Giống như lúc trước Hùng Khiếu và Miêu Nghị xảy ra tranh chấp, Dương Khánh đã thiên vị y vậy.
Mới vừa bị gõ đầu, nếu như còn dám phách lối xuất thủ, Hùng Khiếu sợ Dương Khánh sẽ có thành kiến với mình.
Một khi chọc cho Dương Khánh động lòng với Hùng Khiếu, nói thật ra y rất sợ, tự biết đến lúc đó chỉ sợ bị Dương Khánh chơi chết thế nào cũng không biết, Chương Đức Thành là vết xe đổ trước.
Vì ba tên hàng tốt làm mình lo lắng đề phòng là không cần thiết.
Sau khi khoát tay lệnh cho Trường Phong động chủ trở về, Hùng Khiếu im lặng một hồi, dần dần hít sâu một hơi, lấy ra một miếng ngọc điệp viết chuyện này thành tấu biểu giao cho Đông Tuyết:
- Dùng linh thứu đưa tin, phát tới Thường Bình phủ.
Đông Tuyết ứng tiếng nhận lấy bước nhanh rời đi.
Mà Hùng Khiếu ngồi trở lại ghế, quay sang liếc nhìn Xuân Tuyết hơi cúi đầu, nhè nhẹ vỗ đùi mình.
Xuân Tuyết hội ý, ngoan ngoãn đi tới ngồi trên đùi y.
Hùng Khiếu ôm choàng ngang eo mềm mại của nàng, cảm nhận ôn hương nhuyễn ngọc trên tay, cất tiếng thở dài:
- Ta biết trong lòng nàng đang suy nghĩ gì, ta cũng vô cùng hy vọng giết chết tiểu tặc kia. Nhưng hôm nay tình thế vô cùng vi diệu, hãy tạm thời nhẫn nại, chỉ cần tìm được cơ hội thích hợp, nhất định ta sẽ lột da rút gân tiểu tặc kia để tiết mối hận trong lòng!
- Hết thảy nhờ sơn chủ làm chủ!
Xuân Tuyết ngoan ngoãn đáp, rúc vào trong ngực y, từ từ dâng lên ôn nhu của mình...
-----------
Thường Bình phủ, trong lương đình thủy tạ giữa hồ lung linh đẹp đẽ, phủ chủ hai phủ Dương Khánh đang thiết yến đãi khách.
Những người đang ngồi có trưởng lão Kiếm Ly tông Hồ Thốn Tâm, trưởng lão Ngọc Nữ tông Lữ Ngọc Hoa, trưởng lão Ngự Thú môn Trình Thắng Đường.
Ba môn phái này là ba môn phái lớn nhất cảnh nội Thìn lộ, phái nào cũng có thực lực phi phàm, mà ba vị trưởng lão trước mắt tu vi thảy đều đạt tới cảnh giới Hồng Liên, trong đó thực lực Kiếm Ly tông cường hãn nhất, chỉ riêng môn hạ đệ tử đã có hơn vạn người.
Ba vị khách quý được Dương Khánh phát hàm mời tới, mục đích không vì gì khác, chỉ vì dưới tay Dương Khánh còn thiếu khoảng tám trăm thành viên, cần lấy của ba môn phái này bổ sung.
Thật ra thì lúc đầu Dương Khánh vẫn còn làm sơn chủ Thiếu Thái sơn đã từng liên lạc qua ba môn phái này, thế nhưng người ta sợ rằng cây cao gió lớn, không dám tham dự loại chuyện như vậy, sợ chọc cho Thiên Ngoại Thiên để mắt tới, không thể không cẩn thận hành sự. Dương Khánh bị buộc bất đắc dĩ không thể không ký kết liên minh với Lam Ngọc môn, bị người chế trụ.
Hôm nay đã khác, Dương Khánh thân kiêm hai phủ, tay nắm đại quyền, trực tiếp bổ sung nhân mã dưới quyền không ai nói gì được, đây là quy tắc trò chơi cho phép.
Ba môn phái vì nghĩ cho môn hạ đệ tử mình, dĩ nhiên là hớn hở đáp ứng, ai nấy đều phái ra trưởng lão cấp Hồng Liên tới dự tiệc.
Thật ra thì không có người nào bằng lòng đưa môn hạ đệ tử đến cho người khác sai khiến, nhưng không có cách nào khác. Nguyện lực hương hỏa trong thiên hạ đều bị Lục Thánh nắm giữ, không tiến vào bên trong quy tắc trò chơi Lục Thánh định ra, sẽ không có cách nào chia một chén canh.
Thật ra trong lòng các môn phái biết rất rõ ràng vở diễn này của Lục Thánh, chỉ là dùng chuyện này không ngừng tiêu hao thực lực các môn các phái mà thôi. Các đạo nhân mã lấy được thành viên bổ sung lại vì ích lợi không ngừng chém giết cướp đoạt địa bàn, thành viên tiêu hao hết lại tìm các phái bổ sung, như vậy trở thành một vòng tuần hoàn tiêu hao tu sĩ trong thiên hạ. Rõ ràng là không muốn có người khiêu chiến đến địa vị Lục Thánh, tiếp tục để cho trò chơi quy tắc này chơi tiếp, mà người đạt ích lợi chân chính cuối cùng cũng là Lục Thánh.
Nhưng thật sự không có biện pháp, không có nguyện lực vậy không cách nào nhanh chóng nâng cao tu vi, nhiều môn hạ đệ tử như vậy cũng muốn thành người, dựa vào tầng lớp cao cấp trong sơn môn đè ép cũng không được. Đệ tử không có cơ hội ra mặt, còn ai nghe theo, cho nên các môn phái chỉ có thể giúp một tay tìm kiếm đường ra.
Dĩ nhiên, làm như vậy đối với các môn phái cũng không phải là không có ích lợi, môn phái vất vả nuôi dưỡng đệ tử, các đệ tử cũng phải có hồi báo, tỷ như nộp số Nguyện Lực Châu thu được hàng năm lên cho sư môn.
Như vậy môn hạ đệ tử cũng vui vẻ, cao tầng bên trong môn phái cũng hài lòng.
Nếu môn hạ đệ tử nở mày nở mặt, cũng giống như che chở cho sư môn. Tỷ như Kiếm Ly cung có đệ tử làm tới điện chủ điện nào đó, Ngọc Nữ tông cùng Ngự Thú môn cũng có đệ tử làm tới phủ chủ.
Nhưng Dương Khánh có vết xe đổ trước của Lam Ngọc Môn, sẽ không đặt hết tất cả trứng vào một giỏ, cho nên đồng thời mời ba môn phái đến.
Bảo ba môn phái chia tám trăm người, trong lòng ba vị trưởng lão có hơi không thích, đều muốn nuốt một mình, nhưng cũng không dám làm gì Dương Khánh. Sau lưng người ta có chỗ dựa lớn là Lục Thánh, dù ba người có tu vi cảnh giới Hồng Liên vẫn phải ngồi bên dưới Dương Khánh, nhẫn nại nói chuyện với y, không nói cũng phải nở một nụ cười bồi, không dám không nể mặt, đây chính là địa vị.
Thanh Mai cùng Thanh Cúc sau lưng Dương Khánh không ngừng rót rượu cho ba người.
Cuối cùng các bên xác định, Kiếm Ly cung ra ba trăm người, Ngọc Nữ tông và Ngự Thú môn mỗi bên hai trăm năm mươi người.
Ba đại môn phái ký Như Luật Lệnh với Dương Khánh, bảo đảm cung cấp người cho Dương Khánh không có vấn đề gì, nếu như có vấn đề sẽ truy cứu trách nhiệm ba đại môn phái.
Sau khi chủ khách tận hứng, Dương Khánh đích thân đưa ba vị trưởng lão ra khỏi lương đình, đứng trên cầu phao chắp tay cáo từ, đưa mắt nhìn ba vị trưởng lão ngự không cấp tốc phi hành đi.
Vừa đưa tiễn trưởng lão ba đại môn phái rời đi, trên không chợt có một con linh thứu bay tới, đáp xuống lan can bên hồ gáy lên vài tiếng.
Thanh Cúc tiến lên lấy ngọc điệp bên trong ống đồng xem qua, sắc mặt có vẻ kỳ quái chuyển giao ngọc điệp cho Dương Khánh:
- Là Hùng sơn chủ tấu báo.
- Hùng Khiếu ư?
Ánh mắt Dương Khánh hơi ngưng trọng, nhận ngọc điệp tra xét còn tưởng là chuyện gì, thì ra là hai người lại náo loạn lên, hừ lạnh một tiếng:
- Chỉ sợ Hùng Khiếu tố cáo không sai, mười phần có hết chín chính là tiểu tử kia làm chuyện tốt. Thật đúng là kẻ không chịu thua thiệt, Hùng Khiếu phái thủ hạ che mặt xử hắn một lần, bây giờ hắn cũng phái người che mặt hồi báo một lần.
Dứt lời thuận tay đưa ngọc điệp cho Thanh Mai xem. Có một số việc nhất định phải để cho hai thị nữ biết được, gặp lúc y không có ở đây, hai người cũng có thể hiểu rõ trong lòng thuận tiện ứng đối một ít chuyện.
Cho nên nói loại thị nữ thiếp thân này cũng không phải là bình hoa trang trí làm việc vặt, mà là tâm phúc trong tâm phúc.
Sau khi xem qua Thanh Mai lắc đầu nói:
- Hùng Khiếu cũng chỉ có lời tố cáo một phía, cũng không bất kỳ chứng cớ nào chứng minh là Miêu Nghị làm, như vậy chúng ta nên xử trí như thế nào?
Mới vừa bị gõ đầu, nếu như còn dám phách lối xuất thủ, Hùng Khiếu sợ Dương Khánh sẽ có thành kiến với mình.
Một khi chọc cho Dương Khánh động lòng với Hùng Khiếu, nói thật ra y rất sợ, tự biết đến lúc đó chỉ sợ bị Dương Khánh chơi chết thế nào cũng không biết, Chương Đức Thành là vết xe đổ trước.
Vì ba tên hàng tốt làm mình lo lắng đề phòng là không cần thiết.
Sau khi khoát tay lệnh cho Trường Phong động chủ trở về, Hùng Khiếu im lặng một hồi, dần dần hít sâu một hơi, lấy ra một miếng ngọc điệp viết chuyện này thành tấu biểu giao cho Đông Tuyết:
- Dùng linh thứu đưa tin, phát tới Thường Bình phủ.
Đông Tuyết ứng tiếng nhận lấy bước nhanh rời đi.
Mà Hùng Khiếu ngồi trở lại ghế, quay sang liếc nhìn Xuân Tuyết hơi cúi đầu, nhè nhẹ vỗ đùi mình.
Xuân Tuyết hội ý, ngoan ngoãn đi tới ngồi trên đùi y.
Hùng Khiếu ôm choàng ngang eo mềm mại của nàng, cảm nhận ôn hương nhuyễn ngọc trên tay, cất tiếng thở dài:
- Ta biết trong lòng nàng đang suy nghĩ gì, ta cũng vô cùng hy vọng giết chết tiểu tặc kia. Nhưng hôm nay tình thế vô cùng vi diệu, hãy tạm thời nhẫn nại, chỉ cần tìm được cơ hội thích hợp, nhất định ta sẽ lột da rút gân tiểu tặc kia để tiết mối hận trong lòng!
- Hết thảy nhờ sơn chủ làm chủ!
Xuân Tuyết ngoan ngoãn đáp, rúc vào trong ngực y, từ từ dâng lên ôn nhu của mình...
-----------
Thường Bình phủ, trong lương đình thủy tạ giữa hồ lung linh đẹp đẽ, phủ chủ hai phủ Dương Khánh đang thiết yến đãi khách.
Những người đang ngồi có trưởng lão Kiếm Ly tông Hồ Thốn Tâm, trưởng lão Ngọc Nữ tông Lữ Ngọc Hoa, trưởng lão Ngự Thú môn Trình Thắng Đường.
Ba môn phái này là ba môn phái lớn nhất cảnh nội Thìn lộ, phái nào cũng có thực lực phi phàm, mà ba vị trưởng lão trước mắt tu vi thảy đều đạt tới cảnh giới Hồng Liên, trong đó thực lực Kiếm Ly tông cường hãn nhất, chỉ riêng môn hạ đệ tử đã có hơn vạn người.
Ba vị khách quý được Dương Khánh phát hàm mời tới, mục đích không vì gì khác, chỉ vì dưới tay Dương Khánh còn thiếu khoảng tám trăm thành viên, cần lấy của ba môn phái này bổ sung.
Thật ra thì lúc đầu Dương Khánh vẫn còn làm sơn chủ Thiếu Thái sơn đã từng liên lạc qua ba môn phái này, thế nhưng người ta sợ rằng cây cao gió lớn, không dám tham dự loại chuyện như vậy, sợ chọc cho Thiên Ngoại Thiên để mắt tới, không thể không cẩn thận hành sự. Dương Khánh bị buộc bất đắc dĩ không thể không ký kết liên minh với Lam Ngọc môn, bị người chế trụ.
Hôm nay đã khác, Dương Khánh thân kiêm hai phủ, tay nắm đại quyền, trực tiếp bổ sung nhân mã dưới quyền không ai nói gì được, đây là quy tắc trò chơi cho phép.
Ba môn phái vì nghĩ cho môn hạ đệ tử mình, dĩ nhiên là hớn hở đáp ứng, ai nấy đều phái ra trưởng lão cấp Hồng Liên tới dự tiệc.
Thật ra thì không có người nào bằng lòng đưa môn hạ đệ tử đến cho người khác sai khiến, nhưng không có cách nào khác. Nguyện lực hương hỏa trong thiên hạ đều bị Lục Thánh nắm giữ, không tiến vào bên trong quy tắc trò chơi Lục Thánh định ra, sẽ không có cách nào chia một chén canh.
Thật ra trong lòng các môn phái biết rất rõ ràng vở diễn này của Lục Thánh, chỉ là dùng chuyện này không ngừng tiêu hao thực lực các môn các phái mà thôi. Các đạo nhân mã lấy được thành viên bổ sung lại vì ích lợi không ngừng chém giết cướp đoạt địa bàn, thành viên tiêu hao hết lại tìm các phái bổ sung, như vậy trở thành một vòng tuần hoàn tiêu hao tu sĩ trong thiên hạ. Rõ ràng là không muốn có người khiêu chiến đến địa vị Lục Thánh, tiếp tục để cho trò chơi quy tắc này chơi tiếp, mà người đạt ích lợi chân chính cuối cùng cũng là Lục Thánh.
Nhưng thật sự không có biện pháp, không có nguyện lực vậy không cách nào nhanh chóng nâng cao tu vi, nhiều môn hạ đệ tử như vậy cũng muốn thành người, dựa vào tầng lớp cao cấp trong sơn môn đè ép cũng không được. Đệ tử không có cơ hội ra mặt, còn ai nghe theo, cho nên các môn phái chỉ có thể giúp một tay tìm kiếm đường ra.
Dĩ nhiên, làm như vậy đối với các môn phái cũng không phải là không có ích lợi, môn phái vất vả nuôi dưỡng đệ tử, các đệ tử cũng phải có hồi báo, tỷ như nộp số Nguyện Lực Châu thu được hàng năm lên cho sư môn.
Như vậy môn hạ đệ tử cũng vui vẻ, cao tầng bên trong môn phái cũng hài lòng.
Nếu môn hạ đệ tử nở mày nở mặt, cũng giống như che chở cho sư môn. Tỷ như Kiếm Ly cung có đệ tử làm tới điện chủ điện nào đó, Ngọc Nữ tông cùng Ngự Thú môn cũng có đệ tử làm tới phủ chủ.
Nhưng Dương Khánh có vết xe đổ trước của Lam Ngọc Môn, sẽ không đặt hết tất cả trứng vào một giỏ, cho nên đồng thời mời ba môn phái đến.
Bảo ba môn phái chia tám trăm người, trong lòng ba vị trưởng lão có hơi không thích, đều muốn nuốt một mình, nhưng cũng không dám làm gì Dương Khánh. Sau lưng người ta có chỗ dựa lớn là Lục Thánh, dù ba người có tu vi cảnh giới Hồng Liên vẫn phải ngồi bên dưới Dương Khánh, nhẫn nại nói chuyện với y, không nói cũng phải nở một nụ cười bồi, không dám không nể mặt, đây chính là địa vị.
Thanh Mai cùng Thanh Cúc sau lưng Dương Khánh không ngừng rót rượu cho ba người.
Cuối cùng các bên xác định, Kiếm Ly cung ra ba trăm người, Ngọc Nữ tông và Ngự Thú môn mỗi bên hai trăm năm mươi người.
Ba đại môn phái ký Như Luật Lệnh với Dương Khánh, bảo đảm cung cấp người cho Dương Khánh không có vấn đề gì, nếu như có vấn đề sẽ truy cứu trách nhiệm ba đại môn phái.
Sau khi chủ khách tận hứng, Dương Khánh đích thân đưa ba vị trưởng lão ra khỏi lương đình, đứng trên cầu phao chắp tay cáo từ, đưa mắt nhìn ba vị trưởng lão ngự không cấp tốc phi hành đi.
Vừa đưa tiễn trưởng lão ba đại môn phái rời đi, trên không chợt có một con linh thứu bay tới, đáp xuống lan can bên hồ gáy lên vài tiếng.
Thanh Cúc tiến lên lấy ngọc điệp bên trong ống đồng xem qua, sắc mặt có vẻ kỳ quái chuyển giao ngọc điệp cho Dương Khánh:
- Là Hùng sơn chủ tấu báo.
- Hùng Khiếu ư?
Ánh mắt Dương Khánh hơi ngưng trọng, nhận ngọc điệp tra xét còn tưởng là chuyện gì, thì ra là hai người lại náo loạn lên, hừ lạnh một tiếng:
- Chỉ sợ Hùng Khiếu tố cáo không sai, mười phần có hết chín chính là tiểu tử kia làm chuyện tốt. Thật đúng là kẻ không chịu thua thiệt, Hùng Khiếu phái thủ hạ che mặt xử hắn một lần, bây giờ hắn cũng phái người che mặt hồi báo một lần.
Dứt lời thuận tay đưa ngọc điệp cho Thanh Mai xem. Có một số việc nhất định phải để cho hai thị nữ biết được, gặp lúc y không có ở đây, hai người cũng có thể hiểu rõ trong lòng thuận tiện ứng đối một ít chuyện.
Cho nên nói loại thị nữ thiếp thân này cũng không phải là bình hoa trang trí làm việc vặt, mà là tâm phúc trong tâm phúc.
Sau khi xem qua Thanh Mai lắc đầu nói:
- Hùng Khiếu cũng chỉ có lời tố cáo một phía, cũng không bất kỳ chứng cớ nào chứng minh là Miêu Nghị làm, như vậy chúng ta nên xử trí như thế nào?