Miêu Nghị trầm ngâm nói:
- Hình như ngang ngửa dao động pháp lực của đại nhân.
Ngang ngửa thì tốt rồi, phe mình đông người hơn, Cẩu Thả Trạch thầm thở phào.
Cẩu Thả Trạch không hỏi gì nữa, gã nhìn chăm chú hướng Miêu Nghị chỉ, nói với đồng liêu hai bên:
- Mười người chúng ta kéo giãn khoảng cách với trận hình tam giác tiến lên trăm dặm, khoảng cách với nhau cũng giữ trăm dặm. Nhớ đừng chạy xa, giữ cho dẫn trước nhất địa quân là được. Nếu gặp chuyện đừng vội ra tay, nếu thật sự gặp kẻ địch, tình huống nơi này không rõ ràng, cố gắng triệu tập mọi người lại cùng ứng đối.
Mấy người gật đầu, bàn bạc thứ tự trận hình với nhau rồi liên lạc với bên lều chủ soái.
Ngàn vạn đại quân bao gồm Miêu Nghị nhanh chóng nhận được mệnh lệnh tiếp tục tiến lên.
Đoàn người hành động, Cẩu Thả Trạch vung tay, mười người tản ra đi đằng trước nhất.
Có mười người này trợ trận Miêu Nghị thầm thở phào, hắn không biết Yến Bắc Hồng gặp được cái gì, cũng không ngờ trong Mê Loạn tinh hải còn ẩn giấu cao thủ chưa biết. Không kéo vài cao thủ vào để phòng ngừa thì không ổn chút nào.
Mắt thấy mười người biến mất, Miêu Nghị quay đầu kêu gọi, ra hiệu Dương Triệu Thanh mang đội ở lại, hắn dẫn theo Diêm Tu quang minh chính đại tăng tốc đuổi theo hướng mười người rời đi.
Tử Liên phó thống lĩnh trong quân Hắc Hổ Kỳ giật mình hỏi:
- Dương huynh, tại sao đại thống lĩnh mạo hiểm quá vậy?
Không kinh không được, trong chỗ này tự tiện rời khỏi bố cục hình lưới thì rất dễ bị lạc đường.
Dương Triệu Thanh không rõ Miêu Nghị làm vậy vì cái gì, bình tĩnh nói:
- Mao phó thống yên tâm, đại thống lĩnh làm như thế tất nhiên có lý do.
Thật ra Miêu Nghị không rời xa đội ngũ, hắn chỉ né tránh tai mắt đằng sau. Miêu Nghị giữ khoảng cách hơn mười dặm với người phía sau rồi thi pháp mở thiên nhãn ngay.
Một cột sáng lấp lánh bảy sắc bắn ra từ giữa trán Miêu Nghị.
Diêm Tu lẳng lặng đi theo một bên giật mình, gã luôn mặt không biểu tình nay lộ vẻ kinh ngạc. Diêm Tu nhìn chằm chằm giữa trán Miêu Nghị nứt ra khe hở dựng đứng, bên trong có con mắt trong suốt bảy sắc, con mắt thứ ba có thể bắn ra ánh sáng bảy sắc. Diêm Tu tràn đầy khó tin, lần đầu tiên thấy giữa trán Miêu Nghị khác lạ như vậy. Trước kia Diêm Tu còn thấy lạ là sao trán Miêu Nghị có vết hằn dựng đứng, cứ tưởng là vết sẹo gì nhưng ai ngờ bên trong giấu một con mắt.
Thiên nhãn mở ra, sương mù trước mắt không thể ngăn chặn tầm mắt của hắn. Mắt Miêu Nghị xuyên qua sương mù, đập vào mắt là đám người Cẩu Thả Trạch xếp trận hình tam giác tản ra, thấy bọn họ giữ tốc độ song song với đại quân phía sau cùng tiến lên chứ không ỷ vào tu vi cao, tốc độ nhanh mà liều lĩnh.
Nhưng đây không phải thứ Miêu Nghị muốn thấy, ánh mắt lại kéo dài quét sâu vào sương mù.
Sử dụng thiên nhãn tiêu hao pháp lực rất lớn, may mà Miêu Nghị không còn như xưa, tu vi đã đến Kim Liên cửu phẩm, thời gian kéo dài hơn lúc trước. Nếu không có chỗ dựa vào thì Miêu Nghị không nắm chắc tới đây cứu Yến Bắc Hồng.
Dù vậy Miêu Nghị không dám nhìn quá xa, vươn càng xa thì tiêu hao pháp lực càng lớn.
Theo lời Yến Bắc Hồng tả tính tốc độ bay và thời gian ra khoảng cách đại khái, Miêu Nghị tăng gấp đôi khoảng cách tầm mắt lên rồi nhìn quét.
Lý do Miêu Nghị kêu Yến Bắc Hồng chuẩn bị nhiều bụi đỏ đơn giản vì Mê Loạn tinh hải to lớn, một người ở đây như một hạt bụi, dù Miêu Nghị có thiên nhãn nhưng muốn tìm người tựa như biển rộng tìm kim. Kêu Yến Bắc Hồng tát bụi đỏ trong sương mù trắng sẽ càng dễ thấy hơn, tiện cho Miêu Nghị nhanh chóng tìm được mục tiêu.
Nhưng chưa thấy bụi đỏ đâu đã thấy một đám làm Miêu Nghị nổi da gà da vịt.
Sâu trong sương mù có một đám thứ màu trắng bay nhanh trong sương mù.
Vì để Miêu Nghị yên lòng thi pháp nên Diêm Tu đỡ một tay hắn dẫn hắn bay theo, gã phát hiện hắn khác lạ. Miêu Nghị nhắm mắt tập trung mở to thiên nhãn ra nhìn chằm chằm một hướng, dường như phát hiện điều gì. Diêm Tu nhìn theo hướng đó, nhưng trừ một mảnh trắng xóa ra không thấy gì hết.
Vì nhìn rõ thứ trắng đó là gì Miêu Nghị lại thi pháp phóng lớn mục tiêu, thứ trắng bay lượn có đôi khi như chim, đôi khi như dơi, hình thể có lớn có nhỏ, tóm lại thân thể tùy thời biến đổi, không thấy tai mắt mũi miệng đâu, như vải trắng bọc đồ lại, như những con u linh trắng phau.
Đây là thứ quái quỷ gì? Miêu Nghị rất ngạc nhiên, hắn chưa từng thấy thứ như vậy, không ngờ trong Mê Loạn tinh hải tồn tại thứ này. Nếu không phải chúng nó nhúc nhích thì màu sắc gần giống hoàn cảnh xung quanh làm Miêu Nghị suýt bỏ qua.
Rất nhanh Miêu Nghị phát hiện đàn u linh trắng dường như đang tìm kiếm cái gì, chúng nó giao nhau quay quanh một khu vực.
Lòng Miêu Nghị máy động, có khi nào chúng nó tìm Yến Bắc Hồng không?
Thiên lý nhãn nhanh chóng xem xét khu vực đàn u linh trắng bay lượn tìm kiếm, quả nhiên có manh mối, một manh mối rất tốt. Trong sương mù trắng mênh mông có một làn sương đỏ. Miêu Nghị mừng thầm, hắn đoán đó Yến Bắc Hồng thả bụi đỏ ra, tức là gã đang trốn ở gần đó.
Thu nhỏ phạm vi tìm kiếm thì dễ xử rồi, nếu cứ tìm lung tung không mục tiêu, tạm không nói tới tiêu hao pháp lực không chịu nổi, Miêu Nghị cũng lo đêm dài lắm mộng. Lúc này thiên nhãn của Miêu Nghị nhanh chóng quét một khu vực, tập trung phân biệt.
Cùng lúc đó Miêu Nghị móc tinh linh ra liên lạc với Yến Bắc Hồng, kêu gã tiếp tục ném bụi ra để mục tiêu rõ hơn.
Yến Bắc Hồng chờ trong hư không cảnh giác bốn phía, không biết Miêu Nghị tính làm gì nhưng gã vẫn nghe theo.
Rất nhanh thiên nhãn tỏa định khu vực có một đoàn sắc đỏ khác lạ, lập tức tỏa định một đốm đen nhỏ đang di chuyển. Miêu Nghị tập trung thiên nhãn phóng to ra, thấy Yến Bắc Hồng đang nhìn đông ngó tây.
Nếu chỉ có mình Yến Bắc Hồng thì không sao, thiên nhãn lóe tia sáng thấy phía xa có đàn lu linh trắng đang bay hướng gã như cá mập ngửi được mùi máu. Dường như u linh trắng rất nhạy cảm với bụi khác lẫn trong bụi trắng, như thể bị khinh nhờn.
Miêu Nghị không dám do dự, nhanh chóng móc tinh linh ra liên lạc với Yến Bắc Hồng: Yến đại ca mau dừng lại, thứ kỳ lạ kia đang tới gần đại ca. Đại ca lập tức đi hướng tây bắc, nhanh!
Yến Bắc Hồng không biết Miêu Nghị làm sao đoán được nhưng nghe Miêu Nghị thúc giục thì gã không dám do dự, lập tức chuyển hướng tới tây bắc ngay.
Yến Bắc Hồng vừa đi không lâu thì đàn u linh trắng đã ập đến, chúng nó lượn vòng tìm kiếm khu vực này.
- Hình như ngang ngửa dao động pháp lực của đại nhân.
Ngang ngửa thì tốt rồi, phe mình đông người hơn, Cẩu Thả Trạch thầm thở phào.
Cẩu Thả Trạch không hỏi gì nữa, gã nhìn chăm chú hướng Miêu Nghị chỉ, nói với đồng liêu hai bên:
- Mười người chúng ta kéo giãn khoảng cách với trận hình tam giác tiến lên trăm dặm, khoảng cách với nhau cũng giữ trăm dặm. Nhớ đừng chạy xa, giữ cho dẫn trước nhất địa quân là được. Nếu gặp chuyện đừng vội ra tay, nếu thật sự gặp kẻ địch, tình huống nơi này không rõ ràng, cố gắng triệu tập mọi người lại cùng ứng đối.
Mấy người gật đầu, bàn bạc thứ tự trận hình với nhau rồi liên lạc với bên lều chủ soái.
Ngàn vạn đại quân bao gồm Miêu Nghị nhanh chóng nhận được mệnh lệnh tiếp tục tiến lên.
Đoàn người hành động, Cẩu Thả Trạch vung tay, mười người tản ra đi đằng trước nhất.
Có mười người này trợ trận Miêu Nghị thầm thở phào, hắn không biết Yến Bắc Hồng gặp được cái gì, cũng không ngờ trong Mê Loạn tinh hải còn ẩn giấu cao thủ chưa biết. Không kéo vài cao thủ vào để phòng ngừa thì không ổn chút nào.
Mắt thấy mười người biến mất, Miêu Nghị quay đầu kêu gọi, ra hiệu Dương Triệu Thanh mang đội ở lại, hắn dẫn theo Diêm Tu quang minh chính đại tăng tốc đuổi theo hướng mười người rời đi.
Tử Liên phó thống lĩnh trong quân Hắc Hổ Kỳ giật mình hỏi:
- Dương huynh, tại sao đại thống lĩnh mạo hiểm quá vậy?
Không kinh không được, trong chỗ này tự tiện rời khỏi bố cục hình lưới thì rất dễ bị lạc đường.
Dương Triệu Thanh không rõ Miêu Nghị làm vậy vì cái gì, bình tĩnh nói:
- Mao phó thống yên tâm, đại thống lĩnh làm như thế tất nhiên có lý do.
Thật ra Miêu Nghị không rời xa đội ngũ, hắn chỉ né tránh tai mắt đằng sau. Miêu Nghị giữ khoảng cách hơn mười dặm với người phía sau rồi thi pháp mở thiên nhãn ngay.
Một cột sáng lấp lánh bảy sắc bắn ra từ giữa trán Miêu Nghị.
Diêm Tu lẳng lặng đi theo một bên giật mình, gã luôn mặt không biểu tình nay lộ vẻ kinh ngạc. Diêm Tu nhìn chằm chằm giữa trán Miêu Nghị nứt ra khe hở dựng đứng, bên trong có con mắt trong suốt bảy sắc, con mắt thứ ba có thể bắn ra ánh sáng bảy sắc. Diêm Tu tràn đầy khó tin, lần đầu tiên thấy giữa trán Miêu Nghị khác lạ như vậy. Trước kia Diêm Tu còn thấy lạ là sao trán Miêu Nghị có vết hằn dựng đứng, cứ tưởng là vết sẹo gì nhưng ai ngờ bên trong giấu một con mắt.
Thiên nhãn mở ra, sương mù trước mắt không thể ngăn chặn tầm mắt của hắn. Mắt Miêu Nghị xuyên qua sương mù, đập vào mắt là đám người Cẩu Thả Trạch xếp trận hình tam giác tản ra, thấy bọn họ giữ tốc độ song song với đại quân phía sau cùng tiến lên chứ không ỷ vào tu vi cao, tốc độ nhanh mà liều lĩnh.
Nhưng đây không phải thứ Miêu Nghị muốn thấy, ánh mắt lại kéo dài quét sâu vào sương mù.
Sử dụng thiên nhãn tiêu hao pháp lực rất lớn, may mà Miêu Nghị không còn như xưa, tu vi đã đến Kim Liên cửu phẩm, thời gian kéo dài hơn lúc trước. Nếu không có chỗ dựa vào thì Miêu Nghị không nắm chắc tới đây cứu Yến Bắc Hồng.
Dù vậy Miêu Nghị không dám nhìn quá xa, vươn càng xa thì tiêu hao pháp lực càng lớn.
Theo lời Yến Bắc Hồng tả tính tốc độ bay và thời gian ra khoảng cách đại khái, Miêu Nghị tăng gấp đôi khoảng cách tầm mắt lên rồi nhìn quét.
Lý do Miêu Nghị kêu Yến Bắc Hồng chuẩn bị nhiều bụi đỏ đơn giản vì Mê Loạn tinh hải to lớn, một người ở đây như một hạt bụi, dù Miêu Nghị có thiên nhãn nhưng muốn tìm người tựa như biển rộng tìm kim. Kêu Yến Bắc Hồng tát bụi đỏ trong sương mù trắng sẽ càng dễ thấy hơn, tiện cho Miêu Nghị nhanh chóng tìm được mục tiêu.
Nhưng chưa thấy bụi đỏ đâu đã thấy một đám làm Miêu Nghị nổi da gà da vịt.
Sâu trong sương mù có một đám thứ màu trắng bay nhanh trong sương mù.
Vì để Miêu Nghị yên lòng thi pháp nên Diêm Tu đỡ một tay hắn dẫn hắn bay theo, gã phát hiện hắn khác lạ. Miêu Nghị nhắm mắt tập trung mở to thiên nhãn ra nhìn chằm chằm một hướng, dường như phát hiện điều gì. Diêm Tu nhìn theo hướng đó, nhưng trừ một mảnh trắng xóa ra không thấy gì hết.
Vì nhìn rõ thứ trắng đó là gì Miêu Nghị lại thi pháp phóng lớn mục tiêu, thứ trắng bay lượn có đôi khi như chim, đôi khi như dơi, hình thể có lớn có nhỏ, tóm lại thân thể tùy thời biến đổi, không thấy tai mắt mũi miệng đâu, như vải trắng bọc đồ lại, như những con u linh trắng phau.
Đây là thứ quái quỷ gì? Miêu Nghị rất ngạc nhiên, hắn chưa từng thấy thứ như vậy, không ngờ trong Mê Loạn tinh hải tồn tại thứ này. Nếu không phải chúng nó nhúc nhích thì màu sắc gần giống hoàn cảnh xung quanh làm Miêu Nghị suýt bỏ qua.
Rất nhanh Miêu Nghị phát hiện đàn u linh trắng dường như đang tìm kiếm cái gì, chúng nó giao nhau quay quanh một khu vực.
Lòng Miêu Nghị máy động, có khi nào chúng nó tìm Yến Bắc Hồng không?
Thiên lý nhãn nhanh chóng xem xét khu vực đàn u linh trắng bay lượn tìm kiếm, quả nhiên có manh mối, một manh mối rất tốt. Trong sương mù trắng mênh mông có một làn sương đỏ. Miêu Nghị mừng thầm, hắn đoán đó Yến Bắc Hồng thả bụi đỏ ra, tức là gã đang trốn ở gần đó.
Thu nhỏ phạm vi tìm kiếm thì dễ xử rồi, nếu cứ tìm lung tung không mục tiêu, tạm không nói tới tiêu hao pháp lực không chịu nổi, Miêu Nghị cũng lo đêm dài lắm mộng. Lúc này thiên nhãn của Miêu Nghị nhanh chóng quét một khu vực, tập trung phân biệt.
Cùng lúc đó Miêu Nghị móc tinh linh ra liên lạc với Yến Bắc Hồng, kêu gã tiếp tục ném bụi ra để mục tiêu rõ hơn.
Yến Bắc Hồng chờ trong hư không cảnh giác bốn phía, không biết Miêu Nghị tính làm gì nhưng gã vẫn nghe theo.
Rất nhanh thiên nhãn tỏa định khu vực có một đoàn sắc đỏ khác lạ, lập tức tỏa định một đốm đen nhỏ đang di chuyển. Miêu Nghị tập trung thiên nhãn phóng to ra, thấy Yến Bắc Hồng đang nhìn đông ngó tây.
Nếu chỉ có mình Yến Bắc Hồng thì không sao, thiên nhãn lóe tia sáng thấy phía xa có đàn lu linh trắng đang bay hướng gã như cá mập ngửi được mùi máu. Dường như u linh trắng rất nhạy cảm với bụi khác lẫn trong bụi trắng, như thể bị khinh nhờn.
Miêu Nghị không dám do dự, nhanh chóng móc tinh linh ra liên lạc với Yến Bắc Hồng: Yến đại ca mau dừng lại, thứ kỳ lạ kia đang tới gần đại ca. Đại ca lập tức đi hướng tây bắc, nhanh!
Yến Bắc Hồng không biết Miêu Nghị làm sao đoán được nhưng nghe Miêu Nghị thúc giục thì gã không dám do dự, lập tức chuyển hướng tới tây bắc ngay.
Yến Bắc Hồng vừa đi không lâu thì đàn u linh trắng đã ập đến, chúng nó lượn vòng tìm kiếm khu vực này.