Miêu Nghị thấy không hỏi thêm được gì thì bảo: Được rồi, ta sẽ tìm cách hỏi thăm.
Kim Mạn: Thánh chủ muốn tìm nơi phong ấn Yêu Tăng Nam Ba sao?
Nhưng Miêu Nghị đã cắt đứt liên lạc.
Miêu Nghị không có tâm tình tĩnh tu trong Hắc Hổ Kỳ, hắn đi ra tĩnh thất tu luyện, nhanh chóng sắp xếp công việc trong Hắc Hổ Kỳ rồi chỉ mang theo một mình Diêm Tu lặng lẽ rời đi.
Dương Khánh nhíu chặt mày nhìn theo. Miêu Nghị đột nhiên hỏi về Yêu Tăng Nam Ba rồi bỗng ra đi, không biết hai chuyện này có liên quan nhau không.
Cấm đại Thiên cung, Vĩnh Sinh điện là cấm địa Thiên Đế tu luyện, trừ Thiên Đế ra không được sự cho phép thì không ai có thể tự tiện xông vào.
Lúc này Cao Quan Giám Sát Hữu Sứ Thiên Đình bước nhanh xông thẳng vào, đầu đội mũ cao màu đen, mặt không biểu tình căng thẳng, áo choàng đen rũ trên vai phất phới theo bước chân. Thủ vệ cho Cao Quan qua.
Thủ vệ nhìn Cao Quan bước nhanh đi vào hơi bất ngờ, không biết có chuyện gì mà Cao Hữu Sứ miễn cưỡng quấy rầy khi bệ hạ tu luyện, nhất quyết đòi gặp bằng được, chuyện này rất hiếm thấy. Các thủ vệ âm thầm trao đổi ánh mắt, chắc xảy ra việc lớn rồi.
Thiên cung có muôn vàn khí tượng, khi vào phạm vi Vĩnh Sinh điện thì hơi trống vắng, linh khí như sương mông lung.
Cao Quan đến trước cửa điện đóng kín, hai tay Cao Quan gồng sức đẩy cánh cửa cao to dày nặng ra. Trong tiếng ken két trầm đục Cao Quan cất bước đi vào.
Thanh Chủ khoanh chân nhắm mắt tĩnh tọa chính giữa đại điện trống rỗng yên tĩnh từ từ hỏi:
- Có chuyện gì mà khẩn cấp vậy?
Thanh Chủ biết nếu không có chuyện đặc biệt quan trọng thì Cao Quan sẽ không quấy nhiễu gã tu luyện.
Cao Quan đứng cách trước mặt Thanh Chủ không xa, chắp tay hành lễ xong trầm giọng nói:
- Bệ hạ! Xảy ra chuyện rồi!
Thanh Chủ chợt mở mắt ra, khiến người lạnh lùng như Cao Quan nói ra ba chữ ‘xảy ra chuyện’ thì chắc chắn là việc lớn.
Thanh Chủ hỏi:
- Có chuyện gì? Có tin tức của Bạch lão tam sao?
Cao Quan nói:
- Sợ là chuyện rắc rối còn hơn Tam gia.
- Hưm?
Thanh Chủ đứng dậy, nheo mắt hỏi:
- Rắc rối hơn cả Bạch lão tam là chuyện gì?
Cao Quan nhìn quanh Vĩnh Sinh điện:
- Việc gấp tòng quyền, vi thần mang theo một người đến, sẽ phải khinh nhờn chốn thanh tu của bệ hạ rồi.
Thanh Chủ gạt đầu.
Cao Quan lật tay chộp một con hồ ly đen ba đuôi ra khỏi túi thú, giải cấm chế pháp lực trên người nó rồi ném xuống đất.
Ánh sáng vàng chợt lóe, hồ ly đen ba đuôi biến hình phụ nhân áo đen, vóc dáng quyến rũ, tóc đẹp rối nùi nằm nghiêng dưới đất co giật, lắc đầu nguầy nguậy nói mớ:
- Yêu Tăng Nam Ba... Yêu Tăng Nam Ba... Yêu Tăng Nam Ba...
Thanh Chủ vừa nghe bỗng con ngươi co rút đứng bật dậy, xòe năm ngón tay hút phụ nhân áo đen lại gần, túm cổ áo nàng quát:
- Nói rõ ràng, ở đâu!?
Nhưng thấy mắt phụ nhân áo đen không có tiêu cự, lặp đi lặp lại bốn chữ Yêu Tăng Nam Ba, thỉnh thoảng la lên ‘đừng’, nước mắt nước mũi chảy ra, miệng sùi bọt mép.
Thanh Chủ nghiêng đầu nhìn Cao Quan:
- Chuyện gì xảy ra?
Cao Quan trả lời:
- Bị điên!
- Người của Giám Sát Hữu Bộ vô tình nghe đệ tử của Ngạo Tuyết tông thuộc Đinh Mão vực bàn về Yêu Tăng Nam Ba, vi thần lật xem tấu sớ các nơi phát hiện tin tức này thì giật nảy mình, đích thân dẫn người đi Ngạo Tuyết tông điều tra một chuyến. Lúc vi thần đến thì hồ ly đen ba đuôi này bị Ngạo Tuyết tông giam cầm, nghe chưởng môn nói nàng ta điên điên khùng khùng xâm nhập địa bàn Ngạo Tuyết tông, khi bị bắt giữ thì đã điên, miệng lầu bầu lặp lại câu nói này, không biết nàng ta từ đâu chạy đến, không rõ thân phận
- Lúc nàng ta xuất hiện thì đồ vật trên người đã mất, không biết gặp chuyện gì. Vi thần lệnh cho toàn bộ Ngạo Tuyết tông phong miệng, không được lộ ra ngoài nửa chữ. Vi thần cảm thấy sự việc quan trọng liền mang hồ yêu ba đuôi này đến Thiên cung gặp bệ hạ.
Thanh Chủ nói:
- Lời Ngạo Tuyết tông nói có đáng tin không?
Cao Quan đáp:
- Sự việc quan trọng, vi thần đích thân thẩm vấn, chắc không giả được. Hồ ly đen ba đuôi lúc xâm nhập Ngạo Tuyết tông đã có nhiều người thấy tận mắt.
- Yêu Tăng Nam Ba... Đinh Mão vực...
Thanh Chủ nheo mắt lẩm bẩm:
- Đinh Mão vực và Cực Lạc giới là giao giới, không lẽ chạy ra từ Cực Lạc giới?
Cao Quan nói:
- Hình như không thể nào. Đường hầm ra vào Cực Lạc giới đều có người canh gác, nàng xông vào xông ra không lý nào không bị ai phát hiện. Tình huống của nàng ta chạy lung tung trong trời sao rất bắt mắt, dễ bị người chặn lại. Quan trọng hơn là trên người nàng không có vốn liếng để chạy xa như vậy, tức là nàng ta chui ra từ chỗ nào đó trong Đinh Mão vực, hoặc từ trời sao vực ngoại của Đinh Mão vực chạy vào.
Thanh Chủ gật gù:
- Nói có lý!
Thanh Chủ ngẫm nghĩ một lúc, chợt nghiêng đầu thi pháp hét ra ngoài:
- Triệu Hạ Hầu Thiên Ông, Tứ Đại Thiên Vương đến Tinh Thần điện nghị sự!
Hạ Hầu Thiên Ông là tôn xưng, tên thật là Hạ Hầu Thác, gia gia của Thiên Hậu Hạ Hầu Thừa Vũ. Tứ Đại Thiên Vương gồm có Doanh Cửu Quang, Hạo Đức Phương, Quảng Lệnh Công, Khấu Lăng Hư.
Mấy nhà cách Thiên cung không xa, có thể nói là bảo vệ xung quanh Thiên Cung. Khi nhận được hiệu lệnh, Tứ Đại Thiên Vương ở bên ngoài chạm mặt nhau, giao lưu hỏi ý kiến tìm hiểu Thanh Chủ triệu kiến mọi người có chuyện gì nhưng không ai biết.
Bốn người đến Tinh Thần điện trước, chờ một chốc thì thấy Hạ Hầu Thác tóc bạc phơ, mặt nhăn nheo chống gậy đi tới.
Vị này bình thường không tham gia triều chính, ít khi có mặt trong triều đình, có thể nói là lão bất tử cố ý tị hiềm. Bốn người hơi bất ngờ, ngơ ngác nhìn nhau không hiểu vì sao Thanh Chủ cũng gọi cả lão tới.
Dù trong bụng nói thầm nhưng không thể bỏ qua lễ nghi, bốn người cùng cung kính chắp tay chào:
- Kính chào Thiên Ông!
Hết cách, tuy bốn người có quyền thế lớn hơn vị này nhưng tôn nữ của người ta là thê tử kết tóc của Thiên Đế, là Thiên Hậu mẫu nghi thiên hạ, thù vinh này độc nhất trên đời. Cộng thêm Hạ Hầu gia tộc là môn phiệt uy tín lâu năm, lúc Hạ Hầu gia tộc hô mưa gọi gió Tứ Đại Thiên Vương chỉ là một tiểu tốt vô danh, chỉ biết ngước nhìn. Hiện giờ Hạ Hầu gia tộc bị chèn ép không còn như xưa nhưng cây to rễ sâu, không ai biết người ta còn lá bài nào chưa lật, cộng thêm bối phận người thân, Thiên Đế lúc gặp mặt còn phải khách sáo.
Vì có nắm chắc đó nên Thiên Đế mới cưới tôn nữ không xinh đẹp chim sa cá kim lặn, có thể nói là nhan sắc bình thường làm chính thất, lập làm Thiên Hậu.
Kim Mạn: Thánh chủ muốn tìm nơi phong ấn Yêu Tăng Nam Ba sao?
Nhưng Miêu Nghị đã cắt đứt liên lạc.
Miêu Nghị không có tâm tình tĩnh tu trong Hắc Hổ Kỳ, hắn đi ra tĩnh thất tu luyện, nhanh chóng sắp xếp công việc trong Hắc Hổ Kỳ rồi chỉ mang theo một mình Diêm Tu lặng lẽ rời đi.
Dương Khánh nhíu chặt mày nhìn theo. Miêu Nghị đột nhiên hỏi về Yêu Tăng Nam Ba rồi bỗng ra đi, không biết hai chuyện này có liên quan nhau không.
Cấm đại Thiên cung, Vĩnh Sinh điện là cấm địa Thiên Đế tu luyện, trừ Thiên Đế ra không được sự cho phép thì không ai có thể tự tiện xông vào.
Lúc này Cao Quan Giám Sát Hữu Sứ Thiên Đình bước nhanh xông thẳng vào, đầu đội mũ cao màu đen, mặt không biểu tình căng thẳng, áo choàng đen rũ trên vai phất phới theo bước chân. Thủ vệ cho Cao Quan qua.
Thủ vệ nhìn Cao Quan bước nhanh đi vào hơi bất ngờ, không biết có chuyện gì mà Cao Hữu Sứ miễn cưỡng quấy rầy khi bệ hạ tu luyện, nhất quyết đòi gặp bằng được, chuyện này rất hiếm thấy. Các thủ vệ âm thầm trao đổi ánh mắt, chắc xảy ra việc lớn rồi.
Thiên cung có muôn vàn khí tượng, khi vào phạm vi Vĩnh Sinh điện thì hơi trống vắng, linh khí như sương mông lung.
Cao Quan đến trước cửa điện đóng kín, hai tay Cao Quan gồng sức đẩy cánh cửa cao to dày nặng ra. Trong tiếng ken két trầm đục Cao Quan cất bước đi vào.
Thanh Chủ khoanh chân nhắm mắt tĩnh tọa chính giữa đại điện trống rỗng yên tĩnh từ từ hỏi:
- Có chuyện gì mà khẩn cấp vậy?
Thanh Chủ biết nếu không có chuyện đặc biệt quan trọng thì Cao Quan sẽ không quấy nhiễu gã tu luyện.
Cao Quan đứng cách trước mặt Thanh Chủ không xa, chắp tay hành lễ xong trầm giọng nói:
- Bệ hạ! Xảy ra chuyện rồi!
Thanh Chủ chợt mở mắt ra, khiến người lạnh lùng như Cao Quan nói ra ba chữ ‘xảy ra chuyện’ thì chắc chắn là việc lớn.
Thanh Chủ hỏi:
- Có chuyện gì? Có tin tức của Bạch lão tam sao?
Cao Quan nói:
- Sợ là chuyện rắc rối còn hơn Tam gia.
- Hưm?
Thanh Chủ đứng dậy, nheo mắt hỏi:
- Rắc rối hơn cả Bạch lão tam là chuyện gì?
Cao Quan nhìn quanh Vĩnh Sinh điện:
- Việc gấp tòng quyền, vi thần mang theo một người đến, sẽ phải khinh nhờn chốn thanh tu của bệ hạ rồi.
Thanh Chủ gạt đầu.
Cao Quan lật tay chộp một con hồ ly đen ba đuôi ra khỏi túi thú, giải cấm chế pháp lực trên người nó rồi ném xuống đất.
Ánh sáng vàng chợt lóe, hồ ly đen ba đuôi biến hình phụ nhân áo đen, vóc dáng quyến rũ, tóc đẹp rối nùi nằm nghiêng dưới đất co giật, lắc đầu nguầy nguậy nói mớ:
- Yêu Tăng Nam Ba... Yêu Tăng Nam Ba... Yêu Tăng Nam Ba...
Thanh Chủ vừa nghe bỗng con ngươi co rút đứng bật dậy, xòe năm ngón tay hút phụ nhân áo đen lại gần, túm cổ áo nàng quát:
- Nói rõ ràng, ở đâu!?
Nhưng thấy mắt phụ nhân áo đen không có tiêu cự, lặp đi lặp lại bốn chữ Yêu Tăng Nam Ba, thỉnh thoảng la lên ‘đừng’, nước mắt nước mũi chảy ra, miệng sùi bọt mép.
Thanh Chủ nghiêng đầu nhìn Cao Quan:
- Chuyện gì xảy ra?
Cao Quan trả lời:
- Bị điên!
- Người của Giám Sát Hữu Bộ vô tình nghe đệ tử của Ngạo Tuyết tông thuộc Đinh Mão vực bàn về Yêu Tăng Nam Ba, vi thần lật xem tấu sớ các nơi phát hiện tin tức này thì giật nảy mình, đích thân dẫn người đi Ngạo Tuyết tông điều tra một chuyến. Lúc vi thần đến thì hồ ly đen ba đuôi này bị Ngạo Tuyết tông giam cầm, nghe chưởng môn nói nàng ta điên điên khùng khùng xâm nhập địa bàn Ngạo Tuyết tông, khi bị bắt giữ thì đã điên, miệng lầu bầu lặp lại câu nói này, không biết nàng ta từ đâu chạy đến, không rõ thân phận
- Lúc nàng ta xuất hiện thì đồ vật trên người đã mất, không biết gặp chuyện gì. Vi thần lệnh cho toàn bộ Ngạo Tuyết tông phong miệng, không được lộ ra ngoài nửa chữ. Vi thần cảm thấy sự việc quan trọng liền mang hồ yêu ba đuôi này đến Thiên cung gặp bệ hạ.
Thanh Chủ nói:
- Lời Ngạo Tuyết tông nói có đáng tin không?
Cao Quan đáp:
- Sự việc quan trọng, vi thần đích thân thẩm vấn, chắc không giả được. Hồ ly đen ba đuôi lúc xâm nhập Ngạo Tuyết tông đã có nhiều người thấy tận mắt.
- Yêu Tăng Nam Ba... Đinh Mão vực...
Thanh Chủ nheo mắt lẩm bẩm:
- Đinh Mão vực và Cực Lạc giới là giao giới, không lẽ chạy ra từ Cực Lạc giới?
Cao Quan nói:
- Hình như không thể nào. Đường hầm ra vào Cực Lạc giới đều có người canh gác, nàng xông vào xông ra không lý nào không bị ai phát hiện. Tình huống của nàng ta chạy lung tung trong trời sao rất bắt mắt, dễ bị người chặn lại. Quan trọng hơn là trên người nàng không có vốn liếng để chạy xa như vậy, tức là nàng ta chui ra từ chỗ nào đó trong Đinh Mão vực, hoặc từ trời sao vực ngoại của Đinh Mão vực chạy vào.
Thanh Chủ gật gù:
- Nói có lý!
Thanh Chủ ngẫm nghĩ một lúc, chợt nghiêng đầu thi pháp hét ra ngoài:
- Triệu Hạ Hầu Thiên Ông, Tứ Đại Thiên Vương đến Tinh Thần điện nghị sự!
Hạ Hầu Thiên Ông là tôn xưng, tên thật là Hạ Hầu Thác, gia gia của Thiên Hậu Hạ Hầu Thừa Vũ. Tứ Đại Thiên Vương gồm có Doanh Cửu Quang, Hạo Đức Phương, Quảng Lệnh Công, Khấu Lăng Hư.
Mấy nhà cách Thiên cung không xa, có thể nói là bảo vệ xung quanh Thiên Cung. Khi nhận được hiệu lệnh, Tứ Đại Thiên Vương ở bên ngoài chạm mặt nhau, giao lưu hỏi ý kiến tìm hiểu Thanh Chủ triệu kiến mọi người có chuyện gì nhưng không ai biết.
Bốn người đến Tinh Thần điện trước, chờ một chốc thì thấy Hạ Hầu Thác tóc bạc phơ, mặt nhăn nheo chống gậy đi tới.
Vị này bình thường không tham gia triều chính, ít khi có mặt trong triều đình, có thể nói là lão bất tử cố ý tị hiềm. Bốn người hơi bất ngờ, ngơ ngác nhìn nhau không hiểu vì sao Thanh Chủ cũng gọi cả lão tới.
Dù trong bụng nói thầm nhưng không thể bỏ qua lễ nghi, bốn người cùng cung kính chắp tay chào:
- Kính chào Thiên Ông!
Hết cách, tuy bốn người có quyền thế lớn hơn vị này nhưng tôn nữ của người ta là thê tử kết tóc của Thiên Đế, là Thiên Hậu mẫu nghi thiên hạ, thù vinh này độc nhất trên đời. Cộng thêm Hạ Hầu gia tộc là môn phiệt uy tín lâu năm, lúc Hạ Hầu gia tộc hô mưa gọi gió Tứ Đại Thiên Vương chỉ là một tiểu tốt vô danh, chỉ biết ngước nhìn. Hiện giờ Hạ Hầu gia tộc bị chèn ép không còn như xưa nhưng cây to rễ sâu, không ai biết người ta còn lá bài nào chưa lật, cộng thêm bối phận người thân, Thiên Đế lúc gặp mặt còn phải khách sáo.
Vì có nắm chắc đó nên Thiên Đế mới cưới tôn nữ không xinh đẹp chim sa cá kim lặn, có thể nói là nhan sắc bình thường làm chính thất, lập làm Thiên Hậu.