Phi Thiên

Chương 181-1: Chiêu binh mãi mã (7)


Công Tôn Vũ á khẩu nghẹn lời một hồi, lại tò mò hỏi:

- Lão đáp ứng cho ngươi bao nhiêu người?

Miêu Nghị giơ ra hai ngón tay.

Công Tôn Vũ ngạc nhiên nói:

- Chỉ hai người thôi sao?

- Công Tôn động chủ, con người ngươi không phóng khoáng chút nào. Thiên hạ có không biết bao nhiêu tu sĩ muốn gia nhập vào trong quy tắc, hai người đáng để ta đích thân tới cửa chiêu mộ sao?

Miêu Nghị lắc hai ngón tay đắc ý nói:

- Hai mươi!


Tất cả mọi người trợn mắt há mồm, con bà nó, một mình Đông Lai động ngươi dám nuôi hai mươi người ư?

Tần Vi Vi cũng không biết tên này nói thật hay giả, âm thầm cắn môi. Hôm nay toàn bộ Trấn Hải sơn cũng chỉ có hai mươi người, một mình động phủ ngươi cũng đã bằng với cả Trấn Hải sơn, bảo bản sơn chủ làm sao chịu nổi!

Công Tôn Vũ á khẩu nghẹn lời một hồi, lại hỏi:

- Hồng Trường Hải giao cho ngươi đệ tử có tu vi thế nào?

- Hai Thanh Liên nhất phẩm, hai Bạch Liên cửu phẩm, hai Bạch Liên bát phẩm...

Miêu đại động chủ báo ra tu vi của đệ tử Lam Ngọc môn sắp tiếp nhận, không hề giấu giếm. Thật ra cũng không giấu được, sau này báo lại cho Tần Vi Vi cũng phải nói rõ.

Cả bọn sững sờ ngây ngốc, hiện tại toàn Trấn Hải sơn không có một tu sĩ cấp Thanh Liên nào, tên này muốn làm gì vậy?! Nếu lời hắn là thật, vậy thật sự là không nể mặt sơn chủ chút nào.

Vốn Tần Vi Vi không muốn so đo tính toán với Miêu Nghị, nhưng nghe đến đó cũng không nhịn được nữa, lại đùng đùng nổi giận:

- Miêu Nghị, ngươi muốn làm gì? Ngươi đừng quên trước đó ta đã nói qua, nếu muốn ta thông qua chuyện này, Trấn Hải sơn ta sẽ không tiếp nhận bất kỳ điều kiện phụ thêm nào của bọn họ, Miêu Nghị ngươi cũng không có quyền đại biểu Trấn Hải sơn ta đáp ứng bất kỳ điều kiện gì của họ!

Nàng không cho là Lam Ngọc môn có thể có chuyện tốt này, chắc chắn đã đưa ra điều kiện gì, nếu không sao có thể đưa nhiều hảo thủ như vậy tới Đông Lai động nho nhỏ nghe lệnh.

Miêu Nghị lập tức mắng thầm trong bụng, quả nhiên là tiện nhân kia không muốn thấy mình tốt. Lão tử bỏ vốn liếng của mình ra nuôi nhân mã, ngươi cũng có ý kiến sao?

- Ngươi yên tâm, ta không có đại biểu Trấn Hải sơn đáp ứng bất kỳ điều kiện gì của họ, cũng sẽ không tổn hại bất kỳ ích lợi của Trấn Hải sơn. Có liên quan tới sơn chủ ta cũng không dám làm như vậy, chẳng qua ta chỉ đại biểu Đông Lai động chiêu thu nhân mã của Đông Lai động mà thôi!

Miêu Nghị ném ngọc điệp trong tay của mình qua cho Tần Vi Vi.

Tần Vi Vi nhận vào tay, sắc mặt lạnh như băng rót pháp lực vào tra xét nội dung khế ước trong đó, chẳng qua là càng xem càng không biết nói gì.


Người ta thật sự là không làm tổn hại bất kỳ ích lợi nào của Trấn Hải sơn, đây là phải bỏ tài nguyên tu hành của mình ra nuôi người Trấn Hải sơn, không phiền tới Trấn Hải sơn bất cứ chuyện gì. Đông Lai động vẫn thuộc về Trấn Hải sơn, nếu là như vậy còn phản đối, vậy thì có vẻ không nói được.

Huống chi cũng không có bất kỳ quy định nào ước thúc không cho phía dưới chiêu mộ người tu vi cao, không cho người ta chiêu mộ vượt qua mười người, có một số thế lực trong quy tắc bồi dưỡng con cháu mình cũng chính là làm như vậy.

Nhưng càng như vậy trong lòng Tần Vi Vi càng không thoải mái, có thể nhìn ra tên này đi Tinh Tú Hải một chuyến thật sự đã phát tài, còn giàu có hơn cả vị sơn chủ là nàng, không cần dựa dẫm vào nàng chút nào.

Ném ngọc điệp trả lại Miêu Nghị, Tần Vi Vi có vẻ không biết nói gì.

Những người khác thấy sơn chủ cũng không có ý kiến, nhất thời động tâm không dứt, ánh mắt nhìn về phía đệ tử Lam Ngọc môn có vẻ như muốn bắt chước theo cách làm của Miêu Nghị.

Công Tôn Vũ chắp tay khách sáo một tiếng, mượn ngọc điệp trong tay Miêu Nghị tra xét khế ước. Nếu như có thể, y cũng muốn chiêu mộ một ít người của Lam Ngọc môn.

Bất quá sau khi xem qua mức trả thù lao cao ngất trong đó, sắc mặt Công Tôn Vũ cứng đờ, giao khế ước lại cho một người bên cạnh muốn xem, dù sao cũng không ai muốn làm động chủ trắng tay.

Từng người nhất nhất xem qua nội dung khế ước, cơ mặt ai cũng giật giật, vội vàng thành thật ngậm miệng lại, bỏ đi ý niệm. Mọi người thật lòng không chơi nổi, cho dù là có lòng cũng không đủ lực.

Rốt cục mọi người cũng hiểu ra, tại sao Miêu động chủ người ta có thể lấy được đám tay sai kia từ Lam Ngọc môn. Rõ ràng là hắn ném tài nguyên ra, một năm mười lăm vạn hai ngàn kim tinh và một trăm ba mươi viên Nguyện Lực Châu hạ phẩm, không một vị động chủ nào có thể bỏ ra con số này.

Với số nhân mã như vậy, ngay cả sơn chủ Tần Vi Vi cũng không nuôi nổi, đừng nói là đám động chủ nho nhỏ bọn họ.


Mọi người có vẻ nghi ngờ Miêu Nghị có thể lấy ra nhiều tài nguyên tu hành như vậy hay không, bất quá thấy sáu cái nhẫn trữ vật trên tay Miêu Nghị, lại nhìn sang một thân pháp bảo của hắn, cũng không nhịn được khẽ thở dài một tiếng. Không biết hắn lấy được những thứ này từ đâu ra, có cơ hội phải thân cận hơn với Miêu động chủ, để xem có thể hỏi ra được manh mối gì không.

Công Tôn Vũ nhìn sáu cái nhẫn trữ vật hoành tráng trên tay Miêu Nghị với vẻ bất đắc dĩ, hâm mộ ghen tỵ lắc lắc đầu, nghĩ thầm tiểu tử này thật đúng là không biết thu liễm một chút nào. Đeo một hơi sáu chiếc nhẫn trữ vật như vậy, ngay cả long câu vật cỡi cũng cho khoác một thân pháp bảo, thật sự là khoa trương phách lối vô cùng. Chẳng lẽ ngươi sợ người ta không biết mình là nhà giàu mới nổi, chẳng lẽ ngươi không sợ bị người ta cướp đoạt hay sao?!

Y không biết Miêu Nghị cũng không muốn tỏ ra phách lối như vậy, chẳng qua là bây giờ nhẫn trữ vật quá nhiều, đeo thêm mấy chiếc thật lòng không cảm thấy quá đáng. Ngang hông còn đeo một xâu hơn hai trăm chiếc cũng không có ý lộ ra cho mọi người xem, thật lòng cảm thấy đã hết sức khiêm tốn.

Quan trọng nhất là trong sáu chiếc nhẫn trữ vật này chứa đầy đủ đồ cần dùng, để chỗ khác cảm giác không an toàn, đeo vào ngón tay bất cứ lúc nào có thể thấy mới yên tâm, ít nhất có mất cũng biết. Lúc cần lấy đồ cũng thuận tiện, tránh cho giấu trong y phục mỗi lần lấy đồ đều phải cởi y phục, nhẫn trữ vật không phải là để thuận tiện lấy đồ ra cất đồ vào sao?

Về phần bộ chiến giáp khoa trương trên người Hắc Thán kia, hắn cũng không muốn khoa trương như vậy, thậm chí lúc trước hắn còn không muốn luyện chế ra, nhưng Yêu Nhược Tiên cứ nhất định luyện chế, hắn có thể làm gì được. Hắn không đánh lại lão già vô lại kia, nên không có cách nào cự tuyệt.

Nếu đã luyện chế ra rồi, lúc ra chiến trường liều mạng sao lại không dùng?! Như vậy rõ ràng là đầu óc có vấn đề, lại nói khiêm tốn cũng không quan trọng bằng giữ được tính mạng.

Thấy mọi người đều bị khế ước gây kinh hãi, Tần Vi Vi đột nhiên vô duyên vô cớ cảm thấy uất ức trong lòng, ngoài mặt vẫn dùng lời cứng rắn cảnh cáo Miêu Nghị:

- Đông Lai động ngươi giỏi lắm, nếu năm nay số lượng nộp lên của Đông Lai động ít đi, đừng trách ta không khách sáo!

back top