Hiện trường vẫn hoan ca cười cười nói nói, rượu ngon món ngon không chê vào đâu được, tuy không ít người vẫn chú ý tới Miêu Nghị và Dương Khánh xì xào nói với nhau, không biết đang thương lượng cái gì, có ít người âm thầm cảnh giác, sẽ không phải huyết tẩy lần nữa đấy chứ? Cả đám người đã sinh ra cảnh giác với Miêu Nghị.
Miêu Nghị:
- Chẳng lẽ ta có trúng độc hay không còn không tự biết?
Dương Khánh:
- Đại nhân vững vàng, đừng để người khác nhìn ra manh mối gì, âm thầm triệu tập đội ngũ tới hộ tống đại nhân quay về Thủ Thành Cung nghĩ biện pháp giải độc.
Miêu Nghị:
- Không cần phiền toái như vậy, ta có thể sống tới ngày nay không có chút tài mọn là không được. Ngươi có biết ta trúng độc gì hay không? Tình dục trong lục dục, lượng không lớn nhưng đủ kích phát dục tính của ta.
Dương Khánh:
- Chuyện này... Càng không có khả năng, đại nhân đã ăn uống thật lâu, nếu thật là tình dục đã sớm phát tác, đây là thứ phát tác nhất thời, làm sao chờ tới bây giờ?
Miêu Nghị:
- Vừa rồi ngươi có nhìn thấy phía sau ta có dị thường hay không? Thí dụ như Phi Hồng có hành động gì khác lạ hay không?
Dương Khánh vô ý thức nhìn sang Phi Hồng, phát hiện ánh mắt Phi Hồng yên tĩnh, cho dù hai người nói chuyện cũng không nhìn ra mánh khóe gì.
- Ta và Diêm Tu vẫn quan sát nơi này, không dám bỏ qua bất cứ chi tiết nào, nếu vật kia từ bên ngoài nhập vào cơ thể của đại nhân, ánh sáng của nó không vượt qua ánh mắt của hai chúng ta, nhất cử nhất động của Phi Hồng cũng bị chúng ta nhìn chằm chằm, không phát hêện nàng có chút dị thương nào, khoảng cách gần như như nếu có chút dị động sẽ không thoát khỏi ánh mắt chúng ta, huống chi nàng còn cố ý giữ khoảng cách với đại nhân.
Miêu Nghị:
- Nếu như không phải từ bên ngoài thân thể xâm nhập vào, như vậy nhất định ăn cái gì vào rồi.
Dương Khánh không nghĩ ra:
- Mặc dù chưa từng nghe qua vật này tồn tại trên đồ ăn gì, chỉ sợ cho vào đồ ăn cũng lập tức biến mất.
Miêu Nghị tức giận, nói:
- Hai thứ phải có một, ta không có khả năng vô duyên vô cớ trúng độc, chẳng lẽ lúc trước ngươi ngăn cản ta cho nàng lui là có mánh khóe gì hay sao?
Nghĩ cũng đúng! Dương Khánh hơi nhớ lại tình huống tại hiện trường, hỏi:
- Một khi lượng nhỏ như vậy tiến vào cơ thể nhưng không phát hiện ra, cho dù phát tác cũng khó có thể phát giác, lượng nhỏ như thế khó phát hiện bệnh trạng gì, đại nhân phát giác dị thường có nhìn thấy Phi Hồng tới gần hay không?
Miêu Nghị:
- Ngươi cũng nghĩ giống ta, nhất định là sau khi nàng tới gần. Nàng tiếp cận bên cạnh ta lại xuât hiện thứ này, đáp án vô cùng rõ ràng.
Dương Khánh hiểu ý của hắn, hắn cũng sờ ra đầu mối, thích thú nói:
- Đại nhân thuận thế mà làm, ty chức ra giảng hòa! Đại nhân lại phát hiện và phá giải vật này, sau đó không ngại cẩn thận điều tra trong rượu và thức ăn xem. Cũng xem chúng ta trúng chiêu thế nào.
Miêu Nghị gật gật đầu.
Dương Khánh đứng dậy, hắn không lui về mà cố ý tiếp cận Phi Hồng, truyền âm nói:
- Đại thống lĩnh khó có được lúc đi ra vui vẻ một lần, vì sao Phi Hồng cô nương lại cự người ngoài ngàn dặm, làm như vậy là không cho đại thống lĩnh mặt mũi, sao không ngồi bên cạnh đại thống lĩnh uống rượu giúp vui?
Đám người phía dưới chú ý tình hình bên trên không rõ tình huống gì.
Phi Hồng quay người, nàng cúi người với Dương Khánh, miễn cưỡng cười nói:
- Đại thống lĩnh như ngồi trên đám mây, tiện thiếp là con hát nho nhỏ. Tuyệt đối không dám làm bẩn uy danh của đại thống lĩnh, kính xin đại nhân rộng lòng tha thứ.
Đây là từ chối nhã nhặn.
Dương Khánh trầm xuống:
- Phi Hồng, ngươi không cho đại thống lĩnh mặt mũi! Nếu không cần ngươi phụng bồi làm gì?
Phi Hồng nói:
- Phi Hồng bán nghệ không bán thân, cũng không bồi rượu thiếp thân, thứ cho ta khó tòng mệnh.
- Hừ!
Dương Khánh hừ lạnh một tiếng, hắn đi tới bên cạnh Miêu Nghị, lại cúi người thì thầm vài câu.
Đám người đại khái nhìn ra mánh khóe, đại thống lĩnh có ý với Phi Hồng, bản thân mình làm ra hình tượng không quan tâm, lại cho thủ hạ đi chào hỏi, thì ra vừa rồi thương lượng việc này.
Lúc này nội tâm Phùng mụ mụ trên lầu các căng thẳng.
Đám người Hoàng Phủ Quân Nhu ngồi phía dưới nhìn chằm chằm bên này, Vân Tri Thu cũng nhìn sang.
Dương Khánh thì thầm vài câu Miêu Nghị nghiêng đầu nhìn về phía Phi Hồng, cầm chén rượu trên bàn trực tiếp đứng lên, hắn ngồi cạnh Phi Hồng và cười nói:
- Phi Hồng cô nương, đến, ta mời ngươi một ly!
- Không dám!
Không dễ bác mặt mũi người ta, người ta là đại thống lĩnh đều tự mình tới mời rượu. Phi Hồng đành phải cầm chén nhỏ trên bàn và rót đầy cho mình, nói:
- Tiện thiếp kính đại nhân.
Dứt lời uống trước.
Miêu Nghị cùng uống, ánh mắt nhìn chằm chằm vào mặt Phi Hồng, chờ Phi Hồng cúi người đặt chén rượu xuống liền ra tay bắt lấy cổ tay Phi Hồng, cười nói:
- Để Phi Hồng cô nương đứng lâu, là ta sai, không ngại ngồi cùng.
- Đại thống lĩnh...
Phi Hồng thất kinh giãy dụa.
Miêu Nghị làm sao có thể thả nàng ra chứ.
Phi Hồng giãy dụa muốn đứng lên, lại bị Miêu Nghị duỗi cánh tay ôm eo mềm ngồi bên cạnh hắn, chẳng khác gì lnửa ôm vào trong ngực, ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực, hắn thi phá ám chế, tu vi Phi Hồng không phải đối thủ Miêu Nghị, lúc này bị khống chế ở bên cạnh hắn, vẻ mặt không chịu nổi.
Quả là thế! Nội tâm không ít người thổn thức, gia hỏa này thật to gan, cũng dám động con gái nuôi của Lục bà bà.
Nội tâm mọi người thầm than, hi vọng họ Ngưu không nên được một bước muốn tiến một thước, một cây bắp non bị heo ăn mới làm người ta buồn nôn.
Hoàng Phủ Quân Nhu ngồi phía trước cắn răng nhìn sang, nàng không ngừng rót rượu, phát hiện mình mắt mù ủy thân cho súc sinh này, trong nội tâm không có tư vị gì cả.
Vân Tri Thu trong đình viện xa xa nhìn sang cũng đỏ mắt, vương bát đản này gặp dịp chơi cũng bỏ đi, lại dám ôm ấp cướp đoạt trước mặt người ngoài, xem lão nương là gì? Nàng có xúc động cầm đao giết qua.
Nàng không ngốc, ánh mắt chạm mắt với Dương Khánh bên cạnh Miêu Nghị, trong nội tâm sinh ra nghi hoặc trùng trùng, Hoàng Phủ Quân Nhu không biết thân phận Dương Khánh nhưng nàng lại biết rõ, quan hệ giữa Vi Vi và Miêu Nghị còn bày ra đó, Dương Khánh chủ động giúp Miêu Nghị làm loại chuyện này?
Lại nhìn Dương Khánh bình tĩnh bảo hộ bên cạnh, nàng càng cảm thấy bất khả tư nghị, thoáng dằn tức giận trong lòng trông xem thế nào.
Thật tình không biết Dương Khánh chỉ bình tĩnh mặt ngoài, kì thực nhìn Miêu Nghị cường ôm Phi Hồng thì nội tâm sinh ra sóng to gió lớn.
Miêu Nghị:
- Chẳng lẽ ta có trúng độc hay không còn không tự biết?
Dương Khánh:
- Đại nhân vững vàng, đừng để người khác nhìn ra manh mối gì, âm thầm triệu tập đội ngũ tới hộ tống đại nhân quay về Thủ Thành Cung nghĩ biện pháp giải độc.
Miêu Nghị:
- Không cần phiền toái như vậy, ta có thể sống tới ngày nay không có chút tài mọn là không được. Ngươi có biết ta trúng độc gì hay không? Tình dục trong lục dục, lượng không lớn nhưng đủ kích phát dục tính của ta.
Dương Khánh:
- Chuyện này... Càng không có khả năng, đại nhân đã ăn uống thật lâu, nếu thật là tình dục đã sớm phát tác, đây là thứ phát tác nhất thời, làm sao chờ tới bây giờ?
Miêu Nghị:
- Vừa rồi ngươi có nhìn thấy phía sau ta có dị thường hay không? Thí dụ như Phi Hồng có hành động gì khác lạ hay không?
Dương Khánh vô ý thức nhìn sang Phi Hồng, phát hiện ánh mắt Phi Hồng yên tĩnh, cho dù hai người nói chuyện cũng không nhìn ra mánh khóe gì.
- Ta và Diêm Tu vẫn quan sát nơi này, không dám bỏ qua bất cứ chi tiết nào, nếu vật kia từ bên ngoài nhập vào cơ thể của đại nhân, ánh sáng của nó không vượt qua ánh mắt của hai chúng ta, nhất cử nhất động của Phi Hồng cũng bị chúng ta nhìn chằm chằm, không phát hêện nàng có chút dị thương nào, khoảng cách gần như như nếu có chút dị động sẽ không thoát khỏi ánh mắt chúng ta, huống chi nàng còn cố ý giữ khoảng cách với đại nhân.
Miêu Nghị:
- Nếu như không phải từ bên ngoài thân thể xâm nhập vào, như vậy nhất định ăn cái gì vào rồi.
Dương Khánh không nghĩ ra:
- Mặc dù chưa từng nghe qua vật này tồn tại trên đồ ăn gì, chỉ sợ cho vào đồ ăn cũng lập tức biến mất.
Miêu Nghị tức giận, nói:
- Hai thứ phải có một, ta không có khả năng vô duyên vô cớ trúng độc, chẳng lẽ lúc trước ngươi ngăn cản ta cho nàng lui là có mánh khóe gì hay sao?
Nghĩ cũng đúng! Dương Khánh hơi nhớ lại tình huống tại hiện trường, hỏi:
- Một khi lượng nhỏ như vậy tiến vào cơ thể nhưng không phát hiện ra, cho dù phát tác cũng khó có thể phát giác, lượng nhỏ như thế khó phát hiện bệnh trạng gì, đại nhân phát giác dị thường có nhìn thấy Phi Hồng tới gần hay không?
Miêu Nghị:
- Ngươi cũng nghĩ giống ta, nhất định là sau khi nàng tới gần. Nàng tiếp cận bên cạnh ta lại xuât hiện thứ này, đáp án vô cùng rõ ràng.
Dương Khánh hiểu ý của hắn, hắn cũng sờ ra đầu mối, thích thú nói:
- Đại nhân thuận thế mà làm, ty chức ra giảng hòa! Đại nhân lại phát hiện và phá giải vật này, sau đó không ngại cẩn thận điều tra trong rượu và thức ăn xem. Cũng xem chúng ta trúng chiêu thế nào.
Miêu Nghị gật gật đầu.
Dương Khánh đứng dậy, hắn không lui về mà cố ý tiếp cận Phi Hồng, truyền âm nói:
- Đại thống lĩnh khó có được lúc đi ra vui vẻ một lần, vì sao Phi Hồng cô nương lại cự người ngoài ngàn dặm, làm như vậy là không cho đại thống lĩnh mặt mũi, sao không ngồi bên cạnh đại thống lĩnh uống rượu giúp vui?
Đám người phía dưới chú ý tình hình bên trên không rõ tình huống gì.
Phi Hồng quay người, nàng cúi người với Dương Khánh, miễn cưỡng cười nói:
- Đại thống lĩnh như ngồi trên đám mây, tiện thiếp là con hát nho nhỏ. Tuyệt đối không dám làm bẩn uy danh của đại thống lĩnh, kính xin đại nhân rộng lòng tha thứ.
Đây là từ chối nhã nhặn.
Dương Khánh trầm xuống:
- Phi Hồng, ngươi không cho đại thống lĩnh mặt mũi! Nếu không cần ngươi phụng bồi làm gì?
Phi Hồng nói:
- Phi Hồng bán nghệ không bán thân, cũng không bồi rượu thiếp thân, thứ cho ta khó tòng mệnh.
- Hừ!
Dương Khánh hừ lạnh một tiếng, hắn đi tới bên cạnh Miêu Nghị, lại cúi người thì thầm vài câu.
Đám người đại khái nhìn ra mánh khóe, đại thống lĩnh có ý với Phi Hồng, bản thân mình làm ra hình tượng không quan tâm, lại cho thủ hạ đi chào hỏi, thì ra vừa rồi thương lượng việc này.
Lúc này nội tâm Phùng mụ mụ trên lầu các căng thẳng.
Đám người Hoàng Phủ Quân Nhu ngồi phía dưới nhìn chằm chằm bên này, Vân Tri Thu cũng nhìn sang.
Dương Khánh thì thầm vài câu Miêu Nghị nghiêng đầu nhìn về phía Phi Hồng, cầm chén rượu trên bàn trực tiếp đứng lên, hắn ngồi cạnh Phi Hồng và cười nói:
- Phi Hồng cô nương, đến, ta mời ngươi một ly!
- Không dám!
Không dễ bác mặt mũi người ta, người ta là đại thống lĩnh đều tự mình tới mời rượu. Phi Hồng đành phải cầm chén nhỏ trên bàn và rót đầy cho mình, nói:
- Tiện thiếp kính đại nhân.
Dứt lời uống trước.
Miêu Nghị cùng uống, ánh mắt nhìn chằm chằm vào mặt Phi Hồng, chờ Phi Hồng cúi người đặt chén rượu xuống liền ra tay bắt lấy cổ tay Phi Hồng, cười nói:
- Để Phi Hồng cô nương đứng lâu, là ta sai, không ngại ngồi cùng.
- Đại thống lĩnh...
Phi Hồng thất kinh giãy dụa.
Miêu Nghị làm sao có thể thả nàng ra chứ.
Phi Hồng giãy dụa muốn đứng lên, lại bị Miêu Nghị duỗi cánh tay ôm eo mềm ngồi bên cạnh hắn, chẳng khác gì lnửa ôm vào trong ngực, ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực, hắn thi phá ám chế, tu vi Phi Hồng không phải đối thủ Miêu Nghị, lúc này bị khống chế ở bên cạnh hắn, vẻ mặt không chịu nổi.
Quả là thế! Nội tâm không ít người thổn thức, gia hỏa này thật to gan, cũng dám động con gái nuôi của Lục bà bà.
Nội tâm mọi người thầm than, hi vọng họ Ngưu không nên được một bước muốn tiến một thước, một cây bắp non bị heo ăn mới làm người ta buồn nôn.
Hoàng Phủ Quân Nhu ngồi phía trước cắn răng nhìn sang, nàng không ngừng rót rượu, phát hiện mình mắt mù ủy thân cho súc sinh này, trong nội tâm không có tư vị gì cả.
Vân Tri Thu trong đình viện xa xa nhìn sang cũng đỏ mắt, vương bát đản này gặp dịp chơi cũng bỏ đi, lại dám ôm ấp cướp đoạt trước mặt người ngoài, xem lão nương là gì? Nàng có xúc động cầm đao giết qua.
Nàng không ngốc, ánh mắt chạm mắt với Dương Khánh bên cạnh Miêu Nghị, trong nội tâm sinh ra nghi hoặc trùng trùng, Hoàng Phủ Quân Nhu không biết thân phận Dương Khánh nhưng nàng lại biết rõ, quan hệ giữa Vi Vi và Miêu Nghị còn bày ra đó, Dương Khánh chủ động giúp Miêu Nghị làm loại chuyện này?
Lại nhìn Dương Khánh bình tĩnh bảo hộ bên cạnh, nàng càng cảm thấy bất khả tư nghị, thoáng dằn tức giận trong lòng trông xem thế nào.
Thật tình không biết Dương Khánh chỉ bình tĩnh mặt ngoài, kì thực nhìn Miêu Nghị cường ôm Phi Hồng thì nội tâm sinh ra sóng to gió lớn.