Chiến Như Ý muốn hỏi hắn một câu, cô cô ngươi không phải nữ nhân? Nàng không tiện nói ra lời này, nói ra chính là đại bất kính, dù sao thân phận Thiên Hậu còn đó, nói năng khinh nhờn Thiên Hậu là tát vào mặt Thiên Đế, có mấy lời không thể nói lung tung, nàng hừ lạnh:
- Thì ra là cá mè một lứa!
Lại nói với Miêu Nghị:
- Trả Lôi Đả Kiếm cho ta, nếu ta cao hứng có thể cân nhắc không truy cứu chuyện trước kia.
Trước mặt mọi người, người khác có thể không cho mình mặt mũi, mình không thể không cho mình mặt mũi, Miêu Nghị lạnh nhạt nói:
- Thật xấu hổ, ném rồi!
- Đúng! Ném rồi!
Hạ Hầu Long Thành phụ họa một tiếng, hắn nói xong liền cười to.
Chiến Như Ý xiết chặc nắm đấm, người bên nàng rất tức giận nhưng kéo áo của nàng, lại nhìn chằm chằm vào người đang đứng trên cao. Chiến Như Ý nhìn sang, nàng không dám chọc Cao Quan mặt lạnh, đó là chó dữ của Thiên Đế, chuyên môn thả ra cắn người, chuyên trị các đệ tử quyền quý không phục, chỉ có thể áp chế lửa giận trong lòng, chỉ vào mũi Miêu Nghị và nói lời hung ác:
- Chớ đắc ý, ta sớm muộn gì cũng tính sổ với ngươi.
Dứt lời quay người rời đi.
- Không tiễn!
Miêu Nghị nhàn nhạt nói một tiếng.
Ai ngờ một tiếng này gây ra chuyện xấu, Chiến Như Ý quay người nhìn sang Miêu Nghị, nói rõ không muốn lùi bước trước Miêu Nghị, tránh người không biết tình hình cho rằng nàng sợ Miêu Nghị:
- Nghỉ ngơi tại đây!
Đám người đi theo sững sờ, thấy nàng cố ý như thế, lập tức có người chấp tay với đám người xem náo nhiệt.
- Thật xấu hổ, phiền toái chư vị tránh đường.
Thái độ xem như khách khí, không có ác liệt như Hạ Hầu Long Thành, người xem náo nhiệt không trêu vào, người ta đã nhìn trúng chỗ này thì cứ nhường thôi.
Vì vậy đám người Chiến Như Ý ngồi bên cạnh đám Miêu Nghị, Miêu Nghị chậm rãi ngồi xuống, mấu chốt là Hạ Hầu Long Thành không có tư cách đuổi Chiến Như Ý đi.
Hắn đắc tội với quá nhiều người, Miêu Nghị hối hận lúc trước không nghe Vân Tri Thu khuyên bảo, chuyện tới mức này đành phải đi một bước nhìn một bước, khoanh chân nhắm mắt, không quan tâm chung quanh.
Chẳng những Miêu Nghị, tất cả người tham gia khảo hạch ở đây, mặc kệ trước kia có thân phận và bối cảnh gì, hiện tại mọi người đều ngang hàng với nhau, đều phải bạo lộ dưới thiên uy, tùy thời tiếp nhận thủ trướng chung quanh giám thị.
Vào lúc tòng long lệnh tuyên bố khảo hạch chấm dứt, hạn định tất cả người tham gia khảo hạch phải trở về trong ba tháng, người quá hạn không về sẽ xem như người không có thành tích, nếu chờ tới lúc mọi người rời khỏi Luyện Ngục chi địa còn không trở lại, vậy thì cả đời đừng rời đi, vĩnh viễn lưu tại địa ngục đi!
Trên tinh cầu hoang vu, Đằng Phi đứng chắp tay nhìn tinh không, nói:
- Sắp chấm dứt, nên trở về cũng trở về, không được về sợ đã vĩnh viễn không trở về. Bên ngươi có công tác thông kê bao nhiêu người trở về chưa?
Ánh mắt Cao Quan nhìn sang tinh không.
- Chừng ba mươi vạn, không đến bốn mươi vạn.
Đằng Phi than thở, nói:
- Nói cách khác đã có hơn một trăm năm mươi vạn người chôn thây trong Luyện Ngục chi địa, một khi tin tức truyền đi sẽ dao động nhân tâm.
Cao Quan lạnh lùng nói:
- Bệ hạ có chỉ, nếu như chiến tổn quá cao, nghiêm cấm công khai chiến tổn ra ngoài, một khi phát hiện, mặc kệ là người nào cũng nghiêm trị không tha.
Đằng Phi:
- Nhiều ánh mắt đang nhìn như thế, dấu diếm được sao? Trừ phi giết sạch tất cả mọi người! Cao Quan, đại quân Thiên trôi qua nhiều năm như thế, đã có quá nhiều người hao tổn trong đây, cần gì phải mang nhân mạng lấp vào nơi này chứ? Ta vẫn câu nói kia, thiên hạ đại thế đang nằm trong tay chúng ta, chỉ cần chúng ta không loạn, đám phản tặc này không có khả năng xoay người, ngươi là cận thần bên cạnh bệ hạ, nên khuyên nhũ bệ hạ đi.
Cao Quan nói:
- Bên cạnh giường, há cho phép người khác ngủ ngáy?
Một câu nói toạc tâm tư đế vương, Đằng Phi nghẹn lời, hắn thở dài không nói, có dây dưa việc này cũng không dụng. Trong mắt của vị kia, chỉ cần có thứ gì uy hiếp sự thống trị của hắn đều biến thành hung thú và dòng nước lũ, thiên ý đã định!
Một giờ sau. Đằng Phi quát lớn:
- Thời gian đã tới!
Cao Quan phất tay hất áo choàng màu đen lên, trên áo bào có thiêu ngũ trảo du long, du long đủ màu sắc rung động, ẩn ẩn phát ra tiếng long ngâm nhanh chóng bay tới, nó nghiêng đầu va chạm với Cao Quan, vào lúc va chạm liền hóa thành hào quang, ngưng tụ thành lệnh bài nằm trong tay Cao Quan, Cao Quan lật tay thu lại, nói:
- Chấm dứt, thu binh!
Đằng Phi quay đầu lại quát:
- Truyền lệnh xuống, thu binh!
- Vâng!
Đám tướng lãnh phía sau ứng tiếng.
Không chờ bao lâu, mấy chục vạn đại quân bắt đầu thu đội.
Cao Quan không hề phụng bồi, hắn quay người đi về phía giám sát bộ, cũng bay tới tinh cầu tập hợp người tham gia khảo hạch.
Từ trên trời giáng xuống, đáp xuống đỉnh núi bên ngoài cung điện, quay đầu nhìn xuống đám người đông đảo, dưới cũng có vô số ánh mắt nhìn hắn.
Cao Quan quay đầu lại đi vào trong điện, đồng thời hắn cất tiếng nói:
- Bắt đầu xét duyệt, kẻ dám liên hợp ăn gian, trảm!
- Vâng!
Chuy Viễn lĩnh mệnh, phất tay bảo nhân viên mang một danh sách tới.
Thành tích của tất cả người khảo hạch nằm trong tay Chuy Viễn, hai gã phụ tá cùng nhau giám thị, cũng có thể ba người cùng giám thị. Phòng ngừa trong đó có kẻ hiệp trợ người khảo hạch ăn gian, đề phòng thập phần nghiêm mật.
Hơn một ngàn tên giám sát của Thiên đình đều bị soát người. Ba cửa ải ba tạp, người không cho phép đồng nghiệp soát người phải giao tất cả vật phẩm lên.
Lúc này thành tích khảo hạch cũng phát tới tay mọi người, ba trăm người căn cứ vào khu vực điều tra trong địa ngục tiến hành phân loại địa bàn, ba trăm nhân viên phía sau lại chia nhỏ ra, ba trăm người cuối cùng là xác nhận, còn lại một trăm người phụ trách xử lý thành tích vượt qua khu vực thăm dò, bởi vì có người trong khảo hạch không điều tra một khu vực, thậm chí còn chạy sang khu vực khác điều tra.
Lúc còn thời gian một ngày, hơn mười vạn đĩa ngọc đã có kết quả.
Ngày kế tiếp Tử Lộ nguyên soái Đằng Phi triệu tập rất nhiều cao thủ, hợp thành với đội ngũ Thiên đình lúc trước tạo thành mười vạn đội ngũ, lại cùng mấy ngàn người giám sát hữu bộ rời đi, đội ngũ nhiều như thế để bảo vệ mấy ngàn người này, bọn họ tiến hành thăm dò kết quả thực địa, do Chuy Viễn tự mình dẫn đội!
Tất cả người tham gia khảo hạch nhìn lên trời, nhìn đội ngũ bay lên trời.
- Ngưu huynh, xem ra bắt đầu kiểm tra thực địa, hiệu suất thật cao ah!
Hạ Hầu Long Thành cảm thán một tiếng, quay đầu lại lo lắng hỏi:
- Không biết thành tích của chúng ta thế nào?
Miêu Nghị lạnh nhạt nói:
- Mặc cho số phận!
Khi nói chuyện phát hiện Chiến Như Ý nghiêng đầu nhìn sang, ánh mắt chống lại hai người, Chiến Như Ý khinh bỉ hắn.
Miêu Nghị có thể nói vừa bực mình vừa buồn cười, rõ ràng là bại tướng dưới tay lão tử còn dám khinh bỉ lão tử, thế đạo này là gì, chơi quyền thế vui vậy sao?
Nói đi cũng nói lại, người ta có quyền thế bối cảnh không tầm thường, mình trong mắt Doanh gia chỉ là con kiến mà thôi.
- Thì ra là cá mè một lứa!
Lại nói với Miêu Nghị:
- Trả Lôi Đả Kiếm cho ta, nếu ta cao hứng có thể cân nhắc không truy cứu chuyện trước kia.
Trước mặt mọi người, người khác có thể không cho mình mặt mũi, mình không thể không cho mình mặt mũi, Miêu Nghị lạnh nhạt nói:
- Thật xấu hổ, ném rồi!
- Đúng! Ném rồi!
Hạ Hầu Long Thành phụ họa một tiếng, hắn nói xong liền cười to.
Chiến Như Ý xiết chặc nắm đấm, người bên nàng rất tức giận nhưng kéo áo của nàng, lại nhìn chằm chằm vào người đang đứng trên cao. Chiến Như Ý nhìn sang, nàng không dám chọc Cao Quan mặt lạnh, đó là chó dữ của Thiên Đế, chuyên môn thả ra cắn người, chuyên trị các đệ tử quyền quý không phục, chỉ có thể áp chế lửa giận trong lòng, chỉ vào mũi Miêu Nghị và nói lời hung ác:
- Chớ đắc ý, ta sớm muộn gì cũng tính sổ với ngươi.
Dứt lời quay người rời đi.
- Không tiễn!
Miêu Nghị nhàn nhạt nói một tiếng.
Ai ngờ một tiếng này gây ra chuyện xấu, Chiến Như Ý quay người nhìn sang Miêu Nghị, nói rõ không muốn lùi bước trước Miêu Nghị, tránh người không biết tình hình cho rằng nàng sợ Miêu Nghị:
- Nghỉ ngơi tại đây!
Đám người đi theo sững sờ, thấy nàng cố ý như thế, lập tức có người chấp tay với đám người xem náo nhiệt.
- Thật xấu hổ, phiền toái chư vị tránh đường.
Thái độ xem như khách khí, không có ác liệt như Hạ Hầu Long Thành, người xem náo nhiệt không trêu vào, người ta đã nhìn trúng chỗ này thì cứ nhường thôi.
Vì vậy đám người Chiến Như Ý ngồi bên cạnh đám Miêu Nghị, Miêu Nghị chậm rãi ngồi xuống, mấu chốt là Hạ Hầu Long Thành không có tư cách đuổi Chiến Như Ý đi.
Hắn đắc tội với quá nhiều người, Miêu Nghị hối hận lúc trước không nghe Vân Tri Thu khuyên bảo, chuyện tới mức này đành phải đi một bước nhìn một bước, khoanh chân nhắm mắt, không quan tâm chung quanh.
Chẳng những Miêu Nghị, tất cả người tham gia khảo hạch ở đây, mặc kệ trước kia có thân phận và bối cảnh gì, hiện tại mọi người đều ngang hàng với nhau, đều phải bạo lộ dưới thiên uy, tùy thời tiếp nhận thủ trướng chung quanh giám thị.
Vào lúc tòng long lệnh tuyên bố khảo hạch chấm dứt, hạn định tất cả người tham gia khảo hạch phải trở về trong ba tháng, người quá hạn không về sẽ xem như người không có thành tích, nếu chờ tới lúc mọi người rời khỏi Luyện Ngục chi địa còn không trở lại, vậy thì cả đời đừng rời đi, vĩnh viễn lưu tại địa ngục đi!
Trên tinh cầu hoang vu, Đằng Phi đứng chắp tay nhìn tinh không, nói:
- Sắp chấm dứt, nên trở về cũng trở về, không được về sợ đã vĩnh viễn không trở về. Bên ngươi có công tác thông kê bao nhiêu người trở về chưa?
Ánh mắt Cao Quan nhìn sang tinh không.
- Chừng ba mươi vạn, không đến bốn mươi vạn.
Đằng Phi than thở, nói:
- Nói cách khác đã có hơn một trăm năm mươi vạn người chôn thây trong Luyện Ngục chi địa, một khi tin tức truyền đi sẽ dao động nhân tâm.
Cao Quan lạnh lùng nói:
- Bệ hạ có chỉ, nếu như chiến tổn quá cao, nghiêm cấm công khai chiến tổn ra ngoài, một khi phát hiện, mặc kệ là người nào cũng nghiêm trị không tha.
Đằng Phi:
- Nhiều ánh mắt đang nhìn như thế, dấu diếm được sao? Trừ phi giết sạch tất cả mọi người! Cao Quan, đại quân Thiên trôi qua nhiều năm như thế, đã có quá nhiều người hao tổn trong đây, cần gì phải mang nhân mạng lấp vào nơi này chứ? Ta vẫn câu nói kia, thiên hạ đại thế đang nằm trong tay chúng ta, chỉ cần chúng ta không loạn, đám phản tặc này không có khả năng xoay người, ngươi là cận thần bên cạnh bệ hạ, nên khuyên nhũ bệ hạ đi.
Cao Quan nói:
- Bên cạnh giường, há cho phép người khác ngủ ngáy?
Một câu nói toạc tâm tư đế vương, Đằng Phi nghẹn lời, hắn thở dài không nói, có dây dưa việc này cũng không dụng. Trong mắt của vị kia, chỉ cần có thứ gì uy hiếp sự thống trị của hắn đều biến thành hung thú và dòng nước lũ, thiên ý đã định!
Một giờ sau. Đằng Phi quát lớn:
- Thời gian đã tới!
Cao Quan phất tay hất áo choàng màu đen lên, trên áo bào có thiêu ngũ trảo du long, du long đủ màu sắc rung động, ẩn ẩn phát ra tiếng long ngâm nhanh chóng bay tới, nó nghiêng đầu va chạm với Cao Quan, vào lúc va chạm liền hóa thành hào quang, ngưng tụ thành lệnh bài nằm trong tay Cao Quan, Cao Quan lật tay thu lại, nói:
- Chấm dứt, thu binh!
Đằng Phi quay đầu lại quát:
- Truyền lệnh xuống, thu binh!
- Vâng!
Đám tướng lãnh phía sau ứng tiếng.
Không chờ bao lâu, mấy chục vạn đại quân bắt đầu thu đội.
Cao Quan không hề phụng bồi, hắn quay người đi về phía giám sát bộ, cũng bay tới tinh cầu tập hợp người tham gia khảo hạch.
Từ trên trời giáng xuống, đáp xuống đỉnh núi bên ngoài cung điện, quay đầu nhìn xuống đám người đông đảo, dưới cũng có vô số ánh mắt nhìn hắn.
Cao Quan quay đầu lại đi vào trong điện, đồng thời hắn cất tiếng nói:
- Bắt đầu xét duyệt, kẻ dám liên hợp ăn gian, trảm!
- Vâng!
Chuy Viễn lĩnh mệnh, phất tay bảo nhân viên mang một danh sách tới.
Thành tích của tất cả người khảo hạch nằm trong tay Chuy Viễn, hai gã phụ tá cùng nhau giám thị, cũng có thể ba người cùng giám thị. Phòng ngừa trong đó có kẻ hiệp trợ người khảo hạch ăn gian, đề phòng thập phần nghiêm mật.
Hơn một ngàn tên giám sát của Thiên đình đều bị soát người. Ba cửa ải ba tạp, người không cho phép đồng nghiệp soát người phải giao tất cả vật phẩm lên.
Lúc này thành tích khảo hạch cũng phát tới tay mọi người, ba trăm người căn cứ vào khu vực điều tra trong địa ngục tiến hành phân loại địa bàn, ba trăm nhân viên phía sau lại chia nhỏ ra, ba trăm người cuối cùng là xác nhận, còn lại một trăm người phụ trách xử lý thành tích vượt qua khu vực thăm dò, bởi vì có người trong khảo hạch không điều tra một khu vực, thậm chí còn chạy sang khu vực khác điều tra.
Lúc còn thời gian một ngày, hơn mười vạn đĩa ngọc đã có kết quả.
Ngày kế tiếp Tử Lộ nguyên soái Đằng Phi triệu tập rất nhiều cao thủ, hợp thành với đội ngũ Thiên đình lúc trước tạo thành mười vạn đội ngũ, lại cùng mấy ngàn người giám sát hữu bộ rời đi, đội ngũ nhiều như thế để bảo vệ mấy ngàn người này, bọn họ tiến hành thăm dò kết quả thực địa, do Chuy Viễn tự mình dẫn đội!
Tất cả người tham gia khảo hạch nhìn lên trời, nhìn đội ngũ bay lên trời.
- Ngưu huynh, xem ra bắt đầu kiểm tra thực địa, hiệu suất thật cao ah!
Hạ Hầu Long Thành cảm thán một tiếng, quay đầu lại lo lắng hỏi:
- Không biết thành tích của chúng ta thế nào?
Miêu Nghị lạnh nhạt nói:
- Mặc cho số phận!
Khi nói chuyện phát hiện Chiến Như Ý nghiêng đầu nhìn sang, ánh mắt chống lại hai người, Chiến Như Ý khinh bỉ hắn.
Miêu Nghị có thể nói vừa bực mình vừa buồn cười, rõ ràng là bại tướng dưới tay lão tử còn dám khinh bỉ lão tử, thế đạo này là gì, chơi quyền thế vui vậy sao?
Nói đi cũng nói lại, người ta có quyền thế bối cảnh không tầm thường, mình trong mắt Doanh gia chỉ là con kiến mà thôi.