Tào Phượng Trì dường như có điều suy nghĩ gật đầu, nói
- Tôn nữ hiểu rõ.
Ai biết Tào Mãn đột nhiên lại cười lạnh hai tiếng, trên mặt lộ vẻ dữ tợn, trong mắt lộ ra hung quang.
- Thanh Chủ thích chơi tiên lễ hậu binh, vậy chúng ta theo cùng là được. Hắn chơi xong, chúng ta cũng sẽ hoàn trả lại cho hắn. Nhưng chúng ta cũng không phải dễ đùa giỡn như vậy được. Hiện tại giờ đến phiên chúng ta động thủ. Đưa một đám người tới thành phố quỷ theo dõi, hắn cho rằng chúng ta không biết sao? Chẳng lẽ hắn lại thật sự cho rằng, chúng ta ở chỗ này nhiều năm như vậy, chỉ là người mù hay sao? Lão thất, nghĩ biện pháp bắt cho được đám quỷ ngầm Thiên Đình đang lẫn ở trong thành phố kia lại cho ta. Giết tất cả cho ta!
- Vâng!
Lão già mặc y phục màu xanh đáp một tiếng, lại hỏi:
- Đông gia, cơ sở ngầm của Thiên Đình, không quan tâm cũ hay mới, tất cả đều dọn sạch sẽ sao?
Tào Mãn khoát tay áo.
- Mới tới có thể giết tất cả. Về phần đám người này, thích hợp thì dọn đi một ít. Đừng làm quá tuyệt. Phải làm thật sạch sẽ. Sau này Thiên Đình lại thu xếp người qua, sẽ tạo thành phiền phức cho bản thân chúng ta lần theo manh mối. Không thể dọn dẹp toàn bộ, cũng không thể không để ý. Nếu không sẽ khiến cho Thiên Đình nghi ngờ thay tất cả cơ sở ngầm cũ, thành mới. Còn nữa, đối tượng bị vứt bỏ ở hội đấu, điều tra một chút, xem còn ở đây hay không. Nếu như ở đây, bắt lại cho ta. Lấy lý do đối tượng bị vứt bỏ xử quyết ở trước mặt mọi người. Để cho mọi người nhìn thấy, đây là kết quả!
Tào Phượng Trì giật mình nói:
- Tam gia gia, cái này không được đâu. Hiện tại tất cả mọi người biết những đối tượng bị vứt bỏ này nhất định là người của Thiên Đình. Chúng ta ở trước mặt mọi người xử quyết chúng, chẳng phải là đánh vào mặt Thanh Chủ hay sao? Sau này Thanh Chủ khẳng định sẽ muốn dung túng cho Phá Quân động thủ đối với gia chủ, cố ý sỉ nhục, trả thù gia chủ cùng cô cô.
Tào Mãn nói:
- Cháu yên tâm đi. Lần này Thanh Chủ không dám làm như vậy đâu. Trừ khi hắn không muốn số lượng Phá Pháp Cung kia. Nếu như hắn vẫn còn muốn tìm được số Phá Pháp Cung kia, hắn khẳng định còn muốn phái người tới thành phố quỷ bên này tìm hiểu tin tức. Cháu nói hắn có thể lo lắng chúng ta lại hạ thủ đối với người của hắn nữa hay không? Cho nên lần này hắn sẽ nhịn.
Tào Phượng Trì cảm thấy đây là chuyện quan trọng, khuyên nhủ:
- Tam gia gia, chuyện này có nên cùng gia chủ thương lượng một chút trước hay không?
Tào Mãn bỗng nhiên xoay người, thản nhiên nói:
- Cái này là ý tứ của gia chủ! Gia chủ nói, thời điểm cần thiết cường thế vẫn phải thể hiện ra. Bằng không có kẻ không có việc gì sẽ tới trên địa bàn của chúng ta lăn qua lăn lại. Tiền lệ này không thể mở ra. Có vài điểm mấu chốt chúng ta phải bảo vệ. Cũng phải để cho Thanh Chủ hiểu rõ. Không thể để cho Thanh Chủ coi chúng ta là trái hồng mềm dễ nắn! Lão thất, người tìm được để Phượng Trì tự mình đi động thủ. Chuyện đập bãi này để nàng tự ra tay, để cho nàng lập uy lại trước mặt mọi người!
Hắn giơ tay lên, ra lệnh cho lão già mặc y phục màu xanh.
- Lão nô lập tức đi an bài!
Lão già mặc y phục màu xanh xin cáo lui rời đi.
Trở lại khách sạn Khuyết Nguyệt, chuyện đầu tiên Miêu Nghị làm chính là chữa thương.
Thiên Đình bên kia chơi khổ nhục kế, hắn gặp xui xẻo. Nhưng hắn không có lựa chọn nào khác. Thân là người của Thiên Đình trơ mắt nhìn người của Thiên Đình bị đả thương là không được. Chỉ có điều, hắn vẫn tương đối may mắn. Giống như những người áo đen kia, Đại đô đốc Hoa Nghĩa Thiên rõ ràng có năng lực cứu bọn họ lại không ra tay. Vì có thể đợi đến khi đại quân vây kín, hắn thật sự trở mắt nhìn một đám thủ hạ đi chịu chết. Miêu Nghị suy nghĩ một chút cũng thấy khiếp sợ.
Nhưng việc chữa thương cũng không thuận lợi. Diêm Tu cũng bị thương đang chữa trị. Canh giữ ở bên ngoài chỉ có Dương Triệu Thanh. Dương Triệu Thanh ở ngoài cửa thông báo một tiếng.
- Miêu gia, Hoa cô nương bái kiến.
- Để cho nàng đi vào đi.
Trong giọng nói của Miêu Nghị mang theo vài phần tức giận. Lần này hắn thiếu chút nữa bị nữ nhân kia chơi cho mất cả cái mạng nhỏ.
Chiến Như Ý đẩy cửa tiến vào. Nàng cũng bị thương. Chỉ có điều nghĩ đến một việc, nàng vẫn phải qua nói với hắn một tiếng.
Miêu Nghị vừa nhìn thấy nàng liền tức giận, châm chọc khiêu khích nói:
- Có chuyện gì? Sẽ không phải lại có nhiệm vụ gì chứ?
Trong lòng Chiến Như Ý cũng đang sợ hãi. Nàng hiểu rõ nguyên nhân Miêu Nghị tức giận. Thấy hắn như vậy, nàng không tức giận, thản nhiên nói:
- Ngươi ở trong hội đấu giá đã mua được tiên đào. Không phải ngươi đã quên rồi chứ?
Tiên đào?
Đang khoanh chân ở trên giường nhỏ, tay Miêu Nghị duỗi ra.
- Cho ta!
Chiến Như Ý nói:
- Không. Đồ còn đang ở Tín Nghĩa Các.
Hai mắt Miêu Nghị trợn trừng một cái:
- Nàng không phải đã nói nàng sẽ bỏ tiền đưa cho ta miễn phí sao? Hóa ra là đang đùa giỡn ta, có đúng không?
Chiến Như Ý:
- Ta nói chuyện đều giữ lời. Chỉ là ngươi cầm thẻ bài này đi qua đó. Phòng đấu giá bên kia không nhìn thấy thẻ bài, sẽ không chịu giao hàng. Bằng không sợ sau đó lại có người cầm thẻ bài đi quấy rối.
Nói xong, nàng bấm tay bắn qua một chiếc vòng trữ vật.
- Tiền ta đưa cho ngươi. Có đi không Tín Nghĩa Các lấy hàng hay không là tùy ngươi. Chỉ có điều ta phải nhắc nhở ngươi một tiếng. Tín Nghĩa Các nói ngươi là đối tượng đang lẩn trốn, thoạt nhìn rất tức giận. Bản thân ngươi cẩn thận một chút. Đừng có gây phiền toái cho chúng ta.
Nói dứt lời, nàng liền xoay người rời đi.
Ai ngờ mới ra tới cửa, nàng lại gặp được một người nàng không muốn nhìn thấy. Hoa Hồ Điệp đang bê khay đựng rượu và thức ăn đến đây.
Hai nữ nhân chạm mặt. Chiến Như Ý mắt lạnh nhìn qua. Hoa Hồ Điệp lại tươi cười gật đầu chào khách. Sau đó, nàng lại nói Dương Triệu Thanh đang canh giữ ở cửa, thông báo một tiếng.
Chiến Như Ý chậm rãi quay đầu lại, nhìn theo Hoa Hồ Điệp tiến vào gian phòng của Miêu Nghị. Nàng trợn mắt nhìn trừng trừng vào cánh cửa vừa đóng lại.
Cũng không biết cô nam quả nữ ở trong phòng sẽ làm gì.
Chiến Như Ý âm thầm cắn răng. Nhưng hiện tại nàng lại không có tư cách quản Miêu Nghị. Nàng hừ lạnh một tiếng, trở về trong phòng mình.
Trong phòng, Miêu Nghị để một tay sau lưng, đang đi lại ở trước bàn. Hắn nhìn Hoa Hồ Điệp đang đặt khay thức ăn xuống, rót rượu, trong không biết nữ nhân này lại chạy tới đây xum xoe là có ý gì? Chỉ có điều nhất định là có chuyện. Nếu không có chuyện gì, nàng sẽ không dễ dàng lộ diện.
- Tôn nữ hiểu rõ.
Ai biết Tào Mãn đột nhiên lại cười lạnh hai tiếng, trên mặt lộ vẻ dữ tợn, trong mắt lộ ra hung quang.
- Thanh Chủ thích chơi tiên lễ hậu binh, vậy chúng ta theo cùng là được. Hắn chơi xong, chúng ta cũng sẽ hoàn trả lại cho hắn. Nhưng chúng ta cũng không phải dễ đùa giỡn như vậy được. Hiện tại giờ đến phiên chúng ta động thủ. Đưa một đám người tới thành phố quỷ theo dõi, hắn cho rằng chúng ta không biết sao? Chẳng lẽ hắn lại thật sự cho rằng, chúng ta ở chỗ này nhiều năm như vậy, chỉ là người mù hay sao? Lão thất, nghĩ biện pháp bắt cho được đám quỷ ngầm Thiên Đình đang lẫn ở trong thành phố kia lại cho ta. Giết tất cả cho ta!
- Vâng!
Lão già mặc y phục màu xanh đáp một tiếng, lại hỏi:
- Đông gia, cơ sở ngầm của Thiên Đình, không quan tâm cũ hay mới, tất cả đều dọn sạch sẽ sao?
Tào Mãn khoát tay áo.
- Mới tới có thể giết tất cả. Về phần đám người này, thích hợp thì dọn đi một ít. Đừng làm quá tuyệt. Phải làm thật sạch sẽ. Sau này Thiên Đình lại thu xếp người qua, sẽ tạo thành phiền phức cho bản thân chúng ta lần theo manh mối. Không thể dọn dẹp toàn bộ, cũng không thể không để ý. Nếu không sẽ khiến cho Thiên Đình nghi ngờ thay tất cả cơ sở ngầm cũ, thành mới. Còn nữa, đối tượng bị vứt bỏ ở hội đấu, điều tra một chút, xem còn ở đây hay không. Nếu như ở đây, bắt lại cho ta. Lấy lý do đối tượng bị vứt bỏ xử quyết ở trước mặt mọi người. Để cho mọi người nhìn thấy, đây là kết quả!
Tào Phượng Trì giật mình nói:
- Tam gia gia, cái này không được đâu. Hiện tại tất cả mọi người biết những đối tượng bị vứt bỏ này nhất định là người của Thiên Đình. Chúng ta ở trước mặt mọi người xử quyết chúng, chẳng phải là đánh vào mặt Thanh Chủ hay sao? Sau này Thanh Chủ khẳng định sẽ muốn dung túng cho Phá Quân động thủ đối với gia chủ, cố ý sỉ nhục, trả thù gia chủ cùng cô cô.
Tào Mãn nói:
- Cháu yên tâm đi. Lần này Thanh Chủ không dám làm như vậy đâu. Trừ khi hắn không muốn số lượng Phá Pháp Cung kia. Nếu như hắn vẫn còn muốn tìm được số Phá Pháp Cung kia, hắn khẳng định còn muốn phái người tới thành phố quỷ bên này tìm hiểu tin tức. Cháu nói hắn có thể lo lắng chúng ta lại hạ thủ đối với người của hắn nữa hay không? Cho nên lần này hắn sẽ nhịn.
Tào Phượng Trì cảm thấy đây là chuyện quan trọng, khuyên nhủ:
- Tam gia gia, chuyện này có nên cùng gia chủ thương lượng một chút trước hay không?
Tào Mãn bỗng nhiên xoay người, thản nhiên nói:
- Cái này là ý tứ của gia chủ! Gia chủ nói, thời điểm cần thiết cường thế vẫn phải thể hiện ra. Bằng không có kẻ không có việc gì sẽ tới trên địa bàn của chúng ta lăn qua lăn lại. Tiền lệ này không thể mở ra. Có vài điểm mấu chốt chúng ta phải bảo vệ. Cũng phải để cho Thanh Chủ hiểu rõ. Không thể để cho Thanh Chủ coi chúng ta là trái hồng mềm dễ nắn! Lão thất, người tìm được để Phượng Trì tự mình đi động thủ. Chuyện đập bãi này để nàng tự ra tay, để cho nàng lập uy lại trước mặt mọi người!
Hắn giơ tay lên, ra lệnh cho lão già mặc y phục màu xanh.
- Lão nô lập tức đi an bài!
Lão già mặc y phục màu xanh xin cáo lui rời đi.
Trở lại khách sạn Khuyết Nguyệt, chuyện đầu tiên Miêu Nghị làm chính là chữa thương.
Thiên Đình bên kia chơi khổ nhục kế, hắn gặp xui xẻo. Nhưng hắn không có lựa chọn nào khác. Thân là người của Thiên Đình trơ mắt nhìn người của Thiên Đình bị đả thương là không được. Chỉ có điều, hắn vẫn tương đối may mắn. Giống như những người áo đen kia, Đại đô đốc Hoa Nghĩa Thiên rõ ràng có năng lực cứu bọn họ lại không ra tay. Vì có thể đợi đến khi đại quân vây kín, hắn thật sự trở mắt nhìn một đám thủ hạ đi chịu chết. Miêu Nghị suy nghĩ một chút cũng thấy khiếp sợ.
Nhưng việc chữa thương cũng không thuận lợi. Diêm Tu cũng bị thương đang chữa trị. Canh giữ ở bên ngoài chỉ có Dương Triệu Thanh. Dương Triệu Thanh ở ngoài cửa thông báo một tiếng.
- Miêu gia, Hoa cô nương bái kiến.
- Để cho nàng đi vào đi.
Trong giọng nói của Miêu Nghị mang theo vài phần tức giận. Lần này hắn thiếu chút nữa bị nữ nhân kia chơi cho mất cả cái mạng nhỏ.
Chiến Như Ý đẩy cửa tiến vào. Nàng cũng bị thương. Chỉ có điều nghĩ đến một việc, nàng vẫn phải qua nói với hắn một tiếng.
Miêu Nghị vừa nhìn thấy nàng liền tức giận, châm chọc khiêu khích nói:
- Có chuyện gì? Sẽ không phải lại có nhiệm vụ gì chứ?
Trong lòng Chiến Như Ý cũng đang sợ hãi. Nàng hiểu rõ nguyên nhân Miêu Nghị tức giận. Thấy hắn như vậy, nàng không tức giận, thản nhiên nói:
- Ngươi ở trong hội đấu giá đã mua được tiên đào. Không phải ngươi đã quên rồi chứ?
Tiên đào?
Đang khoanh chân ở trên giường nhỏ, tay Miêu Nghị duỗi ra.
- Cho ta!
Chiến Như Ý nói:
- Không. Đồ còn đang ở Tín Nghĩa Các.
Hai mắt Miêu Nghị trợn trừng một cái:
- Nàng không phải đã nói nàng sẽ bỏ tiền đưa cho ta miễn phí sao? Hóa ra là đang đùa giỡn ta, có đúng không?
Chiến Như Ý:
- Ta nói chuyện đều giữ lời. Chỉ là ngươi cầm thẻ bài này đi qua đó. Phòng đấu giá bên kia không nhìn thấy thẻ bài, sẽ không chịu giao hàng. Bằng không sợ sau đó lại có người cầm thẻ bài đi quấy rối.
Nói xong, nàng bấm tay bắn qua một chiếc vòng trữ vật.
- Tiền ta đưa cho ngươi. Có đi không Tín Nghĩa Các lấy hàng hay không là tùy ngươi. Chỉ có điều ta phải nhắc nhở ngươi một tiếng. Tín Nghĩa Các nói ngươi là đối tượng đang lẩn trốn, thoạt nhìn rất tức giận. Bản thân ngươi cẩn thận một chút. Đừng có gây phiền toái cho chúng ta.
Nói dứt lời, nàng liền xoay người rời đi.
Ai ngờ mới ra tới cửa, nàng lại gặp được một người nàng không muốn nhìn thấy. Hoa Hồ Điệp đang bê khay đựng rượu và thức ăn đến đây.
Hai nữ nhân chạm mặt. Chiến Như Ý mắt lạnh nhìn qua. Hoa Hồ Điệp lại tươi cười gật đầu chào khách. Sau đó, nàng lại nói Dương Triệu Thanh đang canh giữ ở cửa, thông báo một tiếng.
Chiến Như Ý chậm rãi quay đầu lại, nhìn theo Hoa Hồ Điệp tiến vào gian phòng của Miêu Nghị. Nàng trợn mắt nhìn trừng trừng vào cánh cửa vừa đóng lại.
Cũng không biết cô nam quả nữ ở trong phòng sẽ làm gì.
Chiến Như Ý âm thầm cắn răng. Nhưng hiện tại nàng lại không có tư cách quản Miêu Nghị. Nàng hừ lạnh một tiếng, trở về trong phòng mình.
Trong phòng, Miêu Nghị để một tay sau lưng, đang đi lại ở trước bàn. Hắn nhìn Hoa Hồ Điệp đang đặt khay thức ăn xuống, rót rượu, trong không biết nữ nhân này lại chạy tới đây xum xoe là có ý gì? Chỉ có điều nhất định là có chuyện. Nếu không có chuyện gì, nàng sẽ không dễ dàng lộ diện.