Phủ chủ tới địa bàn mình tự nhiên phải bồi tiếp, Miêu Nghị cười khan nói:
- Điều kiện đơn sơ, để cho phủ chủ chê cười.
Dương Khánh thuận miệng hỏi:
- Tại sao còn chưa xây dựng lại?
Miêu Nghị đáp:
- Đông Lai động bị người tàn phá thành như vậy, thuộc hạ rút kinh nghiệm xương máu, nuôi thêm một ít nhân mã phòng ngự, cho nên hết sức bận rộn khẩn trương…
Ánh mắt của hắn nhìn về phía Dương Khánh tràn đầy mong đợi, lần trước ta cứu con gái ngươi ngươi chưa thưởng ta, lần này ta lại cản một kiếp cho con gái ngươi, còn bắc sẵn thang cho ngươi hạ đài, phải chăng là nên thưởng cho ta chút gì…
Bận rộn khẩn trương… Ngươi xác nhận ngươi là bận rộn khẩn trương mà không phải những nguyên nhân khác?
Tần Vi Vi cắn môi nhìn nhìn, thầm nhủ trong lòng, phát hiện tên này thật sự không biết xấu hổ, lừa sơn chủ lại lừa gạt phủ chủ, gan chó tày trời…
Dương Khánh không ngốc, liếc Miêu đại động chủ một cái, biết lời lẽ giọng điệu của hắn như vậy là ý muốn gì.
Lại liếc mắt sáu nhẫn trữ vật trên tay Miêu Nghị, còn dám than nghèo với ta sao?! Y quay đầu lại, làm như không hiểu gì cả.
Miêu Nghị không biết nói gì đành lủi thủi theo sau, thầm rủa trong lòng, lại không tiện mở miệng đòi.
Điều kiện đơn sơ, hơn hai ngàn nhân mã tản ra bốn phía, tự tìm địa phương nghỉ chân.
Yêu Nhược Tiên trong một sơn động trợn trắng mắt, không muốn gặp bất cứ ai bèn lắc mình ẩn sâu vào trong rừng núi.
Trước mắt chỗ tốt nhất nơi đây chính là nhà gỗ của Miêu Nghị, bọn Dương Khánh cũng chỉ có thể khuất tất ở tạm.
Vào trong nhà gỗ, bên trong cũng không tới nỗi đơn sơ như bề ngoài, tuy chim sẻ nhỏ nhưng vẫn đầy đủ ngũ tạng, bình thường cũng là địa phương chứa bộ thuộc Đông Lai động nghị sự, hiện tại chứa Dương Khánh và các lộ sơn chủ cũng không thành vấn đề.
Dương Khánh vừa vào nhà gỗ lập tức chiếm ghế của Miêu đại động chủ, các sơn chủ khác tự động chia nhóm hai bên đứng ngay ngắn.
Phủ chủ không ban thưởng, Miêu Nghị cũng không tiện giải đãi phủ chủ, dù sao đã tới địa bàn của mình, quay đầu lại nhìn Nguyên Phương kêu một tiếng:
- Chuẩn bị một mâm rượu thịt thức nhắm ngon!
Những người khác cũng không cần phải quan tâm, hơn hai ngàn nhân mã, hắn cũng không thể chiếu cố hết được, chỉ cần chiêu đãi phủ chủ và các lộ sơn chủ là được.
Nguyên Phương đang muốn lĩnh mệnh đi, ai ngờ Dương Khánh lạnh nhạt nói:
- Không cần, trước hết bắt đầu từ chuyện Trường Phong động, Hùng Khiếu!
- Có thuộc hạ!
Hùng Khiếu bước ra khỏi hàng ôm quyền.
Dương Khánh hỏi:
- Trường Phong động là ai tấn công?
Miêu Nghị cụp mắt xuống đứng bên cạnh làm như không biết chuyện gì xảy ra, không cần đoán cũng biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Quả nhiên, Hùng Khiếu chỉ về phía Miêu Nghị:
- Đông Lai động chủ Miêu Nghị gây nên!
Dương Khánh liếc về hướng Miêu Nghị:
- Bản tọa cho ngươi cơ hội tự giải thích.
Miêu Nghị bước ra khỏi hàng chắp tay, cương quyết thoái thác:
- Bẩm phủ chủ, Hùng Khiếu vẫn muốn đưa thuộc hạ vào chỗ chết, lời của y hoàn toàn không đáng tin. Trước khi đại quân phủ chủ đi tới, Hùng Khiếu đang dẫn người truy sát thuộc hạ. Không biết y có cấu kết với Lưu Cảnh Thiên hay không, hai bên lại muốn liên thủ vây công thuộc hạ.
Miêu đại động chủ quá mức tự cao, bằng vào chút nhân mã của hắn cũng đáng cho Hùng Khiếu cùng Lưu Cảnh Thiên vây công…
- Nói hươu nói vượn!
Hùng Khiếu nổi giận.
Dương Khánh nhàn nhạt lên tiếng nói:
- Chớ có lạc đề!
Miêu Nghị vu hãm không thành bèn nói:
- Chuyện của Trường Phong động không có bất cứ quan hệ gì với thuộc hạ, nếu không phải sơn chủ bản sơn tới tra xét, thuộc hạ còn không biết Trường Phong động lại xảy ra chuyện kinh người như vậy.
Hắn quay đầu lại nhìn về phía Hùng Khiếu:
- Cho dù là vu hãm người khác cũng phải đưa ra chứng cứ, xin hỏi Hùng sơn chủ có chứng cứ gì không?
Giọng điệu của hắn đã trở nên tâm bình khí hòa, làm như đang nói sự thật, nắm lẽ phải trong tay, không còn hô to ‘cẩu tặc có dám quyết một trận tử chiến’ như khi gặp Hùng Khiếu trước đó, thường thì kẻ chiếm phần hơn sẽ không nóng nảy, sẽ làm bộ bình thản. Dương Khánh cũng nói:
- Hùng Khiếu, nếu có chứng cớ cứ lấy ra đây, bản tọa sẽ xử lý công bình!
Hùng Khiếu đáp:
- Nhân mã tập kích Trường Phong động chỉ bắt đi ba người Viên Chính Côn, Lý Tín cùng Tôn Kiều Kiều, ai có thù oán với ba tên này, ai muốn đưa ba người bọn họ vào chỗ chết, câu trả lời đã hiện ra hết sức rõ ràng!
Dương Khánh nhìn về phía Miêu Nghị:
- Ngươi còn có lời gì để nói?
Dĩ nhiên là đánh chết Miêu Nghị cũng sẽ không thừa nhận, trừng mắt nhìn Hùng Khiếu, cười lạnh nói:
- Hùng sơn chủ không khỏi quá ỷ thế hiếp người rồi, vậy cũng là chứng cớ sao? Nếu như vậy cũng coi là chứng cớ, lúc trước Phạm Nhân Phương cùng Phương Tử Ngọc hạ sát thủ với ta cũng là động chủ dưới tay Hùng sơn chủ, có phải ta cũng có thể mang ra làm chứng cớ hay không?
Mọi người bên ngoài ai nấy tỏ vẻ chuyện không liên quan tới mình, đây là chuyện chó cắn chó thường hay thấy, không cần biết ai giết ai. Bất quá chỉ là một động chủ dám lớn tiếng dõng dạc, ung dung điềm tĩnh với một sơn chủ ngay trước mặt phủ chủ, chưa chắc không có nguyên nhân được phủ chủ dung túng.
Đổi lại là động chủ bình thường, ở trước mặt phủ chủ nào có tư cách nói chuyện.
Dương Khánh nhìn về phía Hùng Khiếu, chờ y lấy ra chứng cớ.
Hùng Khiếu trở nên bó tay, biết chuyện này không tốt, lúc này bèn nói sang chuyện khác cắn ngược lại:
- Chẳng lẽ trước đó người tập kích Thiếu Thái sơn ta, giết hai tên thị nữ thiếp thân của ta, ngươi dám nói không phải là ngươi?
Mọi người bên cạnh nghe vậy giật mình kinh hãi, bọn họ có nghe thấy chuyện của Trường Phong động, nhưng chuyện Thiếu Thái sơn gặp tập kích còn chưa kịp truyền ra, ai nấy đều kinh ngạc nhìn về phía Miêu Nghị. Chẳng lẽ tên này còn tấn công tới Thiếu Thái sơn, còn giết thị nữ thiếp thân Hùng Khiếu sao? Hắn có thực lực mạnh như vậy sao, Hùng Khiếu làm ăn kiểu gì vậy?
Ngay cả Tần Vi Vi cũng giật mình kinh hãi, ngạc nhiên nhìn về phía Miêu Nghị, chẳng lẽ tên này đã thật sự tấn công Thiếu Thái sơn!?
Miêu Nghị lộ vẻ hoang mang ngơ ngác, cau mày nói:
- Hùng sơn chủ, ngươi quả thật là càng ngày càng quá mức hoang đường, ngươi nói ta tấn công Thiếu Thái sơn ư? Quả thật là buồn cười, ta không hiểu ngươi đang nói cái gì.
Hắn lại nhìn Dương Khánh chắp tay nói:
- Phủ chủ, Hùng sơn chủ đang vu hãm thuộc hạ, chỉ bằng vào chút nhân mã dưới tay, làm sao thuộc hạ có thể đi tấn công Thiếu Thái sơn. Thật là đáng chết, xin phủ chủ trị tội Hùng Khiếu!
Hùng Khiếu nổi giận, chỉ chỉ tới:
- Tiểu tặc, ta tận mắt nhìn thấy, ngươi còn dám nói láo!
- Cẩu tặc!
Miêu Nghị cũng giậm chân, chỉ đối phương gầm thét:
- Hai phủ đều biết ngươi muốn đẩy ta vào chỗ chết, không nghĩ tới ngươi hoang đường tới mức này, lại vu hãm nhiều lần, chẳng lẽ khi dễ người trong thiên hạ dễ ức hiếp lắm sao? Không phải ngươi muốn giết ta sao, được, ta cho ngươi cơ hội, có dám đi ra ngoài quyết một trận tử chiến với ta không?!
Đối phương người đông thế mạnh hắn không thể thắng, nhưng dựa vào một thân pháp bảo nhất phẩm, đơn đấu vẫn còn có cơ hội.
- Điều kiện đơn sơ, để cho phủ chủ chê cười.
Dương Khánh thuận miệng hỏi:
- Tại sao còn chưa xây dựng lại?
Miêu Nghị đáp:
- Đông Lai động bị người tàn phá thành như vậy, thuộc hạ rút kinh nghiệm xương máu, nuôi thêm một ít nhân mã phòng ngự, cho nên hết sức bận rộn khẩn trương…
Ánh mắt của hắn nhìn về phía Dương Khánh tràn đầy mong đợi, lần trước ta cứu con gái ngươi ngươi chưa thưởng ta, lần này ta lại cản một kiếp cho con gái ngươi, còn bắc sẵn thang cho ngươi hạ đài, phải chăng là nên thưởng cho ta chút gì…
Bận rộn khẩn trương… Ngươi xác nhận ngươi là bận rộn khẩn trương mà không phải những nguyên nhân khác?
Tần Vi Vi cắn môi nhìn nhìn, thầm nhủ trong lòng, phát hiện tên này thật sự không biết xấu hổ, lừa sơn chủ lại lừa gạt phủ chủ, gan chó tày trời…
Dương Khánh không ngốc, liếc Miêu đại động chủ một cái, biết lời lẽ giọng điệu của hắn như vậy là ý muốn gì.
Lại liếc mắt sáu nhẫn trữ vật trên tay Miêu Nghị, còn dám than nghèo với ta sao?! Y quay đầu lại, làm như không hiểu gì cả.
Miêu Nghị không biết nói gì đành lủi thủi theo sau, thầm rủa trong lòng, lại không tiện mở miệng đòi.
Điều kiện đơn sơ, hơn hai ngàn nhân mã tản ra bốn phía, tự tìm địa phương nghỉ chân.
Yêu Nhược Tiên trong một sơn động trợn trắng mắt, không muốn gặp bất cứ ai bèn lắc mình ẩn sâu vào trong rừng núi.
Trước mắt chỗ tốt nhất nơi đây chính là nhà gỗ của Miêu Nghị, bọn Dương Khánh cũng chỉ có thể khuất tất ở tạm.
Vào trong nhà gỗ, bên trong cũng không tới nỗi đơn sơ như bề ngoài, tuy chim sẻ nhỏ nhưng vẫn đầy đủ ngũ tạng, bình thường cũng là địa phương chứa bộ thuộc Đông Lai động nghị sự, hiện tại chứa Dương Khánh và các lộ sơn chủ cũng không thành vấn đề.
Dương Khánh vừa vào nhà gỗ lập tức chiếm ghế của Miêu đại động chủ, các sơn chủ khác tự động chia nhóm hai bên đứng ngay ngắn.
Phủ chủ không ban thưởng, Miêu Nghị cũng không tiện giải đãi phủ chủ, dù sao đã tới địa bàn của mình, quay đầu lại nhìn Nguyên Phương kêu một tiếng:
- Chuẩn bị một mâm rượu thịt thức nhắm ngon!
Những người khác cũng không cần phải quan tâm, hơn hai ngàn nhân mã, hắn cũng không thể chiếu cố hết được, chỉ cần chiêu đãi phủ chủ và các lộ sơn chủ là được.
Nguyên Phương đang muốn lĩnh mệnh đi, ai ngờ Dương Khánh lạnh nhạt nói:
- Không cần, trước hết bắt đầu từ chuyện Trường Phong động, Hùng Khiếu!
- Có thuộc hạ!
Hùng Khiếu bước ra khỏi hàng ôm quyền.
Dương Khánh hỏi:
- Trường Phong động là ai tấn công?
Miêu Nghị cụp mắt xuống đứng bên cạnh làm như không biết chuyện gì xảy ra, không cần đoán cũng biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Quả nhiên, Hùng Khiếu chỉ về phía Miêu Nghị:
- Đông Lai động chủ Miêu Nghị gây nên!
Dương Khánh liếc về hướng Miêu Nghị:
- Bản tọa cho ngươi cơ hội tự giải thích.
Miêu Nghị bước ra khỏi hàng chắp tay, cương quyết thoái thác:
- Bẩm phủ chủ, Hùng Khiếu vẫn muốn đưa thuộc hạ vào chỗ chết, lời của y hoàn toàn không đáng tin. Trước khi đại quân phủ chủ đi tới, Hùng Khiếu đang dẫn người truy sát thuộc hạ. Không biết y có cấu kết với Lưu Cảnh Thiên hay không, hai bên lại muốn liên thủ vây công thuộc hạ.
Miêu đại động chủ quá mức tự cao, bằng vào chút nhân mã của hắn cũng đáng cho Hùng Khiếu cùng Lưu Cảnh Thiên vây công…
- Nói hươu nói vượn!
Hùng Khiếu nổi giận.
Dương Khánh nhàn nhạt lên tiếng nói:
- Chớ có lạc đề!
Miêu Nghị vu hãm không thành bèn nói:
- Chuyện của Trường Phong động không có bất cứ quan hệ gì với thuộc hạ, nếu không phải sơn chủ bản sơn tới tra xét, thuộc hạ còn không biết Trường Phong động lại xảy ra chuyện kinh người như vậy.
Hắn quay đầu lại nhìn về phía Hùng Khiếu:
- Cho dù là vu hãm người khác cũng phải đưa ra chứng cứ, xin hỏi Hùng sơn chủ có chứng cứ gì không?
Giọng điệu của hắn đã trở nên tâm bình khí hòa, làm như đang nói sự thật, nắm lẽ phải trong tay, không còn hô to ‘cẩu tặc có dám quyết một trận tử chiến’ như khi gặp Hùng Khiếu trước đó, thường thì kẻ chiếm phần hơn sẽ không nóng nảy, sẽ làm bộ bình thản. Dương Khánh cũng nói:
- Hùng Khiếu, nếu có chứng cớ cứ lấy ra đây, bản tọa sẽ xử lý công bình!
Hùng Khiếu đáp:
- Nhân mã tập kích Trường Phong động chỉ bắt đi ba người Viên Chính Côn, Lý Tín cùng Tôn Kiều Kiều, ai có thù oán với ba tên này, ai muốn đưa ba người bọn họ vào chỗ chết, câu trả lời đã hiện ra hết sức rõ ràng!
Dương Khánh nhìn về phía Miêu Nghị:
- Ngươi còn có lời gì để nói?
Dĩ nhiên là đánh chết Miêu Nghị cũng sẽ không thừa nhận, trừng mắt nhìn Hùng Khiếu, cười lạnh nói:
- Hùng sơn chủ không khỏi quá ỷ thế hiếp người rồi, vậy cũng là chứng cớ sao? Nếu như vậy cũng coi là chứng cớ, lúc trước Phạm Nhân Phương cùng Phương Tử Ngọc hạ sát thủ với ta cũng là động chủ dưới tay Hùng sơn chủ, có phải ta cũng có thể mang ra làm chứng cớ hay không?
Mọi người bên ngoài ai nấy tỏ vẻ chuyện không liên quan tới mình, đây là chuyện chó cắn chó thường hay thấy, không cần biết ai giết ai. Bất quá chỉ là một động chủ dám lớn tiếng dõng dạc, ung dung điềm tĩnh với một sơn chủ ngay trước mặt phủ chủ, chưa chắc không có nguyên nhân được phủ chủ dung túng.
Đổi lại là động chủ bình thường, ở trước mặt phủ chủ nào có tư cách nói chuyện.
Dương Khánh nhìn về phía Hùng Khiếu, chờ y lấy ra chứng cớ.
Hùng Khiếu trở nên bó tay, biết chuyện này không tốt, lúc này bèn nói sang chuyện khác cắn ngược lại:
- Chẳng lẽ trước đó người tập kích Thiếu Thái sơn ta, giết hai tên thị nữ thiếp thân của ta, ngươi dám nói không phải là ngươi?
Mọi người bên cạnh nghe vậy giật mình kinh hãi, bọn họ có nghe thấy chuyện của Trường Phong động, nhưng chuyện Thiếu Thái sơn gặp tập kích còn chưa kịp truyền ra, ai nấy đều kinh ngạc nhìn về phía Miêu Nghị. Chẳng lẽ tên này còn tấn công tới Thiếu Thái sơn, còn giết thị nữ thiếp thân Hùng Khiếu sao? Hắn có thực lực mạnh như vậy sao, Hùng Khiếu làm ăn kiểu gì vậy?
Ngay cả Tần Vi Vi cũng giật mình kinh hãi, ngạc nhiên nhìn về phía Miêu Nghị, chẳng lẽ tên này đã thật sự tấn công Thiếu Thái sơn!?
Miêu Nghị lộ vẻ hoang mang ngơ ngác, cau mày nói:
- Hùng sơn chủ, ngươi quả thật là càng ngày càng quá mức hoang đường, ngươi nói ta tấn công Thiếu Thái sơn ư? Quả thật là buồn cười, ta không hiểu ngươi đang nói cái gì.
Hắn lại nhìn Dương Khánh chắp tay nói:
- Phủ chủ, Hùng sơn chủ đang vu hãm thuộc hạ, chỉ bằng vào chút nhân mã dưới tay, làm sao thuộc hạ có thể đi tấn công Thiếu Thái sơn. Thật là đáng chết, xin phủ chủ trị tội Hùng Khiếu!
Hùng Khiếu nổi giận, chỉ chỉ tới:
- Tiểu tặc, ta tận mắt nhìn thấy, ngươi còn dám nói láo!
- Cẩu tặc!
Miêu Nghị cũng giậm chân, chỉ đối phương gầm thét:
- Hai phủ đều biết ngươi muốn đẩy ta vào chỗ chết, không nghĩ tới ngươi hoang đường tới mức này, lại vu hãm nhiều lần, chẳng lẽ khi dễ người trong thiên hạ dễ ức hiếp lắm sao? Không phải ngươi muốn giết ta sao, được, ta cho ngươi cơ hội, có dám đi ra ngoài quyết một trận tử chiến với ta không?!
Đối phương người đông thế mạnh hắn không thể thắng, nhưng dựa vào một thân pháp bảo nhất phẩm, đơn đấu vẫn còn có cơ hội.