Sau đó Miêu Nghị tạm dừng liên hệ, Vân Tri Thu trầm ngâm một lát lại lấy tinh linh liên hệ Nguyệt Dao, cũng nói chuyện Mục Phàm Quân dồn Miêu vào chỗ chết, có một số việc Miêu Nghị làm không được, nàng lại không khách khí làm gì...
Trong nháy mắt khảo hạch cũng gần chấm dứt, lúc thời gian gần hết, Miêu Nghị lại định ngày về.
Hôm nay Miêu Nghị đang bế quan tu hành, Lương tiến vào báo cáo:
- Thánh chủ, tướng chủ cầu kiến.
Xuất quan, hắn thấy Kim Mạn tiến lên chắp tay chào:
- Thánh chủ.
Miêu Nghị cười nói:
- Có việc?
Kim Mạn dâng một đĩa ngọc.
Từ khi biết Miêu Nghị có thân phận khác, biết rõ Miêu Nghị cũng không phải là hạng người vô nặng, mà là hắn có việc khác phải làm, quan hệ song phương hòa hoãn không ít, Kim Mạn cũng sẽ không biến thành đàn bà chanh chua không ngừng răn dạy hắn nữa.
- Cái gì thế?
Miêu Nghị cầm trong tay và xem xét.
Kim Mạn tiến lên, nói:
- Đây là đồ vật giúp Thánh chủ mang về khai báo với phản tặc, đề phòng chữ viết sai lầm có kẻ nhìn ra manh mối, Thánh chủ cần phải sao chép một lần, lưu lại chữ viết của mình.
Miêu Nghị dừng bước xem xét, đây là tinh đồ chú giải bổ sung, bắt đầu từ cửa vào Luyện Ngục chi địa và các tuyến đường đi vô cùng chính xác, cũng có đánh dấu chung quanh, mỗi nơi đều có giảng giải tình huống, chính là đồ vật hắn mang về báo cáo công tác.
Sau khi xem xét tinh đồ biểu thị, dường như không có xâm nhập vào Luyện Ngục chi địa, Miêu Nghị trầm ngâm nói:
- Ta mang thứ này về có thể bảo trụ vị trí đại thống lĩnh của mình?
Kim Mạn nói:
- Từ tình huống lục đạo bố phòng mà nói, phản tặc phái một trăm tám mươi vạn người xâm nhập tiến vào khảo hạch, phần lớn đều thăm dò bên ngoài, đại bộ phận bị đại quân lục đạo chúng ta tiêu diệt. Có một bộ phận ẩn nấp không thấy bóng dáng, cũng có kẻ dốc sức liều mạng xâm nhập, bọn chúng cũng bị chúng ta chém giết. Đương nhiên, tinh không quá lớn, không thể bảo chứng không có cá lọt lưới, chúng ta vẫn nắm giữ hướng đi đại khái của một trăm tám mươi vạn người khảo hạch, Thánh chủ mang thành tích này trở về, không dám cam đoan nhất định lấy được thành tích ưu dị nhưng muốn bảo trụ vị trí trong tám nghìn đại thống lĩnh thiên nhai là không thành vấn đề, thành tích cũng gần với phía trước. Đề phòng có mất, ta đã đánh dấu tên trong đó, trong đó có một ít hiểm địa ít người lui tới, có thể bảo vệ ưu thế thành tích cho Thánh chủ.
Miêu Nghị vung vẫy đĩa ngọc, giả vờ lo lắng hỏi:
- Ta mang thứ này về có ảnh hưởng tới nơi dung thân của lục đạo hay không?
Kim Mạn nói:
- Thánh chủ yên tâm, nội tâm thuộc hạ hiểu rõ.
- Làm phiền.
Miêu Nghị thuận tay thu đồ vật.
Kim Mạn lại nói:
- Thánh chủ chưa quen thuộc tình hình Luyện Ngục chi địa, vì phòng ngừa vạn nhất, ta sẽ tự báo cho Thánh chủ một ít tình huống, miễn cho phản tặc kiểm tra lại không biết gì thì phiền toái.
- Tốt!
Miêu Nghị gật đầu nói:
- Cũng sắp kết thúc khảo hạch, không nên tiếp tục dài dòng, ngày mai xuất phát đi... Nhưng ta không muốn năm nhà kia biết rõ tình hình của ta.
Kim Mạn mỉm cười, biết rõ hắn vẫn chú ý việc năm đạo kia muốn đẩy hắn vào chỗ chết, cũng hiểu hắn có tâm phòng bị, trả lời:
- Thánh chủ yên tâm, sẽ không tiết lộ ra ngoài, ngày mai Thánh chủ có thể dịch dung lặng lẽ rời đi, thuộc hạ sẽ an bài Công Tôn đại tướng quân dịch dung đi theo hộ tống, sẽ không cho người nào thừa dịp mà vào.
Nội tâm Miêu Nghị thở ra một hơi, bỗng nhiên nghe Kim Mạn nói có phần lo lắng:
- Bên chúng ta bất tiện hộ tống Thánh chủ ra ngoài, một trăm tám mươi vạn người khảo hạch nhưng có tới vài chục vạn người không rõ tung tích, lúc kết thúc khảo hạch sẽ có một ít người ôm cây đợi thỏ chiếm đoạt thành tích, Thánh chủ phải cẩn thận.
- A!
Miêu Nghị khinh thường cười cười, trong nội tâm nói thầm, ở trước mặt các ngươi không giả vờ không được, thật cho rằng ta là bùn nặn hay sao? Hắn nói đầy ngạo khí:
- Ta có thể giết ba ra ba vào trong trăm vạn đại quân, chỉ có mấy chục vạn người tính là gì, kẻ nào chán sống cứ phóng ngựa tới, ta xem là kẻ nào có thể ngăn cản ta.
Thấy hắn sinh ra hào khí, có phong phạm từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt Kim Mạn lộ ra vẻ tán thành, lúc này mới có bộ dạng Thánh chủ.
Ngày kế tiếp, Công Tôn Lập Đạo phụng mệnh đến đây, Lương Dong và Mễ Linh cũng dịch dung, Kim Mạn tạm thời tăng thêm hai nàng, bao nhiêu vẫn có chút lo lắng Công Tôn Lập Đạo sẽ xằng bậy với Miêu Nghị, nàng phái thêm hai người dùng phòng ngừa vạn nhất.
Bỏ áo bào màu vàng hoa lệ, Miêu Nghị chào từ biệt:
- Miêu Nghị đi rồi, chuyện nơi này làm phiền tướng chủ.
Kim Mạn chắp tay trả lời:
- Bổn phận của thuộc hạ, không dám có sai lầm.
Tại một đầu khác, ngay cửa vào Luyện Ngục chi địa, đột nhiên có đám người xuất hiện trong hư không, Thiên đình giám sát hữu sứ Cao Quan và nguyên soái Đằng Phi xuất hiện, sau lưng mấy người bọn họ là mấy chục tên tu sĩ pháp lực vô biên, bọn họ tiến vào Luyện Ngục tinh không, đi tới lối ra của Luyện Ngục chi địa.
Tuy đội ngũ này thực lực cường đại nhưng không dám buông lỏng cảnh giác, Cao Quan và Đằng Phi bay phía trước vẫn nhìn chung quanh, đám người phía sau cảnh giác bốn phương tám hướng.
Trên đường đi tới tinh không biến hóa vô cùng kỳ lạ, mấy ngày sau, tinh không bị một đám tinh vân màu sắc rực rỡ bao quanh, sáu tinh thể đủ màu sắc đang xoay tròn trong tinh vân, chúng giống như phong tỏa lối vào địa ngục, cũng phong tỏa lối ra địa ngục.
Đột nhiên có một đội ngũ đông đảo bay ra khỏi sáu tinh thể giá lâm tinh không và lặng lẽ bày trận chờ, mấy tên đại tướng mặc giáp đỏ thoát ly đội ngũ tiến lên phía trước, đối mặt vớiđaám người Cao Quan và hành lễ:
- Tham kiến đại soái!
Đằng Phi Đằng đại soái nhìn chung quanh, ánh mắt nhìn sang Cao Quan, Cao Quan mặt không biểu tình đưa cho hắn một tấm lệnh bài, nói:
- Khảo hạch chấm dứt, bắt đầu xong việc!
- Tuân thiên chỉ!
Đằng Phi hai tay tiếp nhận lệnh bài, lệnh bày lại bay lên không trung và hóa thành một đạo ánh sáng rực rỡ, ánh sáng biến thành chữ ‘ lệnh ’. Ngẩng đầu nhìn chữ phía trên một lúc, ánh mắt Đằng Phi lại nhìn sang đám người, vung tay lên, trầm quát:
- Phụng thiên đế ngự chỉ, khảo hạch chấm dứt, bắt đầu dọn bãi!
- Vâng!
Chúng tướng cao giọng lĩnh mệnh, bọn họ quay người và điều khiển đội ngũ dưới trướng dọn dẹp chung quanh và phong tỏa bốn phía, phòng bị phản tặc địa ngục mai phục chung quanh lối ra chặn giết người tham gia khảo hạch, cũng trải bằng đường về.
Đội ngũ mấy chục vạn phân tán ra bốn phía, bọn họ tiến hành điều tra tinh thể chung quanh, hiện trường chỉ còn lại đội ngũ giám thị khảo hạch.
Đằng Phi vươn tay làm ra thủ thế mời đi vào sáu tinh thể phong tỏa lối ra, Cao Quan khoát tay nói:
- Ta phụng nghiêm dụ của Thiên Hậu, không dám lười biếng, hãy tìm nơi quan sát phù hợp đi.
Hai người cùng nhìn chung quanh, ánh mắt tập trung vào một tinh thể khá xa, song song bay tới đó, lại phân phó đám người lưu thủ phương xa mang theo một ngũ bay theo.
Trong nháy mắt khảo hạch cũng gần chấm dứt, lúc thời gian gần hết, Miêu Nghị lại định ngày về.
Hôm nay Miêu Nghị đang bế quan tu hành, Lương tiến vào báo cáo:
- Thánh chủ, tướng chủ cầu kiến.
Xuất quan, hắn thấy Kim Mạn tiến lên chắp tay chào:
- Thánh chủ.
Miêu Nghị cười nói:
- Có việc?
Kim Mạn dâng một đĩa ngọc.
Từ khi biết Miêu Nghị có thân phận khác, biết rõ Miêu Nghị cũng không phải là hạng người vô nặng, mà là hắn có việc khác phải làm, quan hệ song phương hòa hoãn không ít, Kim Mạn cũng sẽ không biến thành đàn bà chanh chua không ngừng răn dạy hắn nữa.
- Cái gì thế?
Miêu Nghị cầm trong tay và xem xét.
Kim Mạn tiến lên, nói:
- Đây là đồ vật giúp Thánh chủ mang về khai báo với phản tặc, đề phòng chữ viết sai lầm có kẻ nhìn ra manh mối, Thánh chủ cần phải sao chép một lần, lưu lại chữ viết của mình.
Miêu Nghị dừng bước xem xét, đây là tinh đồ chú giải bổ sung, bắt đầu từ cửa vào Luyện Ngục chi địa và các tuyến đường đi vô cùng chính xác, cũng có đánh dấu chung quanh, mỗi nơi đều có giảng giải tình huống, chính là đồ vật hắn mang về báo cáo công tác.
Sau khi xem xét tinh đồ biểu thị, dường như không có xâm nhập vào Luyện Ngục chi địa, Miêu Nghị trầm ngâm nói:
- Ta mang thứ này về có thể bảo trụ vị trí đại thống lĩnh của mình?
Kim Mạn nói:
- Từ tình huống lục đạo bố phòng mà nói, phản tặc phái một trăm tám mươi vạn người xâm nhập tiến vào khảo hạch, phần lớn đều thăm dò bên ngoài, đại bộ phận bị đại quân lục đạo chúng ta tiêu diệt. Có một bộ phận ẩn nấp không thấy bóng dáng, cũng có kẻ dốc sức liều mạng xâm nhập, bọn chúng cũng bị chúng ta chém giết. Đương nhiên, tinh không quá lớn, không thể bảo chứng không có cá lọt lưới, chúng ta vẫn nắm giữ hướng đi đại khái của một trăm tám mươi vạn người khảo hạch, Thánh chủ mang thành tích này trở về, không dám cam đoan nhất định lấy được thành tích ưu dị nhưng muốn bảo trụ vị trí trong tám nghìn đại thống lĩnh thiên nhai là không thành vấn đề, thành tích cũng gần với phía trước. Đề phòng có mất, ta đã đánh dấu tên trong đó, trong đó có một ít hiểm địa ít người lui tới, có thể bảo vệ ưu thế thành tích cho Thánh chủ.
Miêu Nghị vung vẫy đĩa ngọc, giả vờ lo lắng hỏi:
- Ta mang thứ này về có ảnh hưởng tới nơi dung thân của lục đạo hay không?
Kim Mạn nói:
- Thánh chủ yên tâm, nội tâm thuộc hạ hiểu rõ.
- Làm phiền.
Miêu Nghị thuận tay thu đồ vật.
Kim Mạn lại nói:
- Thánh chủ chưa quen thuộc tình hình Luyện Ngục chi địa, vì phòng ngừa vạn nhất, ta sẽ tự báo cho Thánh chủ một ít tình huống, miễn cho phản tặc kiểm tra lại không biết gì thì phiền toái.
- Tốt!
Miêu Nghị gật đầu nói:
- Cũng sắp kết thúc khảo hạch, không nên tiếp tục dài dòng, ngày mai xuất phát đi... Nhưng ta không muốn năm nhà kia biết rõ tình hình của ta.
Kim Mạn mỉm cười, biết rõ hắn vẫn chú ý việc năm đạo kia muốn đẩy hắn vào chỗ chết, cũng hiểu hắn có tâm phòng bị, trả lời:
- Thánh chủ yên tâm, sẽ không tiết lộ ra ngoài, ngày mai Thánh chủ có thể dịch dung lặng lẽ rời đi, thuộc hạ sẽ an bài Công Tôn đại tướng quân dịch dung đi theo hộ tống, sẽ không cho người nào thừa dịp mà vào.
Nội tâm Miêu Nghị thở ra một hơi, bỗng nhiên nghe Kim Mạn nói có phần lo lắng:
- Bên chúng ta bất tiện hộ tống Thánh chủ ra ngoài, một trăm tám mươi vạn người khảo hạch nhưng có tới vài chục vạn người không rõ tung tích, lúc kết thúc khảo hạch sẽ có một ít người ôm cây đợi thỏ chiếm đoạt thành tích, Thánh chủ phải cẩn thận.
- A!
Miêu Nghị khinh thường cười cười, trong nội tâm nói thầm, ở trước mặt các ngươi không giả vờ không được, thật cho rằng ta là bùn nặn hay sao? Hắn nói đầy ngạo khí:
- Ta có thể giết ba ra ba vào trong trăm vạn đại quân, chỉ có mấy chục vạn người tính là gì, kẻ nào chán sống cứ phóng ngựa tới, ta xem là kẻ nào có thể ngăn cản ta.
Thấy hắn sinh ra hào khí, có phong phạm từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt Kim Mạn lộ ra vẻ tán thành, lúc này mới có bộ dạng Thánh chủ.
Ngày kế tiếp, Công Tôn Lập Đạo phụng mệnh đến đây, Lương Dong và Mễ Linh cũng dịch dung, Kim Mạn tạm thời tăng thêm hai nàng, bao nhiêu vẫn có chút lo lắng Công Tôn Lập Đạo sẽ xằng bậy với Miêu Nghị, nàng phái thêm hai người dùng phòng ngừa vạn nhất.
Bỏ áo bào màu vàng hoa lệ, Miêu Nghị chào từ biệt:
- Miêu Nghị đi rồi, chuyện nơi này làm phiền tướng chủ.
Kim Mạn chắp tay trả lời:
- Bổn phận của thuộc hạ, không dám có sai lầm.
Tại một đầu khác, ngay cửa vào Luyện Ngục chi địa, đột nhiên có đám người xuất hiện trong hư không, Thiên đình giám sát hữu sứ Cao Quan và nguyên soái Đằng Phi xuất hiện, sau lưng mấy người bọn họ là mấy chục tên tu sĩ pháp lực vô biên, bọn họ tiến vào Luyện Ngục tinh không, đi tới lối ra của Luyện Ngục chi địa.
Tuy đội ngũ này thực lực cường đại nhưng không dám buông lỏng cảnh giác, Cao Quan và Đằng Phi bay phía trước vẫn nhìn chung quanh, đám người phía sau cảnh giác bốn phương tám hướng.
Trên đường đi tới tinh không biến hóa vô cùng kỳ lạ, mấy ngày sau, tinh không bị một đám tinh vân màu sắc rực rỡ bao quanh, sáu tinh thể đủ màu sắc đang xoay tròn trong tinh vân, chúng giống như phong tỏa lối vào địa ngục, cũng phong tỏa lối ra địa ngục.
Đột nhiên có một đội ngũ đông đảo bay ra khỏi sáu tinh thể giá lâm tinh không và lặng lẽ bày trận chờ, mấy tên đại tướng mặc giáp đỏ thoát ly đội ngũ tiến lên phía trước, đối mặt vớiđaám người Cao Quan và hành lễ:
- Tham kiến đại soái!
Đằng Phi Đằng đại soái nhìn chung quanh, ánh mắt nhìn sang Cao Quan, Cao Quan mặt không biểu tình đưa cho hắn một tấm lệnh bài, nói:
- Khảo hạch chấm dứt, bắt đầu xong việc!
- Tuân thiên chỉ!
Đằng Phi hai tay tiếp nhận lệnh bài, lệnh bày lại bay lên không trung và hóa thành một đạo ánh sáng rực rỡ, ánh sáng biến thành chữ ‘ lệnh ’. Ngẩng đầu nhìn chữ phía trên một lúc, ánh mắt Đằng Phi lại nhìn sang đám người, vung tay lên, trầm quát:
- Phụng thiên đế ngự chỉ, khảo hạch chấm dứt, bắt đầu dọn bãi!
- Vâng!
Chúng tướng cao giọng lĩnh mệnh, bọn họ quay người và điều khiển đội ngũ dưới trướng dọn dẹp chung quanh và phong tỏa bốn phía, phòng bị phản tặc địa ngục mai phục chung quanh lối ra chặn giết người tham gia khảo hạch, cũng trải bằng đường về.
Đội ngũ mấy chục vạn phân tán ra bốn phía, bọn họ tiến hành điều tra tinh thể chung quanh, hiện trường chỉ còn lại đội ngũ giám thị khảo hạch.
Đằng Phi vươn tay làm ra thủ thế mời đi vào sáu tinh thể phong tỏa lối ra, Cao Quan khoát tay nói:
- Ta phụng nghiêm dụ của Thiên Hậu, không dám lười biếng, hãy tìm nơi quan sát phù hợp đi.
Hai người cùng nhìn chung quanh, ánh mắt tập trung vào một tinh thể khá xa, song song bay tới đó, lại phân phó đám người lưu thủ phương xa mang theo một ngũ bay theo.