ nhân tình.