Ý chỉ này vừa ra, đám hạ nhân trong các phủ đệ tại dãy núi xung quanh đều chấn động kinh sợ. Bọn họ biết Chiến Như Ý sẽ vào cung làm phi, nhưng không nghĩ tới nàng lại có thể được phong làm Như Ý Thiên Phi, đứng đầu các phi trong hậu cung. Thiên Cung từ trước tới nay lần đầu tiên xuất hiện Thiên Phi!
Thiên Đế còn ban cho Đan Phượng Bảo Liễn. Tuy rằng kém hơn so với Song Phượng của Thiên Hậu một chút, nhưng phượng giá lại là quy cách chỉ Thiên Hậu mới có khả năng hưởng thụ.
Lễ nhường Thiên Hậu, dưới vô thượng. Điều này có nghĩa là ngoại trừ nhìn thấy Thiên Hậu và phía trên nữa mới cần hành lễ. Dưới Thiên Hậu sẽ không có người nào có thể ở phía trên nàng. Nói cách khác nhìn thấy người dưới Thiên Hậu đều không cần phải hành lễ.
Có người nhanh chóng lấy ra tinh linh báo tin về phía chủ tử.
Ở đây trên dưới Hắc Long Tư cũng chấn động kinh sợ. Miêu Nghị theo bản năng nghiêng đầu liếc nhìn vào trong điện. Trong lòng hắn khiếp sợ tới mức khó có thể hình dung được. Thật không nghĩ tới trong nháy mắt thân phận của Chiến Như Ý trở nên cao quý tới như vậy. Gần như sẽ khiến cho mọi người trong thiên hạ phải ngưỡng mộ. Mấy ngày trước còn là thủ hạ của mình. Đảo mắt đã biến thành nhân vật gần với Thiên Hậu.
Dường như để hưởng ứng lời Thượng Quan Thanh nói, trên bầu trời vang lên những tiếng phượng kêu lanh lảnh giống như vàng ngọc va chạm. Một con Thải Phượng hình thể khổng lồ ưu mỹ phá tường vân, nghênh đón khoảng không giang cánh bay lượn. Màu sắc lông chim rực rỡ. Đuôi thật dài giống như cầu vồng tung bay. Phía sau Thải Phượng kéo theo một Phượng Lâu Bảo Liễn nguy nga lộng lẫy. Hai bên có hơn một nghìn thiên tướng hộ giá.
Trên không trung xoay quanh một hồi, phượng liễn hoa mỹ từ trên trời hạ xuống, thoải mái hạ vào mảnh đất trống ngời điện trước đó. Thải Phượng với hình thể đạt mười trượng, linh khí mười phần, cao ngạo đứng đó.
Mười mấy cung nữ từ hai bên Phượng Lâu nối đuôi nhau đi xuống, bước nhanh xuống xếp theo cấp bậc, tiến vào trong đại điện. Rất nhanh, bọn họ ở trong điện cao giọng cùng gọi:
- Tham kiến Thiên Phi!
Không bao lâu, mười mấy cung nữ lại lục tục đi ra, lần lượt đứng ở hai bên bậc thang.
Chiến Như Ý mặc Phượng Quan Hà Bí toàn thân đỏ thẫm cũng thành thật đi ra. Trang phục mỹ lệ động lòng người. Rèn che dưới mũ phượng che mặt, theo bước chân lay động. Hai nha hoàn hồi môn ở hai bên trái phải. Mỗi người nâng một cánh tay của nàng, cẩn thận đỡ nàng đi ra. Cung nữ đứng lần lượt ở hai bên bậc thang từ cửa bắt đầu lục tục xoay người đi theo phía sau nàng.
Vừa lộ diện, Thượng Quan Thanh ở bên trên tùy tùng lập tức phất tay ra dấu. Ngoài điện trên dưới Hắc Long Tư lập tức cùng kêu lên:
- Tham kiến Thiên Phi!
Từ bên trong đến bên ngoài, mãi cho đến hộ vệ thủ vệ ở bên ngoài phủ Doanh Thiên Vương, còn chưa nhìn thấy người, nhưng dựa theo an bài đó, liên tiếp hô vang.
- Tham kiến Thiên Phi!
Âm thanh vang vọng tới tận trời.
Sau đó trên dưới Doanh ra từ trong điện đi ra, vẻ mặt hớn hở. Không ít nữ nhân đi ra, nhìn phượng liễn bên ngoài, trong mắt không che giấu được vẻ hâm mộ. Doanh Cửu Quang không ngừng đưa tay vuốt chòm râu dài, cười tủm tỉm. Chỉ có Chiến Bình mặt không đổi sắc. Trên mặt Doanh Lạc Hoàn thoáng lộ vẻ ảm đạm, hoàn toàn không thấy chút vui mừng nào.
Nhìn Chiến Như Ý từng bước đi xuống bậc thang, Miêu Nghị hiểu rõ. Dựa vào địa vị của Doanh Gia, chỉ sợ phong thưởng Như Ý Thiên Phi này đã sớm được nói chuyện ổn thỏa với Doanh gia. Chính vì vậy, chính bởi vì hiểu rõ điều này, tim Miêu Nghị đột nhiên đau nhói một cái.
Nghĩ đến tình hình ngày đó Chiến Như Ý quỳ gối ở trước mặt mình cầu xin. Nghĩ đến tình cảnh ghi tạc trong lòng khi Chiến Như Ý xé rách y phục của mình loã lồ, gần như tuyệt vọng cầu xin. Nàng dường như không muốn vinh sủng danh vọng thiên hạ này, chỉ muốn cùng mình rời khỏi đây. Nhưng mình lại từ chối.
Hắn không cho rằng mình thích Chiến Như Ý. Trên thực tế hắn còn rất đáng ghét. Nhưng giờ phút này, trong lòng hắn lại cảm thấy rất nặng nề. Nặng nề tới mức hắn hít thở cũng có chút khó khăn. Tim không hiểu sao có chút đau đớn. Nỗi đau như có như không lại kéo dài không dừng. Sợ là vĩnh viễn cũng không bớt đi được.
Thích Tú Hồng năm đó ở bên trong Luyện Yêu, hắn không có khả năng đi cứu, trơ mắt nhìn nàng chết ở trước mắt mình.
Chiến Như Ý hôm nay, hắn có năng lực đi cứu, nhưng lại không có đi cứu, trơ mắt nhìn nàng bước đi, trở thành phi tử của Thiên Đế. Nếu không có cảnh tượng Chiến Như Ý cầu xin mình, vậy cũng không sao. Nếu không có những lời Chiến Bình nói với hắn, hắn còn có thể thờ ơ. Nếu như không biết nàng bỏ qua cái gì, chỉ nguyện đi cùng hắn, hắn cũng có thể an tâm một chút.
Năm đó Thích Tú Hồng cho hắn một vết thương nặng, đau đến khắc cốt minh tâm. Ở trên ngực hắn còn lưu lại một vết sẹo cực lớn.
Hôm nay Chiến Như Ý mặc dù không giống như Thích Tú Hồng, khiến hắn đau tới khắc cốt minh tâm. Chỉ là trong lòng mơ hồ bị đau. Có lẽ chỉ lưu lại một vết thương nho nhỏ. Nhưng mà sợ rằng vết thương này thật lâu khó có thể khép miệng lại.
Bởi vì người này còn sống. Bởi vì ngươi biết người này ở đâu, biết nàng ở trong hoàn cảnh không chịu nổi tới mức nào. Có lẽ người còn có thể gặp lại người này. Nếu như gặp lại, ngươi có lẽ sẽ muốn hỏi một tiếng nàng có khỏe hay không. Nhưng ngươi có thể hỏi ra thành lời được sao?
Ngươi bảo miệng vết thương này làm sao có thể khép lại được?
Mà nếu quả thật cho Miêu Nghị hắn thêm một lần cơ hội, hắn có thể cùng nàng ra đi hay không?
Tự hỏi lương tâm, đáp án của hắn vẫn là sẽ không đi theo nàng. Nhưng... Nếu quả thật có thể trở về một lần nữa, hắn sẽ nghĩ biện pháp giúp nàng rời khỏi đây. Nhưng trên đời này không có nếu như.
Bàn tay Miêu Nghị chống lên chuôi kiếm, nắm lại thật chặt. Đốt ngón tay gần như trắng bệch, gần như muốn bóp nát chuôi kiếm. Môi hắn mím chặt. Hắn có kích động muốn rút kiếm ra. Nhưng hắn lại liều chết khống chế chính mình.
Chiến Như Ý từng bước đoan trang đi xuống bậc thang. Nàng đã nhìn thấy được hắn. Phía sau rèm che mặt, ánh mắt nàng chú ý tới vẻ dị thường của hắn. Hai người ở chung không phải một ngày hai ngày. Hắn có gì đặc biệt hay không, nàng nhìn ra được. Nàng phát hiện Miêu Nghị mơ hồ có kích động muốn rút kiếm ra.
Con ngươi trong mắt nàng nhất thời đổi thành một tia sáng kỳ dị. Nàng chờ mong hắn rút kiếm ra. Nếu như hắn thật sự nguyện ý vì mình rút kiếm ra, nàng nguyện ý tha thứ cho hắn. Không quan tâm có hậu quả gì, nàng cũng nguyện ý cùng hắn tiếp nhận. Cần gì quan tâm tới hưng suy vinh nhục của gia tộc. Nàng không muốn gánh chịu. Cho dù là máu tươi năm bước, lập tức cùng hắn chết ngay tại chỗ, nàng cũng cam tâm tình nguyện.
Thiên Đế còn ban cho Đan Phượng Bảo Liễn. Tuy rằng kém hơn so với Song Phượng của Thiên Hậu một chút, nhưng phượng giá lại là quy cách chỉ Thiên Hậu mới có khả năng hưởng thụ.
Lễ nhường Thiên Hậu, dưới vô thượng. Điều này có nghĩa là ngoại trừ nhìn thấy Thiên Hậu và phía trên nữa mới cần hành lễ. Dưới Thiên Hậu sẽ không có người nào có thể ở phía trên nàng. Nói cách khác nhìn thấy người dưới Thiên Hậu đều không cần phải hành lễ.
Có người nhanh chóng lấy ra tinh linh báo tin về phía chủ tử.
Ở đây trên dưới Hắc Long Tư cũng chấn động kinh sợ. Miêu Nghị theo bản năng nghiêng đầu liếc nhìn vào trong điện. Trong lòng hắn khiếp sợ tới mức khó có thể hình dung được. Thật không nghĩ tới trong nháy mắt thân phận của Chiến Như Ý trở nên cao quý tới như vậy. Gần như sẽ khiến cho mọi người trong thiên hạ phải ngưỡng mộ. Mấy ngày trước còn là thủ hạ của mình. Đảo mắt đã biến thành nhân vật gần với Thiên Hậu.
Dường như để hưởng ứng lời Thượng Quan Thanh nói, trên bầu trời vang lên những tiếng phượng kêu lanh lảnh giống như vàng ngọc va chạm. Một con Thải Phượng hình thể khổng lồ ưu mỹ phá tường vân, nghênh đón khoảng không giang cánh bay lượn. Màu sắc lông chim rực rỡ. Đuôi thật dài giống như cầu vồng tung bay. Phía sau Thải Phượng kéo theo một Phượng Lâu Bảo Liễn nguy nga lộng lẫy. Hai bên có hơn một nghìn thiên tướng hộ giá.
Trên không trung xoay quanh một hồi, phượng liễn hoa mỹ từ trên trời hạ xuống, thoải mái hạ vào mảnh đất trống ngời điện trước đó. Thải Phượng với hình thể đạt mười trượng, linh khí mười phần, cao ngạo đứng đó.
Mười mấy cung nữ từ hai bên Phượng Lâu nối đuôi nhau đi xuống, bước nhanh xuống xếp theo cấp bậc, tiến vào trong đại điện. Rất nhanh, bọn họ ở trong điện cao giọng cùng gọi:
- Tham kiến Thiên Phi!
Không bao lâu, mười mấy cung nữ lại lục tục đi ra, lần lượt đứng ở hai bên bậc thang.
Chiến Như Ý mặc Phượng Quan Hà Bí toàn thân đỏ thẫm cũng thành thật đi ra. Trang phục mỹ lệ động lòng người. Rèn che dưới mũ phượng che mặt, theo bước chân lay động. Hai nha hoàn hồi môn ở hai bên trái phải. Mỗi người nâng một cánh tay của nàng, cẩn thận đỡ nàng đi ra. Cung nữ đứng lần lượt ở hai bên bậc thang từ cửa bắt đầu lục tục xoay người đi theo phía sau nàng.
Vừa lộ diện, Thượng Quan Thanh ở bên trên tùy tùng lập tức phất tay ra dấu. Ngoài điện trên dưới Hắc Long Tư lập tức cùng kêu lên:
- Tham kiến Thiên Phi!
Từ bên trong đến bên ngoài, mãi cho đến hộ vệ thủ vệ ở bên ngoài phủ Doanh Thiên Vương, còn chưa nhìn thấy người, nhưng dựa theo an bài đó, liên tiếp hô vang.
- Tham kiến Thiên Phi!
Âm thanh vang vọng tới tận trời.
Sau đó trên dưới Doanh ra từ trong điện đi ra, vẻ mặt hớn hở. Không ít nữ nhân đi ra, nhìn phượng liễn bên ngoài, trong mắt không che giấu được vẻ hâm mộ. Doanh Cửu Quang không ngừng đưa tay vuốt chòm râu dài, cười tủm tỉm. Chỉ có Chiến Bình mặt không đổi sắc. Trên mặt Doanh Lạc Hoàn thoáng lộ vẻ ảm đạm, hoàn toàn không thấy chút vui mừng nào.
Nhìn Chiến Như Ý từng bước đi xuống bậc thang, Miêu Nghị hiểu rõ. Dựa vào địa vị của Doanh Gia, chỉ sợ phong thưởng Như Ý Thiên Phi này đã sớm được nói chuyện ổn thỏa với Doanh gia. Chính vì vậy, chính bởi vì hiểu rõ điều này, tim Miêu Nghị đột nhiên đau nhói một cái.
Nghĩ đến tình hình ngày đó Chiến Như Ý quỳ gối ở trước mặt mình cầu xin. Nghĩ đến tình cảnh ghi tạc trong lòng khi Chiến Như Ý xé rách y phục của mình loã lồ, gần như tuyệt vọng cầu xin. Nàng dường như không muốn vinh sủng danh vọng thiên hạ này, chỉ muốn cùng mình rời khỏi đây. Nhưng mình lại từ chối.
Hắn không cho rằng mình thích Chiến Như Ý. Trên thực tế hắn còn rất đáng ghét. Nhưng giờ phút này, trong lòng hắn lại cảm thấy rất nặng nề. Nặng nề tới mức hắn hít thở cũng có chút khó khăn. Tim không hiểu sao có chút đau đớn. Nỗi đau như có như không lại kéo dài không dừng. Sợ là vĩnh viễn cũng không bớt đi được.
Thích Tú Hồng năm đó ở bên trong Luyện Yêu, hắn không có khả năng đi cứu, trơ mắt nhìn nàng chết ở trước mắt mình.
Chiến Như Ý hôm nay, hắn có năng lực đi cứu, nhưng lại không có đi cứu, trơ mắt nhìn nàng bước đi, trở thành phi tử của Thiên Đế. Nếu không có cảnh tượng Chiến Như Ý cầu xin mình, vậy cũng không sao. Nếu không có những lời Chiến Bình nói với hắn, hắn còn có thể thờ ơ. Nếu như không biết nàng bỏ qua cái gì, chỉ nguyện đi cùng hắn, hắn cũng có thể an tâm một chút.
Năm đó Thích Tú Hồng cho hắn một vết thương nặng, đau đến khắc cốt minh tâm. Ở trên ngực hắn còn lưu lại một vết sẹo cực lớn.
Hôm nay Chiến Như Ý mặc dù không giống như Thích Tú Hồng, khiến hắn đau tới khắc cốt minh tâm. Chỉ là trong lòng mơ hồ bị đau. Có lẽ chỉ lưu lại một vết thương nho nhỏ. Nhưng mà sợ rằng vết thương này thật lâu khó có thể khép miệng lại.
Bởi vì người này còn sống. Bởi vì ngươi biết người này ở đâu, biết nàng ở trong hoàn cảnh không chịu nổi tới mức nào. Có lẽ người còn có thể gặp lại người này. Nếu như gặp lại, ngươi có lẽ sẽ muốn hỏi một tiếng nàng có khỏe hay không. Nhưng ngươi có thể hỏi ra thành lời được sao?
Ngươi bảo miệng vết thương này làm sao có thể khép lại được?
Mà nếu quả thật cho Miêu Nghị hắn thêm một lần cơ hội, hắn có thể cùng nàng ra đi hay không?
Tự hỏi lương tâm, đáp án của hắn vẫn là sẽ không đi theo nàng. Nhưng... Nếu quả thật có thể trở về một lần nữa, hắn sẽ nghĩ biện pháp giúp nàng rời khỏi đây. Nhưng trên đời này không có nếu như.
Bàn tay Miêu Nghị chống lên chuôi kiếm, nắm lại thật chặt. Đốt ngón tay gần như trắng bệch, gần như muốn bóp nát chuôi kiếm. Môi hắn mím chặt. Hắn có kích động muốn rút kiếm ra. Nhưng hắn lại liều chết khống chế chính mình.
Chiến Như Ý từng bước đoan trang đi xuống bậc thang. Nàng đã nhìn thấy được hắn. Phía sau rèm che mặt, ánh mắt nàng chú ý tới vẻ dị thường của hắn. Hai người ở chung không phải một ngày hai ngày. Hắn có gì đặc biệt hay không, nàng nhìn ra được. Nàng phát hiện Miêu Nghị mơ hồ có kích động muốn rút kiếm ra.
Con ngươi trong mắt nàng nhất thời đổi thành một tia sáng kỳ dị. Nàng chờ mong hắn rút kiếm ra. Nếu như hắn thật sự nguyện ý vì mình rút kiếm ra, nàng nguyện ý tha thứ cho hắn. Không quan tâm có hậu quả gì, nàng cũng nguyện ý cùng hắn tiếp nhận. Cần gì quan tâm tới hưng suy vinh nhục của gia tộc. Nàng không muốn gánh chịu. Cho dù là máu tươi năm bước, lập tức cùng hắn chết ngay tại chỗ, nàng cũng cam tâm tình nguyện.