Làm rất ổn thỏa, Miêu Nghị cũng hiểu Vân Tri Thu cân nhắc chu đáo, hắn không nói gì nữa.
Có địa đạo nên lui tới rất thuận tiện, Cầm Kỳ Thư Họa bốn nữ tiến vào cuộc sống của Miêu Nghị, mỗi hai ngày bồi một người, cuối cùng biến bốn nàng thành nữ nhân của mình. Miêu Nghị nói là hưởng phúc nhưng nội tâm cười khổ, đây cũng không phải là chuyện hắn mong ước lúc trước, con người đến tình trạng nhất định, tình yêu phải nhường bước cho lợi ích, nói hắn dối trá cũng tốt, nói hắn sĩ diện cãi láo cũng được, hắn cũng xem như hoàn thành nhiệm vụ, lúc phụng bồi còn đối đãi ôn nhu, cũng làm Cầm Kỳ Thư Họa ghi khắc trong lòng, về phần bao lâu mới chạm tới các nàng thì hắn cũng không biết.
Làm thống lĩnh Thiên phố bình thường, hằng ngày không có việc gì, cũng rất ít có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, trừ loại biến thái như Khấu Văn Lam và Hạ Hầu Long Thành ra, trên cơ bản không ai dám nháo sự tại Thiên phố, cho nên thế cục trên cơ bản vô cùng ổn định, sự việc vụn vặt đều có người dưới đi xử lý, Miêu Nghị cũng an tâm tu luyện.
- Rượu này còn hương vị mới, là rượu gì?
Ưng Vô Địch hỏi rõ.
Phục Thanh và Ưng Vô Địch lúc không có việc sẽ tìm Miêu Nghị uống rượu, giống như lúc này, trên thành lâu đặt một cái bàn, cái bàn rất lớn, ba người nằm trên đó, lười nhác uống rượu ngắm sao.
Nói thật đây không phải sinh hoạt Đại Thế Giới như Phục Thanh và Ưng Vô Địch tưởng tượng, quả thực là an nhàn không ngờ nổi, cũng không kích thích bằng lúc trộm đào ngày xưa, cũng không cần chú ý cẩn thận như lúc ở Tinh Túc Hải, nơi này không có uy hiếp gì cả.
- Là tửu lâu ở phía bắc tặng, cảm thấy dễ uống nên ta mang tới mời các ngươi.
Miêu Nghị miễn cưỡng trả lời một câu.
- Tính toán!
Ưng Vô Địch lầm bầm một tiếng.
- Bảo Liên, nơi này không cần hầu hạ, ngươi đi nghỉ ngơi đi.
Miêu Nghị quay đầu nhìn sang Bảo Liên đang rót rượu.
- Không có việc gì!
Bảo Liên lên tiếng, thấy Miêu Nghị phất phất tay vẫn lui ra.
Miêu Nghị ném hai nhẫn trữ vật cho Phục Thanh và Ưng Vô Địch.
- Cầm dùng đi!
Một người được một trăm vạn viên Tiên Nguyên đan.
Đêm hôm khuya khoắt tan cuộc nhậu, mượn chút hưng phấn của rượu, Miêu Nghị lại lặng lẽ nhảy vào giếng tiến vào địa đạo.
Có địa đạo nên hắn thuận tiện đi tới Vân Dung Quán, lúc tới miệng giếng bên kia hắn dùng linh tinh liên hệ Vân Tri Thu, sau khi trận pháp phòng hộ Vân Dung Quán đóng tạm thời mới đi vào, hắn vừa đi qua trận pháp mới mở ra.
Leo ra khỏi giếng nước Vân Dung Quán, đầu bếp đang thủ ở hậu viện nửa mở mắt nhìn hắn, hắn lại đi lên lầu, cũng không khách khí chút nào, trực tiếp thi pháp mở cửa phòng Vân Tri Thu.
Cửa động thiên phúc địa mở ra chờ hắn, hắn trực tiếp xông vào, hắn nhìn thấy Vân Tri Thu đang đứng trong sân.
Vừa thấy mặt, Vân Tri Thu liền cau mày nói:
- Không an tâm tu luyện. Chạy lung tung cái gì?
- Đến thăm phu nhân cũng là chạy lung tung sao?
Miêu Nghị đi đến trước mặt nàng, không nói hai lời ôm nàng tiến vào phòng ngủ.
Vân Tri Thu nằm trong ngực hắn, nàng trợn mắt và nói:
- Trên người toàn mùi rượu, ngươi có biết hổ thẹn không, có người nhìn kìa!
Thiên Nhi, Tuyết Nhi nén cười, Miêu Nghị vui vẻ nói:
- Sợ cái gì, cũng không phải người ngoài.
Vừa vào phòng ngủ, Miêu Nghị dựa vào rượu hưng phấn nên không chờ được, đầu lại vùi vào bộ ngực no đủ tuyết trắng của Vân Tri Thu...
Sau khi hai người mưa móc qua đi, lúc cùng ôm nhau Miêu Nghị buồn ngủ, Vân Tri Thu lại đẩy hắn một cái.
- Bảo Liên là thế nào? Hai người các ngươi có một chân sao?
Miêu Nghị lầm bầm nói:
- Nói xàm gì vậy, đó là Ngọc Linh chưởng môn phó thác chiếu cố, cũng không thể đặt nàng vào giữa đám nam nhân chứ.
Vân Tri Thu nói:
- Giữ bên cạnh sắc lang như ngươi thì thích hợp sao? Sớm muộn gì cũng bị ngươi tai họa.
- Đừng giội nước bẩn. Ngủ!
Miêu Nghị ôm ngọn núi thịt trên ngực nàng, sau khi bóp nắn vài cái liền ngủ.
Trên thực tế hắn muốn đi tới nơi này, tuy Âu Dương tỷ muội xinh đẹp và phong tình, hắn vẫn muốn thường xuyên chạy tới đây ngủ. Không nói rõ nguyên nhân là gì, dù những nữ nhân khác xinh đẹp mê người nhưng chân chính muốn nghỉ ngơi hắn sẽ tới đây, ôm thân thể mềm mại của Vân Tri Thu, ngửi mùi hương thân thể quen thuộc của nàng, hăn có cảm giác như về nhà, lúc nghỉ ngơi cũng đặc biệt an tâm.
Vân Tri Thu cảm giác được tâm tư của hắn, vẻ mặt trìu mến nhìn hắn, cũng thò tay vuốt tóc hắn, hôn nhẹ lên trán sau đó ôm đầu hắn vào ngực, vẻ mặt ngọt ngào nhìn sang...
Trường phòng chấp sự thống lĩnh khu đông hôm nay là Thanh Phong, chủ sự hằng ngày là Hồ Phi, nữ nhân này trời sinh quyến rũ, nói chuyện ngả ngớn, lúc bước đi hai khối thịt mê người lắc lư hút hồn nam nhân, cho nên một đám bạn già của Liệt Hoàn thích ăn đậu hủ của nàng, Liệt Hoàn rất lo lắng, hắn cực lực yêu cầu Hồ Phi tiến vào phòng chấp sự, cách ly mỡ khỏi miệng đám mèo kia.
Hồ Phi không có việc gì sẽ ngồi sau án trong phòng chấp sự, nàng cởi giày gác chân trần lên bàn, miệng còn cười hừ hừ, cầm cây giũa nhỏ giũa móng tay, đám thiên binh thủ bên ngoài thường xuyên nhìn lén.
Sau khi giũa móng tay xong nhưng vẫn không có việc gì làm, hôm nay Hồ Phi không giải quyết công vụ, nàng nhắc thủ hạ có việc ngày mai tới tìm. Hôm nay nàng ăn mặc xinh đẹp đi dạo phố, sau khi dạo phố xong sẽ quay về tu luyện.
Đi vào phủ thống lĩnh khu đông sinh hoạt nhàn nhã, tuy Hồ Phi ưa thích sinh hoạt như vậy, nàng cảm thấy đây mới gọi là sinh hoạt, còn thú vị hơn hoang sơn dã lĩnh ở Tinh Túc Hải nhiều lắm.
Nam nhân không thể rời khỏi nữ nhân, một đám lão yêu quái không mang gia quyến theo, phần lớn cũng không có gia quyến, giống phu thê Liệt Hoàn là rất hiếm thấy, tuy tại Tiểu Thế Giới bọn họ không thiếu nữ nhân nhưng sau khi đến Đại Thế Giới, phủ thống lĩnh không cho phép người ngoài vào ngủ. Sau khi nghe các thiên binh khác giới thiệu, vì vậy một đám lão yêu quái trở thành khách quen của thanh lâu, đây là chuyện hợp lý, ngay cả Phục Thanh và Ưng Vô Địch cũng đi vài lần, kể cả nho sinh và đầu bếp tại Vân Dung Quán cũng như thế, Vân Tri Thu chỉ có thể nhắm một mắt mở một mắt, thời điểm tại Lưu Vân Sa Hải đã như vậy, thế đạo này nam nhân đi thanh lâu là bình thường, không có người cảm thấy có cái gì không đúng.
Có thể tha thứ cho người khác nhưng không có nghĩa nàng sẽ tha thứ cho nam nhân của mình, Vân Tri Thu liên tục cảnh cáo Miêu Nghị đừng học theo, nếu dám đi thanh lâu đụng những nữ nhân bẩn thỉu kia, về sau vĩnh viễn đừng chạm vào nàng, hơn nữa còn dốc sức liều mạng với Miêu Nghị, huống chi trong nhà không phải không có, nàng tới bây giờ cũng đâu cấm hắn đi tìm Âu Dương các nàng, tóm lại không cho phép Miêu Nghị đi thanh lâu, cũng là điểm mấu chốt của nàng với Miêu Nghị.
Miêu Nghị cũng tự hạn chế phương diện này, tuy có người lại gặp chuyện không may, Liệt Hoàn là người như thế.
Có địa đạo nên lui tới rất thuận tiện, Cầm Kỳ Thư Họa bốn nữ tiến vào cuộc sống của Miêu Nghị, mỗi hai ngày bồi một người, cuối cùng biến bốn nàng thành nữ nhân của mình. Miêu Nghị nói là hưởng phúc nhưng nội tâm cười khổ, đây cũng không phải là chuyện hắn mong ước lúc trước, con người đến tình trạng nhất định, tình yêu phải nhường bước cho lợi ích, nói hắn dối trá cũng tốt, nói hắn sĩ diện cãi láo cũng được, hắn cũng xem như hoàn thành nhiệm vụ, lúc phụng bồi còn đối đãi ôn nhu, cũng làm Cầm Kỳ Thư Họa ghi khắc trong lòng, về phần bao lâu mới chạm tới các nàng thì hắn cũng không biết.
Làm thống lĩnh Thiên phố bình thường, hằng ngày không có việc gì, cũng rất ít có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, trừ loại biến thái như Khấu Văn Lam và Hạ Hầu Long Thành ra, trên cơ bản không ai dám nháo sự tại Thiên phố, cho nên thế cục trên cơ bản vô cùng ổn định, sự việc vụn vặt đều có người dưới đi xử lý, Miêu Nghị cũng an tâm tu luyện.
- Rượu này còn hương vị mới, là rượu gì?
Ưng Vô Địch hỏi rõ.
Phục Thanh và Ưng Vô Địch lúc không có việc sẽ tìm Miêu Nghị uống rượu, giống như lúc này, trên thành lâu đặt một cái bàn, cái bàn rất lớn, ba người nằm trên đó, lười nhác uống rượu ngắm sao.
Nói thật đây không phải sinh hoạt Đại Thế Giới như Phục Thanh và Ưng Vô Địch tưởng tượng, quả thực là an nhàn không ngờ nổi, cũng không kích thích bằng lúc trộm đào ngày xưa, cũng không cần chú ý cẩn thận như lúc ở Tinh Túc Hải, nơi này không có uy hiếp gì cả.
- Là tửu lâu ở phía bắc tặng, cảm thấy dễ uống nên ta mang tới mời các ngươi.
Miêu Nghị miễn cưỡng trả lời một câu.
- Tính toán!
Ưng Vô Địch lầm bầm một tiếng.
- Bảo Liên, nơi này không cần hầu hạ, ngươi đi nghỉ ngơi đi.
Miêu Nghị quay đầu nhìn sang Bảo Liên đang rót rượu.
- Không có việc gì!
Bảo Liên lên tiếng, thấy Miêu Nghị phất phất tay vẫn lui ra.
Miêu Nghị ném hai nhẫn trữ vật cho Phục Thanh và Ưng Vô Địch.
- Cầm dùng đi!
Một người được một trăm vạn viên Tiên Nguyên đan.
Đêm hôm khuya khoắt tan cuộc nhậu, mượn chút hưng phấn của rượu, Miêu Nghị lại lặng lẽ nhảy vào giếng tiến vào địa đạo.
Có địa đạo nên hắn thuận tiện đi tới Vân Dung Quán, lúc tới miệng giếng bên kia hắn dùng linh tinh liên hệ Vân Tri Thu, sau khi trận pháp phòng hộ Vân Dung Quán đóng tạm thời mới đi vào, hắn vừa đi qua trận pháp mới mở ra.
Leo ra khỏi giếng nước Vân Dung Quán, đầu bếp đang thủ ở hậu viện nửa mở mắt nhìn hắn, hắn lại đi lên lầu, cũng không khách khí chút nào, trực tiếp thi pháp mở cửa phòng Vân Tri Thu.
Cửa động thiên phúc địa mở ra chờ hắn, hắn trực tiếp xông vào, hắn nhìn thấy Vân Tri Thu đang đứng trong sân.
Vừa thấy mặt, Vân Tri Thu liền cau mày nói:
- Không an tâm tu luyện. Chạy lung tung cái gì?
- Đến thăm phu nhân cũng là chạy lung tung sao?
Miêu Nghị đi đến trước mặt nàng, không nói hai lời ôm nàng tiến vào phòng ngủ.
Vân Tri Thu nằm trong ngực hắn, nàng trợn mắt và nói:
- Trên người toàn mùi rượu, ngươi có biết hổ thẹn không, có người nhìn kìa!
Thiên Nhi, Tuyết Nhi nén cười, Miêu Nghị vui vẻ nói:
- Sợ cái gì, cũng không phải người ngoài.
Vừa vào phòng ngủ, Miêu Nghị dựa vào rượu hưng phấn nên không chờ được, đầu lại vùi vào bộ ngực no đủ tuyết trắng của Vân Tri Thu...
Sau khi hai người mưa móc qua đi, lúc cùng ôm nhau Miêu Nghị buồn ngủ, Vân Tri Thu lại đẩy hắn một cái.
- Bảo Liên là thế nào? Hai người các ngươi có một chân sao?
Miêu Nghị lầm bầm nói:
- Nói xàm gì vậy, đó là Ngọc Linh chưởng môn phó thác chiếu cố, cũng không thể đặt nàng vào giữa đám nam nhân chứ.
Vân Tri Thu nói:
- Giữ bên cạnh sắc lang như ngươi thì thích hợp sao? Sớm muộn gì cũng bị ngươi tai họa.
- Đừng giội nước bẩn. Ngủ!
Miêu Nghị ôm ngọn núi thịt trên ngực nàng, sau khi bóp nắn vài cái liền ngủ.
Trên thực tế hắn muốn đi tới nơi này, tuy Âu Dương tỷ muội xinh đẹp và phong tình, hắn vẫn muốn thường xuyên chạy tới đây ngủ. Không nói rõ nguyên nhân là gì, dù những nữ nhân khác xinh đẹp mê người nhưng chân chính muốn nghỉ ngơi hắn sẽ tới đây, ôm thân thể mềm mại của Vân Tri Thu, ngửi mùi hương thân thể quen thuộc của nàng, hăn có cảm giác như về nhà, lúc nghỉ ngơi cũng đặc biệt an tâm.
Vân Tri Thu cảm giác được tâm tư của hắn, vẻ mặt trìu mến nhìn hắn, cũng thò tay vuốt tóc hắn, hôn nhẹ lên trán sau đó ôm đầu hắn vào ngực, vẻ mặt ngọt ngào nhìn sang...
Trường phòng chấp sự thống lĩnh khu đông hôm nay là Thanh Phong, chủ sự hằng ngày là Hồ Phi, nữ nhân này trời sinh quyến rũ, nói chuyện ngả ngớn, lúc bước đi hai khối thịt mê người lắc lư hút hồn nam nhân, cho nên một đám bạn già của Liệt Hoàn thích ăn đậu hủ của nàng, Liệt Hoàn rất lo lắng, hắn cực lực yêu cầu Hồ Phi tiến vào phòng chấp sự, cách ly mỡ khỏi miệng đám mèo kia.
Hồ Phi không có việc gì sẽ ngồi sau án trong phòng chấp sự, nàng cởi giày gác chân trần lên bàn, miệng còn cười hừ hừ, cầm cây giũa nhỏ giũa móng tay, đám thiên binh thủ bên ngoài thường xuyên nhìn lén.
Sau khi giũa móng tay xong nhưng vẫn không có việc gì làm, hôm nay Hồ Phi không giải quyết công vụ, nàng nhắc thủ hạ có việc ngày mai tới tìm. Hôm nay nàng ăn mặc xinh đẹp đi dạo phố, sau khi dạo phố xong sẽ quay về tu luyện.
Đi vào phủ thống lĩnh khu đông sinh hoạt nhàn nhã, tuy Hồ Phi ưa thích sinh hoạt như vậy, nàng cảm thấy đây mới gọi là sinh hoạt, còn thú vị hơn hoang sơn dã lĩnh ở Tinh Túc Hải nhiều lắm.
Nam nhân không thể rời khỏi nữ nhân, một đám lão yêu quái không mang gia quyến theo, phần lớn cũng không có gia quyến, giống phu thê Liệt Hoàn là rất hiếm thấy, tuy tại Tiểu Thế Giới bọn họ không thiếu nữ nhân nhưng sau khi đến Đại Thế Giới, phủ thống lĩnh không cho phép người ngoài vào ngủ. Sau khi nghe các thiên binh khác giới thiệu, vì vậy một đám lão yêu quái trở thành khách quen của thanh lâu, đây là chuyện hợp lý, ngay cả Phục Thanh và Ưng Vô Địch cũng đi vài lần, kể cả nho sinh và đầu bếp tại Vân Dung Quán cũng như thế, Vân Tri Thu chỉ có thể nhắm một mắt mở một mắt, thời điểm tại Lưu Vân Sa Hải đã như vậy, thế đạo này nam nhân đi thanh lâu là bình thường, không có người cảm thấy có cái gì không đúng.
Có thể tha thứ cho người khác nhưng không có nghĩa nàng sẽ tha thứ cho nam nhân của mình, Vân Tri Thu liên tục cảnh cáo Miêu Nghị đừng học theo, nếu dám đi thanh lâu đụng những nữ nhân bẩn thỉu kia, về sau vĩnh viễn đừng chạm vào nàng, hơn nữa còn dốc sức liều mạng với Miêu Nghị, huống chi trong nhà không phải không có, nàng tới bây giờ cũng đâu cấm hắn đi tìm Âu Dương các nàng, tóm lại không cho phép Miêu Nghị đi thanh lâu, cũng là điểm mấu chốt của nàng với Miêu Nghị.
Miêu Nghị cũng tự hạn chế phương diện này, tuy có người lại gặp chuyện không may, Liệt Hoàn là người như thế.