Trong lòng Miêu Nghị cười khổ, tình huống của hắn hắn biết rõ. Tuy rằng mình không phải là đối thủ của Huyết Yêu. Nhưng mà Huyết Yêu thuần túy không biết rõ tình huống của mình nên mới bị thương mà thôi. Nếu như vừa rồi Huyết Yêu không dùng đao chém thương hắn mà trực tiếp bỏ qua cái thương này. Bằng vào tu vi của Huyết Yêu có thể trực tiếp đánh băng một thương của hắn. Khi đó căn bản hắn sẽ không thi triển được Nhất thương thập sát, không những vậy thậm chí còn có thể rơi vào trong tay Huyết Yêu. Về sau nếu như lại đối phó với Huyết Yêu nữa, Huyết Yêu đã nếm qua thiệt thòi lần này, chỉ sợ sẽ không có chuyện tốt như vậy nữa.
- Đại hồ tử, không nên tự trách. Yêu nghiệt kia có huyết độn quá mức lợi hại. Chạy được cũng là bình thường.
Miêu Nghị vô lực cười ha ha an ủi Chung Ly Khoái một tiếng. Hiện tại mạng nhỏ của mình ở trên tay người ta, một chút năng lực phản kháng cũng không có.
Chung Ly Khoái lắc đầu, hơi hồ nghi nói:
- Việc này lại nói có chút kỳ quặc, nàng cũng không bị trọng thương gì, dám vọt tới liều mạng với hai người chúng ta, lại có Huyết độn làm chỗ dựa, vì sao còn chưa thua mà đã bỏ chạy vậy?
Miêu Nghị vô lực cười hắc hắc nói:
- Rất đơn giản, ta ăn miếng trả miếng đáp lễ nàng một chiêu. Nàng hạ độc ta, ta cũng hạ độc với nàng. Bên trên thương của ta có độc. Nàng không chạy, một khi độc phát, muốn chạy cũng không nổi. Nhất định sẽ chết trên tay ngươi.
Chung Ly Khoái khẽ giật mình, như bừng tỉnh nói:
- Thì ra là thế. Liệu có thể hạ độc chết nàng dược hay không?
- Không biết.
Miêu Nghị không chịu nói rõ chân tướng. Để người ta biết rõ gặp phải độc của mình hóa giải thế nào cũng không phải là chuyện tốt. Nhưng mà hắn đoán chừng lần này Huyết Yêu kia chết chắc, còn chưa ai trúng hỏa diễm vô hình của hắn còn có thể chạy thoát được. Đánh cuộc tính mạng, cuối cùng cũng diệt được cái hậu hoạn này.
Nghe thấy hai chữ không biết, Chung Ly Khoái cũng có chút đáng tiếc, lại hỏi:
- Một thương của ngươi vừa rồi rốt cuộc là gì? Một chút điểm đen trên đầu thương lại có uy lực lớn như vậy, thiếu chút nữa chấn cho kiếm trên tay ta rơi ra.
Miêu Nghị cũng chú ý tới, chẳng qua khi đó tinh khí thần hắn đều tập trung ở trên thương, không có phân ra tâm tư để suy nghĩ vấn đề này. Hiện tại ngẫm lại đây cũng là lần đầu tiên mình phát hiện ra vấn đề này. Trước khi khi xuất ra nhất thương thập sát hắn chưa từng thấy qua. Hắn lắc đầu nói:
- Ta cũng là lần đầu tiên phát hiện.
Thấy mắt mệt mỏi tới mức nhắm mắt lại, Chung Ly Khoái cũng không hỏi nhiều.
- Pháp lực khôi phục thì dễ dàng, nhưng mà ngươi hao tổn tinh lực tới mức như vậy, chỉ sợ trong lúc nhất thời khó có thể khôi phục được. Sợ rằng phải ngủ nhiều một chút mới khôi phục lại. Ta thu ngươi vào trong túi thú nghỉ ngơi. Đợi khi trở lại Thiên Hành cung có lẽ ngươi cũng đã khôi phục xong.
Không phải người tuyệt đối tín nhiệm, dưới tình huống bình thường không có ai nguyện ý bị người khác thu vào trong túi thú. Nếu không người ta chỉ cần động tay động chân một chút, mạng nhỏ của mình không phải sẽ ô hô ai tai sao? Nhưng mà tình huống hiện tại so với chui vào trong túi thú cũng không khác là bao. Miêu Nghị chỉ có thể khẽ gật đầu, không đồng ý cũng không được.
Chung Ly Khoái trực tiếp thu hắn. Lại nhìn tinh không chung quanh, sau khi phân biệt phương hướng, nhanh chóng bay đi. Trên đường thi thoảng còn phải mở túi thú ra để Miêu Nghị còn thở được.
Mà lúc này Huyết Yêu đang ở trong một tòa tinh cầu hoang vu phát ra tiếng rít gào thống khổ. Tấm lụa màu hồng bao phủ thân thể bay đi, mái tóc cũng xõa xuống, rối loạn, hai tay đánh lên trên một khối nham thạch cực lớn gần đó. Dưới mông có một đám huyết nhục bắn ra.
Quả thực nói là phun ra máu tươi, máu tươi trong cơ thể nàng đang từ trong miệng vết thương nhanh chóng phun ra. Thi thoảng còn có một khối huyết nhục nổ tung. Mỗi khi huyết nhục nổ tung một khối lại có một đạo máu tươi phun ra.
Mà khuôn mặt dưới mái tóc kia đang dùng tốc độ bằng mắt thường có thể thấy được trở nên khô quắt, mặt mũi tràn ngập vẻ khổ sở khó có thể ức chế được. Thanh âm tràn ngập dày vò, khó có thể nhịn được vang lên không ngừng. Khuôn mặt đau tới mức vặn vẹo, dần dần khô quắt giống như khô lâu vậy.
Không có biện pháp, người khác không biết sự lợi hại của dị vật trong cơ thể nàng, nhưng nàng lại hiểu rõ. Nàng quá hiểu máu tươi, vừa mới phát hiện không có cách nào khống chế, lại hiểu rõ hậu quả nếu như để cho dị vật lan tràn trong cơ thể. Không có cách nào áp chế, không ngờ nàng lại thi pháp, dùng máu tươi mình hòa quyện với dị vật, sau đó bài xuất máu tươi ra khỏi cơ thể. Vì đảm bảo an toàn, ngay cả phần da thịt bị dị vật kia nhiễm cũng cắt đi, không giống như người khác chỉ có biết liều mạng thi pháp để áp chế dị vật.
Nhưng mà người bình thường nếu như làm như Huyết Yêu mà nói, chỉ sợ mạng cũng không còn. Nhưng mà nàng lại không sợ.
Lúc một đại mỹ nữ triệt để biến thành một khô lâu gầy gò, chỉ có da bọc xương thì tiếng hít thở dồn dập cũng dần dần ổn định trở lại. Cuối cùng nàng cũng đem uy hiếp trí mạng trong cơ thể bài xích ra ngoài. Nàng ném một viên đan dược màu đỏ vào trong miệng, hai mắt chậm rãi hiện lên màu đỏ. Thân thể gần như lung lay sắp đổ cũng chậm rãi ổn định lại.
Dưới váy hồng quả thực có thể dùng từ hồng phấn khô lâu để hình dung. Thân thể khô quắt chậm rãi quay người lại. Chỉ thấy đám huyết nhục trên mặt đất đang hóa thành nước, lúc này vẫn còn vang lên tiếng xèo xèo như nước sôi. Nhìn thấy vậy, trong mắt nàng vẫn còn hiện lên vẻ sợ hãi. Không biết nàng trúng độc gì, thật không ngờ lại ác độc như vậy. Đổi lại là người bình thường chỉ sợ đã sớm mất mạng.
Hai tay gầy gò nắm chặt tới mức vang lên tiếng răng rắc. Nàng hối hận, cũng kịp phản ứng, bằng vào tu vi Miêu Nghị căn bản không ngăn được nàng. Nàng hoàn toàn có thể đánh bay thanh thương của Miêu Nghị, nếu không cũng không rơi vào trong kết quả như vậy.
Chuyện đã qua hối hận cũng vô dụng. Cánh tay vung lên, tấm lụa hồng ở trên mặt đá cách đó không xa bay trở về, bao phủ lấy nàng, che dấu khuôn mặt kinh khủng của nàng.
Nàng không dám dừng lại nơi này quá lâu, nhanh chóng bay vút đi, biến mất ở chỗ sâu trong tinh không.
Ngay khi trở lại Thiên Nguyên tinh, nàng còn chưa trở về Thiên nhai mà tìm kiếm trong không trung, tìm kiếm...
Trong thanh sơn lục thủy có một ngôi miếu, trên bảng có ba chữ Tĩnh Tâm tự. Ngôi miếu này cũng không lớn nhưng mà đã bị hư hại khá nhiều.
Trong đại điện một mảnh bừa bộn, có một pho tượng phật cao cao tại thượng, thiếu nửa người đang hờ hững nhìn cảnh vật trước mắt. Trong điện lại có bày một cái bàn, rượu thịt đầy bàn. Lại có hai nam một nữ ngồi đó. Mấy người tạo thành một bàn, thi thoảng còn nâng chén cạn ly, bầu không khí vô cùng náo nhiệt.
Hòa thượng kia thì mặc tăng bào màu trắng, vẻ mặt hớn hở. Người này không phải là ai khác mà chính là Bát Giới.
- Đại hồ tử, không nên tự trách. Yêu nghiệt kia có huyết độn quá mức lợi hại. Chạy được cũng là bình thường.
Miêu Nghị vô lực cười ha ha an ủi Chung Ly Khoái một tiếng. Hiện tại mạng nhỏ của mình ở trên tay người ta, một chút năng lực phản kháng cũng không có.
Chung Ly Khoái lắc đầu, hơi hồ nghi nói:
- Việc này lại nói có chút kỳ quặc, nàng cũng không bị trọng thương gì, dám vọt tới liều mạng với hai người chúng ta, lại có Huyết độn làm chỗ dựa, vì sao còn chưa thua mà đã bỏ chạy vậy?
Miêu Nghị vô lực cười hắc hắc nói:
- Rất đơn giản, ta ăn miếng trả miếng đáp lễ nàng một chiêu. Nàng hạ độc ta, ta cũng hạ độc với nàng. Bên trên thương của ta có độc. Nàng không chạy, một khi độc phát, muốn chạy cũng không nổi. Nhất định sẽ chết trên tay ngươi.
Chung Ly Khoái khẽ giật mình, như bừng tỉnh nói:
- Thì ra là thế. Liệu có thể hạ độc chết nàng dược hay không?
- Không biết.
Miêu Nghị không chịu nói rõ chân tướng. Để người ta biết rõ gặp phải độc của mình hóa giải thế nào cũng không phải là chuyện tốt. Nhưng mà hắn đoán chừng lần này Huyết Yêu kia chết chắc, còn chưa ai trúng hỏa diễm vô hình của hắn còn có thể chạy thoát được. Đánh cuộc tính mạng, cuối cùng cũng diệt được cái hậu hoạn này.
Nghe thấy hai chữ không biết, Chung Ly Khoái cũng có chút đáng tiếc, lại hỏi:
- Một thương của ngươi vừa rồi rốt cuộc là gì? Một chút điểm đen trên đầu thương lại có uy lực lớn như vậy, thiếu chút nữa chấn cho kiếm trên tay ta rơi ra.
Miêu Nghị cũng chú ý tới, chẳng qua khi đó tinh khí thần hắn đều tập trung ở trên thương, không có phân ra tâm tư để suy nghĩ vấn đề này. Hiện tại ngẫm lại đây cũng là lần đầu tiên mình phát hiện ra vấn đề này. Trước khi khi xuất ra nhất thương thập sát hắn chưa từng thấy qua. Hắn lắc đầu nói:
- Ta cũng là lần đầu tiên phát hiện.
Thấy mắt mệt mỏi tới mức nhắm mắt lại, Chung Ly Khoái cũng không hỏi nhiều.
- Pháp lực khôi phục thì dễ dàng, nhưng mà ngươi hao tổn tinh lực tới mức như vậy, chỉ sợ trong lúc nhất thời khó có thể khôi phục được. Sợ rằng phải ngủ nhiều một chút mới khôi phục lại. Ta thu ngươi vào trong túi thú nghỉ ngơi. Đợi khi trở lại Thiên Hành cung có lẽ ngươi cũng đã khôi phục xong.
Không phải người tuyệt đối tín nhiệm, dưới tình huống bình thường không có ai nguyện ý bị người khác thu vào trong túi thú. Nếu không người ta chỉ cần động tay động chân một chút, mạng nhỏ của mình không phải sẽ ô hô ai tai sao? Nhưng mà tình huống hiện tại so với chui vào trong túi thú cũng không khác là bao. Miêu Nghị chỉ có thể khẽ gật đầu, không đồng ý cũng không được.
Chung Ly Khoái trực tiếp thu hắn. Lại nhìn tinh không chung quanh, sau khi phân biệt phương hướng, nhanh chóng bay đi. Trên đường thi thoảng còn phải mở túi thú ra để Miêu Nghị còn thở được.
Mà lúc này Huyết Yêu đang ở trong một tòa tinh cầu hoang vu phát ra tiếng rít gào thống khổ. Tấm lụa màu hồng bao phủ thân thể bay đi, mái tóc cũng xõa xuống, rối loạn, hai tay đánh lên trên một khối nham thạch cực lớn gần đó. Dưới mông có một đám huyết nhục bắn ra.
Quả thực nói là phun ra máu tươi, máu tươi trong cơ thể nàng đang từ trong miệng vết thương nhanh chóng phun ra. Thi thoảng còn có một khối huyết nhục nổ tung. Mỗi khi huyết nhục nổ tung một khối lại có một đạo máu tươi phun ra.
Mà khuôn mặt dưới mái tóc kia đang dùng tốc độ bằng mắt thường có thể thấy được trở nên khô quắt, mặt mũi tràn ngập vẻ khổ sở khó có thể ức chế được. Thanh âm tràn ngập dày vò, khó có thể nhịn được vang lên không ngừng. Khuôn mặt đau tới mức vặn vẹo, dần dần khô quắt giống như khô lâu vậy.
Không có biện pháp, người khác không biết sự lợi hại của dị vật trong cơ thể nàng, nhưng nàng lại hiểu rõ. Nàng quá hiểu máu tươi, vừa mới phát hiện không có cách nào khống chế, lại hiểu rõ hậu quả nếu như để cho dị vật lan tràn trong cơ thể. Không có cách nào áp chế, không ngờ nàng lại thi pháp, dùng máu tươi mình hòa quyện với dị vật, sau đó bài xuất máu tươi ra khỏi cơ thể. Vì đảm bảo an toàn, ngay cả phần da thịt bị dị vật kia nhiễm cũng cắt đi, không giống như người khác chỉ có biết liều mạng thi pháp để áp chế dị vật.
Nhưng mà người bình thường nếu như làm như Huyết Yêu mà nói, chỉ sợ mạng cũng không còn. Nhưng mà nàng lại không sợ.
Lúc một đại mỹ nữ triệt để biến thành một khô lâu gầy gò, chỉ có da bọc xương thì tiếng hít thở dồn dập cũng dần dần ổn định trở lại. Cuối cùng nàng cũng đem uy hiếp trí mạng trong cơ thể bài xích ra ngoài. Nàng ném một viên đan dược màu đỏ vào trong miệng, hai mắt chậm rãi hiện lên màu đỏ. Thân thể gần như lung lay sắp đổ cũng chậm rãi ổn định lại.
Dưới váy hồng quả thực có thể dùng từ hồng phấn khô lâu để hình dung. Thân thể khô quắt chậm rãi quay người lại. Chỉ thấy đám huyết nhục trên mặt đất đang hóa thành nước, lúc này vẫn còn vang lên tiếng xèo xèo như nước sôi. Nhìn thấy vậy, trong mắt nàng vẫn còn hiện lên vẻ sợ hãi. Không biết nàng trúng độc gì, thật không ngờ lại ác độc như vậy. Đổi lại là người bình thường chỉ sợ đã sớm mất mạng.
Hai tay gầy gò nắm chặt tới mức vang lên tiếng răng rắc. Nàng hối hận, cũng kịp phản ứng, bằng vào tu vi Miêu Nghị căn bản không ngăn được nàng. Nàng hoàn toàn có thể đánh bay thanh thương của Miêu Nghị, nếu không cũng không rơi vào trong kết quả như vậy.
Chuyện đã qua hối hận cũng vô dụng. Cánh tay vung lên, tấm lụa hồng ở trên mặt đá cách đó không xa bay trở về, bao phủ lấy nàng, che dấu khuôn mặt kinh khủng của nàng.
Nàng không dám dừng lại nơi này quá lâu, nhanh chóng bay vút đi, biến mất ở chỗ sâu trong tinh không.
Ngay khi trở lại Thiên Nguyên tinh, nàng còn chưa trở về Thiên nhai mà tìm kiếm trong không trung, tìm kiếm...
Trong thanh sơn lục thủy có một ngôi miếu, trên bảng có ba chữ Tĩnh Tâm tự. Ngôi miếu này cũng không lớn nhưng mà đã bị hư hại khá nhiều.
Trong đại điện một mảnh bừa bộn, có một pho tượng phật cao cao tại thượng, thiếu nửa người đang hờ hững nhìn cảnh vật trước mắt. Trong điện lại có bày một cái bàn, rượu thịt đầy bàn. Lại có hai nam một nữ ngồi đó. Mấy người tạo thành một bàn, thi thoảng còn nâng chén cạn ly, bầu không khí vô cùng náo nhiệt.
Hòa thượng kia thì mặc tăng bào màu trắng, vẻ mặt hớn hở. Người này không phải là ai khác mà chính là Bát Giới.