Đám người Chiến Như Ý nhanh chóng lắc mình đến, xông vào trong rừng. Chỉ thấy phía sau lưng Miêu Nghị là máu và thịt mơ hồ, máu tươi nhễ nhại. Có thể thấy được xương và nội tạng trong cơ thể lộ ra. Hai tay Miêu Nghị chống ở trên thân cây, hai chân đang run rẩy. Cuối cùng hắn chịu không nổi, quỳ trên mặt đất.
Người hành hình thu roi, vui vẻ nói:
- Còn đứng ngây ra đó làm gì. Không nhanh đỡ đại nhân các ngươi xuống, cứu chữa?
Hắn không mở miệng ai biết tình huống thế nào. Ai biết mình có thể nhúng tay vào hay không. Lúc này vừa nghe vậy, đám người Diêm Tu tất nhiên vội vàng tiến lên, đỡ Miêu Nghị dậy. Một chiếc áo choàng được khoác lên trên người Miêu Nghị. Hắn được người nâng đi cứu chữa. Có người giúp Miêu Nghị thu thập chiến giáp bị ném xuống đất.
Có một số việc chính là trùng hợp như vậy. Thật ra Thiên Cung cách Ngự Viên cũng không xa. Đế liễn xuất phát chẳng qua chỉ là chuyện đảo mắt đã đến nơi. Đoán chừng Thanh Chủ cảm thấy mới vừa lên đế liễn lại xuống có chút không thú vị. Hắn liền lệnh cho đế liễn ngoai du ở trong tinh không một vòng.
Bình thường Thanh Chủ cũng sẽ không dùng tới trận thế này. Muốn đi Ngự Viên, hắn đều dẫn mấy tùy tùng bay thẳng qua là được. Hắn cũng sẽ không dùng đế liễn. Ngày hôm nay bởi vì dẫn theo một đám đại thần, cho nên đùa giỡn thêm một chút.
Kết quả, bởi vì vòng một vòng như thế, ngay lập tức khiến Miêu Nghị ít có kinh nghiệm giao tiếp với quý nhân trong cung nhận vạ lây.
Lúc này đế liễn đi vòng vèo, bay tới tinh cầu Ngự Viên. Thượng Quan Thanh Thượng Quan đại tổng quản đứng ở bên cạnh thu tinh linh trên tay, cúi đầu ở bên tai Thanh Chủ truyền âm thì thầm một tiếng.
- A còn có loại chuyện như vậy sao? Xem ra là vừa lên đảm nhiệm chức vụ đã gặp được người ra oai phủ đầu.
Thanh Chủ vẻ vẻ cười ha hả một chút, ánh mắt lóe sáng. Không biết hắn nghĩ tới điều gì, giễu cợt nói:
- Vậy liền trực tiếp đi Phủ tổng trấn Ngự Viên. Chỗ đó trẫm từ trước đến nay dường như còn chưa nhìn thấy.
- Vâng.
Thượng Quan Thanh nhận lệnh. Rất nhanh hắn đã truyền đạt ý chỉ cho người khống chế đế liễn.
Các đại thần đứng ngoài lầu các của đế liễn đều lục tục nhận được tin tức. Bọn họ tiến cống một đám mỹ nhân đến trong cung, không phải không có nguyên nhân.
Trong đám quần thần, Hạ Hầu Thiên Ông Hạ Hầu Thác Văn sau khi nhận được tin, chân mày nhíu lại thật sâu. Tín Nghĩa Các bên kia truyền tới một ít tin tức. Hạ Hầu Thừa Vũ không biết, cũng sẽ không để cho nàng biết. Nhưng hắn là gia chủ vẫn phải biết. Thật không nghĩ tới lại có thể xảy ra loại chuyện như vậy.
Bên cạnh không ít người đều thoáng liếc mắt nhìn hắn một cái.
Đế liễn phá tan khí chướng, từ trên trời hạ xuống, vòng trên khoảng không một vòng, rơi vào phía ngoài Phủ tổng trấn Ngự Viên.
Tình hình thế này khiến thủ vệ đang trấn thủ phủ tổng trấn lấy làm kinh hãi. nhân mã cận vệ quân tùy giá đã có người tiến lên lấy ra lệnh bài. Trong Tả Hữu theo bảo vệ Thiên Đế có người của Tả Hữu Đốc Vệ. Ro ràng thân phận chính là người của Tả Đốc Vệ.
Trước đó, người trấn giữ đã nhận được thông báo, biết Thiên Đế sắp tới Ngự Viên. Chỉ là hắn không nghĩ tới Thiên Đế sẽ tới nơi này. Hiện tại đột nhiên được thông cáo cho biết, hắn giật nảy mình.
Trên đế liễn, quần thần lục tục đi xuống, tách ra hai bên nhường đường. Chờ một lát, Thanh Chủ không nhanh không chậm đi xuống.
Đừng nói là một đám người Hắc Long Tư bị dọa cho giật mình. Ngay cả một đám các đại thần cũng lộ ra thần sắc cổ quái. Cho dù là ai cũng không nghĩ tới bệ hạ lại có thể sẽ đến chỗ nha môn nho nhỏ này. Có tình huống gì? Không ít người lại len lén đưa mắt nhìn Hạ Hầu Thác. Bọn họ phát hiện thần sắc Hạ Hầu Thác vẫn bình tĩnh, không nhìn ra bất kỳ manh mối nào.
Thành viên đi theo bảo vệ sau khi đi vào thông báo, đã bước nhanh ra, vòng quay về, truyền âm với Thượng Quan Thanh vài tiếng. Thượng Quan Thanh gật đầu, biểu thị đã biết.
Thanh Chủ dẫn theo quần thần đi tới dưới bậc thang trước điện, ngẩng đầu nhìn bốn chữ Tổng Trấn Ngự Viên viết trên biển. Hắn cười ha hả nói:
- Trẫm thường tới Ngự Viên. Nhưng Phủ tổng trấn Ngự Viên ngược lại vẫn là tới lần đầu. Nhất thời tâm huyết dâng tràom đột nhiên muốn đến xem. Các khanh có ai đã tới chưa?
Hắn vừa nói vừa đi lên bậc thang.
- Thần cũng mới tới lần đầu.
- Chữ trên biển này nhìn có chút quen mắt.
Một đám đại thần theo đuôi đều phụ họa, đều biểu thị chưa từng tới.
Trong đồng ruộng Ngự Điền gần đó, thị nữ thiếp thân Nga Mi bước nhanh đi tới bên cạnh Hạ Hầu Thừa Vũ đang tưới nước, nhỏ giọng thì thầm nói:
- Nương nương, bệ hạ đi Phủ tổng trấn Ngự Viên.
- ...
Động tác của Hạ Hầu Thừa Vũ cứng đờ, quay đầu nhìn nàng. Trên mặt lộ ra thần sắc có vẻ có chút không thể tưởng tượng nổi.
Hạ Hầu Thừa Vũ bỗng nhiên quay đầu lại, nhìn về phía một rừng cây khác. Ngưu Hữu Đức đang ở nơi đó chữa thương.
Trong chớp nhoáng này, nàng hình như đã hiểu rõ điều gì. Nàng ở đây vừa dạy dỗ Ngưu Hữu Đức một trận, bệ hạ đi ngay tới Phủ tổng trấn Ngự Viên. Như vậy không phải cố ý để cho nàng khó xử sao? Nàng không tin dựa vào tin tức của bệ hạ ở bên này, lại không biết nàng vừa xử trí qua Ngưu Hữu Đức.
Nàng vốn muốn biết Thanh Chủ ở đâu, sau đi vào đồng hành. Thanh Chủ làm như thế, nàng tạm thời cũng không muốn chạy tới nữa.
Bên trong một rừng cây nhỏ khác, Miêu Nghị đã uống thuốc vẫn đang đau đến sắc mặt trắng bệch. Nhưng điều này cũng không quan trọng. Hắn vừa thu lại tinh linh trên tay. Hắn dựa vào trên một tảng đá lớn kinh ngạc kêu lên một tiếng.
- Không xong.
Tiếp đó, hắn lại vội vàng bò dậy, giũ một áo choàng, kiên trì mặc vào, vội vàng bảo Dương Khánh lấy chiến giáp của mình tới. Dù đau đến mồ hôi lạnh chảy ròng, hắn vấn cố choàng chiến giáp lại.
Miêu Nghị vừa rồi ở trần. Vì phi lễ chớ nhìn, Chiến Như Ý đưa lưng về phía hắn. Khi nghe thấy tiếng động, nàng quay đầu lại liếc nhìn, không biết Miêu Nghị làm sao.
Dương Triệu Thanh đã hỏi:
- Đại nhân, thế nào vậy?
Miêu Nghị gấp đến độ giậm chân:
- Bệ hạ đi tới phủ tổng trấn! Lưu lại năm vạn nhân mã bảo vệ phượng giá. Điểm năm vạn nhân mã theo ta quay về phủ tổng trấn.
Trong đồng ruộng, Hạ Hầu Thừa Vũ có chút không yên lòng. Bỗng nhiên nàng nghiêng đầu nhìn lại. Chỉ thấy nhân mã ở bốn phía xung quanh có một số đông tập kết lại, sau đó nhanh chóng lướt qua khoảng không rời đi. Hướng đi chính là Phủ tổng trấn Ngự Viên. Dùng pháp nhãn, nàng thấy được dẫn đầu chính là Miêu Nghị mới vừa bị mình xử trí qua.
Người hành hình thu roi, vui vẻ nói:
- Còn đứng ngây ra đó làm gì. Không nhanh đỡ đại nhân các ngươi xuống, cứu chữa?
Hắn không mở miệng ai biết tình huống thế nào. Ai biết mình có thể nhúng tay vào hay không. Lúc này vừa nghe vậy, đám người Diêm Tu tất nhiên vội vàng tiến lên, đỡ Miêu Nghị dậy. Một chiếc áo choàng được khoác lên trên người Miêu Nghị. Hắn được người nâng đi cứu chữa. Có người giúp Miêu Nghị thu thập chiến giáp bị ném xuống đất.
Có một số việc chính là trùng hợp như vậy. Thật ra Thiên Cung cách Ngự Viên cũng không xa. Đế liễn xuất phát chẳng qua chỉ là chuyện đảo mắt đã đến nơi. Đoán chừng Thanh Chủ cảm thấy mới vừa lên đế liễn lại xuống có chút không thú vị. Hắn liền lệnh cho đế liễn ngoai du ở trong tinh không một vòng.
Bình thường Thanh Chủ cũng sẽ không dùng tới trận thế này. Muốn đi Ngự Viên, hắn đều dẫn mấy tùy tùng bay thẳng qua là được. Hắn cũng sẽ không dùng đế liễn. Ngày hôm nay bởi vì dẫn theo một đám đại thần, cho nên đùa giỡn thêm một chút.
Kết quả, bởi vì vòng một vòng như thế, ngay lập tức khiến Miêu Nghị ít có kinh nghiệm giao tiếp với quý nhân trong cung nhận vạ lây.
Lúc này đế liễn đi vòng vèo, bay tới tinh cầu Ngự Viên. Thượng Quan Thanh Thượng Quan đại tổng quản đứng ở bên cạnh thu tinh linh trên tay, cúi đầu ở bên tai Thanh Chủ truyền âm thì thầm một tiếng.
- A còn có loại chuyện như vậy sao? Xem ra là vừa lên đảm nhiệm chức vụ đã gặp được người ra oai phủ đầu.
Thanh Chủ vẻ vẻ cười ha hả một chút, ánh mắt lóe sáng. Không biết hắn nghĩ tới điều gì, giễu cợt nói:
- Vậy liền trực tiếp đi Phủ tổng trấn Ngự Viên. Chỗ đó trẫm từ trước đến nay dường như còn chưa nhìn thấy.
- Vâng.
Thượng Quan Thanh nhận lệnh. Rất nhanh hắn đã truyền đạt ý chỉ cho người khống chế đế liễn.
Các đại thần đứng ngoài lầu các của đế liễn đều lục tục nhận được tin tức. Bọn họ tiến cống một đám mỹ nhân đến trong cung, không phải không có nguyên nhân.
Trong đám quần thần, Hạ Hầu Thiên Ông Hạ Hầu Thác Văn sau khi nhận được tin, chân mày nhíu lại thật sâu. Tín Nghĩa Các bên kia truyền tới một ít tin tức. Hạ Hầu Thừa Vũ không biết, cũng sẽ không để cho nàng biết. Nhưng hắn là gia chủ vẫn phải biết. Thật không nghĩ tới lại có thể xảy ra loại chuyện như vậy.
Bên cạnh không ít người đều thoáng liếc mắt nhìn hắn một cái.
Đế liễn phá tan khí chướng, từ trên trời hạ xuống, vòng trên khoảng không một vòng, rơi vào phía ngoài Phủ tổng trấn Ngự Viên.
Tình hình thế này khiến thủ vệ đang trấn thủ phủ tổng trấn lấy làm kinh hãi. nhân mã cận vệ quân tùy giá đã có người tiến lên lấy ra lệnh bài. Trong Tả Hữu theo bảo vệ Thiên Đế có người của Tả Hữu Đốc Vệ. Ro ràng thân phận chính là người của Tả Đốc Vệ.
Trước đó, người trấn giữ đã nhận được thông báo, biết Thiên Đế sắp tới Ngự Viên. Chỉ là hắn không nghĩ tới Thiên Đế sẽ tới nơi này. Hiện tại đột nhiên được thông cáo cho biết, hắn giật nảy mình.
Trên đế liễn, quần thần lục tục đi xuống, tách ra hai bên nhường đường. Chờ một lát, Thanh Chủ không nhanh không chậm đi xuống.
Đừng nói là một đám người Hắc Long Tư bị dọa cho giật mình. Ngay cả một đám các đại thần cũng lộ ra thần sắc cổ quái. Cho dù là ai cũng không nghĩ tới bệ hạ lại có thể sẽ đến chỗ nha môn nho nhỏ này. Có tình huống gì? Không ít người lại len lén đưa mắt nhìn Hạ Hầu Thác. Bọn họ phát hiện thần sắc Hạ Hầu Thác vẫn bình tĩnh, không nhìn ra bất kỳ manh mối nào.
Thành viên đi theo bảo vệ sau khi đi vào thông báo, đã bước nhanh ra, vòng quay về, truyền âm với Thượng Quan Thanh vài tiếng. Thượng Quan Thanh gật đầu, biểu thị đã biết.
Thanh Chủ dẫn theo quần thần đi tới dưới bậc thang trước điện, ngẩng đầu nhìn bốn chữ Tổng Trấn Ngự Viên viết trên biển. Hắn cười ha hả nói:
- Trẫm thường tới Ngự Viên. Nhưng Phủ tổng trấn Ngự Viên ngược lại vẫn là tới lần đầu. Nhất thời tâm huyết dâng tràom đột nhiên muốn đến xem. Các khanh có ai đã tới chưa?
Hắn vừa nói vừa đi lên bậc thang.
- Thần cũng mới tới lần đầu.
- Chữ trên biển này nhìn có chút quen mắt.
Một đám đại thần theo đuôi đều phụ họa, đều biểu thị chưa từng tới.
Trong đồng ruộng Ngự Điền gần đó, thị nữ thiếp thân Nga Mi bước nhanh đi tới bên cạnh Hạ Hầu Thừa Vũ đang tưới nước, nhỏ giọng thì thầm nói:
- Nương nương, bệ hạ đi Phủ tổng trấn Ngự Viên.
- ...
Động tác của Hạ Hầu Thừa Vũ cứng đờ, quay đầu nhìn nàng. Trên mặt lộ ra thần sắc có vẻ có chút không thể tưởng tượng nổi.
Hạ Hầu Thừa Vũ bỗng nhiên quay đầu lại, nhìn về phía một rừng cây khác. Ngưu Hữu Đức đang ở nơi đó chữa thương.
Trong chớp nhoáng này, nàng hình như đã hiểu rõ điều gì. Nàng ở đây vừa dạy dỗ Ngưu Hữu Đức một trận, bệ hạ đi ngay tới Phủ tổng trấn Ngự Viên. Như vậy không phải cố ý để cho nàng khó xử sao? Nàng không tin dựa vào tin tức của bệ hạ ở bên này, lại không biết nàng vừa xử trí qua Ngưu Hữu Đức.
Nàng vốn muốn biết Thanh Chủ ở đâu, sau đi vào đồng hành. Thanh Chủ làm như thế, nàng tạm thời cũng không muốn chạy tới nữa.
Bên trong một rừng cây nhỏ khác, Miêu Nghị đã uống thuốc vẫn đang đau đến sắc mặt trắng bệch. Nhưng điều này cũng không quan trọng. Hắn vừa thu lại tinh linh trên tay. Hắn dựa vào trên một tảng đá lớn kinh ngạc kêu lên một tiếng.
- Không xong.
Tiếp đó, hắn lại vội vàng bò dậy, giũ một áo choàng, kiên trì mặc vào, vội vàng bảo Dương Khánh lấy chiến giáp của mình tới. Dù đau đến mồ hôi lạnh chảy ròng, hắn vấn cố choàng chiến giáp lại.
Miêu Nghị vừa rồi ở trần. Vì phi lễ chớ nhìn, Chiến Như Ý đưa lưng về phía hắn. Khi nghe thấy tiếng động, nàng quay đầu lại liếc nhìn, không biết Miêu Nghị làm sao.
Dương Triệu Thanh đã hỏi:
- Đại nhân, thế nào vậy?
Miêu Nghị gấp đến độ giậm chân:
- Bệ hạ đi tới phủ tổng trấn! Lưu lại năm vạn nhân mã bảo vệ phượng giá. Điểm năm vạn nhân mã theo ta quay về phủ tổng trấn.
Trong đồng ruộng, Hạ Hầu Thừa Vũ có chút không yên lòng. Bỗng nhiên nàng nghiêng đầu nhìn lại. Chỉ thấy nhân mã ở bốn phía xung quanh có một số đông tập kết lại, sau đó nhanh chóng lướt qua khoảng không rời đi. Hướng đi chính là Phủ tổng trấn Ngự Viên. Dùng pháp nhãn, nàng thấy được dẫn đầu chính là Miêu Nghị mới vừa bị mình xử trí qua.