Ý niệm xuất hiện trong đầu, đột nhiên Phong Bắc ném pháp bảo về phía Miêu Nghị.
Trong tay hắn cũng có chút pháp bảo nhưng không thể ngăn cản bảo thương chém sắt như chém bùn của Miêu Nghị, ném ra là bị phế.
Miêu Nghị không buông tha, lập tức quát:
- Lão tặc đừng chạy!
Người xem cuộc chiến không dám tin vào mắt mình, Miêu Nghị lại đuổi giết Phong Bắc Trần chạy thục mạng khắp nơi!
Lúc tới gần mặt biển, Phong Bắc Trần đánh ra một quyền xuống biển.
Oanh!
Cột nước phóng lên trời.
Đón vọt tới cực lớn cột nước, Phong Bắc Trần hai tay mở ra chui vào trong đó. Cột nước cũng lập tức nổ thành vô số hoa vũ, tiếp tục phóng lên trời.
Cột nửa bắn lên như mưa ngăn cản tầm mắt Miêu Nghị, Miêu Nghị lập tức phát hiện không đúng, hắn phát hiện không ổn dò xét chung quanh.
Những giọt nước quanh người không ngừng nhúc nhích, biến thành từng viên cầu to như nắm đấm, chúng tỏa ra hào quang óng ánh quay chung quanh.
Mỗi viên cầu chính là một gương mặt Phong Bắc Trần nhìn hắn, tương đương có vô số Phong Bắc Trần đang ở chung quanh.
Miêu Nghị hiểu ra đây là chiết xạ ánh sáng.
Miêu Nghị chưa phải chưa gặp qua chiêu này, lúc trước đấu với Phong Huyền cũng gặp qua, biết rõ không nên xông loạn, đây là một loại trận pháp, có thể sử dụng Vô Lượng Đại Pháp thi triển Vô Lượng Thế Giới, chạy loạn khắp nơi cũng không dùng được, Linh Lung Bảo Tháp của Linh Lung tông cũng có nguyên lý giống như vậy.
Hắn quét thương ra chung quanh đánh bay thủy cầu, chúng nhanh chóng dung hòa và biến hóa trở lại.
Đám người Tần Vi Vi đang xem cuộc chiến sợ hãi, chỉ thấy Phong Bắc Trần đạp sóng đứng trên mặt biển, trên không là vô số thủy cầu tạo thành hình tròn, căn bản không nhìn thấy Miêu Nghị bên trong.
Đột nhiên thủy cầu đỏ bừng, bên trong có hỏa diễm thiêu đốt, bắt đầu có hơi nước bốc hơi, trận pháp bất ổn.
Phong Bắc Trần lại vận dụng hai tay truyền pháp lực khống chế phía dưới, một cột nước bay vào trận pháp trên cao.
Trong trận pháp, chiến giáp và Nghịch Lân Thương của Miêu Nghị bộc phát hỏa diễm cực nóng, không ngừng lan tràn ra chung quanh thiêu đốt thủy cầu.
- Tiểu tặc, biển cả vô lượng, cứ giày vò đi, nước biển vô tận, ta không tin ngươi có thể đốt sạch nước biển.
Phong Bắc Trần quát lớn, thủy cầu từ bốn phương tám hướng bay tới, dường như vô số thủy cầu đang nói chuyện với Miêu Nghị.
Miêu Nghị giống như hỏa thần tươi cười trong trận pháp, hắn quát:
- Phong Bắc Trần, ngươi chỉ là bại tướng dưới tay Miêu mỗ, trốn trốn tránh tránh tính toán là tài năng gì, thì ra Đạo Thánh không gì hơn thế này! Phong Bắc Trần, Miêu gia hỏi ngươi một tiếng, có dám tử chiến một trận?
Giọng nói truyền ra khắp thiên địa, người nghe cảm thấy sợ hãi và tức ngực ghê gớm, lại dám nói Đạo Thánh Phong Bắc Trần là bại tướng dưới tay hắn, trong thiên hạ này có mấy người giống hắn chứ?
Nói đi cũng nói lại, không phải vừa rồi Phong Bắc Trần bị hắn đuổi chạy khắp nơi sao, nói như vậy cũng không sai.
Phong Bắc Trần nghe vậy mặt mày tối tăm, suýt nữa tức giận thổ huyết, nếu hôm nay không diệt tiểu tử này, danh tiếng anh hùng cả đời hắn bị hủy trong chốc lát, lúc này cười nói:
- Tiểu tặc! Ngươi chỉ dựa vào vũ khí sắc bén mà thôi, còn dám khẩu xuất cuồng ngôn, bản tôn xem ngươi chết như thế nào.
- Ta chết như thế nào?
Miêu Nghị đứng trong hỏa diễm, cười nói:
- Cháu của ngươi chết trong tay ta, đệ tử của ngươi cũng chết trong tay ta, thê tử sắp cưới của cháu ngươi bị ta đoạt, ta vẫn sống tốt tới bây giờ, ngươi có thể làm gì ta?
Khẩu xuất cuồng ngôn, hắn muốn kích Phong Bắc Trần đi ra liều mạng với hắn.
Người khác nghe lời này còn không biết cảm tưởng gì, ngược lại thể diện Phong Bắc Trần bị đánh không còn chút gì, hắn tức giận gầm lên:
- Ta xem miệng lưỡi ngươi sắc bén cỡ nào?
Hai tay hắn vung vẩy, nước biển hóa thành vòi rồng tiến vào trong trận pháp.
Miêu Nghị đứng trong trận pháp cảm thấy không đúng, bởi vì không gian đang sinh ra áp lực vô cùng to lớn, hỏa diễm thừa nhận sức ép rất mạnh, hắn chỉ có thể thu hồi hỏa diễm bao phủ trong phạm vi nhất định..
Lúc này thủy cầu không thể tiến gần tới người Miêu Nghị nửa phần, uy lực của thủy cầu cũng bị hỏa diễm ngăn chặn.
Đột nhiên Phong Bắc Trần đang đứng trên mặt biển vung tay lên, trong thú nang của hắn có một con sư tử hình thể lớn hơn sư tử bình thường mấy lần bay ra ngoài, bộ lông toàn thân vàng rực, nó ngự không bay chung quanh Phong Bắc Trần, răng nanh sắc bén, thân thể cường tráng, khí thế phi phàm.
Vừa nhìn là biết tọa kỵ của Phong Bắc Trần, con thú tên Kim Mao Hống, không nổi danh tốc độ, cũng không dùng tốc độ kiếm cơm, Kim Mao Hống có thân thể đao thương bất nhập, có thể nhả khói độc và phun lửa, ưu thế lực lượng cực lớn, trong truyền thuyết khi cảnh giới đạt tới mức nhất định có thể săn rồng làm thức ăn.
Phong Bắc Trần vung tay, Kim Mao Hống bay lên không trung, trực tiếp xâm nhập vào trong trận pháp.
- Cẩn thận tọa kỵ Kim Mao Hống của Phong Bắc Trần!
Tần Vi Vi thi pháp nhắc nhở Miêu Nghị.
Cùng lúc đó Phương Tố Tố đang ở trong biển cũng giật mình, không nghĩ tới Tần Vi Vi lại lên tiếng, nàng lập tức kéo tay Tần Vi Vi, ý đồ nhắc nhở, chẳng lẽ ngươi không sợ người ta phát hiện mình hay sao?
Quả nhiên Phong Bắc Trần nghe tiếng nhìn sang, ánh mắt tập trung mấy cái đầu trên sóng biển, nếu không phải Tần Vi Vi lên tiếng nhắc nhở, hắn còn chưa chú ý tới mấy người kia chưa bỏ chạy, cho dù với hắn Tần Vi Vi không là gì.
Ánh mắt Tần Tịch trên sườn núi nhìn sang, nàng cau mày, tâm tình phập phồng, mấy cái đầu trong mặt biển không lên tiếng chẳng ai chú ý, nàng cũng không nghĩ tới Tần Vi Vi lại chưa chạy đi.
Cam Trạch Quang ngạc nhiên không nhỏ, lần này hắn phát hiện Phương Tố Tố bên người Tần Vi Vi, tại sao nàng ở bên kia?
Ánh mắt Phương Tố Tố nhìn sang, trong nội tâm âm thầm kêu khổ, phát hiện bị Tần Vi Vi hại thảm, cũng trách mình không chạy đi.
Miêu Nghị trong trận pháp nghe được lời của Tần Vi Vi, hắn ngạc nhiên, tại sao nàng chưa đi?
Tạm không nói lời này, Tần Vi Vi nhắc nhở cũng báo động cho hắn biết, hắn cũng nghe nói về tọa kỵ Kim Mao Hống của Phong Bắc Trần, nó có thể nhả độc phun lửa và không sợ lửa, hắn phất tay cho tâm diễm mai phục chung quanh, hắn cũng muốn xem Kim Mao Hống có thật không sợ tâm diễm của hắn hay không.
Hắn vừa chuẩn bị sẵn sàng, đột nhiên trên đỉnh đầu có một đầu sư tử màu vàng xuất hiện, nó rống lớn sau đó phun ra một làn khói đen, khói độc không sợ lửa, càng gặp lửa càng vượng.
Tiếng rống giận dữ vang vọng trong không gian trận pháp.
Miêu Nghị đánh tan cột khói đen, lập tức cầm thương đuổi theo.
Hiển nhiên Kim Mao Hống cũng biết bảo thương sắc bén, lập tức rút lui tránh giao phong chính diện, nó biến mất trong thủy cầu, có Phong Bắc Trần bày trận tương trợ, Miêu Nghị không có khả năng tìm được nó trong thủy cầu.
Kế tiếp Kim Mao Hống xuất hiện xuất quỷ nhập thần, không ngừng phun khói độc chung quanh người hắn, không bao lâu khói đen bao phủ khắp người Miêu Nghị, chỉ hơi tiếp xúc Miêu Nghị phát hiện khói đen có hiệu quả ăn mòn pháp lực phòng ngự, Phong Bắc Trần tính sai khi muốn dùng chiêu này đối phó hắn.
Trong tay hắn cũng có chút pháp bảo nhưng không thể ngăn cản bảo thương chém sắt như chém bùn của Miêu Nghị, ném ra là bị phế.
Miêu Nghị không buông tha, lập tức quát:
- Lão tặc đừng chạy!
Người xem cuộc chiến không dám tin vào mắt mình, Miêu Nghị lại đuổi giết Phong Bắc Trần chạy thục mạng khắp nơi!
Lúc tới gần mặt biển, Phong Bắc Trần đánh ra một quyền xuống biển.
Oanh!
Cột nước phóng lên trời.
Đón vọt tới cực lớn cột nước, Phong Bắc Trần hai tay mở ra chui vào trong đó. Cột nước cũng lập tức nổ thành vô số hoa vũ, tiếp tục phóng lên trời.
Cột nửa bắn lên như mưa ngăn cản tầm mắt Miêu Nghị, Miêu Nghị lập tức phát hiện không đúng, hắn phát hiện không ổn dò xét chung quanh.
Những giọt nước quanh người không ngừng nhúc nhích, biến thành từng viên cầu to như nắm đấm, chúng tỏa ra hào quang óng ánh quay chung quanh.
Mỗi viên cầu chính là một gương mặt Phong Bắc Trần nhìn hắn, tương đương có vô số Phong Bắc Trần đang ở chung quanh.
Miêu Nghị hiểu ra đây là chiết xạ ánh sáng.
Miêu Nghị chưa phải chưa gặp qua chiêu này, lúc trước đấu với Phong Huyền cũng gặp qua, biết rõ không nên xông loạn, đây là một loại trận pháp, có thể sử dụng Vô Lượng Đại Pháp thi triển Vô Lượng Thế Giới, chạy loạn khắp nơi cũng không dùng được, Linh Lung Bảo Tháp của Linh Lung tông cũng có nguyên lý giống như vậy.
Hắn quét thương ra chung quanh đánh bay thủy cầu, chúng nhanh chóng dung hòa và biến hóa trở lại.
Đám người Tần Vi Vi đang xem cuộc chiến sợ hãi, chỉ thấy Phong Bắc Trần đạp sóng đứng trên mặt biển, trên không là vô số thủy cầu tạo thành hình tròn, căn bản không nhìn thấy Miêu Nghị bên trong.
Đột nhiên thủy cầu đỏ bừng, bên trong có hỏa diễm thiêu đốt, bắt đầu có hơi nước bốc hơi, trận pháp bất ổn.
Phong Bắc Trần lại vận dụng hai tay truyền pháp lực khống chế phía dưới, một cột nước bay vào trận pháp trên cao.
Trong trận pháp, chiến giáp và Nghịch Lân Thương của Miêu Nghị bộc phát hỏa diễm cực nóng, không ngừng lan tràn ra chung quanh thiêu đốt thủy cầu.
- Tiểu tặc, biển cả vô lượng, cứ giày vò đi, nước biển vô tận, ta không tin ngươi có thể đốt sạch nước biển.
Phong Bắc Trần quát lớn, thủy cầu từ bốn phương tám hướng bay tới, dường như vô số thủy cầu đang nói chuyện với Miêu Nghị.
Miêu Nghị giống như hỏa thần tươi cười trong trận pháp, hắn quát:
- Phong Bắc Trần, ngươi chỉ là bại tướng dưới tay Miêu mỗ, trốn trốn tránh tránh tính toán là tài năng gì, thì ra Đạo Thánh không gì hơn thế này! Phong Bắc Trần, Miêu gia hỏi ngươi một tiếng, có dám tử chiến một trận?
Giọng nói truyền ra khắp thiên địa, người nghe cảm thấy sợ hãi và tức ngực ghê gớm, lại dám nói Đạo Thánh Phong Bắc Trần là bại tướng dưới tay hắn, trong thiên hạ này có mấy người giống hắn chứ?
Nói đi cũng nói lại, không phải vừa rồi Phong Bắc Trần bị hắn đuổi chạy khắp nơi sao, nói như vậy cũng không sai.
Phong Bắc Trần nghe vậy mặt mày tối tăm, suýt nữa tức giận thổ huyết, nếu hôm nay không diệt tiểu tử này, danh tiếng anh hùng cả đời hắn bị hủy trong chốc lát, lúc này cười nói:
- Tiểu tặc! Ngươi chỉ dựa vào vũ khí sắc bén mà thôi, còn dám khẩu xuất cuồng ngôn, bản tôn xem ngươi chết như thế nào.
- Ta chết như thế nào?
Miêu Nghị đứng trong hỏa diễm, cười nói:
- Cháu của ngươi chết trong tay ta, đệ tử của ngươi cũng chết trong tay ta, thê tử sắp cưới của cháu ngươi bị ta đoạt, ta vẫn sống tốt tới bây giờ, ngươi có thể làm gì ta?
Khẩu xuất cuồng ngôn, hắn muốn kích Phong Bắc Trần đi ra liều mạng với hắn.
Người khác nghe lời này còn không biết cảm tưởng gì, ngược lại thể diện Phong Bắc Trần bị đánh không còn chút gì, hắn tức giận gầm lên:
- Ta xem miệng lưỡi ngươi sắc bén cỡ nào?
Hai tay hắn vung vẩy, nước biển hóa thành vòi rồng tiến vào trong trận pháp.
Miêu Nghị đứng trong trận pháp cảm thấy không đúng, bởi vì không gian đang sinh ra áp lực vô cùng to lớn, hỏa diễm thừa nhận sức ép rất mạnh, hắn chỉ có thể thu hồi hỏa diễm bao phủ trong phạm vi nhất định..
Lúc này thủy cầu không thể tiến gần tới người Miêu Nghị nửa phần, uy lực của thủy cầu cũng bị hỏa diễm ngăn chặn.
Đột nhiên Phong Bắc Trần đang đứng trên mặt biển vung tay lên, trong thú nang của hắn có một con sư tử hình thể lớn hơn sư tử bình thường mấy lần bay ra ngoài, bộ lông toàn thân vàng rực, nó ngự không bay chung quanh Phong Bắc Trần, răng nanh sắc bén, thân thể cường tráng, khí thế phi phàm.
Vừa nhìn là biết tọa kỵ của Phong Bắc Trần, con thú tên Kim Mao Hống, không nổi danh tốc độ, cũng không dùng tốc độ kiếm cơm, Kim Mao Hống có thân thể đao thương bất nhập, có thể nhả khói độc và phun lửa, ưu thế lực lượng cực lớn, trong truyền thuyết khi cảnh giới đạt tới mức nhất định có thể săn rồng làm thức ăn.
Phong Bắc Trần vung tay, Kim Mao Hống bay lên không trung, trực tiếp xâm nhập vào trong trận pháp.
- Cẩn thận tọa kỵ Kim Mao Hống của Phong Bắc Trần!
Tần Vi Vi thi pháp nhắc nhở Miêu Nghị.
Cùng lúc đó Phương Tố Tố đang ở trong biển cũng giật mình, không nghĩ tới Tần Vi Vi lại lên tiếng, nàng lập tức kéo tay Tần Vi Vi, ý đồ nhắc nhở, chẳng lẽ ngươi không sợ người ta phát hiện mình hay sao?
Quả nhiên Phong Bắc Trần nghe tiếng nhìn sang, ánh mắt tập trung mấy cái đầu trên sóng biển, nếu không phải Tần Vi Vi lên tiếng nhắc nhở, hắn còn chưa chú ý tới mấy người kia chưa bỏ chạy, cho dù với hắn Tần Vi Vi không là gì.
Ánh mắt Tần Tịch trên sườn núi nhìn sang, nàng cau mày, tâm tình phập phồng, mấy cái đầu trong mặt biển không lên tiếng chẳng ai chú ý, nàng cũng không nghĩ tới Tần Vi Vi lại chưa chạy đi.
Cam Trạch Quang ngạc nhiên không nhỏ, lần này hắn phát hiện Phương Tố Tố bên người Tần Vi Vi, tại sao nàng ở bên kia?
Ánh mắt Phương Tố Tố nhìn sang, trong nội tâm âm thầm kêu khổ, phát hiện bị Tần Vi Vi hại thảm, cũng trách mình không chạy đi.
Miêu Nghị trong trận pháp nghe được lời của Tần Vi Vi, hắn ngạc nhiên, tại sao nàng chưa đi?
Tạm không nói lời này, Tần Vi Vi nhắc nhở cũng báo động cho hắn biết, hắn cũng nghe nói về tọa kỵ Kim Mao Hống của Phong Bắc Trần, nó có thể nhả độc phun lửa và không sợ lửa, hắn phất tay cho tâm diễm mai phục chung quanh, hắn cũng muốn xem Kim Mao Hống có thật không sợ tâm diễm của hắn hay không.
Hắn vừa chuẩn bị sẵn sàng, đột nhiên trên đỉnh đầu có một đầu sư tử màu vàng xuất hiện, nó rống lớn sau đó phun ra một làn khói đen, khói độc không sợ lửa, càng gặp lửa càng vượng.
Tiếng rống giận dữ vang vọng trong không gian trận pháp.
Miêu Nghị đánh tan cột khói đen, lập tức cầm thương đuổi theo.
Hiển nhiên Kim Mao Hống cũng biết bảo thương sắc bén, lập tức rút lui tránh giao phong chính diện, nó biến mất trong thủy cầu, có Phong Bắc Trần bày trận tương trợ, Miêu Nghị không có khả năng tìm được nó trong thủy cầu.
Kế tiếp Kim Mao Hống xuất hiện xuất quỷ nhập thần, không ngừng phun khói độc chung quanh người hắn, không bao lâu khói đen bao phủ khắp người Miêu Nghị, chỉ hơi tiếp xúc Miêu Nghị phát hiện khói đen có hiệu quả ăn mòn pháp lực phòng ngự, Phong Bắc Trần tính sai khi muốn dùng chiêu này đối phó hắn.