Hiện tại hắn động một cái la lôi câu nói ‘ lão tử đắc tội quyền quý cả triều ’.
Những lời này thật sự quá khí phách! Hạ Hầu Long Thành sờ cằm, hắn không thể không tán thưởng, làm vậy chính là không cho Doanh Thiên Vương mặt mũi.
Tên gia hỏa này có xúc động muốn cúng bái Miêu Nghị, Miêu Nghị có phong cách không giảng đạo lý phù hợp với hắn.
Gương mặt Chiến Như Ý lạnh lẽo, hôm nay nàng đã kiến thức được cái gì là chân trần không sợ đi giày.
Chủ động tới nơi này muốn tìm biện pháp vãn hồi mặt mũi với Miêu Nghị, ai ngờ gặp Miêu Nghị bất chấp giá nào. Người ta không nhìn bối cảnh của nàng, trực tiếp mạnh bạo thì nàng cũng không có cách khác, mấu chốt có động thủ thì nàng cũng không chiếm tiện nghi, làm không tốt còn tự rước lấy nhục.
Từ điểm này đã làm cho nàng nhìn rõ một việc, thì ra tất cả năng lực của nàng đều thành lập dựa vào bối cảnh Doanh gia, một khi có người không nhìn bối cảnh của nàng, nàng sẽ xấu hổ.
Ánh mắt Chiến Như Ý và Miêu Nghị đối lập nhau, Chiến Như Ý ẩn ẩn có xúc động về vấn đề mặt mũi, hào khí vô cùng khẩn trương.
Đinh Trạch Toàn Đinh đại thống lĩnh lật tay xuất một cái tinh linh, chuẩn bị liên hệ với Bích Nguyệt phu nhân.
Âm thanh anh anh vang lên, bỗng nhiên Miêu Nghị cầm Nghịch Lân Thương trong tay chỉ vaofD Đinh Trạch Toàn, hừ lạnh nói:
- Không sợ chết thì thử xem.
Nhìn cây thương chém giết mấy ngàn người tại Luyện Ngục chi địa, hắn cũng không xa lạ gì.
- Hắn muốn các ngươi nhận lỗi chuyện năm đó, các ngươi định như thế nào?
Chiến Như Ý quay đầu lại hỏi, nàng vẫn quyết định lui một bước, đù sao nơi này là phủ tổng trấn, Miêu Nghị có thể không giảng quy củ, nàng lại không thể xằng bậy, huống chi nàng không chiếm được tiện nghi, biết rõ có hại vẫn làm là kẻ ngu, khoản nợ này nàng chuẩn bị trở về kéo mấy cao thủ tới trả thù Miêu Nghị, không phải chỉ cứng rắn với Miêu Nghị.
Nghe xong lời này, mấy đại thống lĩnh biết rõ thái độ của Chiến Như Ý, cũng biết động thủ Chiến Như Ý không thể ngăn Miêu Nghị, lúc ở Luyện Ngục chi địa Chiến Như Ý suýt chết trong tay Miêu Nghị đấy.
- Ngưu đại thống lĩnh, thực xin lỗi!
Đinh Trạch Toàn bị đầu thương chỉ vào người, hắn thu tinh linh sau đó chắp tay nhận lỗi.
- Thực xin lỗi, năm đó là ta sai.
- Thực xin lỗi!
Đám người cúi đầu nhận lỗi, Nghiêm Tố bị đánh cũng phải nhận lỗi, tư vị đó nàng hiểu rõ ràng.
Miêu Nghị chậm rãi chờ bọn họ xin lỗi xong mới lên tiếng:
- Năm đó Ngưu mỗ thừa nhận nhục nhã quá lớn, làm gì có việc một câu xin lỗi qua loa là xong việc, chư vị không xuất ra chút thành ý nào, các ngươi muốn đùa giỡn lão tử?
Chính là sự thật, kẻ đần cũng nhìn ra một đám gia hỏa này xin lỗi không có thành ý, hoàn toàn là bị buộc bất đắc dĩ thuận miệng qua loa mà thôi, dáng vẻ làm gì có chút ý xin lỗi nào.
Nói đi cũng nói lại, muốn bọn chúng thật tình xin lỗi là chuyện không thể nào.
Đám người Diêu Hưng cũng bị lời của Miêu Nghị ép buộc, lại sượng mặt không trả lời.
Chiến Như Ý trầm giọng nói:
- Ngưu Hữu Đức, ngươi nói thẳng đi, rốt cuộc ngươi muốn cái gì?
- Đơn giản!
Miêu Nghị quát, hắn chỉ vào đám người trước mặt.
- Lúc trước bọn chúng muốn giết ta, ta vẫn còn sống, hiện tại ta cũng muốn mạng của bọn chúng, xem bọn chúng có giữ được hay không, có qua có lại, hợp lý!
WOW!
Hạ Hầu Long Thành lập tưc lui ra phái sau, đây không phải muốn giết cho bằng được sao?
Chiến Như Ý cắn răng nói:
- Nói cách khác, không có thương lượng đúng không
Nếu thật sự phải liều mạng, nàng cũng chỉ phụng bồi.
Ai ngờ Miêu Nghị lại nố:
- Dễ nói, Chiến mỹ nhân đã mở miệng, ta cũng cho ngươi chút mặt mũi, cũng đừng lấy xin lỗi không có thành ý ra gạt người, ta cũng không làm họ bọn họ, trả tiền hay mất mạng, chọn đi.
Chiến mỹ nhân? Hạ Hầu Long Thành cười vui vẻ, Ngưu huynh học ta sao?
Kỳ thật hắn xưng hô như vậy là chiếm tiện nghi của Chiến Như Ý, ‘ Chiến mỹ nhân ’ nên hiểu thế nào? Dù sao phương thức so sánh của hắn hơi dâm tà.
Đương nhiên, hắn càng vui vẻ khi Miêu Nghị dùng phương thức này vơ vét tài sản.
Đây là xảo trá vơ vét tài sản, Chiến Như Ý hận nghiến răng, mỉa mai nói:
- Ngươi muốn bao nhiêu tiền?
Miêu Nghị:
- Có thể xuất ra bao nhiêu phải xem thành ý của bọn chúng.
Chiến Như Ý quay đầu lại truyền âm với bảy đại thống lĩnh:
- Hảo hán không ăn thiệt thòi trước mắt, ta sẽ tìm cách vãn hồi thể diện cho các ngươi.
Tang Như Nguyệt cầm mấy nhẫn trữ vật, nói:
- Ta có một trăm vạn viên Tiên Nguyên đan.
Miêu Nghị cười lạnh nói:
- Thì ra giá trị cái mạng của ngươi chỉ đáng một trăm vạn viên Tiên Nguyên đan, quá tốt, Chiến mỹ nhân, ta cho ngươi hai trăm vạn viên Tiên Nguyên đan, ta mua mạng của nàng.
Dứt lời hắn xuất một cái nhẫn trữ vật.
Chiến Như Ý nói:
- Ngươi nói thẳng đi, ngươi muốn bao nhiêu?
Miêu Nghị không khách khí, hắn giơ hai ngón tay lên.
- Mỗi người hai ngàn vạn viên Tiên Nguyên đan.
WOW!
Hạ Hầu Long Thành tắc luỡi, bảy người là một vạn bốn ngàn vạn viên Tiên Nguyên đan, đầy đủ giúp một tu sĩ Kim Liên thất phẩm tăng lên Kim Liên bát phẩm.
Bảy người nghe xong con số liền khiếp sợ, thiên nhai đại thống lĩnh có chất béo rất lớn nhưng không có khả năng độc chiếm òoàn bộ.
Nói như vậy nếu hối đoái chất béo của đại thống lĩnh thiên nhai hàng năm thành Tiên Nguyên đan, trong thiên nhai các nơi có mười vạn cửa hàng, có cửa hàng lớn và nhỏ, có thể kiếm tiền, cũng có kinh doanh thua lỗ. Không phải mỗi cửa hàng đều có hiếu kính phong phú, huống chi đại đa số đều là cửa hàng loại nhỏ, mà những cửa hàng kia không chỉ hiếu kính một mình đại thống lĩnh, còn phải hiếu kính cho đám binh tôm tướng cua, chỉ cho đại thống lĩnh nhiều hơn một chút mà thôi.
Bình quân tính toán thành Tiên Nguyên đan, mỗi cửa hàng chỉ xuất ra một trăm viên mà thôi, hối đoái thành hồng tinh thì mỗi cửa hàng chỉ đưa ra trăm vạn hồng tinh, hàng năm đều phải cho, đối với đại đa số tu sĩ mà nói đây là con số không nhỏ.
Nói cách khác một đại thống lĩnh thiên nhai một năm kiếm được chất béo ngàn vạn viên Tiên Nguyên đan. Nhưng đại thống lĩnh có thể độc chiếm sao? Tổng trấn đại nhân cấp trên là bài trì sao. Chẳng lẽ trông coi mấy cái thiên nhai không có chút chỗ tốt nào? Tổng trấn đại nhân người ta cũng phải hiếu kính cấp trên. Người cả phủ tống trấn từ trên xuống dưới bài trí sao? Ví dụ như nhị tổng quản Lan Hương, ngươi không chuẩn bị sao?
Hiếu kính tổng trấn đại nhân và hạ nhân phủ tổng trấn cũng tiêu hao ba bốn thành.
Những lời này thật sự quá khí phách! Hạ Hầu Long Thành sờ cằm, hắn không thể không tán thưởng, làm vậy chính là không cho Doanh Thiên Vương mặt mũi.
Tên gia hỏa này có xúc động muốn cúng bái Miêu Nghị, Miêu Nghị có phong cách không giảng đạo lý phù hợp với hắn.
Gương mặt Chiến Như Ý lạnh lẽo, hôm nay nàng đã kiến thức được cái gì là chân trần không sợ đi giày.
Chủ động tới nơi này muốn tìm biện pháp vãn hồi mặt mũi với Miêu Nghị, ai ngờ gặp Miêu Nghị bất chấp giá nào. Người ta không nhìn bối cảnh của nàng, trực tiếp mạnh bạo thì nàng cũng không có cách khác, mấu chốt có động thủ thì nàng cũng không chiếm tiện nghi, làm không tốt còn tự rước lấy nhục.
Từ điểm này đã làm cho nàng nhìn rõ một việc, thì ra tất cả năng lực của nàng đều thành lập dựa vào bối cảnh Doanh gia, một khi có người không nhìn bối cảnh của nàng, nàng sẽ xấu hổ.
Ánh mắt Chiến Như Ý và Miêu Nghị đối lập nhau, Chiến Như Ý ẩn ẩn có xúc động về vấn đề mặt mũi, hào khí vô cùng khẩn trương.
Đinh Trạch Toàn Đinh đại thống lĩnh lật tay xuất một cái tinh linh, chuẩn bị liên hệ với Bích Nguyệt phu nhân.
Âm thanh anh anh vang lên, bỗng nhiên Miêu Nghị cầm Nghịch Lân Thương trong tay chỉ vaofD Đinh Trạch Toàn, hừ lạnh nói:
- Không sợ chết thì thử xem.
Nhìn cây thương chém giết mấy ngàn người tại Luyện Ngục chi địa, hắn cũng không xa lạ gì.
- Hắn muốn các ngươi nhận lỗi chuyện năm đó, các ngươi định như thế nào?
Chiến Như Ý quay đầu lại hỏi, nàng vẫn quyết định lui một bước, đù sao nơi này là phủ tổng trấn, Miêu Nghị có thể không giảng quy củ, nàng lại không thể xằng bậy, huống chi nàng không chiếm được tiện nghi, biết rõ có hại vẫn làm là kẻ ngu, khoản nợ này nàng chuẩn bị trở về kéo mấy cao thủ tới trả thù Miêu Nghị, không phải chỉ cứng rắn với Miêu Nghị.
Nghe xong lời này, mấy đại thống lĩnh biết rõ thái độ của Chiến Như Ý, cũng biết động thủ Chiến Như Ý không thể ngăn Miêu Nghị, lúc ở Luyện Ngục chi địa Chiến Như Ý suýt chết trong tay Miêu Nghị đấy.
- Ngưu đại thống lĩnh, thực xin lỗi!
Đinh Trạch Toàn bị đầu thương chỉ vào người, hắn thu tinh linh sau đó chắp tay nhận lỗi.
- Thực xin lỗi, năm đó là ta sai.
- Thực xin lỗi!
Đám người cúi đầu nhận lỗi, Nghiêm Tố bị đánh cũng phải nhận lỗi, tư vị đó nàng hiểu rõ ràng.
Miêu Nghị chậm rãi chờ bọn họ xin lỗi xong mới lên tiếng:
- Năm đó Ngưu mỗ thừa nhận nhục nhã quá lớn, làm gì có việc một câu xin lỗi qua loa là xong việc, chư vị không xuất ra chút thành ý nào, các ngươi muốn đùa giỡn lão tử?
Chính là sự thật, kẻ đần cũng nhìn ra một đám gia hỏa này xin lỗi không có thành ý, hoàn toàn là bị buộc bất đắc dĩ thuận miệng qua loa mà thôi, dáng vẻ làm gì có chút ý xin lỗi nào.
Nói đi cũng nói lại, muốn bọn chúng thật tình xin lỗi là chuyện không thể nào.
Đám người Diêu Hưng cũng bị lời của Miêu Nghị ép buộc, lại sượng mặt không trả lời.
Chiến Như Ý trầm giọng nói:
- Ngưu Hữu Đức, ngươi nói thẳng đi, rốt cuộc ngươi muốn cái gì?
- Đơn giản!
Miêu Nghị quát, hắn chỉ vào đám người trước mặt.
- Lúc trước bọn chúng muốn giết ta, ta vẫn còn sống, hiện tại ta cũng muốn mạng của bọn chúng, xem bọn chúng có giữ được hay không, có qua có lại, hợp lý!
WOW!
Hạ Hầu Long Thành lập tưc lui ra phái sau, đây không phải muốn giết cho bằng được sao?
Chiến Như Ý cắn răng nói:
- Nói cách khác, không có thương lượng đúng không
Nếu thật sự phải liều mạng, nàng cũng chỉ phụng bồi.
Ai ngờ Miêu Nghị lại nố:
- Dễ nói, Chiến mỹ nhân đã mở miệng, ta cũng cho ngươi chút mặt mũi, cũng đừng lấy xin lỗi không có thành ý ra gạt người, ta cũng không làm họ bọn họ, trả tiền hay mất mạng, chọn đi.
Chiến mỹ nhân? Hạ Hầu Long Thành cười vui vẻ, Ngưu huynh học ta sao?
Kỳ thật hắn xưng hô như vậy là chiếm tiện nghi của Chiến Như Ý, ‘ Chiến mỹ nhân ’ nên hiểu thế nào? Dù sao phương thức so sánh của hắn hơi dâm tà.
Đương nhiên, hắn càng vui vẻ khi Miêu Nghị dùng phương thức này vơ vét tài sản.
Đây là xảo trá vơ vét tài sản, Chiến Như Ý hận nghiến răng, mỉa mai nói:
- Ngươi muốn bao nhiêu tiền?
Miêu Nghị:
- Có thể xuất ra bao nhiêu phải xem thành ý của bọn chúng.
Chiến Như Ý quay đầu lại truyền âm với bảy đại thống lĩnh:
- Hảo hán không ăn thiệt thòi trước mắt, ta sẽ tìm cách vãn hồi thể diện cho các ngươi.
Tang Như Nguyệt cầm mấy nhẫn trữ vật, nói:
- Ta có một trăm vạn viên Tiên Nguyên đan.
Miêu Nghị cười lạnh nói:
- Thì ra giá trị cái mạng của ngươi chỉ đáng một trăm vạn viên Tiên Nguyên đan, quá tốt, Chiến mỹ nhân, ta cho ngươi hai trăm vạn viên Tiên Nguyên đan, ta mua mạng của nàng.
Dứt lời hắn xuất một cái nhẫn trữ vật.
Chiến Như Ý nói:
- Ngươi nói thẳng đi, ngươi muốn bao nhiêu?
Miêu Nghị không khách khí, hắn giơ hai ngón tay lên.
- Mỗi người hai ngàn vạn viên Tiên Nguyên đan.
WOW!
Hạ Hầu Long Thành tắc luỡi, bảy người là một vạn bốn ngàn vạn viên Tiên Nguyên đan, đầy đủ giúp một tu sĩ Kim Liên thất phẩm tăng lên Kim Liên bát phẩm.
Bảy người nghe xong con số liền khiếp sợ, thiên nhai đại thống lĩnh có chất béo rất lớn nhưng không có khả năng độc chiếm òoàn bộ.
Nói như vậy nếu hối đoái chất béo của đại thống lĩnh thiên nhai hàng năm thành Tiên Nguyên đan, trong thiên nhai các nơi có mười vạn cửa hàng, có cửa hàng lớn và nhỏ, có thể kiếm tiền, cũng có kinh doanh thua lỗ. Không phải mỗi cửa hàng đều có hiếu kính phong phú, huống chi đại đa số đều là cửa hàng loại nhỏ, mà những cửa hàng kia không chỉ hiếu kính một mình đại thống lĩnh, còn phải hiếu kính cho đám binh tôm tướng cua, chỉ cho đại thống lĩnh nhiều hơn một chút mà thôi.
Bình quân tính toán thành Tiên Nguyên đan, mỗi cửa hàng chỉ xuất ra một trăm viên mà thôi, hối đoái thành hồng tinh thì mỗi cửa hàng chỉ đưa ra trăm vạn hồng tinh, hàng năm đều phải cho, đối với đại đa số tu sĩ mà nói đây là con số không nhỏ.
Nói cách khác một đại thống lĩnh thiên nhai một năm kiếm được chất béo ngàn vạn viên Tiên Nguyên đan. Nhưng đại thống lĩnh có thể độc chiếm sao? Tổng trấn đại nhân cấp trên là bài trì sao. Chẳng lẽ trông coi mấy cái thiên nhai không có chút chỗ tốt nào? Tổng trấn đại nhân người ta cũng phải hiếu kính cấp trên. Người cả phủ tống trấn từ trên xuống dưới bài trí sao? Ví dụ như nhị tổng quản Lan Hương, ngươi không chuẩn bị sao?
Hiếu kính tổng trấn đại nhân và hạ nhân phủ tổng trấn cũng tiêu hao ba bốn thành.