Trên tinh không có một đám người bay xuống.
Bởi vì bọn họ ở khá gần nên nghe được tiếng gào thét.
- Đại tướng quân, ở chỗ này!
Rất nhanh, cả đội ngũ bay tới, Mạnh Như và đội ngũ lục đạo đều xuất hiện, nhìn thấy sáu người đang đứng trên đỉnh núi liền mừng rỡ như điên.
Mạnh Như đáp xuống đất, chắp tay nói:
- Tham kiến tướng chủ!
Sáu người khẽ gật đầu, ánh mắt nhìn sang đội ngũ theo phía sau đi tới.
Sau khi mười vạn người tụ tập nơi đây, cả đáp người quỳ xuống hành lễ:
- Tham kiến tướng chủ!
Âm thanh như sóng thần gột rửa thiên địa, mặt đất đầy tro bụi cũng bay lên cao.
Thanh thế này làm sáu người Miêu Nghị im lặng đứng ở cửa động.
Sáu tướng chủ thăm viếng đại quân, ánh mắt phức tạp và xúc động nhìn mọi người.
Đội ngũ hơn mười vạn người đứng nghiêm trang, lập tức yên lặng đứng đó.
Nam tử áo trắng hỏi:
- Sáu người chúng ta bị nhốt bao nhiêu năm?
Mạnh Như lên tiếng:
- Bẩm tướng chủ, đã hơn mười vạn năm.
- Hơn mười vạn năm...
Nam tử áo trắng lại hỏi:
- Lục đạo còn bao nhiêu binh mã?
Mạnh Như nói:
- Năm đó tướng chủ tạm lui, Thanh chủ và Phật chủ liên thủ tự mình dẫn đại quân thân chinh Luyện Ngục chi địa một lần, sáu đại tướng chúng ta bố trí cạm bẫy, cậy vào địa lợi chặn đánh, nhiều lần đi quanh co tập kích đánh phản tặc tổn thất nặng nề, đánh lui phản tặc, cũng làm chúng không dám mạo phạm, nhưng bên ta cũng tổn thất thảm trọng, hao tổn hơn bốn trăm vạn đội ngũ, về sau tiêu trừ tai mắt phản tặc lại huyết tẩy một lần, lại hành quyết một đám nhiễu loạn quân tâm, hôm nay lục đạo còn tồn tại hơn tám trăm vạn người.
- Tám trăm vạn!
Phu nhân váy dài ngửa mặt lên trời cảm thán:
- Lại tổn thất gần năm trăm vạn, nhớ năm đó Thánh chủ không tiếc lấy cái chết đổi lấy một ngàn tám trăm vạn huynh đệ, hôm nay chỉ còn lại tám trăm vạn, trải qua đại chiến tổn thất ngàn vạn huynh đệta làm sao đi bàn giao với Thánh chủ đây?
Sáu người Mạnh Như cúi đầu nói:
- Là chúng ta vô năng, có phụ tướng chủ phó thác!
Nam tử áo trắng thở dài:
- Không trách các ngươi, các ngươi có thể ngăn chặn Thanh chủ và Phật chủ suất quân thân chinh đã không dễ.
Mạnh Như lắc đầu cười khổ nói:
- Không dám kể công! Nếu không có sáu vị tướng chủ anh minh, lưu lại tai mắt báo tình hình của phản tặc, kịp thời an bài bố trí, sợ là chưa hẳn ngăn cản phản tặc tấn công, có khả năng Luyện Ngục chi địa đã bị phản tặc công hãm! Nhưng mà thuộc hạ không rõ, sáu vị tướng chủ đã nắm giữ cọc ngầm, có thể tùy thời nắm giữ hướng đi của phản ăặc, lúc trước sáu vị Thánh chủ còn tịa vị sao không dùng? Nếu sớm dùng cũng không thảm bại như thế, thuộc hạ không rõ cho nên muốn biết.
Trong giọng nói đã mang theo vài phần chất vấn, có thể thấy được nội tâm có nhiều điểm nghĩ không ra.
Sáu vị tướng chủ nhìn nhau, biết rõ việc này nói không được.
Sau khi im lặng một lúc, nam tử áo trắng truyền âm với sáu người:
- Cọc ngầm năm đó là Bạch chủ lưu lại, mục đích sau khi sáu người chúng ta tạm lui ra sau vẫn có thể bảo vệ Luyện Ngục chi địa, địa ngục là tiền vốn cuối cùng của chúng ta, không thể để mất! Về phần cọc ngầm bên phản tặc là ai, chúng ta cũng không biết, Bạch chủ cũng không tiết lộ!
Sáu đại tướng quân bình tỉnh đại ngộ, thì ra là như vậy, trách không được!
Lãnh Trác Quần lên tiếng nói:
- Sáu vị tướng chủ có phần không biết, các ngươi bị phong ấn lâu như thế, Bạch chủ cũng bị Thanh chủ và Phật chủ trấn áp trong Trấn Yêu Tháp, sống chết không rõ.
Sáu vị Tướng chủ chậm rãi quay đầu lại, dùng ánh mắt trao đổi với nhau.
Sau đó nam tử áo trắng hỏi:
- Xác nhận đã trấn áp ở trong Trấn Yêu tháp rồi chứ?
- Vâng.
Lãnh Trác gật đầu nói:
- Hiện tại ngay cả Kim Liên bạch chủ cũng ở trong Trấn Yêu tháp, Bạch chủ không ra, trong thiên hạ ai có thể là đối thủ của Thanh chủ và Phật chủ? Luận đội ngũ chúng ta không bằng phản tặc, luận thực lực chúng ta cũng không bằng phản tặc. Nếu không phải Bạch Chủ ngăn chặn Thanh chủ và Phật chủ thì sao ta có thể đông sơn tái khơi được? Tám trăm vạn huynh đệ đợi nhiều năm như vậy. Con người không phải cỏ cây, làm sao có thể vĩnh viễn chờ một thứ không có hy vọng? Nếu không thay đổi một phen, nhân tâm ở đâu?
Một trong lục tướng, một lão giả vẻ mặt gian giảo lên tiếng nói:
- Đừng vội hồ ngôn loạn ngữ, Bạch Chủ có bị trấn áp hay không không quan trọng. Quan trọng là hứa hẹn của Bạch Chủ có chính xác hay không? Hôm nay sáu người chúng ta lần nữa xuất thế, đã nói cho dù Bạch Chủ có ở ngoài hay không cũng không liên quan gì tới chúng ta. Sáu người chúng ta nếu như đã đi ra thì cũng nên cho các huynh đệ còn sống và đã chết một câu trả lời. Năm đó là ta ở ngoài sáng địch ở trong tối. Hôm nay ta ở trong tối địch ở ngoài sáng. Chỉ cần có kiên nhẫn, thiên hạ này cuối cùng rơi vào trong tay ai còn không nhất định, không biết hươu chết về tay ai, ai là người có thể cười tới cuối cùng.
Sáu vị đại tướng quân nhìn nhau, Mạnh Như Vấn nói:
- Sáu vị sao lại thờ ơ với việc Bạch chủ bị trấn áp? Nếu không nhanh chóng cứu viện, thế của phản tặc sẽ lớn, chúng ta lấy gì ganh đua cao thấp với phản tặc đây?
Nam tử áo trắng trong lục tướng nói:
- Đạo lý này sao chúng ta lại không biết cơ chứ, các ngươi làm sao biết chúng ta không có đi viện trợ?
Đan Tình chắp tay sau lưng nói:
- Viện trợ chỗ nào?
Lão giả có lông mày rậm, khí phách mười phần trong lục tướng trầm giọng nói;
- Thời cơ không tới, khi tới thời điểm thích hợp sẽ có viện thủ xuất hiện. Nếu không có hi vọng như vậy sáu người chúng ta há có thể cam nguyện bị giam hơn mười vạn năm? Chư vị không cần hỏi nhiều nữa. Có một số việc chỉ thích hợp giữ kín không nói ra. Nhiều lời cũng vô ích. Chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi là được, thời điểm tới tự nhiên sẽ cho mọi người một câu trả lời thỏa đáng. Việc này tạm thời không nói tới nữa, tình huống của đám phản tặc kia hiện tại thế nào rồi?
Sáu vị Đại tướng quân nhìn nhau, đều phát giác ra sáu vị tướng chủ dường như có chuyện muốn dấu diếm bọn hắn.
- Thanh chủ đang tiến hành khảo hạch, phái ra hơn một trăm tám mươi vạn người tham dự....
Đan Tình lúc này nói tới chuyện khảo hạch, nguyên nhân đám người Miêu Nghị xuất hiện ở chỗ này không tránh khỏi tỉ mỉ nói qua một lần.
Một trong lục tướng chủ, hòa thượng mặc áo cà sa cẩm tú hỏi:
- Người phá trận chủ yếu gọi là Miêu Nghị sao?
- Vâng.
Một hòa thượng màu da cổ đồng, gọi là Quy Vô hòa thượng đáp.
Nam tử áo trắng lập tức quay đầu nhìn về phía động đất được tạo ra lúc thoát khốn xa xa, hắn thi pháp cao giọng nói:
- Sáu người các ngươi còn định trốn trong động bao lâu nữa?
Chỉ chốc sau, sáu người Miêu Nghị lục tục từ dưới đất xuất hiện, cả đám xám xịt, vẻ mặt không nói nên lời.
Hôm nay bạc mệnh hồng nhan đã phá, sáu người không có chỗ tiếp tục ẩn thân, lại nói, cho dù trốn cũng không có thoát, cho nên chỉ có thể ngoan ngoãn lộ diện.
Bởi vì bọn họ ở khá gần nên nghe được tiếng gào thét.
- Đại tướng quân, ở chỗ này!
Rất nhanh, cả đội ngũ bay tới, Mạnh Như và đội ngũ lục đạo đều xuất hiện, nhìn thấy sáu người đang đứng trên đỉnh núi liền mừng rỡ như điên.
Mạnh Như đáp xuống đất, chắp tay nói:
- Tham kiến tướng chủ!
Sáu người khẽ gật đầu, ánh mắt nhìn sang đội ngũ theo phía sau đi tới.
Sau khi mười vạn người tụ tập nơi đây, cả đáp người quỳ xuống hành lễ:
- Tham kiến tướng chủ!
Âm thanh như sóng thần gột rửa thiên địa, mặt đất đầy tro bụi cũng bay lên cao.
Thanh thế này làm sáu người Miêu Nghị im lặng đứng ở cửa động.
Sáu tướng chủ thăm viếng đại quân, ánh mắt phức tạp và xúc động nhìn mọi người.
Đội ngũ hơn mười vạn người đứng nghiêm trang, lập tức yên lặng đứng đó.
Nam tử áo trắng hỏi:
- Sáu người chúng ta bị nhốt bao nhiêu năm?
Mạnh Như lên tiếng:
- Bẩm tướng chủ, đã hơn mười vạn năm.
- Hơn mười vạn năm...
Nam tử áo trắng lại hỏi:
- Lục đạo còn bao nhiêu binh mã?
Mạnh Như nói:
- Năm đó tướng chủ tạm lui, Thanh chủ và Phật chủ liên thủ tự mình dẫn đại quân thân chinh Luyện Ngục chi địa một lần, sáu đại tướng chúng ta bố trí cạm bẫy, cậy vào địa lợi chặn đánh, nhiều lần đi quanh co tập kích đánh phản tặc tổn thất nặng nề, đánh lui phản tặc, cũng làm chúng không dám mạo phạm, nhưng bên ta cũng tổn thất thảm trọng, hao tổn hơn bốn trăm vạn đội ngũ, về sau tiêu trừ tai mắt phản tặc lại huyết tẩy một lần, lại hành quyết một đám nhiễu loạn quân tâm, hôm nay lục đạo còn tồn tại hơn tám trăm vạn người.
- Tám trăm vạn!
Phu nhân váy dài ngửa mặt lên trời cảm thán:
- Lại tổn thất gần năm trăm vạn, nhớ năm đó Thánh chủ không tiếc lấy cái chết đổi lấy một ngàn tám trăm vạn huynh đệ, hôm nay chỉ còn lại tám trăm vạn, trải qua đại chiến tổn thất ngàn vạn huynh đệta làm sao đi bàn giao với Thánh chủ đây?
Sáu người Mạnh Như cúi đầu nói:
- Là chúng ta vô năng, có phụ tướng chủ phó thác!
Nam tử áo trắng thở dài:
- Không trách các ngươi, các ngươi có thể ngăn chặn Thanh chủ và Phật chủ suất quân thân chinh đã không dễ.
Mạnh Như lắc đầu cười khổ nói:
- Không dám kể công! Nếu không có sáu vị tướng chủ anh minh, lưu lại tai mắt báo tình hình của phản tặc, kịp thời an bài bố trí, sợ là chưa hẳn ngăn cản phản tặc tấn công, có khả năng Luyện Ngục chi địa đã bị phản tặc công hãm! Nhưng mà thuộc hạ không rõ, sáu vị tướng chủ đã nắm giữ cọc ngầm, có thể tùy thời nắm giữ hướng đi của phản ăặc, lúc trước sáu vị Thánh chủ còn tịa vị sao không dùng? Nếu sớm dùng cũng không thảm bại như thế, thuộc hạ không rõ cho nên muốn biết.
Trong giọng nói đã mang theo vài phần chất vấn, có thể thấy được nội tâm có nhiều điểm nghĩ không ra.
Sáu vị tướng chủ nhìn nhau, biết rõ việc này nói không được.
Sau khi im lặng một lúc, nam tử áo trắng truyền âm với sáu người:
- Cọc ngầm năm đó là Bạch chủ lưu lại, mục đích sau khi sáu người chúng ta tạm lui ra sau vẫn có thể bảo vệ Luyện Ngục chi địa, địa ngục là tiền vốn cuối cùng của chúng ta, không thể để mất! Về phần cọc ngầm bên phản tặc là ai, chúng ta cũng không biết, Bạch chủ cũng không tiết lộ!
Sáu đại tướng quân bình tỉnh đại ngộ, thì ra là như vậy, trách không được!
Lãnh Trác Quần lên tiếng nói:
- Sáu vị tướng chủ có phần không biết, các ngươi bị phong ấn lâu như thế, Bạch chủ cũng bị Thanh chủ và Phật chủ trấn áp trong Trấn Yêu Tháp, sống chết không rõ.
Sáu vị Tướng chủ chậm rãi quay đầu lại, dùng ánh mắt trao đổi với nhau.
Sau đó nam tử áo trắng hỏi:
- Xác nhận đã trấn áp ở trong Trấn Yêu tháp rồi chứ?
- Vâng.
Lãnh Trác gật đầu nói:
- Hiện tại ngay cả Kim Liên bạch chủ cũng ở trong Trấn Yêu tháp, Bạch chủ không ra, trong thiên hạ ai có thể là đối thủ của Thanh chủ và Phật chủ? Luận đội ngũ chúng ta không bằng phản tặc, luận thực lực chúng ta cũng không bằng phản tặc. Nếu không phải Bạch Chủ ngăn chặn Thanh chủ và Phật chủ thì sao ta có thể đông sơn tái khơi được? Tám trăm vạn huynh đệ đợi nhiều năm như vậy. Con người không phải cỏ cây, làm sao có thể vĩnh viễn chờ một thứ không có hy vọng? Nếu không thay đổi một phen, nhân tâm ở đâu?
Một trong lục tướng, một lão giả vẻ mặt gian giảo lên tiếng nói:
- Đừng vội hồ ngôn loạn ngữ, Bạch Chủ có bị trấn áp hay không không quan trọng. Quan trọng là hứa hẹn của Bạch Chủ có chính xác hay không? Hôm nay sáu người chúng ta lần nữa xuất thế, đã nói cho dù Bạch Chủ có ở ngoài hay không cũng không liên quan gì tới chúng ta. Sáu người chúng ta nếu như đã đi ra thì cũng nên cho các huynh đệ còn sống và đã chết một câu trả lời. Năm đó là ta ở ngoài sáng địch ở trong tối. Hôm nay ta ở trong tối địch ở ngoài sáng. Chỉ cần có kiên nhẫn, thiên hạ này cuối cùng rơi vào trong tay ai còn không nhất định, không biết hươu chết về tay ai, ai là người có thể cười tới cuối cùng.
Sáu vị đại tướng quân nhìn nhau, Mạnh Như Vấn nói:
- Sáu vị sao lại thờ ơ với việc Bạch chủ bị trấn áp? Nếu không nhanh chóng cứu viện, thế của phản tặc sẽ lớn, chúng ta lấy gì ganh đua cao thấp với phản tặc đây?
Nam tử áo trắng trong lục tướng nói:
- Đạo lý này sao chúng ta lại không biết cơ chứ, các ngươi làm sao biết chúng ta không có đi viện trợ?
Đan Tình chắp tay sau lưng nói:
- Viện trợ chỗ nào?
Lão giả có lông mày rậm, khí phách mười phần trong lục tướng trầm giọng nói;
- Thời cơ không tới, khi tới thời điểm thích hợp sẽ có viện thủ xuất hiện. Nếu không có hi vọng như vậy sáu người chúng ta há có thể cam nguyện bị giam hơn mười vạn năm? Chư vị không cần hỏi nhiều nữa. Có một số việc chỉ thích hợp giữ kín không nói ra. Nhiều lời cũng vô ích. Chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi là được, thời điểm tới tự nhiên sẽ cho mọi người một câu trả lời thỏa đáng. Việc này tạm thời không nói tới nữa, tình huống của đám phản tặc kia hiện tại thế nào rồi?
Sáu vị Đại tướng quân nhìn nhau, đều phát giác ra sáu vị tướng chủ dường như có chuyện muốn dấu diếm bọn hắn.
- Thanh chủ đang tiến hành khảo hạch, phái ra hơn một trăm tám mươi vạn người tham dự....
Đan Tình lúc này nói tới chuyện khảo hạch, nguyên nhân đám người Miêu Nghị xuất hiện ở chỗ này không tránh khỏi tỉ mỉ nói qua một lần.
Một trong lục tướng chủ, hòa thượng mặc áo cà sa cẩm tú hỏi:
- Người phá trận chủ yếu gọi là Miêu Nghị sao?
- Vâng.
Một hòa thượng màu da cổ đồng, gọi là Quy Vô hòa thượng đáp.
Nam tử áo trắng lập tức quay đầu nhìn về phía động đất được tạo ra lúc thoát khốn xa xa, hắn thi pháp cao giọng nói:
- Sáu người các ngươi còn định trốn trong động bao lâu nữa?
Chỉ chốc sau, sáu người Miêu Nghị lục tục từ dưới đất xuất hiện, cả đám xám xịt, vẻ mặt không nói nên lời.
Hôm nay bạc mệnh hồng nhan đã phá, sáu người không có chỗ tiếp tục ẩn thân, lại nói, cho dù trốn cũng không có thoát, cho nên chỉ có thể ngoan ngoãn lộ diện.