Ánh mắt Tần Tịch khác lạ nhìn Tần Vi Vi, chủ động nắm tay nàng dắt đi xem Vô Lượng Thiên, quan trọng là muốn nói chuyện với Tần Vi Vi.
Miêu Nghị đáp xuống nóc chủ điện Vô Lượng, móc ra tinh linh liên lạc với Vân Tri Thu: Đã cứu Vi Vi ra, Phong Bắc Trần bị bắt giữ.
Vân Tri Thu bay nhanh trên bầu trời biển rộng mênh mông, vừa nhận được tin của Miêu Nghị thì giật mình khựng lại, lắc tinh linh hỏi gấp: Ngươi ra tay trước?
Miêu Nghị: Đúng!
Vân Tri Thu nóng nảy: Nhóm Hùng Uy tới chưa? Vô Lượng Thiên có lộ tin tức gì không?
Miêu Nghị: Nhóm Hùng Uy chưa tới, nhiều người Vô Lượng Thiên chạy trốn. Phong Bắc Trần đã cầu viện nhóm gia gia của nàng, chắc không giấu được tin tức.
Vân Tri Thu mắng: Chẳng phải đã dặn ngươi chờ chút hẵng ra tay sao? Ngươi gấp gáp vậy làm gì? Đa số người Thần Lộ hợp tác liên kết còn chưa nhận được tin, bây giờ ngươi hành động kinh động các Quân Sử Vô Lượng quốc, vậy làm sao bắt trọn ổ? Có cao thủ tọa trấn, một đội Thần Đạo của ta tiến công sẽ gặp tổn thất lớn, huống chi...
Vân Tri Thu chưa nói hết đã bị Miêu Nghị ngắt ngang: Nàng chưa đến Đại Ma Thiên đúng không?
Vân Tri Thu: Chưa, Phong Bắc Trần đã từ bỏ ý định độc chiếm thứ trong tay ngươi thì chắc cũng báo với mấy thánh khác rồi. Ngưu Nhị, ta chờ xem ngươi làm sao kết thúc?
Miêu Nghị: Để ta lo việc này, sẽ cho nàng một lời giải thích. Nàng không cần đi bên Đại Ma Thiên nữa, hãy thông báo Dương Khánh là không cần tập hợp người Thần Lộ, không cần làm rầm rộ thì ta cũng có thể bắt lấy địa bàn của Vô Lượng quốc!
Vân Tri Thu bất đắc dĩ: Ngưu Nhị, ngươi dựa vào cái gì bắt lấy nó?
Miêu Nghị: Chỉ bằng vào Phong Bắc Trần đã thua trên tay của ta, bằng vào ta thử ra lục thánh sâu cạn, trong lòng đã nắm chắc. Việc tiểu thế giới không thể kéo dài hơn nữa, lần này ta phải hoàn toàn giải quyết.
Vân Tri Thu nóng nảy: Ngưu Nhị, ngươi bị điên sao? Ngươi cũng biết lục thánh là loại người gì, bằng vào việc ngươi đối chiến với Phong Bắc Trần mà cũng vất vả như thế là ta có thể khẳng định ngươi không đánh lại bọn họ. Nói câu chói tai là tu sĩ Kim Liên cửu phẩm ở đại thế giới chưa chắc đánh lại gia gia của ta. Mấy kỳ công của lục thánh không phải trò đùa, gia gia của ta sẽ không nương tay vì ta!
Miêu Nghị: Ta có cách làm việc của mình, trong tinh linh khó nói rõ ràng, ta chờ nhóm gia gia của nàng trong Vô Lượng Thiên. Rồi, quyết định vậy đi!
Vân Tri Thu cất tinh linh, hận ngứa răng nhưng đành liên lạc với Dương Khánh kêu gã dừng tay.
Dương Khánh đang trên đường rời khỏi Thiên Ngoại Thiên, thậm chí chưa chạy tới biên cảnh Thần Lộ. Dọc đường nhận được tin của Vân Tri Thu làm Dương Khánh vừa mừng vì Tần Vi Vi an toàn nhưng gã cũng nổi khùng, gặp phải loại người nhiều lần không làm theo lẽ thường như Miêu Nghị khiến gã muốn hộc máu. Đây không phải lần đầu tiên Dương Khánh muốn hộc máu.
Bây giờ Dương Khánh đã hiểu, sau này có chuyện gì cứ hỏi ý vị đại gia kia trước, không được đồng ý thì kế hoạch của ngươi cũng có thể biến thành giấy vụn. Người ta không làm theo đường đi vạch sẵn, gặp chuyện nguy hiểm càng như vậy. Tóm lại Miêu đại gia luôn là cái nào tiện thì chơi, chuyện gì cũng làm trước rồi mới suy xét rắc rối sau, cùng lắm chịu thiệt rồi ngóc đầu lại sau. Hồi ở Lưu Vân Sa Hải là thế, suýt bị người chơi chết.
Miêu Nghị chết thì thôi, quan trọng là người ta đang là trượng phu của nữ nhi mình, hắn chết là nữ nhi bảo bối của gã sẽ thành quả phụ, đây mới là chuyện mà Dương Khánh phát cuồng. Mỗi lần bị cuốn vào việc Miêu Nghị là làm Dương Khánh bối rối hoảng hốt không chịu nổi.
Vô Lượng cung, trong thư phòng của Phong Bắc Trần.
Đồ vật nơi này rất quen thuộc với Phong Bắc Trần chật vật không chịu nổi, nhưng gã biết chúng nó đã không thuộc về mình.
Quỷ khí cao cao tại thượng bị đánh rớt xuống tầng mây, không khác gì người bình thường, thậm chí còn không bằng. Tóc tai bù xù, người đầy bụi đất, mặt bê bết máu, một bên vai rũ xuống, Phong Bắc Trần gần như bị máu che người, ai còn nhận ra gã là Đạo Thánh Phong Bắc Trần?
Phong Bắc Trần phập phồng lo sợ bị Miêu Nghị ấn ngồi xuống chỗ vốn thuộc về mình, tất nhiên để bắt gã viết Vô Lượng ra. Trong đống đồ của Phong Bắc Trần không có Vô Lượng, chắc lão già này vì để phòng ngừa đã hủy bản gốc, đồ vật nằm trong đầu lão già này, chính gã cũng thừa nhận.
Không giải tu vi của Phong Bắc Trần để dùng pháp lực viết trong ngọc điệp, Miêu Nghị tùy tay ném bút mực giấy nghiên trên bàn:
- Vô Lượng, viết đi.
Phong Bắc Trần suy yếu hỏi:
- Ta viết thì ngươi sẽ bỏ qua cho ta?
Miêu Nghị bỏ lại một câu rồi xoay người đi:
- Miễn ngươi thành tâm quy hàng thì ta không ngại có thêm trợ thủ đắc lực đối kháng người khác, tin hay không tùy ngươi, Miêu mỗ không cần giải thích nhiều.
Đi tới cửa Miêu Nghị tạm dừng, quay đầu hỏi:
- Vô Lượng chia ra ba bộ thiên, địa, nhân, ngươi chỉ có nhân tự bộ, ta không nói sai chứ?
Phong Bắc Trần giật mình xoe tròn mắt nhìn Miêu Nghị, không biết hắn lấy tin tức từ đâu ra, chỉ có lục thánh biết bí mật này, bọn họ tuyệt đối không lộ ra ngoài. Đây là vì sao bọn họ nhiều lần muốn leo lên thuyền U Minh Long, nếu lỡ bị lộ ra sẽ khiến người khác tìm cách chiếm hữu thuyền U Minh Long, dao động quyền thống trị của họ trong tiểu thế giới, nên dù là người gần gũi nhất bọn họ cũng không cho biết.
Phong Bắc Trần kinh ngạc kêu lên:
- Ngươi biết từ đầu ra?
Miêu Nghị lạnh nhạt nói:
- Tuy ta không ghi lại nguyên bộ nhưng từng thấy trong tay Vu Hành Giả. Ta đòi Vu Hành Giả nhưng hắn không chịu cho, có điều ngươi viết xong nhờ hắn so sánh giùm thì không thành vấn đề. Ta khuyên ngươi đừng nghĩ mưu mô gì, nếu sai một chữ đừng trách ta không cho ngươi cơ hội, sẽ không có cơ hội lần thứ hai, ngươi tự nghĩ đi.
Miêu Nghị không dùng thủ đoạn cực đoan gì ép buộc, hắn nói xong bước nhanh rời đi.
Rất nhanh Lăng Thiên đi tới, khoanh tay đứng trong cửa phòng trông chừng.
Phong Bắc Trần còn chìm đắm trong lời Miêu Nghị nói. Trong tay Vu Hành Giả có nguyên bộ Vô Lượng? Có thể không? Ngẫm lại những thứ Miêu Nghị lấy từ thuyền U Minh Long, lúc trước Tần Vi Vi xác nhận toàn là Vu Hành Giả cho, tức là rất có thể Vu Hành Giả từng leo lên thuyền U Minh Long, cũng có thể lấy được nguyên bộ Vô Lượng.
Điều Phong Bắc Trần lo là Miêu Nghị lấy đi Vô Lượng thì có giết gã không, lo giữ mạng mới là quan trọng nhất.
Phong Bắc Trần ngẫm lại thực lực của gã có giá trị lợi dụng rất lớn với Miêu Nghị. Muốn đối kháng ngũ thánh khác thì Phong Bắc Trần giúp ích nhiều, nếu gã là Miêu Nghị thì sẽ xem gã như lá bài ẩn giấu, dựa vào tài nguyên tu hành khổng lồ đợi khi thực lực hoàn toàn vượt qua sự khống chế của hắn thì sẽ lấy gã ra dùng. Trước khi có được thiên hạ thì khả năng Miêu Nghị giết gã không lớn.
Phong Bắc Trần không chỉ muốn thứ trên người Miêu Nghị còn muốn bắt sống hắn, khống chế làm lá bài tẩy, vì thế gã suy bụng ta ra bụng người cảm thấy mình còn cơ hội sống.
Miêu Nghị đáp xuống nóc chủ điện Vô Lượng, móc ra tinh linh liên lạc với Vân Tri Thu: Đã cứu Vi Vi ra, Phong Bắc Trần bị bắt giữ.
Vân Tri Thu bay nhanh trên bầu trời biển rộng mênh mông, vừa nhận được tin của Miêu Nghị thì giật mình khựng lại, lắc tinh linh hỏi gấp: Ngươi ra tay trước?
Miêu Nghị: Đúng!
Vân Tri Thu nóng nảy: Nhóm Hùng Uy tới chưa? Vô Lượng Thiên có lộ tin tức gì không?
Miêu Nghị: Nhóm Hùng Uy chưa tới, nhiều người Vô Lượng Thiên chạy trốn. Phong Bắc Trần đã cầu viện nhóm gia gia của nàng, chắc không giấu được tin tức.
Vân Tri Thu mắng: Chẳng phải đã dặn ngươi chờ chút hẵng ra tay sao? Ngươi gấp gáp vậy làm gì? Đa số người Thần Lộ hợp tác liên kết còn chưa nhận được tin, bây giờ ngươi hành động kinh động các Quân Sử Vô Lượng quốc, vậy làm sao bắt trọn ổ? Có cao thủ tọa trấn, một đội Thần Đạo của ta tiến công sẽ gặp tổn thất lớn, huống chi...
Vân Tri Thu chưa nói hết đã bị Miêu Nghị ngắt ngang: Nàng chưa đến Đại Ma Thiên đúng không?
Vân Tri Thu: Chưa, Phong Bắc Trần đã từ bỏ ý định độc chiếm thứ trong tay ngươi thì chắc cũng báo với mấy thánh khác rồi. Ngưu Nhị, ta chờ xem ngươi làm sao kết thúc?
Miêu Nghị: Để ta lo việc này, sẽ cho nàng một lời giải thích. Nàng không cần đi bên Đại Ma Thiên nữa, hãy thông báo Dương Khánh là không cần tập hợp người Thần Lộ, không cần làm rầm rộ thì ta cũng có thể bắt lấy địa bàn của Vô Lượng quốc!
Vân Tri Thu bất đắc dĩ: Ngưu Nhị, ngươi dựa vào cái gì bắt lấy nó?
Miêu Nghị: Chỉ bằng vào Phong Bắc Trần đã thua trên tay của ta, bằng vào ta thử ra lục thánh sâu cạn, trong lòng đã nắm chắc. Việc tiểu thế giới không thể kéo dài hơn nữa, lần này ta phải hoàn toàn giải quyết.
Vân Tri Thu nóng nảy: Ngưu Nhị, ngươi bị điên sao? Ngươi cũng biết lục thánh là loại người gì, bằng vào việc ngươi đối chiến với Phong Bắc Trần mà cũng vất vả như thế là ta có thể khẳng định ngươi không đánh lại bọn họ. Nói câu chói tai là tu sĩ Kim Liên cửu phẩm ở đại thế giới chưa chắc đánh lại gia gia của ta. Mấy kỳ công của lục thánh không phải trò đùa, gia gia của ta sẽ không nương tay vì ta!
Miêu Nghị: Ta có cách làm việc của mình, trong tinh linh khó nói rõ ràng, ta chờ nhóm gia gia của nàng trong Vô Lượng Thiên. Rồi, quyết định vậy đi!
Vân Tri Thu cất tinh linh, hận ngứa răng nhưng đành liên lạc với Dương Khánh kêu gã dừng tay.
Dương Khánh đang trên đường rời khỏi Thiên Ngoại Thiên, thậm chí chưa chạy tới biên cảnh Thần Lộ. Dọc đường nhận được tin của Vân Tri Thu làm Dương Khánh vừa mừng vì Tần Vi Vi an toàn nhưng gã cũng nổi khùng, gặp phải loại người nhiều lần không làm theo lẽ thường như Miêu Nghị khiến gã muốn hộc máu. Đây không phải lần đầu tiên Dương Khánh muốn hộc máu.
Bây giờ Dương Khánh đã hiểu, sau này có chuyện gì cứ hỏi ý vị đại gia kia trước, không được đồng ý thì kế hoạch của ngươi cũng có thể biến thành giấy vụn. Người ta không làm theo đường đi vạch sẵn, gặp chuyện nguy hiểm càng như vậy. Tóm lại Miêu đại gia luôn là cái nào tiện thì chơi, chuyện gì cũng làm trước rồi mới suy xét rắc rối sau, cùng lắm chịu thiệt rồi ngóc đầu lại sau. Hồi ở Lưu Vân Sa Hải là thế, suýt bị người chơi chết.
Miêu Nghị chết thì thôi, quan trọng là người ta đang là trượng phu của nữ nhi mình, hắn chết là nữ nhi bảo bối của gã sẽ thành quả phụ, đây mới là chuyện mà Dương Khánh phát cuồng. Mỗi lần bị cuốn vào việc Miêu Nghị là làm Dương Khánh bối rối hoảng hốt không chịu nổi.
Vô Lượng cung, trong thư phòng của Phong Bắc Trần.
Đồ vật nơi này rất quen thuộc với Phong Bắc Trần chật vật không chịu nổi, nhưng gã biết chúng nó đã không thuộc về mình.
Quỷ khí cao cao tại thượng bị đánh rớt xuống tầng mây, không khác gì người bình thường, thậm chí còn không bằng. Tóc tai bù xù, người đầy bụi đất, mặt bê bết máu, một bên vai rũ xuống, Phong Bắc Trần gần như bị máu che người, ai còn nhận ra gã là Đạo Thánh Phong Bắc Trần?
Phong Bắc Trần phập phồng lo sợ bị Miêu Nghị ấn ngồi xuống chỗ vốn thuộc về mình, tất nhiên để bắt gã viết Vô Lượng ra. Trong đống đồ của Phong Bắc Trần không có Vô Lượng, chắc lão già này vì để phòng ngừa đã hủy bản gốc, đồ vật nằm trong đầu lão già này, chính gã cũng thừa nhận.
Không giải tu vi của Phong Bắc Trần để dùng pháp lực viết trong ngọc điệp, Miêu Nghị tùy tay ném bút mực giấy nghiên trên bàn:
- Vô Lượng, viết đi.
Phong Bắc Trần suy yếu hỏi:
- Ta viết thì ngươi sẽ bỏ qua cho ta?
Miêu Nghị bỏ lại một câu rồi xoay người đi:
- Miễn ngươi thành tâm quy hàng thì ta không ngại có thêm trợ thủ đắc lực đối kháng người khác, tin hay không tùy ngươi, Miêu mỗ không cần giải thích nhiều.
Đi tới cửa Miêu Nghị tạm dừng, quay đầu hỏi:
- Vô Lượng chia ra ba bộ thiên, địa, nhân, ngươi chỉ có nhân tự bộ, ta không nói sai chứ?
Phong Bắc Trần giật mình xoe tròn mắt nhìn Miêu Nghị, không biết hắn lấy tin tức từ đâu ra, chỉ có lục thánh biết bí mật này, bọn họ tuyệt đối không lộ ra ngoài. Đây là vì sao bọn họ nhiều lần muốn leo lên thuyền U Minh Long, nếu lỡ bị lộ ra sẽ khiến người khác tìm cách chiếm hữu thuyền U Minh Long, dao động quyền thống trị của họ trong tiểu thế giới, nên dù là người gần gũi nhất bọn họ cũng không cho biết.
Phong Bắc Trần kinh ngạc kêu lên:
- Ngươi biết từ đầu ra?
Miêu Nghị lạnh nhạt nói:
- Tuy ta không ghi lại nguyên bộ nhưng từng thấy trong tay Vu Hành Giả. Ta đòi Vu Hành Giả nhưng hắn không chịu cho, có điều ngươi viết xong nhờ hắn so sánh giùm thì không thành vấn đề. Ta khuyên ngươi đừng nghĩ mưu mô gì, nếu sai một chữ đừng trách ta không cho ngươi cơ hội, sẽ không có cơ hội lần thứ hai, ngươi tự nghĩ đi.
Miêu Nghị không dùng thủ đoạn cực đoan gì ép buộc, hắn nói xong bước nhanh rời đi.
Rất nhanh Lăng Thiên đi tới, khoanh tay đứng trong cửa phòng trông chừng.
Phong Bắc Trần còn chìm đắm trong lời Miêu Nghị nói. Trong tay Vu Hành Giả có nguyên bộ Vô Lượng? Có thể không? Ngẫm lại những thứ Miêu Nghị lấy từ thuyền U Minh Long, lúc trước Tần Vi Vi xác nhận toàn là Vu Hành Giả cho, tức là rất có thể Vu Hành Giả từng leo lên thuyền U Minh Long, cũng có thể lấy được nguyên bộ Vô Lượng.
Điều Phong Bắc Trần lo là Miêu Nghị lấy đi Vô Lượng thì có giết gã không, lo giữ mạng mới là quan trọng nhất.
Phong Bắc Trần ngẫm lại thực lực của gã có giá trị lợi dụng rất lớn với Miêu Nghị. Muốn đối kháng ngũ thánh khác thì Phong Bắc Trần giúp ích nhiều, nếu gã là Miêu Nghị thì sẽ xem gã như lá bài ẩn giấu, dựa vào tài nguyên tu hành khổng lồ đợi khi thực lực hoàn toàn vượt qua sự khống chế của hắn thì sẽ lấy gã ra dùng. Trước khi có được thiên hạ thì khả năng Miêu Nghị giết gã không lớn.
Phong Bắc Trần không chỉ muốn thứ trên người Miêu Nghị còn muốn bắt sống hắn, khống chế làm lá bài tẩy, vì thế gã suy bụng ta ra bụng người cảm thấy mình còn cơ hội sống.