Dương Khánh nằm úp sấp, than thở:
- Không phải không niệm tình xưa. Người tới một mức độ nhất định, tình cảm bất tri bất giác sẽ phải nhường đường cho đại cục. Đây cũng chính là sự bất đắc dĩ của con người. Thí dụ như lần này, nếu lúc đó không phải hắn không để ý tới tình cảm, mạnh mẽ ngăn cản ta tự cho mình là thông minh, chuyện bình định Hắc Hổ Kỳ khẳng định không thuận lợi như vậy. Làm không tốt hậu quả chỉ tưởng tượng thôi đã không chịu nổi. Trận roi này, ta nhận cũng không một câu oán hận.
Thanh Cúc khó chịu nói:
- Đại nhân có thể nào tự sỉ nhục mình chửi mình tự cho là thông minh. Luận về tài trí thông minh, đại thống lĩnh chưa chắc có thể sánh được với đại nhân.
Dương Khánh cười khổ lắc đầu:
- Trước đây ta cũng tự phụ cho rằng như vậy. Nhưng trải qua biến cố lần này, ta không thể không thừa nhận. Có một số việc ta thật sự vẫn không bằng hắn. Biến cố Hắc Hổ Kỳ lần này, nếu đổi alị do ta tới nắm đại cục trong tay, sẽ không thể làm tốt được như hắn. Thanh Cúc, nàng là người hiểu ta. Chuyện ngày hôm qua nàng cũng thấy đấy. Ngày hôm qua, đổi lại là ta, ta có thể xử trí quyết đoán giống như hắn sao? Ta có thể lấy ra khí phách giống như sao? Tính cách của ta thế nào, ta biết. Cho dù lặp lại một lần nữa, ta cũng kiên quyết sẽ không mạo hiểm giống như hắn. Trên người hắn có sự quyết đoán ngoạn độc mà ta không có. Những thủ đoạn hắn liên tiếp dùng tới, ngay cả ta nhìn thấy cũng kính sợ.
Thanh Cúc lau nước mắt, hừ lanh một tiếng nói:
- Ta thấy hắn chính là một kẻ kích động lỗ mãng. Người của mười Ưng Kỳ lại để cho chạy như vậy. Thay đổi thì thế nào. Vừa quay đầu lại, bọn họ vấn có thể hợp tác với nhau. Nếu chẳng may bọn họ ngóc đầu trở lại, thì phải làm sao bây giờ?
Dương Khánh than thở:
- Hắc Hổ Kỳ chỉ là một đơn vị nhỏ phía dưới Tả Đốc Vệ, cũng không phải là chư hầu một phương. Phía trên còn có một tầng kiềm chế. Bọn họ theo hai người Khang, Diêu gây sự, cũng chính là để tự bảo vệ mình. Hiện tại lợi ích của mọi người đều được bảo vệ. Đại thống lĩnh cũng đạt được mục đích. Bọn họ làm sao có thể quay đầu lại, làm phản được? Mười thống lĩnh ở trước mặt mọi người viết xuống lời khai về tội của hai người Khang, Diêu, chẳng khác nào ở trước mặt mọi người tuyên bố thuần phục đại thống lĩnh. Đại thống lĩnh lại ở trước mặt mọi người đánh roi bọn họ, đã đánh mất sạch khả năng mười thống lĩnh có thể triệu tập nhân mã đối kháng. Sau này bọn họ quản tốt chuyện trong tay mình là được. Nếu còn muốn đối đầu với đại thống lĩnh, cũng không có ai sẽ nghe theo bọn họ. Tất cả mọi người nhìn thấy đại thống lĩnh thể hiện lực uy hiếp đối với mười Ưng Kỳ. Đây là uy tín của đại thống lĩnh thống soái Hắc Hổ Kỳ. Quân tâm đều hướng về phía đại thống lĩnh. Bên trong Hắc Hổ Kỳ không ai có khả năng dao động được vị trí của đại thống lĩnh nữa. Nếu như mười thống lĩnh lại có tâm tư khác, chính là tự tìm lấy phiền toái. Chỉ cần bọn họ vừa triệu tập nhân mã khẳng định sẽ có người tố giác để lập công.
Thanh Cúc kỳ quái nói:
- Vì sao?
Dương Khánh:
- Nguyên nhân rất đơn giản. Trải qua thử thách này, lúc đại thống lĩnh mới đến, chưa đứng vững chân, bọn họ cũng không phải là đối thủ của đại thống lĩnh. Người phía dưới không tin sau khi đại thống lĩnh đứng vững chân, bọn họ còn có thể là đối thủ của đại thống lĩnh. Lại thêm đại thống lĩnh chiếm đại nghĩa trên phương diện danh phận, trên tay nắm quyền lớn hơn so với mười thống lĩnh. Lòng người ủng hộ hay phản đối, rất dễ đưa ra sự lựa chọn. Đương nhiên, ngay từ đầu đại thống lĩnh cũng muốn diệt trừ bọn họ. Chỉ là xảy ra biến số, đại thống lĩnh mới thay đổi sách lược. Dù sao bên mình cũng không có mấy người. Giết bọn họ cũng không có người quen lên ngồi vị trí của mười thống lĩnh. Lúc này đại thống lĩnh mới sửa “giết” thành “đánh”. Ở trước mặt mọi người, đại thống lĩnh cho đánh chúng ta chính là để lập uy tín. Năng lực gặp thời ứng biến này cũng chính là điểm lợi hại của đại thống lĩnh.
Dường như Thanh Cúc có điều suy nghĩ. Chỉ có điều ngoài miệng nàng hiển nhiên vẫn tức giận chuyện Miêu Nghị hạ lệnh hành hình đối với Dương Khánh. Nàng hừ lạnh một tiếng nói:
- Sau này, ta xem hắn sẽ giải thích với tiểu thư về chuyện này thế nào.
Nghe thấy vậy, trong lòng Dương Khánh cảm tahasy cay đắng. Miêu Nghị đi tới tình cảnh như ngày hôm nay, làm sao có thể bị một tiểu thiếp dao động. Nếu như hắn không đứng vững ở bên cạnh Miêu Nghị, Tần Vi Vi căn bản không phải là đối thủ các thiếp thất khách của Miêu Nghị, chỉ sợ sẽ phải gặp kết quả thê lương.
- Không nên nói chuyện này với Vi Vi. Ta...
Dương Khánh dặn dò đến phân nửa, lại không nhịn được than thở:
- Sợ là không dối gạt được. Đại thống lĩnh danh tiếng vang xa. Chuyện vừa xảy ra bên này, nhất định sẽ được truyền đi. Cho dù chúng ta không nói cho Vi Vi viết, mấy phòng khác của đại thống lĩnh gia nhất định sẽ có người nhân cơ hội quấy phá, báo cho Vi Vi biết. Sau khi Vi Vi biết được, việc đầu tiên nhất định sẽ tìm nàng để xác nhận. Nàng nhớ, bảo Vi Vi ngàn vạn không nên vì chuyện này mà tranh cãi ầm ĩ với đại thống lĩnh. Trong lòng đại thống lĩnh vẫn thương tiếc Vi Vi. Nếu tình cảm giữa Vi Vi và đại thống lĩnh không tốt, chỉ khiến mấy phòng khác thấy được sẽ vui mừng. Nàng chỉ cần báo cho Vi Vi biết, đây là ta cùng Miêu Nghị diễn vở Song Hoàng, bảo Vi Vi không cần lo lắng. Mặt khác, tìm người nào đó nói cho Vi Vi biết, bảo Vi Vi tiết lộ một chút cho phu nhân Vân Tri Thu. Vân Tri Thu là một nữ nhân trong lòng biết tính toán. Mấy năm nay khi ở Thiên Nhai, ta quan sát thấy, hiện nay không ai có thể thay thế được địa vị của Vân Tri Thu ở trong lòng đại thống lĩnh. Đừng thấy đại thống lĩnh ở bên ngoài sát phạt quyết đoán. Vân Tri Thu có thể nhốt Gia Cát Thanh nhiều năm như vậy, khiến đại thống lĩnh không dám lên tiếng. Qua đó có thể thấy được một chút. Hiểu không?
Thanh Cúc nghe vậy run lên.
- Đại nhân, ý của ngài là nói, tiểu thư phải tranh thủ tình cảm với mấy nàng ấy sao?
- Ai!
Dương Khánh:
- Nếu trước đây Vi Vi không nghe lời khuyên bảo, đi lên con đường này, vậy phải đối mặt với điều đó. Đây là chuyện từ xưa đến nay không thể tránh được. Hiện tại đại thống lĩnh còn chưa tới địa vị cao còn tốt, còn không bạo phát ra. Một khi đại thống lĩnh thật sự đến trình độ nhất định, đây chỉ là chuyện sớm muộn sẽ xảy ra, không có cách nào tránh khỏi. Tranh không chỉ là sủng. Có mấy lời ta không tiện nói với Vi Vi. Nhưng nàng phải nghĩ biện pháp để Vi Vi hiểu rõ. Vân Tri Thu ở trước mặt đại thống lĩnh nói tốt về nàng một câu, còn hơn những người khác ở trước mặt đại thống lĩnh nói xấu nàng một trăm câu. Hiện nay không nên nghĩ tới việc tranh danh tiếng gì với Vân Tri Thu, mà phải nghĩ biện pháp tạo quan hệ tốt với Vân Tri Thu. Hiện nay cũng cần Vân Tri Thu ngăn chặn mấy phòng khác...
Câu nói sau cùng, dường như hắn đang thầm tự nói với chính mình.
- Không phải không niệm tình xưa. Người tới một mức độ nhất định, tình cảm bất tri bất giác sẽ phải nhường đường cho đại cục. Đây cũng chính là sự bất đắc dĩ của con người. Thí dụ như lần này, nếu lúc đó không phải hắn không để ý tới tình cảm, mạnh mẽ ngăn cản ta tự cho mình là thông minh, chuyện bình định Hắc Hổ Kỳ khẳng định không thuận lợi như vậy. Làm không tốt hậu quả chỉ tưởng tượng thôi đã không chịu nổi. Trận roi này, ta nhận cũng không một câu oán hận.
Thanh Cúc khó chịu nói:
- Đại nhân có thể nào tự sỉ nhục mình chửi mình tự cho là thông minh. Luận về tài trí thông minh, đại thống lĩnh chưa chắc có thể sánh được với đại nhân.
Dương Khánh cười khổ lắc đầu:
- Trước đây ta cũng tự phụ cho rằng như vậy. Nhưng trải qua biến cố lần này, ta không thể không thừa nhận. Có một số việc ta thật sự vẫn không bằng hắn. Biến cố Hắc Hổ Kỳ lần này, nếu đổi alị do ta tới nắm đại cục trong tay, sẽ không thể làm tốt được như hắn. Thanh Cúc, nàng là người hiểu ta. Chuyện ngày hôm qua nàng cũng thấy đấy. Ngày hôm qua, đổi lại là ta, ta có thể xử trí quyết đoán giống như hắn sao? Ta có thể lấy ra khí phách giống như sao? Tính cách của ta thế nào, ta biết. Cho dù lặp lại một lần nữa, ta cũng kiên quyết sẽ không mạo hiểm giống như hắn. Trên người hắn có sự quyết đoán ngoạn độc mà ta không có. Những thủ đoạn hắn liên tiếp dùng tới, ngay cả ta nhìn thấy cũng kính sợ.
Thanh Cúc lau nước mắt, hừ lanh một tiếng nói:
- Ta thấy hắn chính là một kẻ kích động lỗ mãng. Người của mười Ưng Kỳ lại để cho chạy như vậy. Thay đổi thì thế nào. Vừa quay đầu lại, bọn họ vấn có thể hợp tác với nhau. Nếu chẳng may bọn họ ngóc đầu trở lại, thì phải làm sao bây giờ?
Dương Khánh than thở:
- Hắc Hổ Kỳ chỉ là một đơn vị nhỏ phía dưới Tả Đốc Vệ, cũng không phải là chư hầu một phương. Phía trên còn có một tầng kiềm chế. Bọn họ theo hai người Khang, Diêu gây sự, cũng chính là để tự bảo vệ mình. Hiện tại lợi ích của mọi người đều được bảo vệ. Đại thống lĩnh cũng đạt được mục đích. Bọn họ làm sao có thể quay đầu lại, làm phản được? Mười thống lĩnh ở trước mặt mọi người viết xuống lời khai về tội của hai người Khang, Diêu, chẳng khác nào ở trước mặt mọi người tuyên bố thuần phục đại thống lĩnh. Đại thống lĩnh lại ở trước mặt mọi người đánh roi bọn họ, đã đánh mất sạch khả năng mười thống lĩnh có thể triệu tập nhân mã đối kháng. Sau này bọn họ quản tốt chuyện trong tay mình là được. Nếu còn muốn đối đầu với đại thống lĩnh, cũng không có ai sẽ nghe theo bọn họ. Tất cả mọi người nhìn thấy đại thống lĩnh thể hiện lực uy hiếp đối với mười Ưng Kỳ. Đây là uy tín của đại thống lĩnh thống soái Hắc Hổ Kỳ. Quân tâm đều hướng về phía đại thống lĩnh. Bên trong Hắc Hổ Kỳ không ai có khả năng dao động được vị trí của đại thống lĩnh nữa. Nếu như mười thống lĩnh lại có tâm tư khác, chính là tự tìm lấy phiền toái. Chỉ cần bọn họ vừa triệu tập nhân mã khẳng định sẽ có người tố giác để lập công.
Thanh Cúc kỳ quái nói:
- Vì sao?
Dương Khánh:
- Nguyên nhân rất đơn giản. Trải qua thử thách này, lúc đại thống lĩnh mới đến, chưa đứng vững chân, bọn họ cũng không phải là đối thủ của đại thống lĩnh. Người phía dưới không tin sau khi đại thống lĩnh đứng vững chân, bọn họ còn có thể là đối thủ của đại thống lĩnh. Lại thêm đại thống lĩnh chiếm đại nghĩa trên phương diện danh phận, trên tay nắm quyền lớn hơn so với mười thống lĩnh. Lòng người ủng hộ hay phản đối, rất dễ đưa ra sự lựa chọn. Đương nhiên, ngay từ đầu đại thống lĩnh cũng muốn diệt trừ bọn họ. Chỉ là xảy ra biến số, đại thống lĩnh mới thay đổi sách lược. Dù sao bên mình cũng không có mấy người. Giết bọn họ cũng không có người quen lên ngồi vị trí của mười thống lĩnh. Lúc này đại thống lĩnh mới sửa “giết” thành “đánh”. Ở trước mặt mọi người, đại thống lĩnh cho đánh chúng ta chính là để lập uy tín. Năng lực gặp thời ứng biến này cũng chính là điểm lợi hại của đại thống lĩnh.
Dường như Thanh Cúc có điều suy nghĩ. Chỉ có điều ngoài miệng nàng hiển nhiên vẫn tức giận chuyện Miêu Nghị hạ lệnh hành hình đối với Dương Khánh. Nàng hừ lạnh một tiếng nói:
- Sau này, ta xem hắn sẽ giải thích với tiểu thư về chuyện này thế nào.
Nghe thấy vậy, trong lòng Dương Khánh cảm tahasy cay đắng. Miêu Nghị đi tới tình cảnh như ngày hôm nay, làm sao có thể bị một tiểu thiếp dao động. Nếu như hắn không đứng vững ở bên cạnh Miêu Nghị, Tần Vi Vi căn bản không phải là đối thủ các thiếp thất khách của Miêu Nghị, chỉ sợ sẽ phải gặp kết quả thê lương.
- Không nên nói chuyện này với Vi Vi. Ta...
Dương Khánh dặn dò đến phân nửa, lại không nhịn được than thở:
- Sợ là không dối gạt được. Đại thống lĩnh danh tiếng vang xa. Chuyện vừa xảy ra bên này, nhất định sẽ được truyền đi. Cho dù chúng ta không nói cho Vi Vi viết, mấy phòng khác của đại thống lĩnh gia nhất định sẽ có người nhân cơ hội quấy phá, báo cho Vi Vi biết. Sau khi Vi Vi biết được, việc đầu tiên nhất định sẽ tìm nàng để xác nhận. Nàng nhớ, bảo Vi Vi ngàn vạn không nên vì chuyện này mà tranh cãi ầm ĩ với đại thống lĩnh. Trong lòng đại thống lĩnh vẫn thương tiếc Vi Vi. Nếu tình cảm giữa Vi Vi và đại thống lĩnh không tốt, chỉ khiến mấy phòng khác thấy được sẽ vui mừng. Nàng chỉ cần báo cho Vi Vi biết, đây là ta cùng Miêu Nghị diễn vở Song Hoàng, bảo Vi Vi không cần lo lắng. Mặt khác, tìm người nào đó nói cho Vi Vi biết, bảo Vi Vi tiết lộ một chút cho phu nhân Vân Tri Thu. Vân Tri Thu là một nữ nhân trong lòng biết tính toán. Mấy năm nay khi ở Thiên Nhai, ta quan sát thấy, hiện nay không ai có thể thay thế được địa vị của Vân Tri Thu ở trong lòng đại thống lĩnh. Đừng thấy đại thống lĩnh ở bên ngoài sát phạt quyết đoán. Vân Tri Thu có thể nhốt Gia Cát Thanh nhiều năm như vậy, khiến đại thống lĩnh không dám lên tiếng. Qua đó có thể thấy được một chút. Hiểu không?
Thanh Cúc nghe vậy run lên.
- Đại nhân, ý của ngài là nói, tiểu thư phải tranh thủ tình cảm với mấy nàng ấy sao?
- Ai!
Dương Khánh:
- Nếu trước đây Vi Vi không nghe lời khuyên bảo, đi lên con đường này, vậy phải đối mặt với điều đó. Đây là chuyện từ xưa đến nay không thể tránh được. Hiện tại đại thống lĩnh còn chưa tới địa vị cao còn tốt, còn không bạo phát ra. Một khi đại thống lĩnh thật sự đến trình độ nhất định, đây chỉ là chuyện sớm muộn sẽ xảy ra, không có cách nào tránh khỏi. Tranh không chỉ là sủng. Có mấy lời ta không tiện nói với Vi Vi. Nhưng nàng phải nghĩ biện pháp để Vi Vi hiểu rõ. Vân Tri Thu ở trước mặt đại thống lĩnh nói tốt về nàng một câu, còn hơn những người khác ở trước mặt đại thống lĩnh nói xấu nàng một trăm câu. Hiện nay không nên nghĩ tới việc tranh danh tiếng gì với Vân Tri Thu, mà phải nghĩ biện pháp tạo quan hệ tốt với Vân Tri Thu. Hiện nay cũng cần Vân Tri Thu ngăn chặn mấy phòng khác...
Câu nói sau cùng, dường như hắn đang thầm tự nói với chính mình.