- Sớm có quyết định sao?
Miêu Nghị vươn tay chạm vào một cành hoa, chậm rãi quay đầu lại nhìn Chung Ly Khoái, hỏi:
- Bảo ta giao hai thành cổ phần kia ra cho bọn họ? Không có ta làm ra cửa hàng kia cho Chính Khí môn, Chính Khí tạp hóa phô kia căn bản không tồn tại. Chính Khí tạp hóa phô có thể có được như ngày hôm nay có thể nói là một tay ta thôi động. Ta lấy hai thành đã không coi là nhiều. Hai thành kia là thứ của ta, cũng là tiền thu lớn nhất liên quan tới tài nguyên tu luyện của ta. Ta dựa vào cái gì mà đưa cho chúng chứ?
Chung Ly Khoái thở dài:
- Chỉ bằng vào việc Chính Khí tạp hóa phô càng lúc càng làm lớn. Thực lực ngươi có lẽ ngươi hiểu rõ. Bằng vào xu thế này, ngươi có từng nghĩ hay không? Làm tốt sẽ trở thành thế lực buôn bán lớn nhất giới tu hành. Một mình ngươi không đánh lại người ta, thế lực bối cảnh ngay cả xách giày cho người ta cũng không xứng. Ôm một khối thịt mỡ lớn như vậy, làm sao không dẫn tới lang sói nhìn chung quanh cơ chứ? Ý của sư phụ ta là, nếu như ngươi giao thứ đó ra, Thiên hành cung chúng ta làm trung gian hòa giải. Cam đoan làm cho Quần Anh hội dừng tay với ngươi. Có lẽ còn có thể để lại cho ngươi một chút cổ phần của tạp hóa phô. Ngươi thấy thế nào?
Miêu Nghị mím môi không nói gì, trong lòng nghẹn khuất không có cách nào nói nên lời. Hắn cũng hiểu rõ, bây giờ mình giống như một tiểu hài tử ba tuổi ôm một kiện bảo vật giá trị liên thành rêu rao khắp nơi vậy. Nếu như không rao ra, đại thế giới sợ rằng không có nơi cho hắn đặt chân.
Chung Ly Khoái lại nói:
- Sư phụ ta nói, đừng nói là ngươi. Chỉ cần Chính Khí tạm hóa phô làm càng lớn, Chính Khí môn sớm muộn cũng gặp phải áp lực giống ngươi. Quần Anh hội cũng không giữ được nhiều cổ phần như vậy. Các lộ quyền thế đều nhúng tay nhúng chân vào. Nói trắng ra. Hiện tại Quần Anh hội tranh giành thứ này vốn không phải là tranh vì mình. Có ý gì có lẽ ngươi hiểu rõ. Ngươi chống đỡ được sao?
Nói tới Chính Khí môn, tin tức từ Chính Khí môn tới. Miêu Nghị vẻ mặt không cam lòng xuất ra tinh linh từ trong nhẫn trữ vật. Có tin tức của Ngọc Hư chân nhân truyền tới.
Trên thực tế Chính Khí môn đã cảm nhận được áp lực. Bắt đầu có người hỏi tới chuyện trong tay Miêu Nghị có hai thành cổ phần. Nói là nghe nói hai thành cổ phần trong tay Miêu Nghị cũng chỉ là hứa hẹn suông, không có ký kết. Cho nên có người muốn mua lại hai thành cổ phần kia từ tay Chính Khí môn. Đây là nói rõ tiền đồ của Chính Khí tạp hóa phô rất tốt, bọn họ muốn thừa dịp hiện tại giá còn thấp bắt đầu nhúng tay vào kiếm lợi.
Mà chưởng môn Ngọc Linh chân nhân thì thông báo ra bên ngoài, lần trước khi Chính Khí tạp hóa phô khuếch trương đã chính thức ký kết với Miêu Nghị.
Chân tướng đương nhiên là không có ký. Nhưng mà Ngọc Linh chưởng môn hiện tại đã ký kết khế ước. Ý của Ngọc Hư chân nhân là hỏi Miêu Nghị ở đâu, muốn khế ước thì đối phương sẽ đưa tới tay Miêu Nghị.
Rất hiển nhiên Chính Khí môn cũng không chịu nổi áp lực kia. Ngọc Linh chưởng môn có thể dưới tình huống này vẫn tuân thủ hứa hẹn như trước, đưa hai thành cổ phần viết vào khế ước chuyển cho Miêu Nghị, như vậy cũng khiến cho hắn không có lời nào oán trách được.
Nhưng mà việc Chính Khí môn có thể giúp Miêu Nghị cũng chỉ có vậy. Thực sự là bởi vì thực lực bản thân có hạn, bởi vì Chính Khí môn cũng không giữ được. Áp lực bỗng nhiên giống như cuồng phong bạo vũ tới. Một Chính Khí môn nho nhỏ không ngờ lại bị các lộ quyền thế trong Thiên đình kéo tới hỏi han. Không có một mũi tên nào mà không nhắm vào Chính Khí môn. Ngay cả tổ sư khai sơn của Chính Khí môn là Tê Ngô Chân nhân cũng cảm thấy áp lực. Còn có người đứng ra mong Tê Ngô chân nhân tự mình ra mặt tới Chính Khí môn đàm phán, bảo Chính Khí môn làm sao chịu nổi được chứ?
Nhưng mà Chính Khí môn ít nhiều cũng có bối cảnh trong thiên đình. Những đám quyền quý kia không thể làm quá khó coi. Tối thiểu vẫn phải tuân thủ quy tắc trò chơi. Phương thức thu mua là thu mua từ tay Chính Khí môn. Chỉ là giá tiền không hợp lý, chỉ có thể nói là chiếm tiện nghi nằm trong khả năng mà thôi.
Cuối cùng từ bốn thành trên tay Chính Khí môn biến thành nửa thành, chỉ còn lại một phần tám. Đây là nể Chính Khí môn kinh doanh tiệm tạp hóa này nhiều năm. Các loại con đường cung ứng đều trên tay Chính Khí môn. Nếu như mạo muội đá Chính Khí môn ra ngoài, như vậy muốn người ta tiếp nhận chuyện này cũng khó khăn. Huống chi chỉ có Chính Khí môn mới có loại kinh nghiệm mua bán mới như vậy. Huống chi thay người sợ rằng ngay cả chiêu bài cũng phải đổi. Mà những quyền quý kia cũng không biết trực tiếp mua bán kinh doanh. Từ trước tới nay, có thứ gì bọn họ đều giao cho người dưới làm việc, quản lý. Bản thân chỉ lúc nào cần có mặt chống đỡ tràng diện thì mới xuất hiện. Còn lại đều đợi lấy tiền.
Có mấy lời trong lời nói Ngọc Hư chân nhân cũng không có nói ra hết. Cho dù Chính Khí môn tổn thất không nhỏ, nhưng mà cũng có chỗ thu hoạch. Thoáng cái có quan hệ với rất nhiều quyền quý, quản lý sinh ý cho nhiều quyền quý như vậy. Hiện tại người dám động vào Chính Khí môn quả thực không nhiều lắm. Cấp bậc của Chính Khí môn thoáng cái tăng lên. Mà Chính Khí môn lăn lộn như vậy trong Thiên đình, tổ sư khai sơn là Tê Ngô chân nhân cũng thăng quan, dính quang mang của đồ tử đồ tôn.
Nhận được tin tức Chính Khí môn bị buộc phải bán ra cổ phần trong tay, Miêu Nghị cầm tinh linh trong tay. Vẻ mặt dữ tợn, quanh thân quanh quẩn sát khí, trong lòng thầm hét. Một đám cẩu tặc, thực sự là khinh người quá đáng.
Kết cục của Chính Khí môn coi như tốt, ít nhất người ta còn nguyện ý dùng tiền mua lại cổ phần của mình. Lại còn để lại một ít cho Chính Khí môn. Thế nhưng đồ của Miêu Nghị hắn lại bị người ta không tốn một phân tiền nào, trực tiếp cướp đi.
Hắn hơi suy nghĩ một chút đã hiểu rõ. Tiệm tạp hóa lúc trước còn chưa khuếch trương, thịt quá nhỏ, còn không có lọt vào trong mắt những quyền quý kia. Một khi khuếch trương lập tức dẫn tới chú ý. Chuyện này sợ rằng cũng là nguyên do Quần Anh hội đột nhiên không thể chờ đợi được mà ra tay với Miêu Nghị hắn. Lại không hạ thủ lưu tình như vậy.
Hiện tại Miêu Nghị xem như hiểu rõ, trước kia hắn còn tưởng rằng bối cảnh của Hạ Hầu Long Thành cứng rắn thì mới có tư cách làm xằng làm bậy. Hiện tại hắn mới phát hiện ra Đại thế giới này kỳ thực không khác gì tiểu thế giới. Bình mới rượu cũ mà thôi. Cũng giống nhau, không có quyền thế khó mà đứng vững gót chân. Bây giờ hắn cũng chẳng khác nào tán tu như lúc ở tiểu thế giới.
Thấy trên người Miêu Nghị toát ra sát khí, Chung Ly Khoái nhìn tinh linh trong tay hắn, nhíu mày hỏi:
- Xảy ra chuyện gì vậy?
- Không có gì.
Miêu Nghị lắc đầu hỏi:
- Ta có một chuyện muốn thỉnh giáo, ở Thiên đình, trong đám nhân vật có bối cảnh cường đại liệu có người nào họ Hạ Hầu hoặc họ Khấu hay không?
Miêu Nghị vươn tay chạm vào một cành hoa, chậm rãi quay đầu lại nhìn Chung Ly Khoái, hỏi:
- Bảo ta giao hai thành cổ phần kia ra cho bọn họ? Không có ta làm ra cửa hàng kia cho Chính Khí môn, Chính Khí tạp hóa phô kia căn bản không tồn tại. Chính Khí tạp hóa phô có thể có được như ngày hôm nay có thể nói là một tay ta thôi động. Ta lấy hai thành đã không coi là nhiều. Hai thành kia là thứ của ta, cũng là tiền thu lớn nhất liên quan tới tài nguyên tu luyện của ta. Ta dựa vào cái gì mà đưa cho chúng chứ?
Chung Ly Khoái thở dài:
- Chỉ bằng vào việc Chính Khí tạp hóa phô càng lúc càng làm lớn. Thực lực ngươi có lẽ ngươi hiểu rõ. Bằng vào xu thế này, ngươi có từng nghĩ hay không? Làm tốt sẽ trở thành thế lực buôn bán lớn nhất giới tu hành. Một mình ngươi không đánh lại người ta, thế lực bối cảnh ngay cả xách giày cho người ta cũng không xứng. Ôm một khối thịt mỡ lớn như vậy, làm sao không dẫn tới lang sói nhìn chung quanh cơ chứ? Ý của sư phụ ta là, nếu như ngươi giao thứ đó ra, Thiên hành cung chúng ta làm trung gian hòa giải. Cam đoan làm cho Quần Anh hội dừng tay với ngươi. Có lẽ còn có thể để lại cho ngươi một chút cổ phần của tạp hóa phô. Ngươi thấy thế nào?
Miêu Nghị mím môi không nói gì, trong lòng nghẹn khuất không có cách nào nói nên lời. Hắn cũng hiểu rõ, bây giờ mình giống như một tiểu hài tử ba tuổi ôm một kiện bảo vật giá trị liên thành rêu rao khắp nơi vậy. Nếu như không rao ra, đại thế giới sợ rằng không có nơi cho hắn đặt chân.
Chung Ly Khoái lại nói:
- Sư phụ ta nói, đừng nói là ngươi. Chỉ cần Chính Khí tạm hóa phô làm càng lớn, Chính Khí môn sớm muộn cũng gặp phải áp lực giống ngươi. Quần Anh hội cũng không giữ được nhiều cổ phần như vậy. Các lộ quyền thế đều nhúng tay nhúng chân vào. Nói trắng ra. Hiện tại Quần Anh hội tranh giành thứ này vốn không phải là tranh vì mình. Có ý gì có lẽ ngươi hiểu rõ. Ngươi chống đỡ được sao?
Nói tới Chính Khí môn, tin tức từ Chính Khí môn tới. Miêu Nghị vẻ mặt không cam lòng xuất ra tinh linh từ trong nhẫn trữ vật. Có tin tức của Ngọc Hư chân nhân truyền tới.
Trên thực tế Chính Khí môn đã cảm nhận được áp lực. Bắt đầu có người hỏi tới chuyện trong tay Miêu Nghị có hai thành cổ phần. Nói là nghe nói hai thành cổ phần trong tay Miêu Nghị cũng chỉ là hứa hẹn suông, không có ký kết. Cho nên có người muốn mua lại hai thành cổ phần kia từ tay Chính Khí môn. Đây là nói rõ tiền đồ của Chính Khí tạp hóa phô rất tốt, bọn họ muốn thừa dịp hiện tại giá còn thấp bắt đầu nhúng tay vào kiếm lợi.
Mà chưởng môn Ngọc Linh chân nhân thì thông báo ra bên ngoài, lần trước khi Chính Khí tạp hóa phô khuếch trương đã chính thức ký kết với Miêu Nghị.
Chân tướng đương nhiên là không có ký. Nhưng mà Ngọc Linh chưởng môn hiện tại đã ký kết khế ước. Ý của Ngọc Hư chân nhân là hỏi Miêu Nghị ở đâu, muốn khế ước thì đối phương sẽ đưa tới tay Miêu Nghị.
Rất hiển nhiên Chính Khí môn cũng không chịu nổi áp lực kia. Ngọc Linh chưởng môn có thể dưới tình huống này vẫn tuân thủ hứa hẹn như trước, đưa hai thành cổ phần viết vào khế ước chuyển cho Miêu Nghị, như vậy cũng khiến cho hắn không có lời nào oán trách được.
Nhưng mà việc Chính Khí môn có thể giúp Miêu Nghị cũng chỉ có vậy. Thực sự là bởi vì thực lực bản thân có hạn, bởi vì Chính Khí môn cũng không giữ được. Áp lực bỗng nhiên giống như cuồng phong bạo vũ tới. Một Chính Khí môn nho nhỏ không ngờ lại bị các lộ quyền thế trong Thiên đình kéo tới hỏi han. Không có một mũi tên nào mà không nhắm vào Chính Khí môn. Ngay cả tổ sư khai sơn của Chính Khí môn là Tê Ngô Chân nhân cũng cảm thấy áp lực. Còn có người đứng ra mong Tê Ngô chân nhân tự mình ra mặt tới Chính Khí môn đàm phán, bảo Chính Khí môn làm sao chịu nổi được chứ?
Nhưng mà Chính Khí môn ít nhiều cũng có bối cảnh trong thiên đình. Những đám quyền quý kia không thể làm quá khó coi. Tối thiểu vẫn phải tuân thủ quy tắc trò chơi. Phương thức thu mua là thu mua từ tay Chính Khí môn. Chỉ là giá tiền không hợp lý, chỉ có thể nói là chiếm tiện nghi nằm trong khả năng mà thôi.
Cuối cùng từ bốn thành trên tay Chính Khí môn biến thành nửa thành, chỉ còn lại một phần tám. Đây là nể Chính Khí môn kinh doanh tiệm tạp hóa này nhiều năm. Các loại con đường cung ứng đều trên tay Chính Khí môn. Nếu như mạo muội đá Chính Khí môn ra ngoài, như vậy muốn người ta tiếp nhận chuyện này cũng khó khăn. Huống chi chỉ có Chính Khí môn mới có loại kinh nghiệm mua bán mới như vậy. Huống chi thay người sợ rằng ngay cả chiêu bài cũng phải đổi. Mà những quyền quý kia cũng không biết trực tiếp mua bán kinh doanh. Từ trước tới nay, có thứ gì bọn họ đều giao cho người dưới làm việc, quản lý. Bản thân chỉ lúc nào cần có mặt chống đỡ tràng diện thì mới xuất hiện. Còn lại đều đợi lấy tiền.
Có mấy lời trong lời nói Ngọc Hư chân nhân cũng không có nói ra hết. Cho dù Chính Khí môn tổn thất không nhỏ, nhưng mà cũng có chỗ thu hoạch. Thoáng cái có quan hệ với rất nhiều quyền quý, quản lý sinh ý cho nhiều quyền quý như vậy. Hiện tại người dám động vào Chính Khí môn quả thực không nhiều lắm. Cấp bậc của Chính Khí môn thoáng cái tăng lên. Mà Chính Khí môn lăn lộn như vậy trong Thiên đình, tổ sư khai sơn là Tê Ngô chân nhân cũng thăng quan, dính quang mang của đồ tử đồ tôn.
Nhận được tin tức Chính Khí môn bị buộc phải bán ra cổ phần trong tay, Miêu Nghị cầm tinh linh trong tay. Vẻ mặt dữ tợn, quanh thân quanh quẩn sát khí, trong lòng thầm hét. Một đám cẩu tặc, thực sự là khinh người quá đáng.
Kết cục của Chính Khí môn coi như tốt, ít nhất người ta còn nguyện ý dùng tiền mua lại cổ phần của mình. Lại còn để lại một ít cho Chính Khí môn. Thế nhưng đồ của Miêu Nghị hắn lại bị người ta không tốn một phân tiền nào, trực tiếp cướp đi.
Hắn hơi suy nghĩ một chút đã hiểu rõ. Tiệm tạp hóa lúc trước còn chưa khuếch trương, thịt quá nhỏ, còn không có lọt vào trong mắt những quyền quý kia. Một khi khuếch trương lập tức dẫn tới chú ý. Chuyện này sợ rằng cũng là nguyên do Quần Anh hội đột nhiên không thể chờ đợi được mà ra tay với Miêu Nghị hắn. Lại không hạ thủ lưu tình như vậy.
Hiện tại Miêu Nghị xem như hiểu rõ, trước kia hắn còn tưởng rằng bối cảnh của Hạ Hầu Long Thành cứng rắn thì mới có tư cách làm xằng làm bậy. Hiện tại hắn mới phát hiện ra Đại thế giới này kỳ thực không khác gì tiểu thế giới. Bình mới rượu cũ mà thôi. Cũng giống nhau, không có quyền thế khó mà đứng vững gót chân. Bây giờ hắn cũng chẳng khác nào tán tu như lúc ở tiểu thế giới.
Thấy trên người Miêu Nghị toát ra sát khí, Chung Ly Khoái nhìn tinh linh trong tay hắn, nhíu mày hỏi:
- Xảy ra chuyện gì vậy?
- Không có gì.
Miêu Nghị lắc đầu hỏi:
- Ta có một chuyện muốn thỉnh giáo, ở Thiên đình, trong đám nhân vật có bối cảnh cường đại liệu có người nào họ Hạ Hầu hoặc họ Khấu hay không?