Hoắc Lăng Tiêu than thở:
- Như vậy đi, không phải là nàng muốn y đền tội hay sao, ta sẽ xử lý y, nhất định cho nàng một câu trả lời hài lòng.
Ô Mộng Lan lắc đầu nói:
- Không cần, giao Dương Khánh kia cho ta mang đi là được, ta sẽ tự xử lý.
Tại sao phải mang đi? Ta xử lý cho nàng xem không phải là cũng giống nhau sao?! Tinh quang chợt lóe trong mắt Hoắc Lăng Tiêu, rốt cục đã hiểu ra, rõ ràng là Ô Mộng Lan coi trọng nhân tài mới phát hiện của mình, mượn lý do hưng sư vấn tội, muốn mang nhân tài thủ hạ của mình về phục vụ cho nàng ta!
Đâu có chuyện tốt như vậy được! Hoắc Lăng Tiêu cười lạnh trong lòng, nhân tài như vậy trong tay mình cũng đang thiếu, dùng làm tay sai thì lãng phí. Nếu có được một túi khôn bên trong quy tắc hiện hành, tương lai trong tranh chấp chức cung chủ sẽ có ích vô cùng, há có thể để cho người khác mang đi mất, tương lai lại bị người ta lợi dụng quay đầu lại đối phó với mình.
- Ta giao thủ hạ phủ chủ mình cho nàng xử trí ư, há đâu có lý như vậy?! Lúc ấy thuộc hạ của ta sẽ nghĩ về một điện chủ như ta ra sao?
Hoắc Lăng Tiêu dứt khoát từ chối:
- Ta sẽ tuyệt đối không giao Dương Khánh cho nàng, nếu nàng muốn trở mặt, ta phụng bồi là được!
Vừa nghe lời này, Ô Mộng Lan liền biết đối phương đã khám phá tâm tư của mình, hai người nhất thời tranh chấp cãi vã om sòm.
Vì một Dương Khánh, hai vị điện chủ suýt chút nữa động thủ.
Bất quá hai người cũng không thể nào thật sự động thủ chỉ vì một Dương Khánh, làm như vậy sẽ không có lợi với bất cứ bên nào, cuối cùng đều thối lui một bước.
Hoắc Lăng Tiêu không thể nào để cho Ô Mộng Lan dẫn Dương Khánh đi, nhưng cũng phải lấy ra mười viên Nguyện Lực Châu thượng phẩm ước chừng đổi được một ngàn viên Nguyện Lực Châu hạ phẩm để làm bồi thường, mới đuổi được Ô Mộng Lan đi.
Lúc ra đi, Ô Mộng Lan vẫn tỏ vẻ hết sức lạnh lùng.
Sau khi dẫn hai vị Hành Tẩu bay lên không, Ô Mộng Lan cũng không chạy về Trấn Bính điện, mà đáp xuống Vạn Hưng phủ.
- Quả thật là vô cùng ngu xuẩn, ngu xuẩn, bị người bán đứng vẫn còn giúp người ta đếm tiền, mặt mũi ta đã bị ngươi làm cho mất sạch!
Ô Mộng Lan chỉ thẳng vào mặt Lưu Cảnh Thiên mắng chửi một trận.
Nữ nhân mắng chửi người thường là cực kỳ lợi hại, có thể nói mắng Lưu Cảnh Thiên đầu đầy mồ hôi lạnh, lo lắng điện chủ dưới cơn nóng giận sẽ giết chết mình.
Sau khi qua cơn lo sợ mình sẽ bị điện chủ phát tiết trút giận, Lưu Cảnh Thiên lau mồ hôi lạnh, nhưng giận đến nghiến răng nghiến lợi, chỉ lên trời rống giận:
- Dương Khánh, ngươi chờ đó cho ta, ta sẽ không để yên cho ngươi!
Dương Khánh có thể được hai vị điện chủ tranh cướp tự nhiên có chỗ phi phàm, y dám làm như vậy tự nhiên là có nắm chắc, chẳng qua là không biết sẽ có ảnh hưởng lớn như vậy mà thôi. Y hoàn toàn chỉ vì tự vệ, cái gọi là trời giúp không bằng người tự giúp đúng là như thế.
Lúc này Dương Khánh một thân cai quản hai phủ đang vội vàng thu thập Nguyện Lực Châu trên địa bàn mình, không làm xong chuyện này cho dù là thủ đoạn nhiều hơn nữa cũng không thể nào qua ải, nào biết phía trên xảy ra chuyện gì.
Mà Đông Lai động ở dưới quyền y cũng đã thu thập xong số Nguyện Lực Châu trong năm qua.
-----------
Tinh thần đám đệ tử Lam Ngọc Môn ở Đông Lai động là rất tốt, mặc dù chỗ đặt chân có vẻ nghèo khổ, tạm thời phải ở trong nhà gỗ nhỏ hẹp đơn sơ, cũng phải thay đồng phục màu đen. Nhưng động chủ tuân thủ cam kết, phát cho bọn họ Nguyện Lực Châu và tinh tệ đầy đủ không thiếu.
Vừa mới tới Đông Lai động không bao lâu đã có thể nhận được nhiều ích lợi như vậy, coi như là xứng đáng.
- Không phải đã nói trước rồi sao, tại sao lại không đồng ý?
Trên sườn núi đầy tuyết, dưới tàn cây đầy tuyết, Miêu Nghị cầm ngọc điệp trên tay, đi theo sau Yêu Nhược Tiên kêu la ỏm tỏi.
- Đó là ngươi nói, ta cũng không đáp ứng! Ta chỉ đáp ứng gia nhập Đông Lai động, không có đáp ứng phải ghi danh tạo sách gia nhập vào trong quy tắc.
Yêu Nhược Tiên chắp tay vừa đi vừa cười lạnh đáp.
- Yêu tiền bối, ta đây chỉ có lòng tốt, lão hãy nghĩ lại mà xem. Không cần làm tán tu không có chỗ dựa nữa, chính thức ghi danh gia nhập vào trong quy tắc, đây là chuyện tốt đến dường nào. Cơ hội tốt như vậy người khác cầu còn không được, ngay cả lai lịch bối cảnh của lão ta cũng không rõ ràng, hoàn toàn mạo hiểm bị liên lụy chủ động giúp lão giải quyết thân phận chính thức. Vãn bối dụng tâm lương khổ, vì sao tiền bối lại không thông cảm, tại sao còn không vui như vậy?
Miêu Nghị khổ sở khuyên nhủ.
- Ta khinh!
Yêu Nhược Tiên thình lình xoay người, chỉ mũi hắn chửi mắng một trận:
- Ngươi cho rằng ta không biết tiểu tử ngươi có lòng tốt thế nào sao, lừa gạt ta vào trong quy tắc, ta sẽ bị ngươi chế ngự có phải không? Như vậy ta cũng không dám làm thịt ngươi ngoài sáng phải không?
Ặc... Miêu Nghị bị đoán được âm mưu yếu ớt nói:
- Nào có chuyện như vậy, nếu lão không có thân phận chính thức, về lý không hợp sống ở Đông Lai động ta, không phải là sẽ không thuận tiện sao?
- Có cái gì không thuận tiện?
Yêu Nhược Tiên vòng quanh hắn một vòng mắng:
- Đừng đánh rắm nữa, Đông Lai động là địa bàn của ngươi, còn không phải lời ngươi nói là trên hết, ngại người khác chuyện gì? Chớ có lừa gạt ta nữa, cút!
- Ôi, thật là chó cắn Lã Đồng Tân…
Lời còn chưa dứt, thấy Yêu Nhược Tiên nhấc chân muốn đá, Miêu đại động chủ vội vàng ngậm miệng, co giò bỏ chạy.
Trở lại chỗ ở tạm thời, hắn và đám bộ thuộc thương nghị chuyện hộ tống Nguyện Lực Châu đi Trấn Hải sơn.
Nói thật, Miêu Nghị thật sự không bằng lòng đi Trấn Hải sơn, chủ yếu là vì không muốn chạm mặt tiện nhân Tần Vi Vi kia. Huống chi hiện tại tầm nhìn của hắn đã cao hơn, mình có binh cường mã tráng, chừng một trăm viên hạ phẩm Nguyện Lực Châu cũng đáng để bản động chủ đích thân hộ tống sao!?
Có thời gian rảnh rỗi làm chuyện này còn không bằng tranh thủ thời gian tu luyện nâng cao tu vi của mình. Hoặc nghĩ cách làm thế nào báo thù cho mười mấy cỗ thi thể đang treo trong gió rét lúc nào cũng nhắc nhở mình.
Nhưng không đi không được, đây là quy củ, động chủ phải đích thân áp tải thu hoạch đi tới chỗ sơn chủ, sơn chủ đích thân áp tải thu hoạch đi tới chỗ phủ chủ, phủ chủ đích thân áp tải thu hoạch đi tới chỗ điện chủ, điện chủ đích thân áp tải thu hoạch đi tới chỗ cung chủ, cung chủ cũng phải chạy tới chỗ Quân Sứ, Quân Sứ trực tiếp đi Thiên Ngoại Thiên diện thánh.
Động chủ lại phải rời đi, Thiên nhi và Tuyết nhi nhắm mắt theo đuôi, hiển nhiên lòng vẫn còn sợ hãi đối với chuyện Đông Lai động gặp tập kích lần này.
- Không có việc gì!
Miêu Nghị trấn an đôi câu, sau đó nhìn mọi người nói:
- Sau khi ta đi rồi, các ngươi phải coi nhà cho cẩn thận, nếu có người còn dám tới mạo phạm, cứ việc giết trước rồi hãy nói. Xảy ra bất cứ chuyện gì ta sẽ gánh vác hết thảy!
- Cẩn tuân pháp chỉ động chủ!
- Như vậy đi, không phải là nàng muốn y đền tội hay sao, ta sẽ xử lý y, nhất định cho nàng một câu trả lời hài lòng.
Ô Mộng Lan lắc đầu nói:
- Không cần, giao Dương Khánh kia cho ta mang đi là được, ta sẽ tự xử lý.
Tại sao phải mang đi? Ta xử lý cho nàng xem không phải là cũng giống nhau sao?! Tinh quang chợt lóe trong mắt Hoắc Lăng Tiêu, rốt cục đã hiểu ra, rõ ràng là Ô Mộng Lan coi trọng nhân tài mới phát hiện của mình, mượn lý do hưng sư vấn tội, muốn mang nhân tài thủ hạ của mình về phục vụ cho nàng ta!
Đâu có chuyện tốt như vậy được! Hoắc Lăng Tiêu cười lạnh trong lòng, nhân tài như vậy trong tay mình cũng đang thiếu, dùng làm tay sai thì lãng phí. Nếu có được một túi khôn bên trong quy tắc hiện hành, tương lai trong tranh chấp chức cung chủ sẽ có ích vô cùng, há có thể để cho người khác mang đi mất, tương lai lại bị người ta lợi dụng quay đầu lại đối phó với mình.
- Ta giao thủ hạ phủ chủ mình cho nàng xử trí ư, há đâu có lý như vậy?! Lúc ấy thuộc hạ của ta sẽ nghĩ về một điện chủ như ta ra sao?
Hoắc Lăng Tiêu dứt khoát từ chối:
- Ta sẽ tuyệt đối không giao Dương Khánh cho nàng, nếu nàng muốn trở mặt, ta phụng bồi là được!
Vừa nghe lời này, Ô Mộng Lan liền biết đối phương đã khám phá tâm tư của mình, hai người nhất thời tranh chấp cãi vã om sòm.
Vì một Dương Khánh, hai vị điện chủ suýt chút nữa động thủ.
Bất quá hai người cũng không thể nào thật sự động thủ chỉ vì một Dương Khánh, làm như vậy sẽ không có lợi với bất cứ bên nào, cuối cùng đều thối lui một bước.
Hoắc Lăng Tiêu không thể nào để cho Ô Mộng Lan dẫn Dương Khánh đi, nhưng cũng phải lấy ra mười viên Nguyện Lực Châu thượng phẩm ước chừng đổi được một ngàn viên Nguyện Lực Châu hạ phẩm để làm bồi thường, mới đuổi được Ô Mộng Lan đi.
Lúc ra đi, Ô Mộng Lan vẫn tỏ vẻ hết sức lạnh lùng.
Sau khi dẫn hai vị Hành Tẩu bay lên không, Ô Mộng Lan cũng không chạy về Trấn Bính điện, mà đáp xuống Vạn Hưng phủ.
- Quả thật là vô cùng ngu xuẩn, ngu xuẩn, bị người bán đứng vẫn còn giúp người ta đếm tiền, mặt mũi ta đã bị ngươi làm cho mất sạch!
Ô Mộng Lan chỉ thẳng vào mặt Lưu Cảnh Thiên mắng chửi một trận.
Nữ nhân mắng chửi người thường là cực kỳ lợi hại, có thể nói mắng Lưu Cảnh Thiên đầu đầy mồ hôi lạnh, lo lắng điện chủ dưới cơn nóng giận sẽ giết chết mình.
Sau khi qua cơn lo sợ mình sẽ bị điện chủ phát tiết trút giận, Lưu Cảnh Thiên lau mồ hôi lạnh, nhưng giận đến nghiến răng nghiến lợi, chỉ lên trời rống giận:
- Dương Khánh, ngươi chờ đó cho ta, ta sẽ không để yên cho ngươi!
Dương Khánh có thể được hai vị điện chủ tranh cướp tự nhiên có chỗ phi phàm, y dám làm như vậy tự nhiên là có nắm chắc, chẳng qua là không biết sẽ có ảnh hưởng lớn như vậy mà thôi. Y hoàn toàn chỉ vì tự vệ, cái gọi là trời giúp không bằng người tự giúp đúng là như thế.
Lúc này Dương Khánh một thân cai quản hai phủ đang vội vàng thu thập Nguyện Lực Châu trên địa bàn mình, không làm xong chuyện này cho dù là thủ đoạn nhiều hơn nữa cũng không thể nào qua ải, nào biết phía trên xảy ra chuyện gì.
Mà Đông Lai động ở dưới quyền y cũng đã thu thập xong số Nguyện Lực Châu trong năm qua.
-----------
Tinh thần đám đệ tử Lam Ngọc Môn ở Đông Lai động là rất tốt, mặc dù chỗ đặt chân có vẻ nghèo khổ, tạm thời phải ở trong nhà gỗ nhỏ hẹp đơn sơ, cũng phải thay đồng phục màu đen. Nhưng động chủ tuân thủ cam kết, phát cho bọn họ Nguyện Lực Châu và tinh tệ đầy đủ không thiếu.
Vừa mới tới Đông Lai động không bao lâu đã có thể nhận được nhiều ích lợi như vậy, coi như là xứng đáng.
- Không phải đã nói trước rồi sao, tại sao lại không đồng ý?
Trên sườn núi đầy tuyết, dưới tàn cây đầy tuyết, Miêu Nghị cầm ngọc điệp trên tay, đi theo sau Yêu Nhược Tiên kêu la ỏm tỏi.
- Đó là ngươi nói, ta cũng không đáp ứng! Ta chỉ đáp ứng gia nhập Đông Lai động, không có đáp ứng phải ghi danh tạo sách gia nhập vào trong quy tắc.
Yêu Nhược Tiên chắp tay vừa đi vừa cười lạnh đáp.
- Yêu tiền bối, ta đây chỉ có lòng tốt, lão hãy nghĩ lại mà xem. Không cần làm tán tu không có chỗ dựa nữa, chính thức ghi danh gia nhập vào trong quy tắc, đây là chuyện tốt đến dường nào. Cơ hội tốt như vậy người khác cầu còn không được, ngay cả lai lịch bối cảnh của lão ta cũng không rõ ràng, hoàn toàn mạo hiểm bị liên lụy chủ động giúp lão giải quyết thân phận chính thức. Vãn bối dụng tâm lương khổ, vì sao tiền bối lại không thông cảm, tại sao còn không vui như vậy?
Miêu Nghị khổ sở khuyên nhủ.
- Ta khinh!
Yêu Nhược Tiên thình lình xoay người, chỉ mũi hắn chửi mắng một trận:
- Ngươi cho rằng ta không biết tiểu tử ngươi có lòng tốt thế nào sao, lừa gạt ta vào trong quy tắc, ta sẽ bị ngươi chế ngự có phải không? Như vậy ta cũng không dám làm thịt ngươi ngoài sáng phải không?
Ặc... Miêu Nghị bị đoán được âm mưu yếu ớt nói:
- Nào có chuyện như vậy, nếu lão không có thân phận chính thức, về lý không hợp sống ở Đông Lai động ta, không phải là sẽ không thuận tiện sao?
- Có cái gì không thuận tiện?
Yêu Nhược Tiên vòng quanh hắn một vòng mắng:
- Đừng đánh rắm nữa, Đông Lai động là địa bàn của ngươi, còn không phải lời ngươi nói là trên hết, ngại người khác chuyện gì? Chớ có lừa gạt ta nữa, cút!
- Ôi, thật là chó cắn Lã Đồng Tân…
Lời còn chưa dứt, thấy Yêu Nhược Tiên nhấc chân muốn đá, Miêu đại động chủ vội vàng ngậm miệng, co giò bỏ chạy.
Trở lại chỗ ở tạm thời, hắn và đám bộ thuộc thương nghị chuyện hộ tống Nguyện Lực Châu đi Trấn Hải sơn.
Nói thật, Miêu Nghị thật sự không bằng lòng đi Trấn Hải sơn, chủ yếu là vì không muốn chạm mặt tiện nhân Tần Vi Vi kia. Huống chi hiện tại tầm nhìn của hắn đã cao hơn, mình có binh cường mã tráng, chừng một trăm viên hạ phẩm Nguyện Lực Châu cũng đáng để bản động chủ đích thân hộ tống sao!?
Có thời gian rảnh rỗi làm chuyện này còn không bằng tranh thủ thời gian tu luyện nâng cao tu vi của mình. Hoặc nghĩ cách làm thế nào báo thù cho mười mấy cỗ thi thể đang treo trong gió rét lúc nào cũng nhắc nhở mình.
Nhưng không đi không được, đây là quy củ, động chủ phải đích thân áp tải thu hoạch đi tới chỗ sơn chủ, sơn chủ đích thân áp tải thu hoạch đi tới chỗ phủ chủ, phủ chủ đích thân áp tải thu hoạch đi tới chỗ điện chủ, điện chủ đích thân áp tải thu hoạch đi tới chỗ cung chủ, cung chủ cũng phải chạy tới chỗ Quân Sứ, Quân Sứ trực tiếp đi Thiên Ngoại Thiên diện thánh.
Động chủ lại phải rời đi, Thiên nhi và Tuyết nhi nhắm mắt theo đuôi, hiển nhiên lòng vẫn còn sợ hãi đối với chuyện Đông Lai động gặp tập kích lần này.
- Không có việc gì!
Miêu Nghị trấn an đôi câu, sau đó nhìn mọi người nói:
- Sau khi ta đi rồi, các ngươi phải coi nhà cho cẩn thận, nếu có người còn dám tới mạo phạm, cứ việc giết trước rồi hãy nói. Xảy ra bất cứ chuyện gì ta sẽ gánh vác hết thảy!
- Cẩn tuân pháp chỉ động chủ!