Phi Thiên

Chương 1875: Phản đồ (Thượng)

Miêu Nghị nhìn Lý Hoàn Đường từ trên xuống dưới, hỏi:

- Cung Vũ Phỉ ở đâu?

Lý Hoàn Đường chỉ xuống đất, không oán không thù nhưng gã như ăn thùng thuốc nổ quát vào mặt hắn:

- Ngưu Hữu Đức, ngươi nên làm rõ ràng đây là đâu, người tới đây dù trước kia có thân phận gì thì bây giờ đều bị giám thị. Cung quản sự là người muốn gặp thì gặp sao?

Miêu Nghị lập tức móc tinh linh ra liên lạc với Cung Vũ Phỉ, kết quả gã không trả lời. Miêu Nghị cất tinh linh nhìn xung quanh, thấy phía xa đám người Thủ Thành cung Ôn Hoàn Chân tinh lộ vẻ mặt giễu cợt, nhiều người không hiểu rõ cho rằng là nhân viên tham khảo nên ló đầu ra xem. Lòng Miêu Nghị chùng xuống, rõ ràng có kẻ muốn khiến hắn mất mặt, hắn không rõ đây có phải là ý của Bích Nguyệt Phu Nhân không.

- Nhìn cái gì?

Lý Hoàn Đường quát to:

- Muốn trốn sao?




Miêu Nghị lạnh lùng liếc Lý Hoàn Đường, không nói gì nữa, xoay người đi hướng viện tử đối phương chỉ. Miêu Nghị vừa đi vừa nhìn quanh. Kỳ lạ, Tô Lực đi đâu mà không thấy mặt, chẳng lẽ có người biết Tô Lực là người của hắn nên làm gì gã rồi?

Nghĩ đến đây Miêu Nghị sợ Tô Lực xảy ra chuyện nên đi nhanh hơn, đến viện tử đó, thấy cửa đóng kín, hắn đẩy cửa bước thẳng vào, cảnh tượng đập vào mắt làm hắn ngây người.

Viện tử không lớn, chỉ có một phòng, đình viện nho nhỏ, trong hoàn cảnh tạm trú thì không thể nào cho ngươi đình viện xa hoa to lớn được. Hai ngàn người chen chúc cùng một chỗ, có viện nhỏ một căn nhà đơn để ở là tốt rồi, không có gì. Quan trọng là hơn ba mươi người đứng trong đình viện, có vài người quen. Chín đại thống lĩnh Thiên Nhai khác dưới tay phủ Đông Hoa Tổng Trấn đều có mặt. Tô Lực đứng giữa đám người này.

Chương Hãn Phương vui vẻ nói:

- Ngưu Hữu Đức, có phải ngươi đi nhầm nơi không? Đây là viện tử ta ở.

Mọi người cười phá lên, đang giở lại trò trong tiệc rượu lúc trước. Miêu Nghị nhướng mày, hắn đã hiểu Cung Vũ Phỉ và đám người này cùng một giuộc, muốn cho hắn khó coi. Tạm không nói việc này, hắn đi tới gần đám người.

Miêu Nghị hỏi:

- Tô Lực, ngươi có sao không?

Biểu tình của Tô Lực kỳ kỳ, mắt liếc lia không dám đối diện Miêu Nghị, biểu hiện rất lo lắng.

Liễu Quý Bình vui vẻ nói:

- Tô huynh quen Ngưu đại thống lĩnh sao?

Liễu Quý Bình vui vỗ vai Tô Lực như đang ám thị cái gì.

Tô Lực cắn răng, ngẩng đầu nhìn thẳng Miêu Nghị, cao giọng quát:

- Sao không quen được, đây là thượng ti của Tô mỗ lúc ở Thiên Nhai Thiên Nguyên tỉnh, một tiểu nhân tồi tệ vô sỉ!


Miêu Nghị nheo mắt nhìn bàn tay Liễu Quý Bình vui đặt trên vai Tô Lực:

- Tô Lực, qua đây, không cần sợ bọn họ uy hiếp!

Miêu Nghị cho rằng Tô Lực bị ép buộc nhận khống chế nên mới nói mấy câu đó.

Liễu Quý Bình đẩy Tô Lực lên trước, để gã giữ khoảng cách với bọn họ, hỏi:

- Tô huynh, chúng ta không biết nhiều về Ngưu đại thống lĩnh, chẳng hay Tô huynh có thể kể hắn tiểu nhân tồi tệ thế nào được không?

Miêu Nghị đến trước mặt Tô Lực. Nghiêng đầu ra hiệu:

- Chúng ta đi.

Hiện tại Miêu Nghị không muốn gây chuyện. Lý do rất đơn giản, quan hệ bối cảnh của mấy người này đặt ở đó, nếu đánh nhau thì dù Bích Nguyệt Phu Nhân không giúp họ cũng sẽ không làm gì họ. Có Bích Nguyệt Phu Nhân ở, Miêu Nghị không thể đụng vào họ. Phải giải quyết sự việc, vậy nên tìm nơi nào có thể tính sổ một lần duy nhất, không thì quy tắc của trò chơi là ăn tươi nuốt sống.

Đám người này sớm nhận được các cửa hàng lớn sau lưng mình xúi giục, không muốn lại thấy Ngưu Hữu Đức sống trở về!

Dù đằng sau không ai ý bảo, họ là người trực thuộc các mối quan hệ, muốn tìm về mặt mũi cho các quan hệ sau lưng mình cũng hợp tình hợp lý. Miêu Nghị hại các nhà tổn thất trầm trọng, khiến các nhà vừa mất mặt vừa mất lý. Bọn họ muốn Miêu Nghị cũng mất mặt, nếu một chút ánh mắt nhạy bén cũng không có thì lăn lộn làm gì nữa? Chờ nguyên soái, tinh quân này nọ tự mình mở miệng kêu họ đối phó một tiểu nhân vật sao? Vậy nuôi các ngươi có ích gì?

Đại nhân vật sẽ không mở miệng, chuyện nhỏ có tiểu nhân vật bên dưới giải quyết. Đại nhân vật ra tay rất mất nhân vật, tiểu nhân vật là dùng để tô đậm thân phận của đại nhân vật. Nhưng ở đây không tiện ra tay với Miêu Nghị, Bích Nguyệt Phu Nhân không phải bình hoa trưng chơi. Thế thì tìm niềm vui trước đi, bọn họ cố ý nhục nhã hắn.

Tô Lực chủ động thụt lùi như không dám đứng gần Miêu Nghị, gã lùi vào giữa nhóm người.

Tô Lực nói:

- Ngươi kêu ta đi ta liền đi? Ngưu Hữu Đức, ngươi nghĩ bây giờ vẫn là thượng ti của ta sao? Đến chỗ này thì ai cũng như ai, đều bị giám sát, không đến lượt ngươi bảo ta làm này làm kia!

Đám người cười phá lên:




- Ha ha ha!

Mặt Miêu Nghị không biểu tình, ánh mắt lạnh băng, hắn chợt hiểu điều gì. Miêu Nghị nhìn Tô Lực chằm chằm, gã bị nhìn da đầu tê dại. Dù sao Tô Lực ở Thiên Nhai nhiều năm, dâm uy của Ngưu đại thống lĩnh luôn bao trùm Thiên Nhai, dù đã hổ lạc bình dương nhưng dư uy còn đó với Tô Lực.

Bốp! Bốp!

Đinh Trạch Toàn Đinh đại thống lĩnh vỗ tay reo lên, cố ý hỏi:

- Tô huynh nói Ngưu đại thống lĩnh là tiểu nhân tồi tệ là sao?

Tô Lực bị thúc giục nhiều lần, đành phồng lên can đảm chỉ vào Miêu Nghị, nói với mọi người:

- Người này cầm quyền lớn Thiên Đình ban cho dùng vào việc riêng, bắt chẹt các cửa hàng lớn của Thiên Nhai. Đề bạt nhâm dụng dùng người không khách quan, lấy quyền thế uy hiếp ép buộc phụ nữ có chồng, tham tài háo sắc. Hắn nổi tiếng xấu trong Thiên Nguyên khắp nơi đều biết, không chuyện ác nào không làm. Nếu thế này không phải tiểu nhân tồi tệ thì cái gì mới tính?

Tô Lực biết nói vậy là hoàn toàn đắc tội Miêu Nghị, nhưng không thể không làm. Lúc trước Tô Lực nghe lời Miêu Nghị nói lại đây tìm trạch viện trú ngụ, nghe nói gã là người của Miêu Nghị liền bị Lý Hoàn Đường ở bên ngoài đánh tơi tả. Đến trạch viện, đám người Chương Hãn Phương chỉ hỏi Tô Lực một câu, theo bọn họ hay Miêu Nghị?

Không cần đắn đo nhiều, con người đôi khi phải đối diện hiện thực, Tô Lực lập tức tỏ vẻ đồng ý theo họ. Nhưng đám người Chương Hãn Phương muốn Tô Lực chứng minh, muốn gã tạo ra công đầu tiên chứng minh gã không phải người của Miêu Nghị, vì thế có cảnh hiện giờ. Sự việc rất đơn giản, Miêu Nghị cũng hiểu sự lựa chọn của Tô Lực, hắn biết gã bất đắc dĩ, chính hắn cũng rất bất đắc dĩ.

Tô Lực không muốn đi theo hắn chịu chết cũng là chuyện hợp tình hợp lý, nhưng gã nói mấy câu đó thì tính chất đã khác.

- Ha ha ha!

Nhiều người cười bò. Ngưu Hữu Đức bị thuộc hạ của mình sỉ nhục ngay trước mắt công chúng, biểu tình của Ngưu Hữu Đức thật buồn cười.

back top