Trên cửa sổ đặt một chậu kiểng tinh xảo, phu nhân tuyệt sắc Tần Tịch của gã đang nhặt cây kéo cắt tỉa lên, không biết tại sao kéo rớt xuống đất.
Phong Bắc Trần xòe năm ngón tay hút cây kéo lại. Tần Tịch nghiêng đầu nhìn Phong Bắc Trần, từ từ đứng dậy, khuôn mặt vẫn hờ hững, vĩnh viễn không dao động.
Phong Bắc Trần đến gần đặt cây kéo trên cửa sổ, nhíu mày hỏi:
- Sao vậy phu nhân?
Tần Tịch lại cầm kéo lên, biểu tình thản nhiên nói:
- Không có gì, lỡ tay cắt gãy một nhánh cây, rất đáng tiếc.
Phong Bắc Trần nghe vậy lắc đầu, phát hiện nữ nhân này tính cách ngày càng cô độc, không quan hệ việc đúng đắn, tỉa mấy cái bồn lọ mà cũng làm lớn chuyện.
Nhưng nói đi phải nói lại, người càng tính toán nhiều thì càng hậu viện không yên, có phu nhân như vậy ở trong nhà thì không cần lo gì hết. Đây là việc tốt với Phong Bắc Trần, bớt lo, nên cũng đặc biệt yêu thương Tần Tịch.
Phong Bắc Trần mỉm cười an ủi:
- Sai thì kệ nó đi, trên đời vốn không có gì hoàn mỹ, có chút sai sót chưa hẳn là chuyện xấu.
Phong Bắc Trần nhìn chậu kiểng, không nhìn ra chỗ nào tỉa tốt chỗ nào cắt xấu, nhưng nữ nhân này cứ thích chăm sóc mấy thứ đó thì gã cũng không cằn nhằn gì thêm. Phong Bắc Trần tùy tiện an ủi mấy câu rồi chắp tay sau lưng xoay người đi.
Tần Tịch nhìn ngoài khung cửa sổ, thì thào:
- Tần Vi Vi...
Không biết Tần Tịch nghĩ đến điều gì, mắt mông lung.
Trăng sáng chiếu rọi trần gian.
Rời khỏi biệt viện chỗ Vân Báo cư ngụ, Tần Vi Vi đi theo sau Miêu Nghị bước dọc theo thềm đá trong rừng núi rải rác những cái bóng trong đêm, họ đạp ánh trăng nhìn dãy núi bốn phía ánh đèn leo lét, trong tầm mắt chỉ có chỗ chủ điện Linh Lung tông là rực rỡ ngọn đuốc.
Miêu Nghị nhìn xung quanh, thở dài, nhíu chặt mày khó hiểu, không biết bây giờ Yêu Nhược Tiên đang ở đâu. Vì chuyện Yêu Nhược Tiên mà Miêu Nghị muốn nhũn não, đang yên lành quậy ra chuyện này, thật biết hành người. Cao tầng lục quốc tụ tập tại đây, đều có ý xấu, dù có chút tài mọn nhưng đối diện thực lực tuyệt đối thì cũng chịu thua. Cố tình không biết nhân vật chính Yêu Nhược Tiên ra sao, thật là khó hiểu.
Rừng núi mờ tối, bước trên thềm đá dọc xuống núi dưới ánh trăng xám trắng.
Miêu Nghị đang suy nghĩ đột nhiên giật mình, ngoái đầu quát:
- Ai đó!?
Tần Vi Vi dọc theo đường đi toàn nhìn sau lưng Miêu Nghị cũng giật bắn người, nàng không nghe thấy gì hết. Tần Vi Vi nghiêng đầu nhìn. Thềm đá rẽ một lối nhỏ dốc xuống sờn núi, trên đầu có chỗ cao hai trượng, một tòa đình nửa che trong cây cối âm u. Một thân hình yểu điệu đứng trong đình.
Một mỹ nhân đoan trang như bước từ trong tranh ra, váy trắng như tuyết, mảnh khảnh mà thướt tha, khuôn mặt xinh đẹp tựa giấc mộng khó tả. Tóc mây bới cao trang nhã, không có đeo bất cứ trang sức, trong trắng tinh khôi. Nhan sắc của nàng không thua gì Hồng Trần, Nguyệt Dao, xinh đẹp tuyệt trần.
Khuôn mặt nàng hờ hững đứng dưới đình ngắm trăng sáng trên cao, cảm giác như trong mơ.
Tần Vi Vi không biết là ai. Miêu Nghị thì hết hồn, hắn từng gặp nàng, là Tần Tịch phu nhân của Phong Bắc Trần.
Miêu Nghị do dự một lúc rồi chắp tay chào:
- Kính chào phu nhân!
Trong đầu Miêu Nghị lướt qua nhiều suy nghĩ, nữ nhân này đột nhiên xuất hiện ở đây là có ý gì? Chẳng lẽ muốn báo thù cho Phong Huyền?
Ngẫm lại thấy không đúng, nghe nói nữ nhân này tái giá Phong Bắc Trần, là kế mẫu của Phong Huyền. Nghe nói tu vi của nàng không cao, chỉ cỡ cảnh giới Tử Liên, nếu đánh nhau thì Miêu Nghị không sợ gì nàng.
Nhưng nữ nhân này đột nhiên xuất hiện ở đây, không lẽ Phong Bắc Trần cũng có mặt? Miêu Nghị cảnh giác quét nhanh bốn phía.
Tần Vi Vi không biết là phu nhân gì, nàng hành lễ theo Miêu Nghị.
Tần Tịch thu lại tầm mắt, nhìn Tần Vi Vi chăm chú một lúc sau đó dời qua Miêu Nghị.
Tần Tịch nhẹ gật đầu nói:
- Thì ra là ngươi, lần trước trong đại hội giám bảo, Miêu Nghị giả mạo Yến Bắc Hồng chính là ngươi đúng không?
Miêu Nghị cười gượng:
- Đúng là vãn bối.
Tần Tịch lại nhìn Tần Vi Vi bộ dáng cảnh giác, hỏi:
- Nàng là ai?
Miêu Nghị giới thiệu:
- Đây là một điện chủ dưới tay của vãn bối, nói ra thì cùng họ với phu nhân, tên là Tần Vi Vi.
Tần Tịch lẩm bẩm:
- Tần Vi Vi... Đúng là cùng họ, không biết có cùng tông không. Phụ mẫu của ngươi họ gì tên gì nói nghe thử? Không chừng ta quen.
Có vẻ nữ nhân này không có ác ý, không thì làm gì lôi chuyện này ra nói. Miêu Nghị thầm nhủ, hắn quay đầu nhìn hướng Tần Vi Vi.
Tần Vi Vi giật mình, thân thế của nàng không phải bí mật không thể cho ai biết, thế là chắp tay nói:
- Vãn bối là một cô nhi, được người nhặt từ ven đường về nuôi, từ nhỏ được nghĩa phụ nuôi lớn, vãn bối cũng không biết phụ mẫu của mình tên họ là gì.
- Cô nhi?
Mười ngón tay Tần Tịch đặt trên bụng siết chặt lại:
- Xem ra nghĩa phụ của ngươi là người tốt bụng, không biết tôn tính đại danh của nghĩa phụ ngươi là?
Tần Vi Vi thầm lấy làm lạ, hiện nàng chưa rõ đối phương là ai, nàng liếc hướng Miêu Nghị như muốn hỏi có nên tiếp tục trả lời không?
Miêu Nghị cười tiếp lời:
- Thưa phu nhân, nàng là nghĩa nữ của đại tổng quản dưới tay vãn bối, tên Dương Khánh.
- Dương Khánh?
Nét mặt Tần Tịch đăm chiêu, giây lát trở về bình tĩnh, lại hỏi:
- Tần cô nương nhan sắc xuất chúng, có từng tìm được lang quân như ý?
Chuyện gì đây? Hai người thầm lấy làm lạ, vị này hỏi chuyện hơi vượt giới hạn.
Miêu Nghị đáp thay:
- Chưa từng! Tại sao phu nhân hỏi câu này?
Tần Tịch nói:
- Không có gì, chẳng qua thấy mặt mũi cô nương này hợp ý.
Vì mặt mũi hợp ý nên hỏi cái này? Miêu Nghị nhìn hai bên, sửng sốt. Không nói không biết, nhắc tới làm Miêu Nghị phát hiện Tần Vi Vi và Phong phu nhân mặt mũi hơi giống nhau, nhưng nàng không đẹp bằng Phong phu nhân. Nữ nhân được Phong Bắc Trần một trong lục thánh chọn tái giá tất nhiên là xinh đẹp hiếm có trên đời, không thì Phong Bắc Trần làm gì có hứng thú đó.
Miêu Nghị cười nói:
- Đúng là có duyên, thuộc hạ của ta thật sự hơi giống phu nhân đôi chút.
Câu này khiến mắt Tần Tịch hấp háy nhìn chằm chằm khuôn mặt Tần Vi Vi.
Miêu Nghị nói tránh đi:
- Nếu phu nhân không có gì sai bảo thì hai vãn bối xin cáo từ.
Người trước mắt dù gì là phu nhân của Phong Bắc Trần, Miêu Nghị không dám dây dưa quá lâu tại đây, nàng có đẹp mấy thì hắn không hứng thú nhìn lâu.
Ai ngờ Tần Tịch nói:
- Ta đang cô đơn, nếu đã có duyên vậy cô nương không ngại ở lại cùng ta tâm sự đi.
Đùa sao! Ai đều biết Miêu Nghị và Phong gia có thù. Hai người thầm cảnh giác.
Miêu Nghị chắp tay nói:
- Đa tạ phu nhân yêu thích, hai vãn bối còn có chuyện quan trọng phải làm, không dám chậm trễ, không quấy rầy nhã hứng ngắm trăng của phu nhân, cáo từ!
Hai người mới xoay đi Tần Tịch đột nhiên lên tiếng:
- Miêu Nghị, nếu đã biết có thù với Vô Lượng Thiên tại sao còn mang thuộc hạ tới đây mạo hiểm?
Sắp vào chủ đề chính rồi?
Miêu Nghị bản năng nhìn bốn phía, thuận miệng nói:
- Phụng mệnh đến, vãn bối cũng thân bất do kỷ.
Phong Bắc Trần xòe năm ngón tay hút cây kéo lại. Tần Tịch nghiêng đầu nhìn Phong Bắc Trần, từ từ đứng dậy, khuôn mặt vẫn hờ hững, vĩnh viễn không dao động.
Phong Bắc Trần đến gần đặt cây kéo trên cửa sổ, nhíu mày hỏi:
- Sao vậy phu nhân?
Tần Tịch lại cầm kéo lên, biểu tình thản nhiên nói:
- Không có gì, lỡ tay cắt gãy một nhánh cây, rất đáng tiếc.
Phong Bắc Trần nghe vậy lắc đầu, phát hiện nữ nhân này tính cách ngày càng cô độc, không quan hệ việc đúng đắn, tỉa mấy cái bồn lọ mà cũng làm lớn chuyện.
Nhưng nói đi phải nói lại, người càng tính toán nhiều thì càng hậu viện không yên, có phu nhân như vậy ở trong nhà thì không cần lo gì hết. Đây là việc tốt với Phong Bắc Trần, bớt lo, nên cũng đặc biệt yêu thương Tần Tịch.
Phong Bắc Trần mỉm cười an ủi:
- Sai thì kệ nó đi, trên đời vốn không có gì hoàn mỹ, có chút sai sót chưa hẳn là chuyện xấu.
Phong Bắc Trần nhìn chậu kiểng, không nhìn ra chỗ nào tỉa tốt chỗ nào cắt xấu, nhưng nữ nhân này cứ thích chăm sóc mấy thứ đó thì gã cũng không cằn nhằn gì thêm. Phong Bắc Trần tùy tiện an ủi mấy câu rồi chắp tay sau lưng xoay người đi.
Tần Tịch nhìn ngoài khung cửa sổ, thì thào:
- Tần Vi Vi...
Không biết Tần Tịch nghĩ đến điều gì, mắt mông lung.
Trăng sáng chiếu rọi trần gian.
Rời khỏi biệt viện chỗ Vân Báo cư ngụ, Tần Vi Vi đi theo sau Miêu Nghị bước dọc theo thềm đá trong rừng núi rải rác những cái bóng trong đêm, họ đạp ánh trăng nhìn dãy núi bốn phía ánh đèn leo lét, trong tầm mắt chỉ có chỗ chủ điện Linh Lung tông là rực rỡ ngọn đuốc.
Miêu Nghị nhìn xung quanh, thở dài, nhíu chặt mày khó hiểu, không biết bây giờ Yêu Nhược Tiên đang ở đâu. Vì chuyện Yêu Nhược Tiên mà Miêu Nghị muốn nhũn não, đang yên lành quậy ra chuyện này, thật biết hành người. Cao tầng lục quốc tụ tập tại đây, đều có ý xấu, dù có chút tài mọn nhưng đối diện thực lực tuyệt đối thì cũng chịu thua. Cố tình không biết nhân vật chính Yêu Nhược Tiên ra sao, thật là khó hiểu.
Rừng núi mờ tối, bước trên thềm đá dọc xuống núi dưới ánh trăng xám trắng.
Miêu Nghị đang suy nghĩ đột nhiên giật mình, ngoái đầu quát:
- Ai đó!?
Tần Vi Vi dọc theo đường đi toàn nhìn sau lưng Miêu Nghị cũng giật bắn người, nàng không nghe thấy gì hết. Tần Vi Vi nghiêng đầu nhìn. Thềm đá rẽ một lối nhỏ dốc xuống sờn núi, trên đầu có chỗ cao hai trượng, một tòa đình nửa che trong cây cối âm u. Một thân hình yểu điệu đứng trong đình.
Một mỹ nhân đoan trang như bước từ trong tranh ra, váy trắng như tuyết, mảnh khảnh mà thướt tha, khuôn mặt xinh đẹp tựa giấc mộng khó tả. Tóc mây bới cao trang nhã, không có đeo bất cứ trang sức, trong trắng tinh khôi. Nhan sắc của nàng không thua gì Hồng Trần, Nguyệt Dao, xinh đẹp tuyệt trần.
Khuôn mặt nàng hờ hững đứng dưới đình ngắm trăng sáng trên cao, cảm giác như trong mơ.
Tần Vi Vi không biết là ai. Miêu Nghị thì hết hồn, hắn từng gặp nàng, là Tần Tịch phu nhân của Phong Bắc Trần.
Miêu Nghị do dự một lúc rồi chắp tay chào:
- Kính chào phu nhân!
Trong đầu Miêu Nghị lướt qua nhiều suy nghĩ, nữ nhân này đột nhiên xuất hiện ở đây là có ý gì? Chẳng lẽ muốn báo thù cho Phong Huyền?
Ngẫm lại thấy không đúng, nghe nói nữ nhân này tái giá Phong Bắc Trần, là kế mẫu của Phong Huyền. Nghe nói tu vi của nàng không cao, chỉ cỡ cảnh giới Tử Liên, nếu đánh nhau thì Miêu Nghị không sợ gì nàng.
Nhưng nữ nhân này đột nhiên xuất hiện ở đây, không lẽ Phong Bắc Trần cũng có mặt? Miêu Nghị cảnh giác quét nhanh bốn phía.
Tần Vi Vi không biết là phu nhân gì, nàng hành lễ theo Miêu Nghị.
Tần Tịch thu lại tầm mắt, nhìn Tần Vi Vi chăm chú một lúc sau đó dời qua Miêu Nghị.
Tần Tịch nhẹ gật đầu nói:
- Thì ra là ngươi, lần trước trong đại hội giám bảo, Miêu Nghị giả mạo Yến Bắc Hồng chính là ngươi đúng không?
Miêu Nghị cười gượng:
- Đúng là vãn bối.
Tần Tịch lại nhìn Tần Vi Vi bộ dáng cảnh giác, hỏi:
- Nàng là ai?
Miêu Nghị giới thiệu:
- Đây là một điện chủ dưới tay của vãn bối, nói ra thì cùng họ với phu nhân, tên là Tần Vi Vi.
Tần Tịch lẩm bẩm:
- Tần Vi Vi... Đúng là cùng họ, không biết có cùng tông không. Phụ mẫu của ngươi họ gì tên gì nói nghe thử? Không chừng ta quen.
Có vẻ nữ nhân này không có ác ý, không thì làm gì lôi chuyện này ra nói. Miêu Nghị thầm nhủ, hắn quay đầu nhìn hướng Tần Vi Vi.
Tần Vi Vi giật mình, thân thế của nàng không phải bí mật không thể cho ai biết, thế là chắp tay nói:
- Vãn bối là một cô nhi, được người nhặt từ ven đường về nuôi, từ nhỏ được nghĩa phụ nuôi lớn, vãn bối cũng không biết phụ mẫu của mình tên họ là gì.
- Cô nhi?
Mười ngón tay Tần Tịch đặt trên bụng siết chặt lại:
- Xem ra nghĩa phụ của ngươi là người tốt bụng, không biết tôn tính đại danh của nghĩa phụ ngươi là?
Tần Vi Vi thầm lấy làm lạ, hiện nàng chưa rõ đối phương là ai, nàng liếc hướng Miêu Nghị như muốn hỏi có nên tiếp tục trả lời không?
Miêu Nghị cười tiếp lời:
- Thưa phu nhân, nàng là nghĩa nữ của đại tổng quản dưới tay vãn bối, tên Dương Khánh.
- Dương Khánh?
Nét mặt Tần Tịch đăm chiêu, giây lát trở về bình tĩnh, lại hỏi:
- Tần cô nương nhan sắc xuất chúng, có từng tìm được lang quân như ý?
Chuyện gì đây? Hai người thầm lấy làm lạ, vị này hỏi chuyện hơi vượt giới hạn.
Miêu Nghị đáp thay:
- Chưa từng! Tại sao phu nhân hỏi câu này?
Tần Tịch nói:
- Không có gì, chẳng qua thấy mặt mũi cô nương này hợp ý.
Vì mặt mũi hợp ý nên hỏi cái này? Miêu Nghị nhìn hai bên, sửng sốt. Không nói không biết, nhắc tới làm Miêu Nghị phát hiện Tần Vi Vi và Phong phu nhân mặt mũi hơi giống nhau, nhưng nàng không đẹp bằng Phong phu nhân. Nữ nhân được Phong Bắc Trần một trong lục thánh chọn tái giá tất nhiên là xinh đẹp hiếm có trên đời, không thì Phong Bắc Trần làm gì có hứng thú đó.
Miêu Nghị cười nói:
- Đúng là có duyên, thuộc hạ của ta thật sự hơi giống phu nhân đôi chút.
Câu này khiến mắt Tần Tịch hấp háy nhìn chằm chằm khuôn mặt Tần Vi Vi.
Miêu Nghị nói tránh đi:
- Nếu phu nhân không có gì sai bảo thì hai vãn bối xin cáo từ.
Người trước mắt dù gì là phu nhân của Phong Bắc Trần, Miêu Nghị không dám dây dưa quá lâu tại đây, nàng có đẹp mấy thì hắn không hứng thú nhìn lâu.
Ai ngờ Tần Tịch nói:
- Ta đang cô đơn, nếu đã có duyên vậy cô nương không ngại ở lại cùng ta tâm sự đi.
Đùa sao! Ai đều biết Miêu Nghị và Phong gia có thù. Hai người thầm cảnh giác.
Miêu Nghị chắp tay nói:
- Đa tạ phu nhân yêu thích, hai vãn bối còn có chuyện quan trọng phải làm, không dám chậm trễ, không quấy rầy nhã hứng ngắm trăng của phu nhân, cáo từ!
Hai người mới xoay đi Tần Tịch đột nhiên lên tiếng:
- Miêu Nghị, nếu đã biết có thù với Vô Lượng Thiên tại sao còn mang thuộc hạ tới đây mạo hiểm?
Sắp vào chủ đề chính rồi?
Miêu Nghị bản năng nhìn bốn phía, thuận miệng nói:
- Phụng mệnh đến, vãn bối cũng thân bất do kỷ.