Phi Thiên

Chương 1690: Miểu quyền (Hạ)

Có người cười trộm:

- Nàng ta cũng sĩ diện, dù nói sao cũng phải bảo vệ hắn một phen, vì là người nàng mới đề bạt lên. E rằng trong thời gian ngắn nàng sẽ không để Ngưu Hữu Đức xuống đài, nếu không là tự tát mặt mình.

Diệp Tầm Cao cười khẩy nói:

- Thôi, nếu gây lớn chuyện làm Thiên Nguyên Hầu Gia mất mặt thì hơi rắc rối. Chúng ta bàn việc, trước tiên cho Ngưu Hữu Đức biết mình là gì, không thì tưởng con dơi cắm cọng lông liền thành chim sao? Mọi người đi khắp nơi liên lạc, từ hôm nay trở đi khiến các cửa hàng lớn nhỏ trong Thiên Nhai cắt đứt hiếu kính chỗ tốt cho đám lính lác, ai dám không đứng về phe chúng ta thì chúng ta cho hắn không có chỗ đứng trong Thiên Nhai. Chờ khiến cấp dưới của Ngưu Hữu Đức đầy rẫy tiếng oán than, mất hết lòng người, cấp trên của hắn theo chúng ta cáo lên trên, không ai ủng hộ hắn thì ta chờ xem hắn còn làm đại thống lĩnh được không! Không có lớp da cọp đó chúng ta mới cho hắn sống không bằng chết!

Có người băn khoăn:

- Hiện giờ hắn còn nắm quyền to, chúng ta làm như vậy nếu chọc hắn cố ý tìm cơ hội gây sự thì sao?

Hoàng Lập Hưng cười nói:

- Dám gây sự tức là đưa chứng cứ vào tay chúng ta!

Đám người lập tức gật đầu, cảm thấy cách này tốt. Bọn họ đứng bên ngoài Thủ Thành cung công khai bàn cách xử đại thống lĩnh Thiên Nhai, quá kiêu ngạo. Nhưng từ xưa đến nay vốn là thế, khi có tiền đến mức độ nhất định, lòng tự tin bành trướng thì sẽ muốn miểu quyền, muốn khống chế và đùa giưỡn người cầm quyền để thỏa mãn dục vọng của mình.




Từ Đường Nhiên nhận dược triệu hoán, vừa đến phủ thống lĩnh khu đông thành thấy mặt Miêu Nghị liền hỏi:

- Đại thống lĩnh, sự việc ra sao rồi?

Việc đến hiện giờ Từ Đường Nhiên cũng biết có người nhìn trúng vị trí thống lĩnh của Thiên Nhai, họ xung đột với Miêu Nghị, cố ý xử đẹp hắn.

Từ Đường Nhiên cũng lo, gã không có bố icảnh gì, nếu Miêu Nghị bị kéo xuống đài thì sợ là gã không ngồi lâu hơn được. Vầng sáng Thiên Đế ngự phong không thể vĩnh viễn có hiệu quả, đặc biệt khi đối diện rất nhiều quyền quý, đó là đám người mà chính Thiên Đế cũng phải nhức đầu thì gã làm sao chống cự? Nên Từ Đường Nhiên rất sốt ruột.

Miêu Nghị cởi giáp, ngồi uổng trà trong đình, bình tĩnh trả lời:

- Có Bích Nguyệt Phu Nhân ở sẽ không xảy ra chuyện gì, điều tra không tìm ra chứng cứ, nhân viên tuần tra đã đi.

Từ Đường Nhiên càng bất an hơn:

- Đại thống lĩnh, sợ là việc này không dễ kết thúc, đại thống lĩnh đừng thấy đám người kia bình thường khách sáo hiếu kính mình, nếu không lấy được ích lợi họ muốn thì sẽ không dễ dàng bỏ qua!

Miêu Nghị hỏi ngược lại:

- Còn cần ngươi nhắc nhở sao?

- Biết!

Từ Đường Nhiên gật đầu nói:

- Vậy đại thống lĩnh có cách ứng đối không?

Sau mấy lần trải qua cùng Miêu Nghị thì Từ Đường Nhiên luôn ôm một chút hy vọng cuối cùng với hắn.

Miêu Nghị nghiêng đầu ra hiệu với Bảo Liên, khuôn mặt nàng lo âu hiểu hắn có lời riêng muốn nói, nàng lập tức lui xuống.

Miêu Nghị lấy một cái bình thủy tinh đặc chế nhỏ đựng chất lỏng đen tuyền, là ác dục mà Từ Đường Nhiên đã lấy ra qua mắt hắn.


Miêu Nghị đặt nó trên bàn, hỏi:

- Thứ này kiếm từ đâu ra? Là bình thường ngươi sử dụng Nguyện Lực Châu để dành lại?

Tại sao lại nói việc này?

Thần sắc Từ Đường Nhiên cứng đờ xấu hổ, sau khi hắn nhiều lần ăn thiệt thòi trong tay Miêu Nghị, hắn cũng không dám giấu diếm, không biết Miêu Nghị biết rõ bao nhiêu, sợ lại bị vạch trần càng không may, huống chi cảm thấy Miêu Nghị cũng không nên xen vào việc mình đi tìm lợi ích.

Sau khi suy nghĩ xong, Từ Đường Nhiên cười khan nói:

- Chính mình tích lũy tu luyện không dám giao ra, Thiên đình nghiêm cấm tư tàng, chúng ta cũng không thể báo cáo công tác. Cũng chỉ có Thiên đình mới thu mua chúng, luôn luôn có người sử dụng nguyện lực châu sau đó lấy ra buôn bán tại địa điểm xác định trong Thiên phố, chỉ cần kiểm tra một ít cửa hàng sẽ lòi ra, có một lần ta nhìn có tên đang nhìn dáo dác, ta điều tra xong nhất thời quên nộp lên.

Được! Miêu Nghị không cần hỏi cũng biết, gia hỏa nhìn ‘ dáo dác ’ đụng phải gia hỏa lòng dạ hiểm độc như Từ Đường Nhiên đã mất mạng, chỉ sợ ‘ nhất thời quên nộp lên ’ cũng không chỉ có thứ này.

Lúc này không phải thời điểm quan tâm việc như vậy, Miêu Nghị chỉ vào bình ‘ ác dục ’ trên bàn, nói:

- Ta mặc kệ ngươi dùng biện pháp gì, ta cho ngươi thời gian ba ngày, lại mang cho ta mười sáu phần! Nhớ kỹ, phải xử lý chuyện này thỏa đáng, đừng lộ ra chân ngựa để người ta phát hiện ra.

- Mười sáu phần!

Từ Đường Nhiên kinh hãi, nói:

- Đại thống lĩnh, có phải quá nhiều hay không, nếu thứ này để lộ tin tức sẽ không may! Đại thống lĩnh, ngươi muốn nhiều như thế để làm gì? Thứ này có luyện vào bên trong vũ khí cũng không dám lấy ra dùng! Nếu không Thiên đình sẽ không buông tha.

Miêu Nghị vẫy tay, lại truyền âm cho hắn vài câu.

- Ah!

Từ Đường Nhiên nghe xong liền cả kinh, nói:

- Làm vậy không ổn đâu! Bối cảnh của mười sáu nhà còn bày ra đó, muốn dùng chiêu hãm hại lừa gạt cũng khó đối phó, sau lưng nhất định sẽ có người nhảy ra nói này nọ, làm không tốt chính chúng ta mới là người gặp chuyện không may.

Miêu Nghị gật đầu nói:




- Ngươi không làm đúng không? Được rồi! Ta không tin ngươi không biết nguyên nhân vì sao chúng náo với ta, ta vì ngươi mới trở mặt với chúng. Ngươi không làm, xem ra ta làm tất cả vì tình cảm nhưng ngươi không nhận tình cảm. Cũng được, chính ngươi không muốn vượt qua chuyện này thì ta không cần quan tâm.

Từ Đường Nhiên chỉ vào vòng tay trữ vật.

- Nên giao đồ vật này ra đi, cũng bắt người giao thứ này cho ngươi, ta sẽ mang đi bàn với bọn chúng.

- Ta...

Từ Đường Nhiên khổ sở, nói:

- Đại thống lĩnh, ta không phải có ý này, ta chỉ muốn Đại thống lĩnh biết rõ hậu quả, làm như vậy không ảnh hưởng gì với bọn chúng, khối xương này quá cứng, chúng ta không gặm nổi, nếu chuyện này náo lớn, chỉ có chúng ta không may thôi.

Miêu Nghị lạnh nhạt nói:

- Không sợ chuyện náo lớn, chỉ sợ chuyện náo không lớn, huyên náo Thiên Đế biết rõ mới tốt, bằng không những tiểu nhân vật như chúng ta đắc tội quyền quý, ai ra mặt đây? Cho dù cầu Khấu Văn Lam, Khấu gia cũng không vì chúng ta mà đắc tội một đám người.

Từ Đường Nhiên sửng sốt, hắn suy nghĩ một lúc, lại hỏi:

- Đại thống lĩnh, việc này được không?

Miêu Nghị:

- Ngươi quản khỉ gió nó có được hay không, cho dù không được, kết quả cuối cùng vẫn là ngươi không may, ngươi buông tha cơ hội xoay người cuối cùng sao? Ngươi nghĩ tới hậu quả khi mình mất đi quyền thế chưa? Ngươi sống trong Thiên đình nhiều năm như vậy, chắc cũng gặp qua không ít cảnh đánh chó rơi xuống nước? Lại nói việc này cũng là ta không may, ta sẽ lấy mạng của mình ra đùa sao?

Ánh mắt Từ Đường Nhiên tỏa sáng, hắn cắn răng hạ quyết tâm, việc này liên quan tới tính mạng của mình, hắn bất chấp giá nào, chắp tay nói:

- Đại thống lĩnh yên tâm, không cần ba ngày, chỉ cần một buổi hôm nay là được.

back top