- Bây giờ các ngươi còn là xử nữ ư?
Hồng Miên vô cùng kinh ngạc không nhịn được truy hỏi tới cùng, mặc dù bản thân nàng cũng còn là xử nữ.
Hai nha đầu tự nhiên thừa nhận, nhưng Hồng Miên vẫn khó có thể tin tưởng, cõi đời này còn có mèo chê mỡ hay sao?!
Vì thế Hồng Miên không tiếc lấy thân phận Đại cô cô kéo hai nàng vào trong nhà, đóng cửa lại, cưỡng ép các nàng cởi y phục kiểm tra.
Kết quả cuối cùng là hai nha đầu đỏ mặt chỉnh đốn y phục, Hồng Miên thì nhìn chằm chằm hai nàng mặt tràn đầy vẻ không thể nào tin được.
Sự thật thắng cả thiên ngôn vạn ngữ, Miêu đại động chủ thật sự chưa hề động tới thị nữ của mình.
Vòng vo hết nửa ngày, Hồng Miên cũng hoàn thành nhiệm vụ, không còn hứng thú ở lại nữa, cười hì hì cáo từ Miêu Nghị.
Miêu Nghị đích thân đưa nàng đến bên ngoài sơn môn sụp đổ, sờ cằm nhìn bóng người biến mất xa dưới chân núi, nhớ lại vừa rồi ánh mắt Hồng Miên nhìn mình có vẻ hết sức kỳ quái. Mình cũng không phải là quái vật, không biết lại đang giở trò quỷ gì.
Lắc đầu một cái, hắn cũng không sợ nàng, đang muốn đi trở về chợt thấy Thiên nhi và Tuyết nhi vội vã chạy tới:
- Động chủ, động chủ, chúng ta biết cừu nhân ở đâu rồi...
- Tình huống thế nào?
Miêu Nghị bảo hai người đừng nóng vội, chờ bình tĩnh rồi hãy nói. Sau khi hỏi rõ tình huống bèn trừng hai mắt một cái:
- Con bà nó, ta xem các ngươi chạy đàng nào! Người đâu, tất cả nhân mã tập họp!
Có thể nói là hắn rống to một tiếng, nín nhịn lâu như vậy, rốt cuộc đã tới lúc phát tiết.
Rất nhanh, Nguyên Phương cùng Lại Vũ Hàm dẫn dắt nhân thủ vội vàng chạy tới.
Tuyết nhi và Thiên nhi lặng lẽ đứng ở sau lưng Miêu Nghị, các nàng thích nhất nhìn dáng vẻ động chủ phát hiệu lệnh uy phong lẫm lẫm triệu tập nhân mã.
Diêm Tu thân là Đại quản gia Đông Lai động cũng đứng ở bên cạnh Tuyết nhi, sau lưng Miêu đại động chủ.
Thấy thành viên đến đông đủ, Miêu Nghị đã bình tĩnh lại.
Nếu mang theo nhiều người như vậy đi giết, từ nhân số cũng rất dễ dàng bại lộ. Cộng thêm hắn và Hùng Khiếu có cừu oán, muốn không để cho người ta khẳng định là mình cũng khó khăn. Có thể để cho người nghi ngờ nhưng không thể để cho người ta khẳng định, đây chính là quy tắc trò chơi.
Ở trong quy tắc sẽ phải tuân thủ ở một mức độ nhất định, trừ phi có năng lực thành lập quy tắc, nếu không vẫn nên ngoan ngoãn tuân thủ, nếu không sẽ bị quy tắc nghiền thành phấn vụn.
Cuối cùng hắn bảo Nguyên Phương mang theo nhân mã nửa động lui ra, để lại đám người Lại Vũ Hàm.
Sau khi dặn dò Lại Vũ Hàm một phen, Miêu Nghị lấy ra mười chiếc mặt nạ giúi vào tay lão, nhắc nhở lần nữa:
- Cần phải bắt sống ba tên kia cho trở về, lão tử phải lột da sống bọn chúng trước mặt mười mấy cỗ thi thể treo trên đại điện kia. Nếu không bắt sống được, tối thiểu cũng phải cắt thủ cấp bọn chúng mang về cúng tế!
- Dạ!
Lại Vũ Hàm lĩnh mệnh, quay đầu lại phân phát mười chiếc mặt nạ trong tay.
Lần này Miêu Nghị để cho lão lãnh đội dẫn người đi Trường Phong động động thủ, lão không hề từ chối chuyện này. Sư phó Hồng Trường Hải vô cùng hy vọng Miêu Nghị và Dương Khánh gây thù kết oán thật sâu, tự nhiên bọn lão rất vui lòng làm chuyện này.
Nói đến Trường Phong động, đó là quê nhà Trường Phong thành của Miêu Nghị, vốn hắn định đích thân đi Trường Phong thành báo thù, nhưng lại bị buộc chấp nhận hiện thực.
Thực lực của hắn hiện tại nếu không mặc vào một thân chiến giáp, làm loại chuyện này sẽ không được thuận tiện. Nhưng nếu như mặc vào, chỉ sợ là kẻ ngốc cũng có thể nhìn ra là Miêu Nghị hắn động thủ, không thể làm gì khác hơn là giao chuyện này cho thủ hạ làm.
Về phần mười tấm mặt nạ kia là di vật của Ngũ Hoa phu nhân để lại ở Tinh Tú Hải, trong nhẫn trữ vật của nữ nhân kia có một đống đồ ngổn ngang, cũng đỡ cho hắn mất công tìm kiếm.
Chỉ chốc lát sau, Lại Vũ Hàm đã dẫn người cỡi mười thớt long câu ầm ầm đạp tuyết đi.
Bên kia Hồng Miên mới vừa tiết lộ tin tức không bao lâu, bên này người báo thù đã lên đường, có thể nói là Miêu đại động chủ một khắc cũng không chịu chờ đợi.
Tổng cộng mười người, một tên tu sĩ Thanh Liên nhất phẩm, một tên Bạch Liên cửu phẩm. Bát, thất, lục phẩm mỗi phẩm một tên, Bạch Liên ngũ phẩm có năm tên.
Đội hình như vậy đối phó một Trường Phong động, Miêu đại động chủ đứng ở trước sơn môn đưa mắt nhìn theo tin tưởng mười phần. Nếu là như vậy mà còn thất thủ, vậy Lam Ngọc môn thật sự là một lũ phế vật, lần sau trừ phần chia cho bọn họ cũng không thể nói được gì…
-----------
Ban đêm, bông tuyết lại rơi tản mát.
Hồng Miên dẫn theo một tên tùy tùng vội vã chạy về Trấn Hải sơn. Sau khi nhảy xuống long câu bèn bước nhanh vào đại điện.
Nghe thấy động tĩnh trong đêm, Tần Vi Vi và Lục Liễu đã đoán được là nàng trở về, bằng không nhất định đội tuần đêm sẽ có phản ứng.
Thấy sơn chủ cùng muội muội đứng ở cửa phòng khách chờ mình, Hồng Miên bước nhanh tới trước hành lễ:
- Sơn chủ, tỳ tử may mắn không làm nhục mệnh, trở về phục mệnh!
Tần Vi Vi nhìn chung quanh thấy cũng không có người ngoài, bèn nắm lấy tay nàng dẫn vào bên trong, vừa đi vừa hỏi thăm tình huống cặn kẽ.
Lục Liễu cũng nhảy chân sáo theo sau giỏng tai lắng nghe, không có quy củ gì, giống như ba tỷ muội.
Nói đến Tần Vi Vi, thật ra thì nữ nhân này cũng rất đáng thương, từ nhỏ bên người cũng không có bạn chơi, tình huống tuổi thơ con em người phàm có nhiều bạn chơi từ trước tới nay chưa từng xuất hiện trên người nàng. Lúc còn tấm bé đã ở bên cạnh Dương Khánh, được Thanh Mai cùng Thanh Cúc nuôi lớn.
Thế nhưng Dương Khánh vẫn chưa tiết lộ quan hệ máu mủ với nàng lần nào.
Vì thế Dương Khánh cảm thấy đau lòng, luôn muốn làm tròn trách nhiệm của phụ thân, không đơn thuần là hy vọng nữ nhi có một ngày tu vi cao thâm, mà còn hy vọng nữ nhi có thể hưởng thụ được hạnh phúc của người bình thường, thật ra hết sức quan tâm tới chuyện bạn lữ của nữ nhi.
Mà sau đó hai thị nữ Hồng Miên, Lục Liễu gần như trở thành bạn thân chốn khuê phòng của nàng, trước mặt người khác vẫn giữ quan hệ chủ tớ, sau lưng thì giống như hiện tại, không phân chia địa vị trên dưới nghiêm khắc.
Tần Vi Vi kéo Hồng Miên ngồi lên giường, sau khi nghe nàng kể lại tình huống ở Đông Lai động cũng có vẻ kinh ngạc:
- Đông Lai động vẫn chưa xây dựng lại, mười mấy cỗ thi thể kia vẫn còn treo chưa được chôn cất ư?
Hồng Miên gật đầu nói:
- Tỳ tử dọ thám được từ thị nữ hầu hạ Miêu động chủ, mới biết trước đó hắn từng phát lời thế ngay trước mặt mười mấy cỗ thi thể kia, ngày nào chưa báo thù cho các nàng, ngày đó sẽ không xây lại Đông Lai động, để cho các nàng nhìn hắn cả ngày lẫn đêm.
Lục Liễu cũng hít một hơi khí lạnh, giật mình nói:
- Miêu động chủ này thật sự là người có cá tính!
Ánh mắt Tần Vi Vi chớp lóe, khẽ cắn cắn môi.
Trước đó nàng vẫn không biết mình làm như vậy là đúng hay sai, thậm chí cảm giác mình có hơi hồ đồ, hôm nay nghe được tình hình Đông Lai động, trong lòng lại không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Hồng Miên vô cùng kinh ngạc không nhịn được truy hỏi tới cùng, mặc dù bản thân nàng cũng còn là xử nữ.
Hai nha đầu tự nhiên thừa nhận, nhưng Hồng Miên vẫn khó có thể tin tưởng, cõi đời này còn có mèo chê mỡ hay sao?!
Vì thế Hồng Miên không tiếc lấy thân phận Đại cô cô kéo hai nàng vào trong nhà, đóng cửa lại, cưỡng ép các nàng cởi y phục kiểm tra.
Kết quả cuối cùng là hai nha đầu đỏ mặt chỉnh đốn y phục, Hồng Miên thì nhìn chằm chằm hai nàng mặt tràn đầy vẻ không thể nào tin được.
Sự thật thắng cả thiên ngôn vạn ngữ, Miêu đại động chủ thật sự chưa hề động tới thị nữ của mình.
Vòng vo hết nửa ngày, Hồng Miên cũng hoàn thành nhiệm vụ, không còn hứng thú ở lại nữa, cười hì hì cáo từ Miêu Nghị.
Miêu Nghị đích thân đưa nàng đến bên ngoài sơn môn sụp đổ, sờ cằm nhìn bóng người biến mất xa dưới chân núi, nhớ lại vừa rồi ánh mắt Hồng Miên nhìn mình có vẻ hết sức kỳ quái. Mình cũng không phải là quái vật, không biết lại đang giở trò quỷ gì.
Lắc đầu một cái, hắn cũng không sợ nàng, đang muốn đi trở về chợt thấy Thiên nhi và Tuyết nhi vội vã chạy tới:
- Động chủ, động chủ, chúng ta biết cừu nhân ở đâu rồi...
- Tình huống thế nào?
Miêu Nghị bảo hai người đừng nóng vội, chờ bình tĩnh rồi hãy nói. Sau khi hỏi rõ tình huống bèn trừng hai mắt một cái:
- Con bà nó, ta xem các ngươi chạy đàng nào! Người đâu, tất cả nhân mã tập họp!
Có thể nói là hắn rống to một tiếng, nín nhịn lâu như vậy, rốt cuộc đã tới lúc phát tiết.
Rất nhanh, Nguyên Phương cùng Lại Vũ Hàm dẫn dắt nhân thủ vội vàng chạy tới.
Tuyết nhi và Thiên nhi lặng lẽ đứng ở sau lưng Miêu Nghị, các nàng thích nhất nhìn dáng vẻ động chủ phát hiệu lệnh uy phong lẫm lẫm triệu tập nhân mã.
Diêm Tu thân là Đại quản gia Đông Lai động cũng đứng ở bên cạnh Tuyết nhi, sau lưng Miêu đại động chủ.
Thấy thành viên đến đông đủ, Miêu Nghị đã bình tĩnh lại.
Nếu mang theo nhiều người như vậy đi giết, từ nhân số cũng rất dễ dàng bại lộ. Cộng thêm hắn và Hùng Khiếu có cừu oán, muốn không để cho người ta khẳng định là mình cũng khó khăn. Có thể để cho người nghi ngờ nhưng không thể để cho người ta khẳng định, đây chính là quy tắc trò chơi.
Ở trong quy tắc sẽ phải tuân thủ ở một mức độ nhất định, trừ phi có năng lực thành lập quy tắc, nếu không vẫn nên ngoan ngoãn tuân thủ, nếu không sẽ bị quy tắc nghiền thành phấn vụn.
Cuối cùng hắn bảo Nguyên Phương mang theo nhân mã nửa động lui ra, để lại đám người Lại Vũ Hàm.
Sau khi dặn dò Lại Vũ Hàm một phen, Miêu Nghị lấy ra mười chiếc mặt nạ giúi vào tay lão, nhắc nhở lần nữa:
- Cần phải bắt sống ba tên kia cho trở về, lão tử phải lột da sống bọn chúng trước mặt mười mấy cỗ thi thể treo trên đại điện kia. Nếu không bắt sống được, tối thiểu cũng phải cắt thủ cấp bọn chúng mang về cúng tế!
- Dạ!
Lại Vũ Hàm lĩnh mệnh, quay đầu lại phân phát mười chiếc mặt nạ trong tay.
Lần này Miêu Nghị để cho lão lãnh đội dẫn người đi Trường Phong động động thủ, lão không hề từ chối chuyện này. Sư phó Hồng Trường Hải vô cùng hy vọng Miêu Nghị và Dương Khánh gây thù kết oán thật sâu, tự nhiên bọn lão rất vui lòng làm chuyện này.
Nói đến Trường Phong động, đó là quê nhà Trường Phong thành của Miêu Nghị, vốn hắn định đích thân đi Trường Phong thành báo thù, nhưng lại bị buộc chấp nhận hiện thực.
Thực lực của hắn hiện tại nếu không mặc vào một thân chiến giáp, làm loại chuyện này sẽ không được thuận tiện. Nhưng nếu như mặc vào, chỉ sợ là kẻ ngốc cũng có thể nhìn ra là Miêu Nghị hắn động thủ, không thể làm gì khác hơn là giao chuyện này cho thủ hạ làm.
Về phần mười tấm mặt nạ kia là di vật của Ngũ Hoa phu nhân để lại ở Tinh Tú Hải, trong nhẫn trữ vật của nữ nhân kia có một đống đồ ngổn ngang, cũng đỡ cho hắn mất công tìm kiếm.
Chỉ chốc lát sau, Lại Vũ Hàm đã dẫn người cỡi mười thớt long câu ầm ầm đạp tuyết đi.
Bên kia Hồng Miên mới vừa tiết lộ tin tức không bao lâu, bên này người báo thù đã lên đường, có thể nói là Miêu đại động chủ một khắc cũng không chịu chờ đợi.
Tổng cộng mười người, một tên tu sĩ Thanh Liên nhất phẩm, một tên Bạch Liên cửu phẩm. Bát, thất, lục phẩm mỗi phẩm một tên, Bạch Liên ngũ phẩm có năm tên.
Đội hình như vậy đối phó một Trường Phong động, Miêu đại động chủ đứng ở trước sơn môn đưa mắt nhìn theo tin tưởng mười phần. Nếu là như vậy mà còn thất thủ, vậy Lam Ngọc môn thật sự là một lũ phế vật, lần sau trừ phần chia cho bọn họ cũng không thể nói được gì…
-----------
Ban đêm, bông tuyết lại rơi tản mát.
Hồng Miên dẫn theo một tên tùy tùng vội vã chạy về Trấn Hải sơn. Sau khi nhảy xuống long câu bèn bước nhanh vào đại điện.
Nghe thấy động tĩnh trong đêm, Tần Vi Vi và Lục Liễu đã đoán được là nàng trở về, bằng không nhất định đội tuần đêm sẽ có phản ứng.
Thấy sơn chủ cùng muội muội đứng ở cửa phòng khách chờ mình, Hồng Miên bước nhanh tới trước hành lễ:
- Sơn chủ, tỳ tử may mắn không làm nhục mệnh, trở về phục mệnh!
Tần Vi Vi nhìn chung quanh thấy cũng không có người ngoài, bèn nắm lấy tay nàng dẫn vào bên trong, vừa đi vừa hỏi thăm tình huống cặn kẽ.
Lục Liễu cũng nhảy chân sáo theo sau giỏng tai lắng nghe, không có quy củ gì, giống như ba tỷ muội.
Nói đến Tần Vi Vi, thật ra thì nữ nhân này cũng rất đáng thương, từ nhỏ bên người cũng không có bạn chơi, tình huống tuổi thơ con em người phàm có nhiều bạn chơi từ trước tới nay chưa từng xuất hiện trên người nàng. Lúc còn tấm bé đã ở bên cạnh Dương Khánh, được Thanh Mai cùng Thanh Cúc nuôi lớn.
Thế nhưng Dương Khánh vẫn chưa tiết lộ quan hệ máu mủ với nàng lần nào.
Vì thế Dương Khánh cảm thấy đau lòng, luôn muốn làm tròn trách nhiệm của phụ thân, không đơn thuần là hy vọng nữ nhi có một ngày tu vi cao thâm, mà còn hy vọng nữ nhi có thể hưởng thụ được hạnh phúc của người bình thường, thật ra hết sức quan tâm tới chuyện bạn lữ của nữ nhi.
Mà sau đó hai thị nữ Hồng Miên, Lục Liễu gần như trở thành bạn thân chốn khuê phòng của nàng, trước mặt người khác vẫn giữ quan hệ chủ tớ, sau lưng thì giống như hiện tại, không phân chia địa vị trên dưới nghiêm khắc.
Tần Vi Vi kéo Hồng Miên ngồi lên giường, sau khi nghe nàng kể lại tình huống ở Đông Lai động cũng có vẻ kinh ngạc:
- Đông Lai động vẫn chưa xây dựng lại, mười mấy cỗ thi thể kia vẫn còn treo chưa được chôn cất ư?
Hồng Miên gật đầu nói:
- Tỳ tử dọ thám được từ thị nữ hầu hạ Miêu động chủ, mới biết trước đó hắn từng phát lời thế ngay trước mặt mười mấy cỗ thi thể kia, ngày nào chưa báo thù cho các nàng, ngày đó sẽ không xây lại Đông Lai động, để cho các nàng nhìn hắn cả ngày lẫn đêm.
Lục Liễu cũng hít một hơi khí lạnh, giật mình nói:
- Miêu động chủ này thật sự là người có cá tính!
Ánh mắt Tần Vi Vi chớp lóe, khẽ cắn cắn môi.
Trước đó nàng vẫn không biết mình làm như vậy là đúng hay sai, thậm chí cảm giác mình có hơi hồ đồ, hôm nay nghe được tình hình Đông Lai động, trong lòng lại không khỏi thở phào nhẹ nhõm.