Phi Thiên

Chương 1697: Không xem ai ra gì

Vân Tri Thu, Âu Dương tỷ muội, Thiên Nhi Tuyết Nhi cũng ngạc nhiên khi đứng trên mái nhà nhìn tình hình phía dưới, chúng nữ lo lắng đến nơi này, không đến xem là không thể nào. Mộc Tượng và Thạch Tượng đứng sau che chở các nàng, cách trở những người khác đến gần chúng nữ.

Mấy ngàn người quỳ xuống, cảnh tượng quý đồ sộ, Âu Dương Lang quay đầu lại, nàng không hiểu truyền âm hỏi:

- Tỷ tỷ, đại nhân muốn làm gì? Tại sao lại làm lớn như thế?

Vân Tri Thu cười lạnh, nói:

- Làm gì? Vì đánh bạc một hơi, nam nhân của chúng ta điên rồi! Xem ra chúng ta phải vụng trộm chạy về Tiểu Thế Giới! Cũng không đúng, có lẽ hắn sẽ chạy trốn, chúng ta phải tiếp tục ở lại đây, dù sao...

Ánh mắt nàng trong lúc vô tình nhìn thấy một bóng người quen thuộc quỳ bên dưới, chính là Quần Anh hội quán Hoàng Phủ Quân Nhu!

Ban đầu nàng còn cho rằng mình nhìn lầm, sau khi nhìn thấy mấy chục tiểu nhị của Quần Anh hội quán cũng ở bên trong mới dám xác nhận..

Nhìn thấy mái tóc Hoàng Phủ Quân Nhu mất trật tự, bộ dáng chật vật quỳ bên dưới, Vân Tri Thu ngạc nhiên, tại sao cả nàng cũng quỳ, Ngưu Nhị dám làm thế với nàng? Chẳng lẽ mình suy đoán sai? Vẫn oan uổng hắn?

Trước cửa sổ quán rượu, Từ mụ mụ và Tuyết Linh Lung và các ca vũ Thiên Hương lâu cũng đứng xem thế nào, không ai không ngạc nhiên, hiện trường nhiều chưởng quầy bối cảnh cường đại đang quỳ bên dưới.




Những người hiểu bối cảnh của những chưởng quầy đang quỳ bên dưới đều rung động đối với những chưởng quầy may mắn không có việc gì, tràng diện này cực kỳ có lực chấn nhiếp!

Về phần những khách qua đường hiếu kỳ cũng bỏ đi, bọn họ đang châu đầu ghé tai với nhau.

Răng rắc! Răng rắc!

Tiếng bước chân trầm ổn từ phủ thống lĩnh truyền ra ngoài.

Phục Thanh, Ưng Vô Địch, Mộ Dung Tinh Hoa và Từ Đường Nhiên đều nhìn sang, bọn họ lui ra sau và chắp tay cúi chào.

Thiên binh canh giữ cửa lớn cũng bái kiến.

Biến hóa lập tức thu hút ánh mắt người khác, mọi người đồng loạt nhìn sang phủ thống lĩnh, lắng nghe tiếng bước chân tới gần.

Một thân ảnh cao lớn mặc tử giáp thượng tướng sáng rực dưới ánh mặt trời đứng tại cửa phủ thống lĩnh, đi lại trầm ổn, đường vân màu tím bao phủ trên chiến giáp rất rực rỡ. Có lẽ tâm tình mọi người bị hiện trường ảnh hưởng, nội tâm mọi người nghiêm túc và kính nể người vừa tới.

Miêu Nghị đi từng bước về phía trước, khí khái hào hùng bừng bừng, ánh mắt lạnh lẽo, mặt không biểu tình, khí thế Đại thống lĩnh bức người, khí tràng bao phủ toàn trường, mọi người có cảm giác —— Không coi ai ra gì!

Cho dù người chưa gặp qua hắn cũng biết hắn là ai.

Nữ nhân ở hiện trường dùng ánh mắt kinh diễm nhìn về phía Miêu Nghị. Nội tâm thầm hô thật đẹp trai, thật có phong độ nam nhân, khí thế Đại thống lĩnh kinh người.

Nội tâm các nam nhân sợ hãi, đây chính là Đại thống lĩnh khí thế phi phàm!

Ngay cả Vân Tri Thu cũng chưa từng thấy Miêu Nghị ăn mặc chiến giáp tỉ mỉ như thế, nàng giật mình sững sờ và nhìn hào khí hiện trường, không biết nên nói Miêu Nghị thế nào, nàng thật sự vừa yêu vừa hận!

Ánh mắt Âu Dương tỷ muội kinh diễm, tâm tình si mê, đây chính là nam nhân của bọn họ.

Mộc Tượng và Thạch Tượng nhìn nhau, phát hiện khi quyền thế của Miêu Nghị càng lớn, khí thế của hắn càng ngày càng bức người!

Còn có người vừa yêu vừa hận Miêu Nghị, đó chính là Hoàng Phủ Quân Nhu đang quỳ trên mặt đất.

Từ mụ mụ cảm thán, khó có thể tưởng tượng đây chính là người trẻ tuổi thường xuyên uống trà cãi cọ trong Thiên Hương lâu.


Người ở hiện trường đều bị hắn hấp dẫn, ánh mắt mọi người nhìn sang, chỉ thấy tất cả thiên binh thiên tướng tập thể đều chắp tay hành lễ với Đại thống lĩnh.

Mấy ngàn thiên binh thiên tướng cùng im ắng hành lễ tăng thêm khí thế rất mạnh, cộng thêm mấy ngàn người đang quỳ dưới đất tô điểm thêm uy nghiêm bức người của Đại thống lĩnh, khí thế tạo thành áp lực bức bách nội tâm nhiều người, dường như người nọ chính là trung tâm của cả thế giới.

Miêu Nghị tùy tiện phất tay ý bảo miễn lễ, lúc này các thiên binh thiên tướng cùng thu tay.

Miêu Nghị nghiêng đầu nhìn Phục Thanh, lại nhìn hướng Thủ Thành Cung.

Phục Thanh khẽ gật đầu bảo hắn yên tâm. Đều dựa theo chuẩn bị lúc trước làm việc, chỉ cần Bích Nguyệt phu nhân vừa xuất hiện thì tràng diện nơi này sẽ bị phá.

Miêu Nghị lại truyền âm:

- Phải khống chế đồ vật chúng ta vơ vét. Đây là đường lui cuối cùng của chúng ta, một khi tình thế bên này không thể vãn hồi, chúng ta lập tức mang theo thứ đồ vật quay về Tiểu Thế Giới. Nếu không lại kéo dài thời gian còn có thể kiếm một ít.

Phục Thanh khẽ giật mình, thì ra là như vậy, hắn gật đầu tỏ vẻ hiểu ý.

Miêu Nghị đi thẳng về phía trước, đám người Phục Thanh đi theo sau lưng hắn.

Đám người Diệp Tầm Cao đang quỳ ngẩng đầu lên, ánh mắt oán độc nhìn hắn, chợt đều cúi đầu, không muốn nhìn thấy bộ dạng từ trên cao nhìn xuống của ai đó.

Miêu Nghị đi tới bên cạnh thủ vệ canh giữ đám người bị bắt, thuận tay rút bội kiếm trong tay hắn, trường kiếm duỗi ra, mũi kiếm nâng cằm Diệp Tầm Cao lên, hắn lại cúi đầu xuống, lạnh nhạt nói:

- Có kẻ hôm qua chí cao ngang trời, vì sao hôm nay lại cúi đầu ủ rũ trước mặt bản thống lĩnh?

Trường kiếm lại đặt vỗ mặt Hoàng Lập Hưng, mũi kiếm chọc vào lỗ mũi nâng mặt hắn lên.

- Ngày hôm qua không phải nói năng rất ghê gớm sao? Hiện tại không nói gì?

Trong mười sáu chưởng quầy, người thê thảm nhất là Hoàng Lập Hưng, hai vai bị Ưng Vô Địch xé nát, hắn hung ác nhìn chằm chằm vào Miêu Nghị:

- Ngưu Hữu Đức! Ngươi quan báo tư thù!

- Sai! Đây không phải quan báo tư thù, ngươi chỉ là tiểu thương nhân, bản Đại thống lĩnh đang chấp pháp, bản Đại thống lĩnh có thể trị tội ngươi!




Dứt lời Miêu Nghị kiếm phất trường kiếm trong tay.

- Ah...

Hoàng Lập Hưng khổ sở đau đớn, mũi của hắn bị cắt rơi ra ngoài, Miêu Nghị đã cắt mũi hắn trong nháy mắt.

Tên này điên rồi! Mười mấy chưởng quầy đang quỳ hãi hùng khiếp vía, không ai nghĩ tới hôm qua còn ở Thủ Thành Cung la hét vào mặt Miêu Nghị, hôm nay đã quỳ ở nơi này, không ngờ biến hóa lại nhanh như thế, càng không ngờ Miêu Nghị lại dám động thủ với bọn họ trong Thiên phố, điên rồi!

Diệp Tầm Cao cố nén đau đớn quát lớn:

- Ngưu Hữu Đức, ngươi không nên càn rỡ! Ta khuyên ngươi bây giờ thu tay còn kịp, đừng làm mọi việc quá tuyệt, nếu không ngươi không chịu nổi đâu.

Miêu Nghị cầm kiếm trong tay chỉ vào mặt mười sáu chưởng quầy, thân kiếm lại vỗ vào đầu Diệp Tầm Cao.

- Ai cho ngươi lá gan nói chuyện với ta như vậy? Ngươi không sợ ta làm thịt ngươi sao?

Dưới uy hiếp vũ lực tuyệt đối, Diệp Tầm Cao cũng sợ hãi, sắc mặt trắng bệch, hắn tức giận quát:

- Ta chính là gia thần của Thiên Mão Tinh Quân, ngươi động tới ta, Tinh Quân sẽ không buông tha ngươi.

Ba!

Trường kiếm trong tay Miêu Nghị đổi góc độ vỗ ót của hắn, đánh hắn ngã sấp xuống đất.

Hắn quyết đoán nhấc chân lên, chiếc giày màu tím đạp lên mặt Diệp Tầm Cao, hắn vô cùng ngạo mạn đạp lên tôn nghiêm Diệp Tầm Cao, hắn hỏi:

- Nói cho ta biết, tử giáp trên người bản Đại thống lĩnh là người phương nào ban tặng?

back top