Phi Thiên

Chương 1150: Còn dám đưa tới cửa? (1)

Nhóm dịch: Quân Đoàn Sói

Phá lệ? Miêu Nghị dĩ nhiên biết cái gọi là “phá lệ” là nhìn ở cống hiến của hắn đối với Chính Khí môn. Thường thì khi kỹ thuật của đệ tử chưa cứng cáp, chưa vượt qua thử thách, không có khả năng tùy tiện lãng phí vật liệu tài nguyên để luyện tập. Cái tình này hắn lĩnh rồi, có điều hắn lấy ở đâu ra trên trăm năm để học tập thứ đồ chơi này?

Nhưng hắn còn chưa cam tâm:

- Chân nhân, ba ngày sau để cho ta tiến vào đan phòng mở rộng tầm mắt đi.

Ngọc Luyện chân nhân không cự tuyệt, gật đầu một cái coi như đáp ứng rồi.

Vì thế ba ngày xong, khi cửa lớn dày nặng của đan phòng ầm ầm phong kín xong, Miêu Nghị đã ở bên trong phòng luyện đan.

Trước đó có ước định, nếu vào được rồi, thì phải ở chỗ này chờ ít nhất ba tháng, tiên đan không luyện xong sẽ không mở cửa, sẽ không thả hắn ra ngoài trước thời hạn...




Ba tháng xong, đan phòng lần nữa mở ra, Miêu Nghị yên lặng đi ra ngoài.

Thấy tận mắt quá trình luyện chế Tiên Nguyên đan xong, không thể không thừa nhận đó là sự dung hợp của kinh nghiệm và kỹ xảo, không phải là trong khoảng thời gian ngắn mà có thể biết được, dù sao cũng phải có quá trình học tập. Quá trình này cần thời gian và sự thành công và thất bại hết lần này đến lần khác, để tích lũy kinh nghiệm và kỹ xảo.

Nhưng hắn hiện tại thiếu chính là thời gian, hơn nữa trong tay chẳng có một chút vật liệu luyện chế Tiên Nguyên đan nào, ở đâu ra nhiều tài liệu như vậy cho hắn thất bại và lãng phí? Vật liệu luyện chế Tiên Nguyên đan khó có được, cho dù có cũng không dễ lấy ra để luyện tập một cách lãng phí.

Quay trở lại chỗ ở ở rừng trúc, Miêu đại cư sĩ chắp tay đi quanh trong rừng trúc rất lâu, sau đó đứng ở đỉnh núi trầm mặc rất lâu, cuối cùng hít sâu một hơi, làm ra một quyết định khác.

Không phải chuyện gì cũng đều phải tự bản thân mình bỏ công bỏ sức ra mà làm. Có tài liệu để luyện đan còn sợ không có Tiên Nguyên đan sao? Có tài liệu luyện đan có thể đi tìm người luyện chế giúp, có thể đi Hỗn Nguyên giới trực tiếp đổi lấy Tiên Nguyên đan,... tất cả đều có thể.

Cái gọi là Hỗn Nguyên giới chỉ chính là một trong Cửu Trọng thiên của Đại thế giới. Cửu Trọng thiên là chỉ cửu giới, chia ra làm Yêu, Ma, Quỷ, Quái, Nhân, Hỗn nguyên, Vị minh (không rõ), Cực lạc và Thiên Đình.

Yêu, ma, quỷ, nhân chính là chỉ nơi quần cư của bốn loại này, thí dụ như vị trí hiện tại của Miêu Nghị là Nhân Gian Giới, chủ yếu lấy người làm chủ.

Quái là chỉ một số địa phương ly kỳ cổ quái trong vũ trụ, khó có thể bị nhận tri, tràn đầy vô hạn thần bí.

Hỗn Nguyên giới là chỉ các địa phương có người, ma, yêu, quỷ hỗn cư. Khu chợ ở những chỗ đó có thể nói là bao hàm toàn diện. Thứ gì cũng có giao dịch buôn bán, chỉ cần ngươi có tiền, không có gì ngươi không mua được, chỉ có ngươi nghĩ không ra mà thôi. Những chỗ đó cũng có vẻ rất hỗn loạn.

Vị minh giới thì chỉ chỗ sâu chưa từng bị phát hiện ra trong vũ trụ, một khi bị phát hiện rồi, đều phải bị xếp vào sáu giới kể trên. Thí dụ như Tiểu thế giới mà Miêu Nghị đến, là thuộc về loại Vị minh giới ấy.

Thất giới này bình đẳng ngang hàng, không có ai cao ai thấp. Mà Phật chủ và Thanh chủ ở thế giới Cực lạc và Thiên đình thì ngự trị trên thất giới này, được xưng là thống lĩnh chúng sinh và vạn vật trong vũ trụ.

Vũ trụ chúng sinh và vạn vật cứ như vậy bị chia làm cửu giới, cũng xưng thành Cửu Trọng thiên.

Miêu Nghị đến Đại thế giới cũng có thời gian hơn một năm rồi, đối với những thứ này đã có hiểu biết đại khái, hiện tại cẩn thận nghĩ thấy có nhiều lựa chọn như vậy, phát hiện mình đích xác có chút để tâm vào chuyện vụn vặt rồi, tại sao phải tự bản thân mình luyện chế? Ít nhất mình bây giờ không có thời gian từ từ đi học, cách ước hẹn ngàn năm mà tự bản thân mình lập ra đã không xa rồi, đối với người trong giới tu hành mà nói, mấy trăm năm trôi qua quá nhanh rồi.

Có ý tưởng và quyết định mới, Miêu Nghị dứt khoát quay đầu lại đi trở về trong phòng, định tâm lại, an tâm tu luyện...


Nửa năm sau, Bảo Liên đi vào hàng rào của khu nhà vườn nhỏ, đứng ở ngoài cửa phòng đóng chặc, lên tiếng gọi:

- Cư sĩ!

Chốc lát sau, cửa phòng kẽo kẹt mở ra, Miêu Nghị đứng ở cửa hỏi:

- Chuyện gì?

Bảo Liên nói:

- Chưởng môn mời ngài đi một chuyến tới Chính Khí cung!

- Làm phiền!

Miêu Nghị gật gật đầu, lững thững đi ra khỏi cửa, bay thẳng lên trời mà đi.

Bay đến ngoài Chính Khí cung, đệ tử trước cửa thông báo một tiếng, mới thỉnh Miêu Nghị đi vào.

Trong đại điện, ba đại chân nhân và mấy vị chấp sự đều có mặt, Miêu Nghị tiến lên làm lễ chào hỏi qua xong, hỏi:

- Không biết chưởng môn cho đòi có chuyện gì?

Ngọc Linh chân nhân cười nói:

- Lúc trước đã từng đáp ứng ngươi một vạn viên Tiên Nguyên đan đã luyện chế ra rồi.

Tiếp đó gật gật đầu về hướng một bên.




Ngọc Hư chân nhân hội ý, bàn tay lật ra, một cái nhẫn trữ vật trôi dạt đến trước mặt Miêu Nghị:

- Bên trong này là một vạn viên Tiên Nguyên đan, ngoài ra còn có 7 viên Tiên Nguyên đan và 136 viên Cố Nguyên đan tặng cho ngươi thân là khách khanh của bổn phái. Ngươi kiểm lại một chút, nhìn có sai xót gì hay không?

Trước mặt nhiều người như vậy, đại khái sẽ không có giả! Miêu Nghị cũng không khách khí trực tiếp thu vào, cười nói:

- Không cần kiểm lại rồi, lời nói của chân nhân nhất định sẽ không có lầm.

Sau đó lại chắp tay nói với chưởng môn Ngọc Linh chân nhân:

- Vãn bối lần này đến đây vừa vặn có một chuyện thỉnh cầu mong chưởng môn ân chuẩn.

Ngọc Linh chân nhân gật gật đầu nói:

- Cứ nói đừng ngại.

Miêu Nghị nói:

- Giống như vãn bối lúc mới tới Chính Khí môn đã nói vậy, muốn tích lũy thêm kiến thức, giờ này đã ở hơn một năm tại Chính Khí môn, gần đây nhất luôn luôn suy tính, muốn đi ra ngoài du lịch một phen, đi khắp nơi nhìn ngắm quan sát một chút, mong rằng chưởng môn ân chuẩn.

Lời này vừa nói ra, mọi người đưa mắt nhìn nhau.

back top