May mắn Chuy Viễn âm thầm phân phó, bằng không nếu như một trăm roi qua đi, mạng của Tây Môn Tuấn có thể trực tiếp bị quật nát, vì vậy mà mất mạng.
Măc dù như thế, Tây Môn Tuấn cho dù có mười cái mạng cũng đã đi mất chín. Tứ chi đều bị đánh cho xụi lơ. Thịt sau lưng cũng đánh nát, xương cốt sau lưng bị đánh nát bấy, có thể nhìn thấy nội tạng, trực tiếp ngất đi. Sau đó cứ như vậy hắn được khiêng đi. Trực tiếp đi ra ngoài tinh môn Dần Đinh vực, sống chết không biết.
Có vết xe đổ này, những người khác lập tức trung thực.
Không trung, Thanh Ngọc Lang mặc chiến giáp hồng tinh cao cấp, người cưỡi linh thú đi tứ phía. Rõ ràng là muốn phá hỏng đường về của tất cả mọi người. Mà chính hắn lại tùy thời có thể về phục mệnh. Như vậy cũng quá kiêu ngạo. Doanh Diệu tự nhiên mặt mày hớn hở. Đây là nắm chắc thắng lợi trong tay, muốn mất hứng cũng khó.
- Con mẹ nó, như vậy cũng được sao?
Cừu Đãng Hải đang trốn ở một tinh thể cách đó xa xa nhìn thấy một màn này khẽ phỉ nhổ một tiếng, quay đầu nói với người hai bên:
- Đầu năm nay quả thực có nhiều tên chết đói. Tên này quả thực gan rất lớn.
Người hai bên hắn cũng có chút kinh ngạc, cũng không ngờ Thanh Ngọc Lang có thể kiêu nạo như vậy. Trực tiếp canh giữ trước cửa.
Đổng Phong nói:
- Ta thấy hắn như vậy chưa hẳn đã chiếm được tiện nghi. Người trở về phục mệnh cuối cùng vẫn từ xa mà tới. Trước tiên phải qua cửa ải của chúng ta mới có thể tới phiên hắn chiếm tiện nghi. Vừa rồi chẳng qua chỉ là trường hợp đặc biệt mà thôi.
- Nói không sai.
Sử Thiên Tuyệt gật đầu nói:
- Đây sợ rằng là hắn lưu đường lui cho mình mà thôi. Một khi tình huống không đúng có thể lập tức thoát thân mà đi. Đến lúc đó có thể khiến cho chủ tử hắn nhìn thấy. Không phải là hắn không cố hết sức, mà là thực sự không địch lại. Như vậy dù thế nào cũng có thể báo cáo được kết quả. Mặt mũi ở trong hay ngoài chăn đều có, hay cho một gia hỏa giảo hoạt.
Cừu Đãng Hải xùy một tiếng, nói:
- Ta đương nhiên hiểu rõ tâm tư quỷ quái của yêu nghiệt này. Thế nhưng tên này làm như vậy đám tôm tép kia sao có thể lao đầu về phía trước được chứ? Các ngươi nhìn xem, chữ Lệnh vừa ra, hiện tại một chút động tĩnh cũng không có. Đoán chừng mọi người đều đang trốn, không dám mạo hiểm.
Nam Nhất Bưu nói:
- Cừu thống lĩnh, vậy thì chúng ta cũng nhịn đi. Đợi được một trăm năm, còn sợ đợi thêm mười ngày sao? Kỳ hạn mười ngày vừa tới. Tất cả đều xuất hiện.
Cừu Đãng Hải quay đầu lại nói:
- Sợ rằng cuối cùng toàn bộ sẽ xuất hiện. Đến lúc đó như ong vỡ tổ từ bốn phương tám hướng chạy tới. Chúng ta có thể ngăn cản được mấy đây? Đại bộ phận đều trở thành cá lọt lưới. Kể từ đó muốn đứng ở vị trí đầu tiên cũng khó. Những người khác chúng ta cũng không biết chúng bắt được bao nhiêu đào phạm.
Mọi người im lặng.
Một người khác thân mặc áo giáp, eo nhỏ ngực lớn, tóc dài bồng bềnh, lại khí phách vô cùng, khiêng đao trên vai, miệng chửi bới. Người này là Phiền Ngọc Phỉ chứ không phải là ai khác.
- Con mẹ nó, tên mặt trắng kia là người nào? Đang giở trò quỷ gì? Hắn canh ở cửa như vậy chẳng phải khiến cho đám tôm tép kia không dám mạo hiểm hay sao?
Nàng cũng không nhận ra Thanh Ngọc Lang, trên thực tế mọi người tới từ các nơi. Tinh không lớn như vậy, rất nhiều người cả đời cũng chưa chắc đã gặp một người. Nhiều nhất cũng chỉ gặp mặt lúc tập hợp trước khi khảo hạch. Có một chút người quen biết là trong thời gian khảo hạch trăm năm, giữa song phương xảy ra va chạm. Bởi vậy song phương mới biết nhau. Cho nên cho dù không biết cũng rất bình thường. Tựa như Cừu Đãng Hải cũng không biết nàng và Thanh Ngọc Lang vậy.
- Thanh Ngọc Lang đang làm trò quỷ gì vậy?
Trốn ở một chỗ khác, Huy Khanh Nhan cũng không nhịn được ngoi đầu lên, bởi vì nàng nhìn thấy có mấy người rõ ràng đi về phía bên này. Lại đột nhiên quay đầu lại chạy. Đám người bọn nàng rõ ràng đã chuẩn bị săn giết mấy người này, không ngờ lại bị Thanh Ngọc Lang kia dọa chạy.
Không dọa chạy không được, thực lực Thanh Ngọc Lang quả thực không tệ. Một mảng lớn người bên ngoài tinh môn đều xuất ra tinh linh liên hệ.
Tận mắt nhìn thấy chuyện kia, các vị Đại thống lĩnh tự nhiên phải nhắc nhở thủ hạ của mình cẩn thận. Khấu Văn Lam cũng cầm tinh linh liên lạc. Nhắc nhở đám người Miêu Nghị không được xao nhãng, không nên lỗ mãng. Đồng thời còn nói rõ tình hình ở hiện trường.
Bích Nguyệt phu nhân nhìn chung quanh, nhìn thấy đám người này dao động tinh linh cũng có chút buồn cười. Đây quả thực là ăn gian tập thể. Nhìn tình hình này, lần khảo hạch này sợ rằng không tới ngày cuối cùng khó mà chấm dứt được.
Ngồi trên đài, Cao Quan nhìn thấy chuyện này vẻ mặt trầm xuống, ánh mắt nhìn qua đám người Thanh Ngọc Lang đang đi đi lại lại. Trong lòng cũng có điểm khó chịu. Có một chút chuyện không tiện làm rõ, tất cả mọi người chém giết lẫn nhau là chuyện mọi người đều biết. Thế nhưng hết lần này tới lần khác tướng ăn của Thanh Ngọc Lang kia quá khó coi. Đem chuyện người của Thiên đình tự giết lẫn nhau bày ra trước mắt hắn. Bảo hắn sao có thể chịu nổi cơ chứ?
Quy tắc khảo hạch cũng không nói làm như vậy không được. Thanh Ngọc Lang lập tức dựa vào lỗ hổng này làm như vậy. Hiện tại Cao Quan ngăn cản cũng không được, không ngăn cản cũng không được...
Đám người Miêu Nghị đang ở tinh không xa xôi chạy tới sau khi nghe thấy lời nhắc nhở của Khấu Văn Lam, ba người đều dừng lại, đem tình huống nói với nhau. Từ Đường Nhiên hoảng sợ nói:
- Làm gì vậy? Chặn cửa không cho ra là sao? Ngưu huynh, chúng ta phải làm sao bây giờ?
Mộ Dung Tinh Hoa cũng nhíu mày, bên này bọn họ đã tính toán thời gian rồi mới chạy tới. Tóm lại trước khi kỳ hạn kết thúc trở về là được. Ý đồ cũng muốn người khác chém giết một phen, tiêu hao thực lực lẫn nhau. Đợi tới khi lực ngăn cản yếu ớt, ít đi, ngay vào thời khắc cuối cùng bọn họ sẽ vọt tới. Hiện tại thì tốt rồi, một đám người tích xúc, đều ẩn ở phía xa chờ. Còn có hơn năm trăm người. Đến lúc đó lực cản cũng quá lớn. Tiểu tổ chỉ có ba người như bọn họ sao có thể chịu nổi được chứ? Còn trở về được sao?
Miêu Nghị im lặng một chút đột nhiên cười nói:
- Còn có thể làm gì được chứ? Đây là chuyện tốt, tất cả mọi người đều chờ, đợi tới thời khắc cuối cùng, khi đó mọi người muốn không ngóc đầu lên cũng không được. Các ngươi nghĩ lại xem, cuối cùng thì hơn năm trăm người này cũng phải vọt ra tinh môn trước kỳ hạn. Hơn năm trăm người này từ bốn phương tám hướng xông tới. Một mình Thanh Ngọc Lang gì đó sao có thể ngăn cản được? Đại bộ phận người đều có thể phá vòng vây ra ngoài.
Hai người ngẫm lại cũng thấy đúng. Thế nhưng Từ Đường Nhiên không khỏi lo lắng:
- Chỉ bằng ba người chúng ta có thể đột phá trở về sao?
Măc dù như thế, Tây Môn Tuấn cho dù có mười cái mạng cũng đã đi mất chín. Tứ chi đều bị đánh cho xụi lơ. Thịt sau lưng cũng đánh nát, xương cốt sau lưng bị đánh nát bấy, có thể nhìn thấy nội tạng, trực tiếp ngất đi. Sau đó cứ như vậy hắn được khiêng đi. Trực tiếp đi ra ngoài tinh môn Dần Đinh vực, sống chết không biết.
Có vết xe đổ này, những người khác lập tức trung thực.
Không trung, Thanh Ngọc Lang mặc chiến giáp hồng tinh cao cấp, người cưỡi linh thú đi tứ phía. Rõ ràng là muốn phá hỏng đường về của tất cả mọi người. Mà chính hắn lại tùy thời có thể về phục mệnh. Như vậy cũng quá kiêu ngạo. Doanh Diệu tự nhiên mặt mày hớn hở. Đây là nắm chắc thắng lợi trong tay, muốn mất hứng cũng khó.
- Con mẹ nó, như vậy cũng được sao?
Cừu Đãng Hải đang trốn ở một tinh thể cách đó xa xa nhìn thấy một màn này khẽ phỉ nhổ một tiếng, quay đầu nói với người hai bên:
- Đầu năm nay quả thực có nhiều tên chết đói. Tên này quả thực gan rất lớn.
Người hai bên hắn cũng có chút kinh ngạc, cũng không ngờ Thanh Ngọc Lang có thể kiêu nạo như vậy. Trực tiếp canh giữ trước cửa.
Đổng Phong nói:
- Ta thấy hắn như vậy chưa hẳn đã chiếm được tiện nghi. Người trở về phục mệnh cuối cùng vẫn từ xa mà tới. Trước tiên phải qua cửa ải của chúng ta mới có thể tới phiên hắn chiếm tiện nghi. Vừa rồi chẳng qua chỉ là trường hợp đặc biệt mà thôi.
- Nói không sai.
Sử Thiên Tuyệt gật đầu nói:
- Đây sợ rằng là hắn lưu đường lui cho mình mà thôi. Một khi tình huống không đúng có thể lập tức thoát thân mà đi. Đến lúc đó có thể khiến cho chủ tử hắn nhìn thấy. Không phải là hắn không cố hết sức, mà là thực sự không địch lại. Như vậy dù thế nào cũng có thể báo cáo được kết quả. Mặt mũi ở trong hay ngoài chăn đều có, hay cho một gia hỏa giảo hoạt.
Cừu Đãng Hải xùy một tiếng, nói:
- Ta đương nhiên hiểu rõ tâm tư quỷ quái của yêu nghiệt này. Thế nhưng tên này làm như vậy đám tôm tép kia sao có thể lao đầu về phía trước được chứ? Các ngươi nhìn xem, chữ Lệnh vừa ra, hiện tại một chút động tĩnh cũng không có. Đoán chừng mọi người đều đang trốn, không dám mạo hiểm.
Nam Nhất Bưu nói:
- Cừu thống lĩnh, vậy thì chúng ta cũng nhịn đi. Đợi được một trăm năm, còn sợ đợi thêm mười ngày sao? Kỳ hạn mười ngày vừa tới. Tất cả đều xuất hiện.
Cừu Đãng Hải quay đầu lại nói:
- Sợ rằng cuối cùng toàn bộ sẽ xuất hiện. Đến lúc đó như ong vỡ tổ từ bốn phương tám hướng chạy tới. Chúng ta có thể ngăn cản được mấy đây? Đại bộ phận đều trở thành cá lọt lưới. Kể từ đó muốn đứng ở vị trí đầu tiên cũng khó. Những người khác chúng ta cũng không biết chúng bắt được bao nhiêu đào phạm.
Mọi người im lặng.
Một người khác thân mặc áo giáp, eo nhỏ ngực lớn, tóc dài bồng bềnh, lại khí phách vô cùng, khiêng đao trên vai, miệng chửi bới. Người này là Phiền Ngọc Phỉ chứ không phải là ai khác.
- Con mẹ nó, tên mặt trắng kia là người nào? Đang giở trò quỷ gì? Hắn canh ở cửa như vậy chẳng phải khiến cho đám tôm tép kia không dám mạo hiểm hay sao?
Nàng cũng không nhận ra Thanh Ngọc Lang, trên thực tế mọi người tới từ các nơi. Tinh không lớn như vậy, rất nhiều người cả đời cũng chưa chắc đã gặp một người. Nhiều nhất cũng chỉ gặp mặt lúc tập hợp trước khi khảo hạch. Có một chút người quen biết là trong thời gian khảo hạch trăm năm, giữa song phương xảy ra va chạm. Bởi vậy song phương mới biết nhau. Cho nên cho dù không biết cũng rất bình thường. Tựa như Cừu Đãng Hải cũng không biết nàng và Thanh Ngọc Lang vậy.
- Thanh Ngọc Lang đang làm trò quỷ gì vậy?
Trốn ở một chỗ khác, Huy Khanh Nhan cũng không nhịn được ngoi đầu lên, bởi vì nàng nhìn thấy có mấy người rõ ràng đi về phía bên này. Lại đột nhiên quay đầu lại chạy. Đám người bọn nàng rõ ràng đã chuẩn bị săn giết mấy người này, không ngờ lại bị Thanh Ngọc Lang kia dọa chạy.
Không dọa chạy không được, thực lực Thanh Ngọc Lang quả thực không tệ. Một mảng lớn người bên ngoài tinh môn đều xuất ra tinh linh liên hệ.
Tận mắt nhìn thấy chuyện kia, các vị Đại thống lĩnh tự nhiên phải nhắc nhở thủ hạ của mình cẩn thận. Khấu Văn Lam cũng cầm tinh linh liên lạc. Nhắc nhở đám người Miêu Nghị không được xao nhãng, không nên lỗ mãng. Đồng thời còn nói rõ tình hình ở hiện trường.
Bích Nguyệt phu nhân nhìn chung quanh, nhìn thấy đám người này dao động tinh linh cũng có chút buồn cười. Đây quả thực là ăn gian tập thể. Nhìn tình hình này, lần khảo hạch này sợ rằng không tới ngày cuối cùng khó mà chấm dứt được.
Ngồi trên đài, Cao Quan nhìn thấy chuyện này vẻ mặt trầm xuống, ánh mắt nhìn qua đám người Thanh Ngọc Lang đang đi đi lại lại. Trong lòng cũng có điểm khó chịu. Có một chút chuyện không tiện làm rõ, tất cả mọi người chém giết lẫn nhau là chuyện mọi người đều biết. Thế nhưng hết lần này tới lần khác tướng ăn của Thanh Ngọc Lang kia quá khó coi. Đem chuyện người của Thiên đình tự giết lẫn nhau bày ra trước mắt hắn. Bảo hắn sao có thể chịu nổi cơ chứ?
Quy tắc khảo hạch cũng không nói làm như vậy không được. Thanh Ngọc Lang lập tức dựa vào lỗ hổng này làm như vậy. Hiện tại Cao Quan ngăn cản cũng không được, không ngăn cản cũng không được...
Đám người Miêu Nghị đang ở tinh không xa xôi chạy tới sau khi nghe thấy lời nhắc nhở của Khấu Văn Lam, ba người đều dừng lại, đem tình huống nói với nhau. Từ Đường Nhiên hoảng sợ nói:
- Làm gì vậy? Chặn cửa không cho ra là sao? Ngưu huynh, chúng ta phải làm sao bây giờ?
Mộ Dung Tinh Hoa cũng nhíu mày, bên này bọn họ đã tính toán thời gian rồi mới chạy tới. Tóm lại trước khi kỳ hạn kết thúc trở về là được. Ý đồ cũng muốn người khác chém giết một phen, tiêu hao thực lực lẫn nhau. Đợi tới khi lực ngăn cản yếu ớt, ít đi, ngay vào thời khắc cuối cùng bọn họ sẽ vọt tới. Hiện tại thì tốt rồi, một đám người tích xúc, đều ẩn ở phía xa chờ. Còn có hơn năm trăm người. Đến lúc đó lực cản cũng quá lớn. Tiểu tổ chỉ có ba người như bọn họ sao có thể chịu nổi được chứ? Còn trở về được sao?
Miêu Nghị im lặng một chút đột nhiên cười nói:
- Còn có thể làm gì được chứ? Đây là chuyện tốt, tất cả mọi người đều chờ, đợi tới thời khắc cuối cùng, khi đó mọi người muốn không ngóc đầu lên cũng không được. Các ngươi nghĩ lại xem, cuối cùng thì hơn năm trăm người này cũng phải vọt ra tinh môn trước kỳ hạn. Hơn năm trăm người này từ bốn phương tám hướng xông tới. Một mình Thanh Ngọc Lang gì đó sao có thể ngăn cản được? Đại bộ phận người đều có thể phá vòng vây ra ngoài.
Hai người ngẫm lại cũng thấy đúng. Thế nhưng Từ Đường Nhiên không khỏi lo lắng:
- Chỉ bằng ba người chúng ta có thể đột phá trở về sao?