- Bằng thực lực Hùng Khiếu hôm nay, tiểu tử kia lại dám động thủ khiến cho Hùng Khiếu có thể mượn cớ, con cảm thấy Hùng Khiếu còn có thể bỏ qua cho hắn nữa sao? Nếu không phải nể tình hắn đã cứu nữ nhi ta, ta chỉ cần mắt nhắm mắt mở để cho hắn gạt, sau khi trở về xem Hùng Khiếu sẽ dạy dỗ hắn thế nào!
Tần Vi Vi nhất thời chợt hiểu ra, nhìn về phía Dương Khánh tràn đầy bội phục, có thể nói là bội phục không thôi đối với thủ đoạn cao minh của cha mình.
Dương Khánh nhắc nhở như vậy, nàng lập tức hiểu rõ ràng hết thảy.
Hùng Khiếu hôm nay binh cường mã tráng, thực lực đã vượt xa Miêu Nghị, một khi Hùng Khiếu ăn miếng trả miếng, Miêu Nghị cơ hồ là hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Lúc này Dương Khánh mượn lời Khâu Tiện nói Miêu Nghị và Hùng Khiếu nội đấu xú danh vang dội lấy cớ nổi giận, xử trí Miêu Nghị giáng chức, còn ra lệnh sau này Hùng Khiếu không được ngấm ngầm đối phó Miêu Nghị nữa. Nhìn qua như thiên vị Hùng Khiếu xử phạt Miêu Nghị, trên thực tế người ngoài nhìn vào cảm thấy dường như Dương Khánh nghĩ biện pháp tìm lý do muốn xử lý Miêu Nghị, nhưng thật ra là đang giúp Miêu Nghị.
Làm như vậy chẳng những mượn thủ đoạn cứng rắn xử trí Miêu Nghị chấn nhiếp bọn Hùng Khiếu, uy hiếp khiến cho sau này Hùng Khiếu không dám âm thầm động thủ với Miêu Nghị nữa, giúp Miêu Nghị hiểu nguy cục sau này, còn có thể làm cho mọi người cho rằng Dương Khánh đang thiên vị Hùng Khiếu, cùng lúc đạt được cả lòng người và ý đồ.
Nếu thật sự muốn xử trí Miêu Nghị và thiên vị Hùng Khiếu, Dương Khánh có thể để cho Hùng Khiếu quay trở về thu thập Miêu Nghị, sau đó cảnh cáo Hùng Khiếu vài câu là xong.
Sau khi Tần Vi Vi suy nghĩ ra, lại do dự hỏi:
- Chỉ sợ Miêu Nghị không rõ nguyên do trong đó, sẽ lòng mang oán hận với cha, có nên tìm cơ hội giải thích với hắn một chút không?
- Giải thích một chút? Giải thích cái gì?
Dương Khánh hừ hừ hai tiếng, cười lạnh nói:
- Tiểu tử này leo cao quá thuận lợi, hiện tại cũng nên gõ đầu hắn một cái. Hắn và Hùng Khiếu chó cắn chó gây sự với nhau, ta có thể mắt nhắm mắt mở cho qua, nhưng hôm nay hắn đã làm gì con không thấy sao?! Hiện tại lá gan hắn càng ngày càng lớn, lại dám báo dối địch tình với ta, trắng trợn không kiêng nể đùa giỡn trên đầu ta. Rõ ràng là Vạn Hưng phủ bên kia tấn công Đông Lai động, hắn cũng dám vu hãm cho Hùng Khiếu. Thân là động chủ trấn giữ một phương, lại vì một chút ân oán cá nhân bỏ mặc không để ý tới an nguy của hai phủ, chuyện này đã chạm tới cực hạn trong lòng ta.
- Nếu không phải ta có phán đoán kịp thời, còn không biết sẽ xảy ra chuyện gì, hắn còn muốn làm gì? Đây cũng là vì ta dung dưỡng hắn sinh ra tật xấu, lần này là muốn cho hắn một bài học thật sâu, để cho hắn làm mã thừa ở Đông Lai động là còn may cho hắn. Nếu không phải nể tình hắn cứu mạng con, con xem ta thu thập hắn thế nào!
Tần Vi Vi cũng biết Dương Khánh nói có lý, nhưng đứng ở góc độ Miêu Nghị chỉ sợ chưa chắc sẽ nghĩ như vậy, nàng còn có thể nói gì được, cũng chỉ có thể cười khổ.
- Tiểu tử kia muốn làm gì, hiển lộ dư uy động chủ lần cuối sao?
Dương Khánh đột nhiên nhìn chân núi chép miệng.
Tần Vi Vi quay đầu nhìn lại, chỉ thấy cạnh di chỉ phế tích Đông Lai đại điện, nhân mã của Đông Lai động đang tụ tập lại với nhau.
Nàng xoay người trấn an phủ chủ Đại nhân:
- Sẽ không có chuyện gì, không tới nỗi sách động mọi người quấy rối.
- Quấy rối?
Dương Khánh cười lạnh một tiếng:
- Hắn cho rằng hắn còn là động chủ sao? Lần này để cho hắn nhìn xem cái gì gọi là tình đời ấm lạnh, mất đi vị trí động chủ, xem ai còn chịu nghe hắn! Có cơ hội này để cho hắn xem thử người nào trung thành đối với hắn, người nào giả vờ đối với hắn, cũng chưa chắc không phải là chuyện tốt.
Mặc dù Dương phủ chủ mưu lược bất phàm, nhưng vẫn không rõ chân tướng.
-----------
Chân núi, Diêm Tu từ Nguyên Phương và Lại Vũ Hàm biết được chân tướng lập tức trợn tròn mắt.
Phủ chủ lại đích thân hạ lệnh bãi chức động chủ, động chủ lại biến thành mã thừa!
Miêu Nghị ngồi trên bậc thềm phế tích, thở hồng hộc. Lần này thật là thua thiệt lớn, không những không thể giết chết Hùng Khiếu, còn đánh mất cả ghế động chủ.
Thiên nhi và Tuyết nhi nghe được tin dữ cũng đỏ ngầu đôi mắt, một nàng ở phía sau bóp vai giúp hắn, nàng kia quỳ trước mặt bóp chân, lấy hành động thực tế an ủi vị động chủ đã trở thành quá khứ.
Biến hóa Đông Lai động có lẽ có thể ảnh hưởng người khác, nhưng đối với hai nha đầu này mà nói, nhiều lắm là không hưởng thụ được đãi ngộ Đại cô cô và tiểu cô cô, vẫn không thay đổi được sự thật hai người là thị nữ của Miêu Nghị.
Nhân mã của Đông Lai động cũng tụ tập trước mặt hắn.
- Hôm nay ta đã không còn là động chủ Đông Lai động, sau này sẽ phải chăn long câu cho chư vị rồi, không biết chư vị có cảm tưởng gì?
Miêu Nghị lười biếng ở trên bậc thang âm dương quái khí nói, hưởng thụ hai vị thị nữ phục vụ, đồng thời ánh mắt quét tới quét lui ở trên mặt mọi người, trong lười biếng lộ ra vẻ quan sát sắc bén.
Làm động chủ lâu như vậy, ở Đông Lai động nói một không hai tích tụ dư uy không phải là tầm thường.
Mọi người trầm mặc không lên tiếng, có thể có cảm tưởng gì…
Thấy mọi người đều không nói lời nào, Miêu Nghị trực tiếp điểm danh:
- Nguyên Phương, Vũ Hàm, nơi này hai người các ngươi tu vi cao nhất, trước tiên hai người các ngươi nói suy nghĩ của mình xem.
Hai người ngơ ngác nhìn nhau, nếu nói không có chút suy nghĩ nào là giả, nơi này chỉ có hai người bọn họ tu vi cao nhất, cũng là nhân tuyển có khả năng tiếp nhận ghế động chủ Đông Lai động nhất.
Ánh mắt của mọi người cũng đều tập trung vào hai lão, động tác Thiên nhi và Tuyết nhi cũng chậm lại, bây giờ hai nha đầu cũng không phải không biết gì cả, cũng hơi lộ vẻ cảnh giác nhìn hai người.
Tình cảnh này làm hai người có chút áp lực.
Nguyên Phương chắp tay nói:
- Động chủ...
- Đừng!
Miêu Nghị dứt khoát đưa tay ngắt lời lão, khẽ hừ lạnh nói:
- Ta không gánh nổi, hiện tại ta là mã thừa Đông Lai động, không phải là động chủ, sau này cũng không thể xưng hô như vậy nữa rồi, sau này cứ gọi ta là Miêu mã thừa đi. Các ngươi yên tâm, con người ta lòng dạ rộng rãi, trong bụng có thể chèo thuyền, chỉ là một tiếng xưng hô còn không tới nỗi làm ta thẹn quá hóa giận. Sau này chăn long câu cho chư vị nhất định sẽ tận tâm tận lực, bảo đảm vật cỡi các vị sẽ được nuôi béo tốt!
Hắn phất tay chỉ về phía Hắc Thán cách đó không xa;
- Không phải ta khoác lác, các ngươi xem vật cỡi của ta có thể nuôi mập như vậy thì sẽ biết, tuyệt vô hư ngôn, bảo đảm mọi người hài lòng.
Diêm Tu bên cạnh toát mồ hôi lạnh toàn thân, Hắc Thán mập như vậy là vì lười biếng, sao lại nói nhờ ngươi nuôi mập?!
Mọi người cũng không phải người ngu, đều nghe được đây là động chủ có oán khí trong lòng, đang nói lời nói lẫy. Nếu ai thật sự tin theo đó, bằng vào lá gan của tiền động chủ, suy đoán sau này vật cỡi của mọi người cũng đừng mong được yên ổn.
Nguyên Phương chắp tay lần nữa nói:
- Chúng ta không có suy nghĩ gì cả.
Tần Vi Vi nhất thời chợt hiểu ra, nhìn về phía Dương Khánh tràn đầy bội phục, có thể nói là bội phục không thôi đối với thủ đoạn cao minh của cha mình.
Dương Khánh nhắc nhở như vậy, nàng lập tức hiểu rõ ràng hết thảy.
Hùng Khiếu hôm nay binh cường mã tráng, thực lực đã vượt xa Miêu Nghị, một khi Hùng Khiếu ăn miếng trả miếng, Miêu Nghị cơ hồ là hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Lúc này Dương Khánh mượn lời Khâu Tiện nói Miêu Nghị và Hùng Khiếu nội đấu xú danh vang dội lấy cớ nổi giận, xử trí Miêu Nghị giáng chức, còn ra lệnh sau này Hùng Khiếu không được ngấm ngầm đối phó Miêu Nghị nữa. Nhìn qua như thiên vị Hùng Khiếu xử phạt Miêu Nghị, trên thực tế người ngoài nhìn vào cảm thấy dường như Dương Khánh nghĩ biện pháp tìm lý do muốn xử lý Miêu Nghị, nhưng thật ra là đang giúp Miêu Nghị.
Làm như vậy chẳng những mượn thủ đoạn cứng rắn xử trí Miêu Nghị chấn nhiếp bọn Hùng Khiếu, uy hiếp khiến cho sau này Hùng Khiếu không dám âm thầm động thủ với Miêu Nghị nữa, giúp Miêu Nghị hiểu nguy cục sau này, còn có thể làm cho mọi người cho rằng Dương Khánh đang thiên vị Hùng Khiếu, cùng lúc đạt được cả lòng người và ý đồ.
Nếu thật sự muốn xử trí Miêu Nghị và thiên vị Hùng Khiếu, Dương Khánh có thể để cho Hùng Khiếu quay trở về thu thập Miêu Nghị, sau đó cảnh cáo Hùng Khiếu vài câu là xong.
Sau khi Tần Vi Vi suy nghĩ ra, lại do dự hỏi:
- Chỉ sợ Miêu Nghị không rõ nguyên do trong đó, sẽ lòng mang oán hận với cha, có nên tìm cơ hội giải thích với hắn một chút không?
- Giải thích một chút? Giải thích cái gì?
Dương Khánh hừ hừ hai tiếng, cười lạnh nói:
- Tiểu tử này leo cao quá thuận lợi, hiện tại cũng nên gõ đầu hắn một cái. Hắn và Hùng Khiếu chó cắn chó gây sự với nhau, ta có thể mắt nhắm mắt mở cho qua, nhưng hôm nay hắn đã làm gì con không thấy sao?! Hiện tại lá gan hắn càng ngày càng lớn, lại dám báo dối địch tình với ta, trắng trợn không kiêng nể đùa giỡn trên đầu ta. Rõ ràng là Vạn Hưng phủ bên kia tấn công Đông Lai động, hắn cũng dám vu hãm cho Hùng Khiếu. Thân là động chủ trấn giữ một phương, lại vì một chút ân oán cá nhân bỏ mặc không để ý tới an nguy của hai phủ, chuyện này đã chạm tới cực hạn trong lòng ta.
- Nếu không phải ta có phán đoán kịp thời, còn không biết sẽ xảy ra chuyện gì, hắn còn muốn làm gì? Đây cũng là vì ta dung dưỡng hắn sinh ra tật xấu, lần này là muốn cho hắn một bài học thật sâu, để cho hắn làm mã thừa ở Đông Lai động là còn may cho hắn. Nếu không phải nể tình hắn cứu mạng con, con xem ta thu thập hắn thế nào!
Tần Vi Vi cũng biết Dương Khánh nói có lý, nhưng đứng ở góc độ Miêu Nghị chỉ sợ chưa chắc sẽ nghĩ như vậy, nàng còn có thể nói gì được, cũng chỉ có thể cười khổ.
- Tiểu tử kia muốn làm gì, hiển lộ dư uy động chủ lần cuối sao?
Dương Khánh đột nhiên nhìn chân núi chép miệng.
Tần Vi Vi quay đầu nhìn lại, chỉ thấy cạnh di chỉ phế tích Đông Lai đại điện, nhân mã của Đông Lai động đang tụ tập lại với nhau.
Nàng xoay người trấn an phủ chủ Đại nhân:
- Sẽ không có chuyện gì, không tới nỗi sách động mọi người quấy rối.
- Quấy rối?
Dương Khánh cười lạnh một tiếng:
- Hắn cho rằng hắn còn là động chủ sao? Lần này để cho hắn nhìn xem cái gì gọi là tình đời ấm lạnh, mất đi vị trí động chủ, xem ai còn chịu nghe hắn! Có cơ hội này để cho hắn xem thử người nào trung thành đối với hắn, người nào giả vờ đối với hắn, cũng chưa chắc không phải là chuyện tốt.
Mặc dù Dương phủ chủ mưu lược bất phàm, nhưng vẫn không rõ chân tướng.
-----------
Chân núi, Diêm Tu từ Nguyên Phương và Lại Vũ Hàm biết được chân tướng lập tức trợn tròn mắt.
Phủ chủ lại đích thân hạ lệnh bãi chức động chủ, động chủ lại biến thành mã thừa!
Miêu Nghị ngồi trên bậc thềm phế tích, thở hồng hộc. Lần này thật là thua thiệt lớn, không những không thể giết chết Hùng Khiếu, còn đánh mất cả ghế động chủ.
Thiên nhi và Tuyết nhi nghe được tin dữ cũng đỏ ngầu đôi mắt, một nàng ở phía sau bóp vai giúp hắn, nàng kia quỳ trước mặt bóp chân, lấy hành động thực tế an ủi vị động chủ đã trở thành quá khứ.
Biến hóa Đông Lai động có lẽ có thể ảnh hưởng người khác, nhưng đối với hai nha đầu này mà nói, nhiều lắm là không hưởng thụ được đãi ngộ Đại cô cô và tiểu cô cô, vẫn không thay đổi được sự thật hai người là thị nữ của Miêu Nghị.
Nhân mã của Đông Lai động cũng tụ tập trước mặt hắn.
- Hôm nay ta đã không còn là động chủ Đông Lai động, sau này sẽ phải chăn long câu cho chư vị rồi, không biết chư vị có cảm tưởng gì?
Miêu Nghị lười biếng ở trên bậc thang âm dương quái khí nói, hưởng thụ hai vị thị nữ phục vụ, đồng thời ánh mắt quét tới quét lui ở trên mặt mọi người, trong lười biếng lộ ra vẻ quan sát sắc bén.
Làm động chủ lâu như vậy, ở Đông Lai động nói một không hai tích tụ dư uy không phải là tầm thường.
Mọi người trầm mặc không lên tiếng, có thể có cảm tưởng gì…
Thấy mọi người đều không nói lời nào, Miêu Nghị trực tiếp điểm danh:
- Nguyên Phương, Vũ Hàm, nơi này hai người các ngươi tu vi cao nhất, trước tiên hai người các ngươi nói suy nghĩ của mình xem.
Hai người ngơ ngác nhìn nhau, nếu nói không có chút suy nghĩ nào là giả, nơi này chỉ có hai người bọn họ tu vi cao nhất, cũng là nhân tuyển có khả năng tiếp nhận ghế động chủ Đông Lai động nhất.
Ánh mắt của mọi người cũng đều tập trung vào hai lão, động tác Thiên nhi và Tuyết nhi cũng chậm lại, bây giờ hai nha đầu cũng không phải không biết gì cả, cũng hơi lộ vẻ cảnh giác nhìn hai người.
Tình cảnh này làm hai người có chút áp lực.
Nguyên Phương chắp tay nói:
- Động chủ...
- Đừng!
Miêu Nghị dứt khoát đưa tay ngắt lời lão, khẽ hừ lạnh nói:
- Ta không gánh nổi, hiện tại ta là mã thừa Đông Lai động, không phải là động chủ, sau này cũng không thể xưng hô như vậy nữa rồi, sau này cứ gọi ta là Miêu mã thừa đi. Các ngươi yên tâm, con người ta lòng dạ rộng rãi, trong bụng có thể chèo thuyền, chỉ là một tiếng xưng hô còn không tới nỗi làm ta thẹn quá hóa giận. Sau này chăn long câu cho chư vị nhất định sẽ tận tâm tận lực, bảo đảm vật cỡi các vị sẽ được nuôi béo tốt!
Hắn phất tay chỉ về phía Hắc Thán cách đó không xa;
- Không phải ta khoác lác, các ngươi xem vật cỡi của ta có thể nuôi mập như vậy thì sẽ biết, tuyệt vô hư ngôn, bảo đảm mọi người hài lòng.
Diêm Tu bên cạnh toát mồ hôi lạnh toàn thân, Hắc Thán mập như vậy là vì lười biếng, sao lại nói nhờ ngươi nuôi mập?!
Mọi người cũng không phải người ngu, đều nghe được đây là động chủ có oán khí trong lòng, đang nói lời nói lẫy. Nếu ai thật sự tin theo đó, bằng vào lá gan của tiền động chủ, suy đoán sau này vật cỡi của mọi người cũng đừng mong được yên ổn.
Nguyên Phương chắp tay lần nữa nói:
- Chúng ta không có suy nghĩ gì cả.