Miêu Nghị không quan tâm thứ đó thật hay giả, phỏng chừng loại người như Phong Bắc Trần cũng không dám làm giả, nếu có gì nghi ngờ thì tìm người luyện thử là được, dù sao chỉ là công pháp nhân tự bộ.
Quan trọng là đường đường là một trong lục thánh mà khom lưng uốn gối, không một chút tôn nghiêm. Nếu là loại người như Từ Đường Nhiên thì thôi, nhưng Phong Bắc Trần rất có dã tâm, về sau không có chuyện gì gã không dám làm. Miêu Nghị không dám để Phong Bắc Trần sống, cũng không muốn, cho gã chết sớm một chút cũng xem như để lại chút tôn nghiêm cho gã.
Thật ra Miêu Nghị cảm thấy loại người như Phong Bắc Trần bao trùm trên chúng sinh hơn mười vạn năm thì cái chết có tôn nghiêm nhất là chết trong chiến đấu chứ không phải khom lưng uốn gối chết, không thì người trong thiên hạ làm sao chịu nổi? Miêu Nghị cũng không nhìn được. Nhưng Phong Bắc Trần thà sống kiểu đó.
Lăng Thiên kéo xác Phong Bắc Trần ra ném trong đình viện, ném xuống dưới chân mấy người Hùng Uy.
Mấy người thổn thức nhìn chằm chằm xác chết của Phong Bắc Trần.
Hùng Uy khẽ thở dài:
- Quyền khuynh thiên hạ, hưởng hết vinh hoa phú quý, đời này Phong Bắc Trần không sống uổng phí.
Tần Tịch lặng lẽ đi tới nói với Miêu Nghị:
- Người chết ân oán tan, gút mắc của các ngươi cũng qua, cần gì lăng nhục xác chết của hắn như vậy? Ta và hắn dù gì là phu thê, đưa xác cho ta đi, để ta chấm dứt.
Miêu Nghị gật đầu nói:
- Chờ chút, đợi nhóm Vân Ngạo Thiên tới, xem xong rồi để nàng chôn.
Tần Tịch muốn nói gì nhưng Miêu Nghị đã xoay người đi, không có đường cãi lại.
Hùng Uy quay đầu nói:
- Treo trên cột cờ đi.
Đây là quyền lợi của người thắng, cũng biểu thị công khai Vô Lượng quốc đã đổi chủ.
Rất nhanh cột cây cờ cao cao cắm thẳng trên đất trống dễ thấy nhất trong Vô Lượng Thiên, xác Phong Bắc Trần treo trên cây bay theo gió, mắt vẫn trợn to.
Phong Bắc Trần sống ở đây nhiều năm, rất quen thuộc mọi thứ trong Vô Lượng Thiên, nhưng không biết gã còn có thể thấy không.
Miêu Nghị không rõ tâm tình của mình thế nào, hắn ngồi trong thư phòng, ngồi trên vị trí Phong Bắc Trần từng ngồi. Trên bàn còn dính màu nhưng Miêu Nghị không để ý, mặt không biểu tình cầm bút luyện chữ hết sức chăm chú.
Khoảng một bốn phía sau.
Hồng Thiên chạy vào thúc giục:
- Lão ngũ, Mục Phàm Quân đến rồi!
Hồng Thiên tạm dừng trên tờ giấy trải dài, cứ tưởng hắn viết thứ gì quan trọng, nhìn là biết chỉ tùy tay viết, không ngờ lúc này hắn còn rảnh rỗi luyện chữ.
- Tiên quốc và Phật quốc gần chỗ này, ta đang nghĩ trong hai người đó ai ngã trước.
Miêu Nghị ngừng viết, đặt bút sang bên:
- Đi thôi, đi xem.
Miêu Nghị ra ngoài phát hiện Mục Phàm Quân lơ lửng trên trời cạnh cột cờ, nhìn xác Phong Bắc Trần, không biết suy nghĩ cái gì.
Miêu Nghị xuất hiện trong đình viện từ xa chắp tay chào:
- Thánh Tôn pháp giá đích thân đến, ty chức không đón tiếp từ xa.
Mục Phàm Quân nghiêng đầu nhìn xuống, lắc mình đáp xuống, nhìn từ chiến giáp trên người Miêu Nghị đến bốn người Phục Thanh xếp hàng sau lưng hắn.
Bốn người cũng mặc chiến giáp Hồng Tinh, đều là Vân Tri Thu tặng, tuy không bằng chiến giáp Hồng Tinh độ thuần cao trên người hắn nhưng thứ chưa từng thấy trong tiểu thế giới tập trung xuất hiện ở trước mắt Mục Phàm Quân khiến nàng mắt lóe tia sáng.
Mục Phàm Quân lạnh lùng hỏi:
- Các ngươi liên hợp giết Phong Bắc Trần?
Miêu Nghị cười nói:
- Ta muốn giết hắn dễ như trở bàn tay, không cần mấy vị huynh đệ hợp sức, nếu hợp sức thì Thánh Tôn không có cơ hội nhận được Phong Bắc Trần truyền tấn. Một mình ty chức làm, thật ra ty chức không muốn giết hắn nhưng hắn cứ muốn kiếm chuyện với ty chức, tự mình tìm chết, ty chức đành không khách sáo.
Giết hắn dễ như trở bàn tay?
Mục Phàm Quân lạnh lùng cười:
- Dường như ngươi đang nói cho ta nghe, ngươi đang uy hiếp ta? -
Miêu Nghị chắp tay nói:
- Không dám! Uy hiếp ai cũng không dám uy hiếp người, Thánh Tôn cũng biết lý do rồi.
Ngụ ý là: Nguyệt Dao còn đang trên tay ngươi.
Câu này nói dễ nghe nhưng Mục Phàm Quân không ngốc, nhìn ra được Miêu Nghị chẳng thèm ngán ngại nàng.
Mục Phàm Quân vươn tay đòi:
- Chiến giáp trên người của ngươi khá lạ, đưa cho ta xem.
Miêu Nghị cười nói:
- Đừng gấp, chờ nhóm Vân Ngạo Thiên đến rồi 7e từ từ xem.
Ánh mắt Mục Phàm Quân như kiếm bén đâm tới:
- Ngươi dám không nghe lời ta nói?
Miêu Nghị bình tĩnh nói:
- Không dám! Nhưng bây giờ không tiện đưa, chúng ta còn cần mặc để hù người.
Hù ai thì khỏi phải nói.
Mục Phàm Quân rất giận, xúc động muốn đánh. Trên đời này không vài người dám nói chuyện kiểu đó với nàng, đặc biệt lúc trước Miêu Nghị còn hết sức cung kính với nàng, lửa giận chất chứa trong ngực Mục Phàm Quân khó dập tắt.
Nhưng nhìn vẻ mặt Miêu Nghị bình tĩnh, bốn Kí Chủ như hổ rình mồi, liên tưởng xác Phong Bắc Trần treo trên cột cờ, chưa rõ thực lực của Miêu Nghị ra sao nên Mục Phàm Quân không dám coi thường lỗ mãng 70x.
Miêu Nghị nghiêng người vươn tay nói:
- Mời vào trong.
Tư thế này như thể Vô Lượng Thiên đã là nhà của hắn. Mục Phàm Quân liếc mắt tình hình, nàng bước nhanh đi không sợ đằng trước có mai phục, được mời ngồi trong vườn hoa.
Mục Phàm Quân chưa ngồi bao lâu Phật Thánh Tàng Lôi đã đến. Giống như Mục Phàm Quân, Tàng Lôi đứng trên trời nhìn xác Phong Bắc Trần chết không nhắm mắt, tay Tàng Lôi cầm hạt châu lần tràng hạt.
Miêu Nghị đi ra đình, chắp tay nói:
- Phật Thánh đại giá quang lâm, nhà nhỏ rạng rỡ hẳn lên, thứ lỗi không nghênh từ xa.
Nhà nhỏ?
Tàng Lôi rũ mi mắt xuống, chửi thầm tiểu tử này rất huênh hoang, không khách sáo chút nào, thật sự xem Vô Lượng Thiên như nhà của mình.
Mục Phàm Quân ngồi trong đình nghe vậy hừ lạnh một tiếng:
- Hừ!
Đám người Hùng Uy đứng ngoài đình thầm ánh mắt giao nhau. Lão Ngũ hôm nay đặc biệt kiêu ngạo.
Tàng Lôi chắp tay niệm phật hiệu với xác Phong Bắc Trần:
- A di đà phật!
Tàng Lôi lắc mình đến trước mặt Miêu Nghị, cười tủm tỉm rất hiền hòa nhưng mắt lóe tia sáng tàn nhẫn.
Tàng Lôi chưa nói gì Mục Phàm Quân đã lên tiếng:
- Khỏi hỏi, là hắn giết Phong Bắc Trần. Đại hòa thượng, ngươi đừng giả từ bi tại đây, Nếu gai mắt hắn thì cứ ra tay đi, ta bảo đảm không nhúng tay vào!
Mục Phàm Quân ước gì Tàng Lôi thử sâu cạn của Miêu Nghị.
Miêu Nghị mỉm cười vươn tay mời vào đình:
- Mời!
Tàng Lôi chắp tay cảm ơn, giữ lễ phép của người xuất gia. Tàng Lôi không nghe Mục Phàm Quân đâm thóc để ngư ông đắc lợi, lão ngồi xuống trong đình.
Miêu Nghị sai người bưng trà lên. Mục Phàm Quân, Tàng Lôi sợ hắn giở trò nên không đụng vào tách trà trước mặt.
Miêu Nghị mời:
- Cứ dùng từ từ.
Miêu Nghị không tiếp khách, hắn ra khỏi đình nói với bốn người Hùng Uy canh giữ xung quanh:
- Chờ khách đến đông đủ làm phiền thông báo một tiếng.
Bốn người mặc chiến giáp nhẹ gật đầu, chắp tay sau lưng chậm rãi rời đi, hắn khỏi xem cũng biết Tàng Lôi, Mục Phàm Quân đang nhìn mình chằm chằm.
Miêu Nghị quay về thư phòng, ngồi trước cái bàn tràn ngập mùi máu tiếp tục cầmb út luyện chữ.
Hai canh giờ sau Quỷ Thánh Tư Đồ Tiếu đến nơi, như hai vị tới trước, gã nhìn xác chết Phong Bắc Trần thật lâu.
Quan trọng là đường đường là một trong lục thánh mà khom lưng uốn gối, không một chút tôn nghiêm. Nếu là loại người như Từ Đường Nhiên thì thôi, nhưng Phong Bắc Trần rất có dã tâm, về sau không có chuyện gì gã không dám làm. Miêu Nghị không dám để Phong Bắc Trần sống, cũng không muốn, cho gã chết sớm một chút cũng xem như để lại chút tôn nghiêm cho gã.
Thật ra Miêu Nghị cảm thấy loại người như Phong Bắc Trần bao trùm trên chúng sinh hơn mười vạn năm thì cái chết có tôn nghiêm nhất là chết trong chiến đấu chứ không phải khom lưng uốn gối chết, không thì người trong thiên hạ làm sao chịu nổi? Miêu Nghị cũng không nhìn được. Nhưng Phong Bắc Trần thà sống kiểu đó.
Lăng Thiên kéo xác Phong Bắc Trần ra ném trong đình viện, ném xuống dưới chân mấy người Hùng Uy.
Mấy người thổn thức nhìn chằm chằm xác chết của Phong Bắc Trần.
Hùng Uy khẽ thở dài:
- Quyền khuynh thiên hạ, hưởng hết vinh hoa phú quý, đời này Phong Bắc Trần không sống uổng phí.
Tần Tịch lặng lẽ đi tới nói với Miêu Nghị:
- Người chết ân oán tan, gút mắc của các ngươi cũng qua, cần gì lăng nhục xác chết của hắn như vậy? Ta và hắn dù gì là phu thê, đưa xác cho ta đi, để ta chấm dứt.
Miêu Nghị gật đầu nói:
- Chờ chút, đợi nhóm Vân Ngạo Thiên tới, xem xong rồi để nàng chôn.
Tần Tịch muốn nói gì nhưng Miêu Nghị đã xoay người đi, không có đường cãi lại.
Hùng Uy quay đầu nói:
- Treo trên cột cờ đi.
Đây là quyền lợi của người thắng, cũng biểu thị công khai Vô Lượng quốc đã đổi chủ.
Rất nhanh cột cây cờ cao cao cắm thẳng trên đất trống dễ thấy nhất trong Vô Lượng Thiên, xác Phong Bắc Trần treo trên cây bay theo gió, mắt vẫn trợn to.
Phong Bắc Trần sống ở đây nhiều năm, rất quen thuộc mọi thứ trong Vô Lượng Thiên, nhưng không biết gã còn có thể thấy không.
Miêu Nghị không rõ tâm tình của mình thế nào, hắn ngồi trong thư phòng, ngồi trên vị trí Phong Bắc Trần từng ngồi. Trên bàn còn dính màu nhưng Miêu Nghị không để ý, mặt không biểu tình cầm bút luyện chữ hết sức chăm chú.
Khoảng một bốn phía sau.
Hồng Thiên chạy vào thúc giục:
- Lão ngũ, Mục Phàm Quân đến rồi!
Hồng Thiên tạm dừng trên tờ giấy trải dài, cứ tưởng hắn viết thứ gì quan trọng, nhìn là biết chỉ tùy tay viết, không ngờ lúc này hắn còn rảnh rỗi luyện chữ.
- Tiên quốc và Phật quốc gần chỗ này, ta đang nghĩ trong hai người đó ai ngã trước.
Miêu Nghị ngừng viết, đặt bút sang bên:
- Đi thôi, đi xem.
Miêu Nghị ra ngoài phát hiện Mục Phàm Quân lơ lửng trên trời cạnh cột cờ, nhìn xác Phong Bắc Trần, không biết suy nghĩ cái gì.
Miêu Nghị xuất hiện trong đình viện từ xa chắp tay chào:
- Thánh Tôn pháp giá đích thân đến, ty chức không đón tiếp từ xa.
Mục Phàm Quân nghiêng đầu nhìn xuống, lắc mình đáp xuống, nhìn từ chiến giáp trên người Miêu Nghị đến bốn người Phục Thanh xếp hàng sau lưng hắn.
Bốn người cũng mặc chiến giáp Hồng Tinh, đều là Vân Tri Thu tặng, tuy không bằng chiến giáp Hồng Tinh độ thuần cao trên người hắn nhưng thứ chưa từng thấy trong tiểu thế giới tập trung xuất hiện ở trước mắt Mục Phàm Quân khiến nàng mắt lóe tia sáng.
Mục Phàm Quân lạnh lùng hỏi:
- Các ngươi liên hợp giết Phong Bắc Trần?
Miêu Nghị cười nói:
- Ta muốn giết hắn dễ như trở bàn tay, không cần mấy vị huynh đệ hợp sức, nếu hợp sức thì Thánh Tôn không có cơ hội nhận được Phong Bắc Trần truyền tấn. Một mình ty chức làm, thật ra ty chức không muốn giết hắn nhưng hắn cứ muốn kiếm chuyện với ty chức, tự mình tìm chết, ty chức đành không khách sáo.
Giết hắn dễ như trở bàn tay?
Mục Phàm Quân lạnh lùng cười:
- Dường như ngươi đang nói cho ta nghe, ngươi đang uy hiếp ta? -
Miêu Nghị chắp tay nói:
- Không dám! Uy hiếp ai cũng không dám uy hiếp người, Thánh Tôn cũng biết lý do rồi.
Ngụ ý là: Nguyệt Dao còn đang trên tay ngươi.
Câu này nói dễ nghe nhưng Mục Phàm Quân không ngốc, nhìn ra được Miêu Nghị chẳng thèm ngán ngại nàng.
Mục Phàm Quân vươn tay đòi:
- Chiến giáp trên người của ngươi khá lạ, đưa cho ta xem.
Miêu Nghị cười nói:
- Đừng gấp, chờ nhóm Vân Ngạo Thiên đến rồi 7e từ từ xem.
Ánh mắt Mục Phàm Quân như kiếm bén đâm tới:
- Ngươi dám không nghe lời ta nói?
Miêu Nghị bình tĩnh nói:
- Không dám! Nhưng bây giờ không tiện đưa, chúng ta còn cần mặc để hù người.
Hù ai thì khỏi phải nói.
Mục Phàm Quân rất giận, xúc động muốn đánh. Trên đời này không vài người dám nói chuyện kiểu đó với nàng, đặc biệt lúc trước Miêu Nghị còn hết sức cung kính với nàng, lửa giận chất chứa trong ngực Mục Phàm Quân khó dập tắt.
Nhưng nhìn vẻ mặt Miêu Nghị bình tĩnh, bốn Kí Chủ như hổ rình mồi, liên tưởng xác Phong Bắc Trần treo trên cột cờ, chưa rõ thực lực của Miêu Nghị ra sao nên Mục Phàm Quân không dám coi thường lỗ mãng 70x.
Miêu Nghị nghiêng người vươn tay nói:
- Mời vào trong.
Tư thế này như thể Vô Lượng Thiên đã là nhà của hắn. Mục Phàm Quân liếc mắt tình hình, nàng bước nhanh đi không sợ đằng trước có mai phục, được mời ngồi trong vườn hoa.
Mục Phàm Quân chưa ngồi bao lâu Phật Thánh Tàng Lôi đã đến. Giống như Mục Phàm Quân, Tàng Lôi đứng trên trời nhìn xác Phong Bắc Trần chết không nhắm mắt, tay Tàng Lôi cầm hạt châu lần tràng hạt.
Miêu Nghị đi ra đình, chắp tay nói:
- Phật Thánh đại giá quang lâm, nhà nhỏ rạng rỡ hẳn lên, thứ lỗi không nghênh từ xa.
Nhà nhỏ?
Tàng Lôi rũ mi mắt xuống, chửi thầm tiểu tử này rất huênh hoang, không khách sáo chút nào, thật sự xem Vô Lượng Thiên như nhà của mình.
Mục Phàm Quân ngồi trong đình nghe vậy hừ lạnh một tiếng:
- Hừ!
Đám người Hùng Uy đứng ngoài đình thầm ánh mắt giao nhau. Lão Ngũ hôm nay đặc biệt kiêu ngạo.
Tàng Lôi chắp tay niệm phật hiệu với xác Phong Bắc Trần:
- A di đà phật!
Tàng Lôi lắc mình đến trước mặt Miêu Nghị, cười tủm tỉm rất hiền hòa nhưng mắt lóe tia sáng tàn nhẫn.
Tàng Lôi chưa nói gì Mục Phàm Quân đã lên tiếng:
- Khỏi hỏi, là hắn giết Phong Bắc Trần. Đại hòa thượng, ngươi đừng giả từ bi tại đây, Nếu gai mắt hắn thì cứ ra tay đi, ta bảo đảm không nhúng tay vào!
Mục Phàm Quân ước gì Tàng Lôi thử sâu cạn của Miêu Nghị.
Miêu Nghị mỉm cười vươn tay mời vào đình:
- Mời!
Tàng Lôi chắp tay cảm ơn, giữ lễ phép của người xuất gia. Tàng Lôi không nghe Mục Phàm Quân đâm thóc để ngư ông đắc lợi, lão ngồi xuống trong đình.
Miêu Nghị sai người bưng trà lên. Mục Phàm Quân, Tàng Lôi sợ hắn giở trò nên không đụng vào tách trà trước mặt.
Miêu Nghị mời:
- Cứ dùng từ từ.
Miêu Nghị không tiếp khách, hắn ra khỏi đình nói với bốn người Hùng Uy canh giữ xung quanh:
- Chờ khách đến đông đủ làm phiền thông báo một tiếng.
Bốn người mặc chiến giáp nhẹ gật đầu, chắp tay sau lưng chậm rãi rời đi, hắn khỏi xem cũng biết Tàng Lôi, Mục Phàm Quân đang nhìn mình chằm chằm.
Miêu Nghị quay về thư phòng, ngồi trước cái bàn tràn ngập mùi máu tiếp tục cầmb út luyện chữ.
Hai canh giờ sau Quỷ Thánh Tư Đồ Tiếu đến nơi, như hai vị tới trước, gã nhìn xác chết Phong Bắc Trần thật lâu.