Địa Ngục nổi tiếng khiến Miêu Nghị dọc đường đi hết sức cẩn thận cảnh giác bốn phía, vì tránh đi lệch hướng mà nơi quái quỷ này thì tinh đồ không ích gì, hắn luôn dùng tinh linh liên lạc với đám người Vân Ngạo Thiên.
Miêu Nghị vừa vào tinh vực thì đằng trước có năm người bay tới, là ngũ thánh tự mình đến nghênh tiếp.
Hai bên chạm mặt, ngũ thánh đánh giá Miêu Nghị từ trên xuống dưới, thấy hắn mình đầy vết máu, tọa kỵ cũng vậy. Năm người nhìn nhau, ngũ thánh nghe mấy tiểu thiếp gả cho Miêu Nghị báo là hắn một mình xông pha trăm vạn đại quân ba lần giết ba lần ra, giờ thấy tình huống hiện tại của hắn thì đúng thật rồi.
Trong lòng ngũ thánh rung động, không ngờ Miêu Nghị bây giờ có thực lực như vậy, ngoài mặt không ai nhắc tới việc này.
Cơ Hoan cười phá lên, bộ dạng cực kỳ nhiệt tình chắp tay nói:
- Miêu Nghị, năm người chúng ta chờ ngươi đã lâu, không thể gặp mặt ở lối vào Địa Ngục nên cùng nhau tới đây nghênh.
Miêu Nghị ngồi trên người Hắc Thán hơi ngạc nhiên khi năm người cùng ra mặt nghênh đón hắn, lần đầu tiên thấy năm lão già nể tình như vậy.
Miêu Nghị không rối rắm lâu, hắn quét mắt qua năm người rồi ngừng lại trên người Mục Phàm Quân, truyền âm hỏi:
- Nguyệt Dao đi đâu rồi?
Mục Phàm Quân lạnh nhạt nói:
- Nguyệt Dao không vào Địa Ngục mà đi chỗ khác ẩn thân.
Miêu Nghị cảnh cáo:
- Nếu Nguyệt Dao có chuyện gì thì đừng trách ta không khách sáo!
Biểu tình Mục Phàm Quân hờ hững không quan tâm.
Miêu Nghị quay đầu quét mắt năm người ngũ thánh, cười khẩy nói:
- Năm người rất to gan, dám chặn giết cả đại thống lĩnh Thiên Nhai, bây giờ kéo ta cùng vào hố các ngươi đã vừa lòng chưa?
- A di đà phật!
Tàng Lôi ngoài cười nhưng trong không cười chắp tay, cười nói:
- Chúng ta cũng không biết tại sao sẽ như vậy, sự việc đã trôi qua rồi bây giờ nhắc lại cũng không có gì hay. Hơn nữa ta đã để đồ đệ bảo bối cho ngươi ngủ, còn so đo mấy chuyện đó với chúng ta làm gì?
Đây thật sự không giống lời người xuất gia nên nói, nhưng đúng thật, trong lòng chúng sinh tiểu thế giới thì lục thánh là cao cao tại thượng cực kỳ cao quý, cảm giác lạnh lùng cao ngạo, loại người này nói chuyện thì từng chữ là châu ngọc. Người có cảm giác đó vì không tiếp xúc ngang hàng với lục thánh. Bây giờ Tàng Lôi nói chuyện như thế với Miêu Nghị chứng minh Miêu Nghị đã có tư cách ngang hàng với họ, đơn giản thì đây là câu ‘tám nhảm’.
Pháp Âm thần kỳ đó sao? Miêu Nghị trợn trắng mắt, trừ lúc uống rượu giao bôi hắn đụng vào tay nàng ra lúc khác hắn không chạm vào một đầu ngón tay, càng không nói tới đã ngủ Pháp Âm. Nhưng việc này không cần nói cho người ngoài nghe.
Tạm không nhắc tới chuyện này, Miêu Nghị đổi đề tài, hỏi ra vấn đề mình luôn thắc mắc:
- Sao các ngươi biết lối vào khác của Địa Ngục?
Năm người nhìn nhau, Vu Hành Giả đã dặn là đừng nói cho Miêu Nghị biết. Hiện tại năm người phục Vu Hành Giả sát đất nên tuyệt đối không làm trái lời.
Cơ Hoan cười nói:
- Sao chúng ta biết lối vào Địa Ngục được, đơn thuần là lúc không có đường trốn vô tình phát hiện. Đây không phải nơi nói chuyện, dễ bị người phát hiện, tạm đi chỗ trú ngụ rồi bàn sau.
Miêu Nghị cất tọa kỵ vào, cùng mấy người bay tới một hành tinh màu lam. Vào hành tinh, đáp xuống đất mới thấy mình đang đứng trên đảo biển. Đại dương mênh mông nhấn chìm nguyên hành tinh, chỉ có đảo biển rải rác nhô lên mặt biển.
Vì cách mặt trời khá xa nên ánh sáng hành tinh hơi tối.
Con cái, đệ tử đi theo ngũ thánh cũng ở trên hòn đảo này. Khi gặp mặt, Miêu Nghị gật đầu chào An Như Ngọc trước.
An Như Ngọc chủ động tiến lên nói:
- Biết ngươi sắp tới nên đã chuẩn bị hang động cho ngươi ở lại rồi.
Trước mắt bao người Miêu Nghị theo An Như Ngọc đi đến một cái hang trên đảo, nhìn liền biết mới đào ra, tuy chim sẻ nhỏ nhưng nội tạng đầy đủ.
Miêu Nghị xem xét hoàn cảnh trong hang, hắn thầm cười khổ, nhạc mẫu đã tốn nhiều công sức bài bố đây.
Miêu Nghị bỗng âm thầm truyền âm hỏi:
- Chuyện đánh cướp ba vị đại thống lĩnh Thiên Nhai là sao?
Nghe hỏi làm mặt An Như Ngọc rối rắm, không nói thì sợ Miêu Nghị bực ghét lây hai nữ nhi, muốn nói thì không ổn. Bên Mục Phàm Quân đã dặn dò, nghiêm cấm bất cứ người nào lộ quá trình đánh cướp cho Miêu Nghị.
Miêu Nghị mỉm cười nói, không khó xử nhạc mẫu:
- Nếu không tiện nói thì thôi.
An Như Ngọc thở phào, nhanh chóng đổi đề tài:
- Nhìn bộ dạng của ngươi dơ như thế, ta đi chuẩn bị nước nóng cho ngươi tắm.
Miêu Nghị xua tay:
- Chờ chút đi.
Miêu Nghị xoay người ra khỏi hang, kêu An Như Ngọc dừng bước, hắn một mình đi tới bờ biển. Miêu Nghị đi đến nửa đường thì có năm người theo đuôi, là nhóm Vân Ngạo Thiên.
Đi một chốc Miêu Nghị không kìm được xoay lại hỏi:
- Năm người đi theo ta làm cái gì?
Tàng Lôi cười nói:
- Chúng ta đã bàn bạc rồi, trong chỗ quỷ quái này mọi người không đoàn kết không được, chẳng bằng đoàn kết lại với nhau, thế thì cần có một thủ lĩnh. Rắn không đầu không được, chúng ta quyết định sáu người chúng ta lấy ngươi dẫn đầu.
Miêu Nghị xì cười:
- Xì.
Ngũ thánh là ai? Nói câu vớ vẩn đó ra chỉ có quỷ mới tin. Miêu Nghị lười nói nhảm với họ, xoay người đi tiếp.
Ngũ thánh nhìn nhau, bọn họ cũng cảm thấy lời này chính họ còn không tin.
Nói đi phải nói lại, nếu không phải sấm ngôn của Vu Hành Giả ứng nghiệm thì bọn họ sẽ không nói câu lấy Miêu Nghị dẫn đầu.
Miêu Nghị chưa gỡ chiến giáp xuống, hắn ngồi ven biển thanh lý thứ cướp được sau đại chiến. An Như Ngọc kêu Miêu Nghị đi tắm, người hắn cất một đống xác chết thì làm gì có nhã hứng đi tắm, phải thanh lý mấy thứ cướp được đã.
Miêu Nghị cởi chiến giáp, trữ vật thủ trạc linh tinh từ các xác chết phân loại cất chứa, xác thì bị hắn ném vào biển. Nếu là yêu tu thì lo lấy yêu đan trước.
Trong biển không biết có quái thú gì bị các xác chết ném ra hấp dẫn lại, thỉnh thoảng có các xúc tu thò ra cuốn xác chết vào đáy biển. Có động vật biển vì tranh cướp thức ăn mà điên cuồng tranh đấu, toàn là quái vật Miêu Nghị chưa từng gặp.
Miêu Nghị chỉ dùng thi pháp quét sơ tình huống trong biển, chúng nó không thể gây ra uy hiếp cho hắn, thế là hắn lại tiếp tục bận rộn việc của mình.
Từng bộ giáp vàng, từng bộ chiến giáp Hồng Tinh, các loại vật phẩm bị Miêu Nghị cất vào trong túi.
Một món tiền lớn làm ngũ thánh đứng gần đó bứt rứt ngó xem. Mấy người liều mạng xúc phạm thiên quy cướp một lần mà chẳng được gì, còn bị buộc trốn vào chỗ quái quỷ này, nhìn xem Miêu Nghị mới là phát tài, người so với người tức chết người mà.
Miêu Nghị thanh lý mất hai ngày, xong việc rồi hắn định đứng dậy thì bỗng một xích tu chui lên từ mặt biển quấn chân hắn muốn kéo xuống biển. Người Miêu Nghị bộc phát pháp lực chấn vỡ xúc tu thành từng miếng thịt bay loạn.
Miêu Nghị kéo một đống túi thú đáp xuống gần bên ngũ thánh, hỏi:
- Trong các ngươi ai biết thu phục tọa kỵ của người khác?
Năm người nhìn nhau.
Cơ Hoan đáp:
- Đều biết.
Miêu Nghị vừa vào tinh vực thì đằng trước có năm người bay tới, là ngũ thánh tự mình đến nghênh tiếp.
Hai bên chạm mặt, ngũ thánh đánh giá Miêu Nghị từ trên xuống dưới, thấy hắn mình đầy vết máu, tọa kỵ cũng vậy. Năm người nhìn nhau, ngũ thánh nghe mấy tiểu thiếp gả cho Miêu Nghị báo là hắn một mình xông pha trăm vạn đại quân ba lần giết ba lần ra, giờ thấy tình huống hiện tại của hắn thì đúng thật rồi.
Trong lòng ngũ thánh rung động, không ngờ Miêu Nghị bây giờ có thực lực như vậy, ngoài mặt không ai nhắc tới việc này.
Cơ Hoan cười phá lên, bộ dạng cực kỳ nhiệt tình chắp tay nói:
- Miêu Nghị, năm người chúng ta chờ ngươi đã lâu, không thể gặp mặt ở lối vào Địa Ngục nên cùng nhau tới đây nghênh.
Miêu Nghị ngồi trên người Hắc Thán hơi ngạc nhiên khi năm người cùng ra mặt nghênh đón hắn, lần đầu tiên thấy năm lão già nể tình như vậy.
Miêu Nghị không rối rắm lâu, hắn quét mắt qua năm người rồi ngừng lại trên người Mục Phàm Quân, truyền âm hỏi:
- Nguyệt Dao đi đâu rồi?
Mục Phàm Quân lạnh nhạt nói:
- Nguyệt Dao không vào Địa Ngục mà đi chỗ khác ẩn thân.
Miêu Nghị cảnh cáo:
- Nếu Nguyệt Dao có chuyện gì thì đừng trách ta không khách sáo!
Biểu tình Mục Phàm Quân hờ hững không quan tâm.
Miêu Nghị quay đầu quét mắt năm người ngũ thánh, cười khẩy nói:
- Năm người rất to gan, dám chặn giết cả đại thống lĩnh Thiên Nhai, bây giờ kéo ta cùng vào hố các ngươi đã vừa lòng chưa?
- A di đà phật!
Tàng Lôi ngoài cười nhưng trong không cười chắp tay, cười nói:
- Chúng ta cũng không biết tại sao sẽ như vậy, sự việc đã trôi qua rồi bây giờ nhắc lại cũng không có gì hay. Hơn nữa ta đã để đồ đệ bảo bối cho ngươi ngủ, còn so đo mấy chuyện đó với chúng ta làm gì?
Đây thật sự không giống lời người xuất gia nên nói, nhưng đúng thật, trong lòng chúng sinh tiểu thế giới thì lục thánh là cao cao tại thượng cực kỳ cao quý, cảm giác lạnh lùng cao ngạo, loại người này nói chuyện thì từng chữ là châu ngọc. Người có cảm giác đó vì không tiếp xúc ngang hàng với lục thánh. Bây giờ Tàng Lôi nói chuyện như thế với Miêu Nghị chứng minh Miêu Nghị đã có tư cách ngang hàng với họ, đơn giản thì đây là câu ‘tám nhảm’.
Pháp Âm thần kỳ đó sao? Miêu Nghị trợn trắng mắt, trừ lúc uống rượu giao bôi hắn đụng vào tay nàng ra lúc khác hắn không chạm vào một đầu ngón tay, càng không nói tới đã ngủ Pháp Âm. Nhưng việc này không cần nói cho người ngoài nghe.
Tạm không nhắc tới chuyện này, Miêu Nghị đổi đề tài, hỏi ra vấn đề mình luôn thắc mắc:
- Sao các ngươi biết lối vào khác của Địa Ngục?
Năm người nhìn nhau, Vu Hành Giả đã dặn là đừng nói cho Miêu Nghị biết. Hiện tại năm người phục Vu Hành Giả sát đất nên tuyệt đối không làm trái lời.
Cơ Hoan cười nói:
- Sao chúng ta biết lối vào Địa Ngục được, đơn thuần là lúc không có đường trốn vô tình phát hiện. Đây không phải nơi nói chuyện, dễ bị người phát hiện, tạm đi chỗ trú ngụ rồi bàn sau.
Miêu Nghị cất tọa kỵ vào, cùng mấy người bay tới một hành tinh màu lam. Vào hành tinh, đáp xuống đất mới thấy mình đang đứng trên đảo biển. Đại dương mênh mông nhấn chìm nguyên hành tinh, chỉ có đảo biển rải rác nhô lên mặt biển.
Vì cách mặt trời khá xa nên ánh sáng hành tinh hơi tối.
Con cái, đệ tử đi theo ngũ thánh cũng ở trên hòn đảo này. Khi gặp mặt, Miêu Nghị gật đầu chào An Như Ngọc trước.
An Như Ngọc chủ động tiến lên nói:
- Biết ngươi sắp tới nên đã chuẩn bị hang động cho ngươi ở lại rồi.
Trước mắt bao người Miêu Nghị theo An Như Ngọc đi đến một cái hang trên đảo, nhìn liền biết mới đào ra, tuy chim sẻ nhỏ nhưng nội tạng đầy đủ.
Miêu Nghị xem xét hoàn cảnh trong hang, hắn thầm cười khổ, nhạc mẫu đã tốn nhiều công sức bài bố đây.
Miêu Nghị bỗng âm thầm truyền âm hỏi:
- Chuyện đánh cướp ba vị đại thống lĩnh Thiên Nhai là sao?
Nghe hỏi làm mặt An Như Ngọc rối rắm, không nói thì sợ Miêu Nghị bực ghét lây hai nữ nhi, muốn nói thì không ổn. Bên Mục Phàm Quân đã dặn dò, nghiêm cấm bất cứ người nào lộ quá trình đánh cướp cho Miêu Nghị.
Miêu Nghị mỉm cười nói, không khó xử nhạc mẫu:
- Nếu không tiện nói thì thôi.
An Như Ngọc thở phào, nhanh chóng đổi đề tài:
- Nhìn bộ dạng của ngươi dơ như thế, ta đi chuẩn bị nước nóng cho ngươi tắm.
Miêu Nghị xua tay:
- Chờ chút đi.
Miêu Nghị xoay người ra khỏi hang, kêu An Như Ngọc dừng bước, hắn một mình đi tới bờ biển. Miêu Nghị đi đến nửa đường thì có năm người theo đuôi, là nhóm Vân Ngạo Thiên.
Đi một chốc Miêu Nghị không kìm được xoay lại hỏi:
- Năm người đi theo ta làm cái gì?
Tàng Lôi cười nói:
- Chúng ta đã bàn bạc rồi, trong chỗ quỷ quái này mọi người không đoàn kết không được, chẳng bằng đoàn kết lại với nhau, thế thì cần có một thủ lĩnh. Rắn không đầu không được, chúng ta quyết định sáu người chúng ta lấy ngươi dẫn đầu.
Miêu Nghị xì cười:
- Xì.
Ngũ thánh là ai? Nói câu vớ vẩn đó ra chỉ có quỷ mới tin. Miêu Nghị lười nói nhảm với họ, xoay người đi tiếp.
Ngũ thánh nhìn nhau, bọn họ cũng cảm thấy lời này chính họ còn không tin.
Nói đi phải nói lại, nếu không phải sấm ngôn của Vu Hành Giả ứng nghiệm thì bọn họ sẽ không nói câu lấy Miêu Nghị dẫn đầu.
Miêu Nghị chưa gỡ chiến giáp xuống, hắn ngồi ven biển thanh lý thứ cướp được sau đại chiến. An Như Ngọc kêu Miêu Nghị đi tắm, người hắn cất một đống xác chết thì làm gì có nhã hứng đi tắm, phải thanh lý mấy thứ cướp được đã.
Miêu Nghị cởi chiến giáp, trữ vật thủ trạc linh tinh từ các xác chết phân loại cất chứa, xác thì bị hắn ném vào biển. Nếu là yêu tu thì lo lấy yêu đan trước.
Trong biển không biết có quái thú gì bị các xác chết ném ra hấp dẫn lại, thỉnh thoảng có các xúc tu thò ra cuốn xác chết vào đáy biển. Có động vật biển vì tranh cướp thức ăn mà điên cuồng tranh đấu, toàn là quái vật Miêu Nghị chưa từng gặp.
Miêu Nghị chỉ dùng thi pháp quét sơ tình huống trong biển, chúng nó không thể gây ra uy hiếp cho hắn, thế là hắn lại tiếp tục bận rộn việc của mình.
Từng bộ giáp vàng, từng bộ chiến giáp Hồng Tinh, các loại vật phẩm bị Miêu Nghị cất vào trong túi.
Một món tiền lớn làm ngũ thánh đứng gần đó bứt rứt ngó xem. Mấy người liều mạng xúc phạm thiên quy cướp một lần mà chẳng được gì, còn bị buộc trốn vào chỗ quái quỷ này, nhìn xem Miêu Nghị mới là phát tài, người so với người tức chết người mà.
Miêu Nghị thanh lý mất hai ngày, xong việc rồi hắn định đứng dậy thì bỗng một xích tu chui lên từ mặt biển quấn chân hắn muốn kéo xuống biển. Người Miêu Nghị bộc phát pháp lực chấn vỡ xúc tu thành từng miếng thịt bay loạn.
Miêu Nghị kéo một đống túi thú đáp xuống gần bên ngũ thánh, hỏi:
- Trong các ngươi ai biết thu phục tọa kỵ của người khác?
Năm người nhìn nhau.
Cơ Hoan đáp:
- Đều biết.