Giúp Bích Nguyệt Phu Nhân gì đó tìm được Thiên Diện Yêu Hồ là thưởng cho một cửa hàng có quyền kinh doanh trong Thiên Nhai, hỏi sao Miêu Nghị không giật mình?
Miêu Nghị vụt ngoái đầu nhìn bốn phương tám hướng, chỉ vào khoảng không hỏi:
- Những người này đều đang tìm Thiên Diện Yêu Hồ?
Bảo Hoa gật đầu nói:
- Đúng vậy! Nghe nói có người trông thấy Thiên Diện Yêu Hồ trốn vào khu vực này, Sơn thần chỗ này cũng biểu thị từng thấy nó. Các môn các phái lập tức tập trung vào khu vực này tìm tòi, nếu tìm được sẽ có một cửa hàng trong Thiên Nhai! Tu sĩ từ Hồng Liên trở lên của Chính Khí môn chúng ta hầu như dốc hết sức, chưởng môn đích thân dẫn đội.
Cửa hàng Thiên Nhai!
Miêu Nghị hưng phấn, mắt hấp háy tia sáng, không ngờ vừa đến đã gặp được chuyện này.
Miêu Nghị xắn tay áo hớn hở nói:
- Ta cũng đến thử xem, mau nói ta nghe hình dạng của con Thiên Diện Yêu Hồ.
Bảo Hoa nói:
- Chúng ta không ai thấy nó, nhưng theo thị nữ Bích Nguyệt Phu Nhân phái đến có nói Thiên Diện Yêu Hồ có thể thiên biến vạn hóa, tu vi Hồng Liên nhất phẩm, bản thể là con hồ ly màu hồng.
Miêu Nghị hưng phấn gật đầu:
- Biết, biết!
Miêu Nghị quét mắt nhìn quanh núi rừng, phất tay nói:
- Ngươi đi làm việc của mình đi.
Bảo Hoa giơ tay chỉ ngọn núi cao thấp thoảng trong mây mù phía xa:
- Cư sĩ, chưởng môn và chưởng môn của môn phái khác đều ở trong Sơn Thần cung trên ngọn núi đó cùng thị nữ của Bích Nguyệt Phu Nhân, cư sĩ có muốn đi gặp mặt chưởng môn trước không?
Miêu Nghị tùy tiện phất tay đuổi Bảo Hoa đi:
- Không gấp, tìm Thiên Diện Yêu Hồ trước mới là việc quan trọng, mau đi làm việc!
Miêu Nghị trợn to pháp nhãn đảo qua các góc núi rừng tìm khắp ơi, không khác gì những tu sĩ khác.
Lúc này trong túi yêu thú đột nhiên có tiếng động, Miêu Nghị sửng sốt, chợt nhớ trong túi của mình còn bắt Thổ Địa, vụ Thiên Diện Yêu Hồ làm hắn quên béng đi.
Miêu Nghị nhìn quanh, đã không cần ép hỏi Thổ Địa về đường đi, hắn đang suy nghĩ tìm chỗ nào giết người diệt khẩu, hủy thi diệt tích,, nếu không xung quanh có nhiều người bị phát hiện ra xác chết thì khó ứng đối.
Miêu Nghị thi pháp dò xét Thổ Địa trong túi thú, thấy Tinh Hỏa quyết của hắn dày vò làm Thổ Địa hiện nguyên hình, thì ra là một con hồ ly tinh, màu hồng. Miêu Nghị xoe tròn mắt, hắn đứng trên trời từ từ nhìn xung quanh, biểu tình ngây ngẩn.
Thổ Địa ở trong túi biến mất, thay thế là con hồ ly màu hồng cực kỳ xinh đẹp.
Hồ ly màu hồng, hồ ly màu hồng, hồ ly màu hồng, hồ ly màu hồn...
Miêu Nghị vẻ mặt hoang mang, tự hỏi lòng một vạn lần, nếu hắn nhớ không lầm thì vừa rồi Bảo Hoa nói Thiên Diện Yêu Hồ là một con hồ ly màu hồng.
Thổ Địa tọa trấn một phương mà không biết chỗ này là đâu, Thổ Địa bị đánh phát ra tiếng hét của nữ, chắc sẽ không tình cờ vậy đi?
Miêu Nghị toát mồ hôi lạnh. ‘Thổ Địa’ hiện nguyên hình trong túi thú đã hôn mê, còn tiếp tục thì nó chết chắc.
Miêu Nghị nhìn quanh, thỉnh thoảng có người vụt qua bốn phía, không tiện lấy con hồ ly màu hồng ra, nếu bị người thấy thì kết cục rất rõ ràng.
Miêu Nghị nhìn khắp nơi, lắc người trở lại miếu Thổ Địa.
Miêu Nghị nhìn quanh, chui vào trong miếu Thổ Địa.
Miêu Nghị nhanh chóng giũ ra hồ ly màu hồng đẹp như phấn điêu ngọc mài ra khỏi túi thú, nhanh chóng thi pháp hút lửa vô hình ra khỏi người đó, lấy ra tinh hoa tiên thảo chà xát ngoài miệng mũi nó, từng lũ tinh vân rót vào người hồ ly.
Một lúc lâu sau hồ ly mơ màng tỉnh lại, đôi mắt ngọc bích mông lung. Thấy Miêu Nghị ngắm nghía mình làm hồ ly sợ run, mùi vị bị nội hỏa giày vò quá khủng bố.
Hồ ly phát ra giọng nữ trong trẻo cầu xin:
- Đừng giết ta, đừng giết ta!
Miêu Nghị hỏi dò:
- Ngươi là Thiên Diện Yêu Hồ?
Hồ ly da màu hồng xinh đẹp gật đầu, run sợ nói:
- Đừng giết ta.
Miêu Nghị hỏi:
- Thổ Địa bản địa đâu rồi?
Hồ ly tinh ấp a ấp úng. Miêu Nghị thi pháp bóp cổ hồ ly tinh làm nó suýt rớt tròng mắt, đung đưa cái đuôi to xinh đẹp, tứ chi huơ huơ, móng vuốt quơ quào.
Hồ ly khó khăn phun ra:
- Ăn... Bị ta... Ăn...
- Ăn?
Miêu Nghị nhẹ buông tay, kinh ngạc hỏi:
- Ngươi ăn Thổ Địa bản địa?
Hồ ly thở phào, khai thật:
- Thổ Địa này chỉ là một con chuột tinh, ta muốn mượn miếu Thổ Địa ẩn náu một chút nhưng hắn muốn đi tố cáo, ta đành ăn hắn.
Miêu Nghị vừa tức vừa buồn cười, khỏi hỏi cũng biết, con hồ ly tinh này rất gian xảo, ăn Thổ Địa xong giả mạo Thổ Địa, còn nướng đồ ăn ngay trước mắt đám người sưu tầm mình. Đám người chạy tới chạy lui trước mặt hồ ly mà không nhận ra, đúng với câu nơi nguy hiểm nhất là an toàn nhất. Miêu Nghị đơn thuần trùng hợp bắt được nó.
- Ngươi rất to gan, dám ăn cả mệnh quan Thiên Đình? Được rồi, ta không làm khó dễ ngươi, để Bích Nguyệt Phu Nhân xử phạt ngươi.
- Đừng mà đại ca! Ngươi làm việc tốt đi, đừng đưa ta trở lại được không? Miễn ngươi dẫn ta rời đi thì ta sẽ báo đáp ngươi.
- A!
Miêu Nghị nổi hứng thú hỏi:
- Ngươi lấy cái gì báo đáp ta?
Hồ ly tinh ngượng ngùng nói:
- Ta biến hình người rất xinh đẹp, là tuyệt sắc hiếm có trong nữ giới.
Cái này tính là báo đáp?
Miêu Nghị khinh thường nói:
- Bị khùng, ta đã thấy nhiều nữ nhân xinh đẹp, hồ ly tinh nho nhỏ cũng dám rù quến ta?
- Đại ca! Ngươi anh tuấn tiêu sái, vĩ ngạn bất phàm, ngọc thụ lâm phong, nhìn là biết người tốt bụng nên chắc sẽ không tàn nhẫn vậy đi? Ta khó khăn lắm mới trốn ra được, đại ca sẽ không đưa ta trở về như vậy đi? Đại ca không có chút lòng cảm thông sao? Đại ca thả tay ra chút, để ta biến hình người, có đẹp hay không thì chờ xem rồi nói. Hơn nữa nếu đại ca thật sự đưa ta trở về thì ta sẽ tố cáo đại ca với chủ nhân. Đại ca đánh ta thảm như vậy không sợ ta trả thù?
Miêu Nghị xì cười:
- Vốn định xem ngươi đẹp tới mức nào nhưng... Dám uy hiếp ta? Ngươi nghĩ ta sợ sao?
Miêu Nghị nhanh chóng ra tay thi pháp cấm chế lên người hồ ly làm nó câm miệng, nhét hồ ly tinh trợn mắt há hốc mồm về lại túi thú.
Miêu Nghị ra khỏi miếu Thổ Địa với tinh thần sảng khoái, chép miệng. Một gian cửa hàng Thiên Nhai thế là vào tay, không tốn chút sức nào.
Miêu đại động chủ vui vẻ nhìn tu sĩ thỉnh thoảng vụt qua dãy núi, một đám có mắt không thấy núi Thái, so đông người không bằng so xem ai tốt số hơn.
Miêu Nghị chắp tay sau lưng vui vẻ bay hướng ngọn núi Bảo Hoa đã chỉ.
Miêu Nghị bay tới gần ngọn núi thì bắt đầu do dự, tu vi như hắn muốn đi Hỗn Nguyên Giới còn khó, sức một mình hắn lấy được cửa hàng rồi mua bán cái gì? Chẳng lẽ bán lại điểm dừng chân tốt vậy sao?
Miêu Nghị suy nghĩ một lúc, lắc đầu. Huống chi nghe ý của Bảo Hoa thì Ngọc Linh Chân Nhân chưởng môn Chính Khí môn đang ở đó cùng người Bích Nguyệt Phu Nhân, Miêu Nghị đi lĩnh thưởng một mình thì hơi khó coi.
Độc chiếm lợi lộc không phải phong cách của Miêu Nghị, hắn suy nghĩ nhiều lần, hít sâu, đã có quyết định. Miêu Nghị lắc người đáp xuống miếu Sơn thần.
Miêu Nghị vụt ngoái đầu nhìn bốn phương tám hướng, chỉ vào khoảng không hỏi:
- Những người này đều đang tìm Thiên Diện Yêu Hồ?
Bảo Hoa gật đầu nói:
- Đúng vậy! Nghe nói có người trông thấy Thiên Diện Yêu Hồ trốn vào khu vực này, Sơn thần chỗ này cũng biểu thị từng thấy nó. Các môn các phái lập tức tập trung vào khu vực này tìm tòi, nếu tìm được sẽ có một cửa hàng trong Thiên Nhai! Tu sĩ từ Hồng Liên trở lên của Chính Khí môn chúng ta hầu như dốc hết sức, chưởng môn đích thân dẫn đội.
Cửa hàng Thiên Nhai!
Miêu Nghị hưng phấn, mắt hấp háy tia sáng, không ngờ vừa đến đã gặp được chuyện này.
Miêu Nghị xắn tay áo hớn hở nói:
- Ta cũng đến thử xem, mau nói ta nghe hình dạng của con Thiên Diện Yêu Hồ.
Bảo Hoa nói:
- Chúng ta không ai thấy nó, nhưng theo thị nữ Bích Nguyệt Phu Nhân phái đến có nói Thiên Diện Yêu Hồ có thể thiên biến vạn hóa, tu vi Hồng Liên nhất phẩm, bản thể là con hồ ly màu hồng.
Miêu Nghị hưng phấn gật đầu:
- Biết, biết!
Miêu Nghị quét mắt nhìn quanh núi rừng, phất tay nói:
- Ngươi đi làm việc của mình đi.
Bảo Hoa giơ tay chỉ ngọn núi cao thấp thoảng trong mây mù phía xa:
- Cư sĩ, chưởng môn và chưởng môn của môn phái khác đều ở trong Sơn Thần cung trên ngọn núi đó cùng thị nữ của Bích Nguyệt Phu Nhân, cư sĩ có muốn đi gặp mặt chưởng môn trước không?
Miêu Nghị tùy tiện phất tay đuổi Bảo Hoa đi:
- Không gấp, tìm Thiên Diện Yêu Hồ trước mới là việc quan trọng, mau đi làm việc!
Miêu Nghị trợn to pháp nhãn đảo qua các góc núi rừng tìm khắp ơi, không khác gì những tu sĩ khác.
Lúc này trong túi yêu thú đột nhiên có tiếng động, Miêu Nghị sửng sốt, chợt nhớ trong túi của mình còn bắt Thổ Địa, vụ Thiên Diện Yêu Hồ làm hắn quên béng đi.
Miêu Nghị nhìn quanh, đã không cần ép hỏi Thổ Địa về đường đi, hắn đang suy nghĩ tìm chỗ nào giết người diệt khẩu, hủy thi diệt tích,, nếu không xung quanh có nhiều người bị phát hiện ra xác chết thì khó ứng đối.
Miêu Nghị thi pháp dò xét Thổ Địa trong túi thú, thấy Tinh Hỏa quyết của hắn dày vò làm Thổ Địa hiện nguyên hình, thì ra là một con hồ ly tinh, màu hồng. Miêu Nghị xoe tròn mắt, hắn đứng trên trời từ từ nhìn xung quanh, biểu tình ngây ngẩn.
Thổ Địa ở trong túi biến mất, thay thế là con hồ ly màu hồng cực kỳ xinh đẹp.
Hồ ly màu hồng, hồ ly màu hồng, hồ ly màu hồng, hồ ly màu hồn...
Miêu Nghị vẻ mặt hoang mang, tự hỏi lòng một vạn lần, nếu hắn nhớ không lầm thì vừa rồi Bảo Hoa nói Thiên Diện Yêu Hồ là một con hồ ly màu hồng.
Thổ Địa tọa trấn một phương mà không biết chỗ này là đâu, Thổ Địa bị đánh phát ra tiếng hét của nữ, chắc sẽ không tình cờ vậy đi?
Miêu Nghị toát mồ hôi lạnh. ‘Thổ Địa’ hiện nguyên hình trong túi thú đã hôn mê, còn tiếp tục thì nó chết chắc.
Miêu Nghị nhìn quanh, thỉnh thoảng có người vụt qua bốn phía, không tiện lấy con hồ ly màu hồng ra, nếu bị người thấy thì kết cục rất rõ ràng.
Miêu Nghị nhìn khắp nơi, lắc người trở lại miếu Thổ Địa.
Miêu Nghị nhìn quanh, chui vào trong miếu Thổ Địa.
Miêu Nghị nhanh chóng giũ ra hồ ly màu hồng đẹp như phấn điêu ngọc mài ra khỏi túi thú, nhanh chóng thi pháp hút lửa vô hình ra khỏi người đó, lấy ra tinh hoa tiên thảo chà xát ngoài miệng mũi nó, từng lũ tinh vân rót vào người hồ ly.
Một lúc lâu sau hồ ly mơ màng tỉnh lại, đôi mắt ngọc bích mông lung. Thấy Miêu Nghị ngắm nghía mình làm hồ ly sợ run, mùi vị bị nội hỏa giày vò quá khủng bố.
Hồ ly phát ra giọng nữ trong trẻo cầu xin:
- Đừng giết ta, đừng giết ta!
Miêu Nghị hỏi dò:
- Ngươi là Thiên Diện Yêu Hồ?
Hồ ly da màu hồng xinh đẹp gật đầu, run sợ nói:
- Đừng giết ta.
Miêu Nghị hỏi:
- Thổ Địa bản địa đâu rồi?
Hồ ly tinh ấp a ấp úng. Miêu Nghị thi pháp bóp cổ hồ ly tinh làm nó suýt rớt tròng mắt, đung đưa cái đuôi to xinh đẹp, tứ chi huơ huơ, móng vuốt quơ quào.
Hồ ly khó khăn phun ra:
- Ăn... Bị ta... Ăn...
- Ăn?
Miêu Nghị nhẹ buông tay, kinh ngạc hỏi:
- Ngươi ăn Thổ Địa bản địa?
Hồ ly thở phào, khai thật:
- Thổ Địa này chỉ là một con chuột tinh, ta muốn mượn miếu Thổ Địa ẩn náu một chút nhưng hắn muốn đi tố cáo, ta đành ăn hắn.
Miêu Nghị vừa tức vừa buồn cười, khỏi hỏi cũng biết, con hồ ly tinh này rất gian xảo, ăn Thổ Địa xong giả mạo Thổ Địa, còn nướng đồ ăn ngay trước mắt đám người sưu tầm mình. Đám người chạy tới chạy lui trước mặt hồ ly mà không nhận ra, đúng với câu nơi nguy hiểm nhất là an toàn nhất. Miêu Nghị đơn thuần trùng hợp bắt được nó.
- Ngươi rất to gan, dám ăn cả mệnh quan Thiên Đình? Được rồi, ta không làm khó dễ ngươi, để Bích Nguyệt Phu Nhân xử phạt ngươi.
- Đừng mà đại ca! Ngươi làm việc tốt đi, đừng đưa ta trở lại được không? Miễn ngươi dẫn ta rời đi thì ta sẽ báo đáp ngươi.
- A!
Miêu Nghị nổi hứng thú hỏi:
- Ngươi lấy cái gì báo đáp ta?
Hồ ly tinh ngượng ngùng nói:
- Ta biến hình người rất xinh đẹp, là tuyệt sắc hiếm có trong nữ giới.
Cái này tính là báo đáp?
Miêu Nghị khinh thường nói:
- Bị khùng, ta đã thấy nhiều nữ nhân xinh đẹp, hồ ly tinh nho nhỏ cũng dám rù quến ta?
- Đại ca! Ngươi anh tuấn tiêu sái, vĩ ngạn bất phàm, ngọc thụ lâm phong, nhìn là biết người tốt bụng nên chắc sẽ không tàn nhẫn vậy đi? Ta khó khăn lắm mới trốn ra được, đại ca sẽ không đưa ta trở về như vậy đi? Đại ca không có chút lòng cảm thông sao? Đại ca thả tay ra chút, để ta biến hình người, có đẹp hay không thì chờ xem rồi nói. Hơn nữa nếu đại ca thật sự đưa ta trở về thì ta sẽ tố cáo đại ca với chủ nhân. Đại ca đánh ta thảm như vậy không sợ ta trả thù?
Miêu Nghị xì cười:
- Vốn định xem ngươi đẹp tới mức nào nhưng... Dám uy hiếp ta? Ngươi nghĩ ta sợ sao?
Miêu Nghị nhanh chóng ra tay thi pháp cấm chế lên người hồ ly làm nó câm miệng, nhét hồ ly tinh trợn mắt há hốc mồm về lại túi thú.
Miêu Nghị ra khỏi miếu Thổ Địa với tinh thần sảng khoái, chép miệng. Một gian cửa hàng Thiên Nhai thế là vào tay, không tốn chút sức nào.
Miêu đại động chủ vui vẻ nhìn tu sĩ thỉnh thoảng vụt qua dãy núi, một đám có mắt không thấy núi Thái, so đông người không bằng so xem ai tốt số hơn.
Miêu Nghị chắp tay sau lưng vui vẻ bay hướng ngọn núi Bảo Hoa đã chỉ.
Miêu Nghị bay tới gần ngọn núi thì bắt đầu do dự, tu vi như hắn muốn đi Hỗn Nguyên Giới còn khó, sức một mình hắn lấy được cửa hàng rồi mua bán cái gì? Chẳng lẽ bán lại điểm dừng chân tốt vậy sao?
Miêu Nghị suy nghĩ một lúc, lắc đầu. Huống chi nghe ý của Bảo Hoa thì Ngọc Linh Chân Nhân chưởng môn Chính Khí môn đang ở đó cùng người Bích Nguyệt Phu Nhân, Miêu Nghị đi lĩnh thưởng một mình thì hơi khó coi.
Độc chiếm lợi lộc không phải phong cách của Miêu Nghị, hắn suy nghĩ nhiều lần, hít sâu, đã có quyết định. Miêu Nghị lắc người đáp xuống miếu Sơn thần.