- Mặc dù nơi này là địa bàn của ngươi, nhưng cũng không ai quy định không thể đi ngang qua. Chẳng lẽ ngươi muốn tới chỗ cung chủ nói lý?
Ô Mộng Lan phản kích.
Đi ngang qua…? Hoắc Lăng Tiêu nhìn đầu đường vào Đông Lai động, lại nhìn nhìn long câu đối phương cỡi, cười lạnh nói:
- Đường đường điện chủ Trấn Bính điện lại cỡi long câu đi ngang qua nơi này, quả thật ly kỳ.
Ô Mộng Lan lập tức phản kích:
- Đường đường điện chủ Trấn Ất điện cỡi long câu xuất hiện ở nơi này, bản tọa cũng cảm thấy rất là ly kỳ!
- Đây là địa bàn của ta, ta muốn chơi thế nào thì chơi thế đó.
- Chẳng lẽ ta chơi như vậy ngươi có ý kiến sao?
- Dĩ nhiên không có ý kiến.
Hoắc Lăng Tiêu liếc nhìn phương hướng Đông Lai động lần nữa:
- Bất quá nàng xuất hiện ở chỗ này, giở trò như vậy, ta không thể không nghi ngờ nàng có âm mưu gì không. Chúng ta cũng đừng lòng vòng quanh co nữa, nói đi, nàng tới đây làm gì?
- Ngươi hãy tự xem đi.
Ô Mộng Lan lấy trong nhẫn trữ vật ra một miếng ngọc điệp ném tới.
Hoắc Lăng Tiêu bắt lấy mở ra, sau khi xem qua tỏ vẻ ngạc nhiên:
- Danh sách bồi thường... Quy Nghĩa sơn lại tấn công Đông Lai động nữa sao?
Theo suy nghĩ của y, làm sao mình lại không biết chuyện này, chuyện liên lụy tới hai điện, người phía dưới sẽ không to gan giấu giếm không báo mới đúng.
- Giả bộ, ngươi còn tiếp tục giả bộ nữa sao…
Ô Mộng Lan chỉ ngọc điệp trong tay y, cười lạnh không ngừng nói:
- Hoắc Lăng Tiêu, ngươi dám nói chuyện này không phải là ngươi chỉ điểm ở sau lưng?
- Ta chỉ điểm cái gì?
Hoắc Lăng Tiêu có vẻ hồ đồ:
- Ta chỉ điểm Quy Nghĩa sơn tấn công Đông Lai động ư? Ô Mộng Lan, nàng có nằm mơ không vậy?
- Hừ, đừng giả bộ hồ đồ nữa!
Ô Mộng Lan lại chỉ chỉ vào ngọc điệp trên tay y:
- Đây là vật của mười mấy năm trước, lúc ấy ngươi vừa lấy bồi thường của ta ở Trấn Bính điện rời đi, Đông Lai động lập tức đưa danh sách bồi thường tới, ngươi làm như vậy là có ý gì?
Hoắc Lăng Tiêu càng thêm hoang mang ngơ ngác:
- Vật của mười mấy năm trước ư, nàng vẫn còn giữ cho tới bây giờ sao?
Dường như đang nói nàng quá rảnh rỗi không có chuyện làm.
- Hừ! Đây đã là phần thứ mười ba, hàng năm Đông Lai động đều đưa tới một phần, lần này ta tới đây chính là muốn xem thử ngươi giở trò quỷ gì!
Hàng năm đưa một phần… Hoắc Lăng Tiêu á khẩu không trả lời được, Đông Lai động này giở trò quỷ gì vậy…
Rốt cục y cũng hiểu ra, dở khóc dở cười nói:
- Ô Mộng Lan, nàng tỉnh táo lại đi, ta đường đường là điện chủ há đâu trực tiếp chỉ điểm một động phủ làm loại chuyện này.
Ô Mộng Lan lộ vẻ châm chọc nói:
- Xin hỏi đường đường điện chủ Trấn Ất điện Đại nhân lén lén lút lút cỡi long câu tới Đông Lai động vì chuyện gì?
Hoắc Lăng Tiêu không biết nói gì, nhìn lại long câu mình đang cỡi quả thật đây là một mối oan tày đình không có cách nào rửa sạch. Chuyện này lại không thể nào giải thích, lại bị oan uổng như vậy, thật sự là có miệng mà không nói được.
- Sao hả, lộ ra nguyên hình không còn lời gì có thể nói rồi phải không?
Ô Mộng Lan cười lạnh.
- Ta thật là oan uổng!
Hoắc Lăng Tiêu bất đắc dĩ than thở nói:
- Nếu ta cho nàng biết, lần này ta muốn mang rượu mừng tới cho nàng, nàng có tin không?
- Ngươi cứ nói đi…
Ô Mộng Lan liếc xéo y:
- Chẳng lẽ Hoắc đại điện chủ biết bói toán, biết ta sẽ tới nơi này, cho nên cố ý tới đây cung kính chờ đợi bản tọa?
- Ta sẽ giải thích với nàng, động chủ Đông Lai động Miêu Nghị...
Y còn đang nói dở đã bị Ô Mộng Lan cắt lời:
- Theo ta được biết, tên Miêu Nghị kia đã không còn là động chủ Đông Lai động nữa rồi.
- Nàng hãy nghe ta nói hết, Miêu Nghị kia có rượu ngon, ta tới đây là tìm hắn lấy lên mấy vò rượu ngon, chuẩn bị mang tới Trấn Bính điện cho nàng.
Dứt lời, nhìn dáng vẻ khinh bỉ của Ô Mộng Lan. Hoắc Lăng Tiêu nhất thời lắc đầu cười khổ nói:
- Được rồi, ta biết nàng không tin.
- Muốn cho ta tin cũng phải động não một chút mới được, muốn nói dối cũng phải làm sao cho giống thật một chút… Đường đường điện chủ Trấn Ất điện muốn rượu ngon cứ việc sai người dâng lên là được, phải đích thân chạy tới lấy sao?!
Ô Mộng Lan nghiêng đầu tỏ vẻ khinh thường:
- Bản thân ngươi hãy đi hỏi Trấn Ất điện từ trên xuống dưới có ai tin những lời giả trá này của ngươi không. Hoắc Lăng Tiêu ôi Hoắc Lăng Tiêu, đã nhiều năm như vậy, cái tính nói láo lừa gạt nữ nhân của ngươi vẫn không thay đổi. Lừa những nữ nhân khác thì còn được, ngươi cảm thấy còn có thể lừa được ta nữa hay sao?
Hoắc Lăng Tiêu cơ mặt giật giật, chuyện đã đi quá xa, nói lời thật cũng không ai tin.
Y dang rộng hai tay, làm như đã bị đánh bại hoàn toàn, thành thật khai báo:
- Ta nói thật với nàng, động chủ Đông Lai động Miêu Nghị kia là huynh đệ kết nghĩa của ta. Bất quá hắn cũng không biết thân phận thật của ta, ta cũng không muốn cho hắn biết thân phận thật của ta, cho nên mới giả trang cỡi long câu chạy tới.
Ô Mộng Lan hơi ngẩn ra:
- Huynh đệ kết nghĩa! Ngươi đường đường là điện chủ Trấn Ất điện lại kết bái với một mã thừa động phủ nho nhỏ?
Hoắc Lăng Tiêu dở khóc dở cười nói:
- Ta cũng không muốn, ta bị người dùng thương uy hiếp, bị buộc bất đắc dĩ mới phải kết bái với hắn.
Ô Mộng Lan ít nhiều cũng có vẻ kinh hãi, bằng tu vi Hoắc Lăng Tiêu còn bị người buộc kết bái, có thể tưởng tượng được tu vi của đối phương cao thâm tới mức nào, không khỏi hỏi:
- Ai ép ngươi?
Hoắc Lăng Tiêu giơ tay chỉ:
- Chính là Đông Lai động Miêu Nghị kia.
Ô Mộng Lan sa sầm mặt, phát hiện mình lại bị gạt, thẹn quá hóa giận thình lình giục long câu tập kích, xông mạnh về phía Hoắc Lăng Tiêu.
Hoắc Lăng Tiêu đẩy đơn chưởng ra, không khí dao động một trận, lấy đại pháp cưỡng ép ngăn chặn long câu đang xông tới, vội vàng giải thích:
- Hãy nghe ta nói hết lời, chuyện này phải bắt đầu nói từ vườn mai Trấn Ất điện ta, hôm ấy…
Y bắt đầu kể lại một hơi tình cảnh mình và Miêu Nghị kết bái, Ô Mộng Lan cũng dần dần dịu lại, lóng tai lắng nghe, Hoắc Lăng Tiêu cũng chậm rãi kể.
Sau khi nghe Hoắc Lăng Tiêu kể xong, lại cầm lấy thiệp kết bái xem qua, rốt cục Ô Mộng Lan cũng tin, ngạc nhiên nói:
- Cõi đời này còn có loại người thú vị như vậy sao?
- Thú vị gì mà thú vị, bất quá lúc ấy ta cũng cao hứng nhất thời nên muốn đùa giỡn, ta cảnh cáo nàng không được để lộ chuyện này ra ngoài, bằng không đừng trách ta trở mặt!
Ô Mộng Lan ngồi trên long câu nhất thời cười nghiêng cười ngửa, vừa nghĩ tới tình hình Hoắc Lăng Tiêu bị một động chủ nho nhỏ dùng thương chĩa vào cổ ép buộc kết bái, thiếu chút nữa cười ra nước mắt, chỉ y cười khanh khách nói:
- Hiện tại lén lén lút lút tới đây sao, đây là ngươi tự làm tự chịu.
Hoắc Lăng Tiêu lại cười híp mắt nhìn chằm chằm Ô Mộng Lan đang cười nghiêng ngã, nói với vẻ hài hước:
- Nàng cười vẫn như ngày trước, nét đẹp vẫn còn. Nhớ năm xưa… ôi…
Ô Mộng Lan phản kích.
Đi ngang qua…? Hoắc Lăng Tiêu nhìn đầu đường vào Đông Lai động, lại nhìn nhìn long câu đối phương cỡi, cười lạnh nói:
- Đường đường điện chủ Trấn Bính điện lại cỡi long câu đi ngang qua nơi này, quả thật ly kỳ.
Ô Mộng Lan lập tức phản kích:
- Đường đường điện chủ Trấn Ất điện cỡi long câu xuất hiện ở nơi này, bản tọa cũng cảm thấy rất là ly kỳ!
- Đây là địa bàn của ta, ta muốn chơi thế nào thì chơi thế đó.
- Chẳng lẽ ta chơi như vậy ngươi có ý kiến sao?
- Dĩ nhiên không có ý kiến.
Hoắc Lăng Tiêu liếc nhìn phương hướng Đông Lai động lần nữa:
- Bất quá nàng xuất hiện ở chỗ này, giở trò như vậy, ta không thể không nghi ngờ nàng có âm mưu gì không. Chúng ta cũng đừng lòng vòng quanh co nữa, nói đi, nàng tới đây làm gì?
- Ngươi hãy tự xem đi.
Ô Mộng Lan lấy trong nhẫn trữ vật ra một miếng ngọc điệp ném tới.
Hoắc Lăng Tiêu bắt lấy mở ra, sau khi xem qua tỏ vẻ ngạc nhiên:
- Danh sách bồi thường... Quy Nghĩa sơn lại tấn công Đông Lai động nữa sao?
Theo suy nghĩ của y, làm sao mình lại không biết chuyện này, chuyện liên lụy tới hai điện, người phía dưới sẽ không to gan giấu giếm không báo mới đúng.
- Giả bộ, ngươi còn tiếp tục giả bộ nữa sao…
Ô Mộng Lan chỉ ngọc điệp trong tay y, cười lạnh không ngừng nói:
- Hoắc Lăng Tiêu, ngươi dám nói chuyện này không phải là ngươi chỉ điểm ở sau lưng?
- Ta chỉ điểm cái gì?
Hoắc Lăng Tiêu có vẻ hồ đồ:
- Ta chỉ điểm Quy Nghĩa sơn tấn công Đông Lai động ư? Ô Mộng Lan, nàng có nằm mơ không vậy?
- Hừ, đừng giả bộ hồ đồ nữa!
Ô Mộng Lan lại chỉ chỉ vào ngọc điệp trên tay y:
- Đây là vật của mười mấy năm trước, lúc ấy ngươi vừa lấy bồi thường của ta ở Trấn Bính điện rời đi, Đông Lai động lập tức đưa danh sách bồi thường tới, ngươi làm như vậy là có ý gì?
Hoắc Lăng Tiêu càng thêm hoang mang ngơ ngác:
- Vật của mười mấy năm trước ư, nàng vẫn còn giữ cho tới bây giờ sao?
Dường như đang nói nàng quá rảnh rỗi không có chuyện làm.
- Hừ! Đây đã là phần thứ mười ba, hàng năm Đông Lai động đều đưa tới một phần, lần này ta tới đây chính là muốn xem thử ngươi giở trò quỷ gì!
Hàng năm đưa một phần… Hoắc Lăng Tiêu á khẩu không trả lời được, Đông Lai động này giở trò quỷ gì vậy…
Rốt cục y cũng hiểu ra, dở khóc dở cười nói:
- Ô Mộng Lan, nàng tỉnh táo lại đi, ta đường đường là điện chủ há đâu trực tiếp chỉ điểm một động phủ làm loại chuyện này.
Ô Mộng Lan lộ vẻ châm chọc nói:
- Xin hỏi đường đường điện chủ Trấn Ất điện Đại nhân lén lén lút lút cỡi long câu tới Đông Lai động vì chuyện gì?
Hoắc Lăng Tiêu không biết nói gì, nhìn lại long câu mình đang cỡi quả thật đây là một mối oan tày đình không có cách nào rửa sạch. Chuyện này lại không thể nào giải thích, lại bị oan uổng như vậy, thật sự là có miệng mà không nói được.
- Sao hả, lộ ra nguyên hình không còn lời gì có thể nói rồi phải không?
Ô Mộng Lan cười lạnh.
- Ta thật là oan uổng!
Hoắc Lăng Tiêu bất đắc dĩ than thở nói:
- Nếu ta cho nàng biết, lần này ta muốn mang rượu mừng tới cho nàng, nàng có tin không?
- Ngươi cứ nói đi…
Ô Mộng Lan liếc xéo y:
- Chẳng lẽ Hoắc đại điện chủ biết bói toán, biết ta sẽ tới nơi này, cho nên cố ý tới đây cung kính chờ đợi bản tọa?
- Ta sẽ giải thích với nàng, động chủ Đông Lai động Miêu Nghị...
Y còn đang nói dở đã bị Ô Mộng Lan cắt lời:
- Theo ta được biết, tên Miêu Nghị kia đã không còn là động chủ Đông Lai động nữa rồi.
- Nàng hãy nghe ta nói hết, Miêu Nghị kia có rượu ngon, ta tới đây là tìm hắn lấy lên mấy vò rượu ngon, chuẩn bị mang tới Trấn Bính điện cho nàng.
Dứt lời, nhìn dáng vẻ khinh bỉ của Ô Mộng Lan. Hoắc Lăng Tiêu nhất thời lắc đầu cười khổ nói:
- Được rồi, ta biết nàng không tin.
- Muốn cho ta tin cũng phải động não một chút mới được, muốn nói dối cũng phải làm sao cho giống thật một chút… Đường đường điện chủ Trấn Ất điện muốn rượu ngon cứ việc sai người dâng lên là được, phải đích thân chạy tới lấy sao?!
Ô Mộng Lan nghiêng đầu tỏ vẻ khinh thường:
- Bản thân ngươi hãy đi hỏi Trấn Ất điện từ trên xuống dưới có ai tin những lời giả trá này của ngươi không. Hoắc Lăng Tiêu ôi Hoắc Lăng Tiêu, đã nhiều năm như vậy, cái tính nói láo lừa gạt nữ nhân của ngươi vẫn không thay đổi. Lừa những nữ nhân khác thì còn được, ngươi cảm thấy còn có thể lừa được ta nữa hay sao?
Hoắc Lăng Tiêu cơ mặt giật giật, chuyện đã đi quá xa, nói lời thật cũng không ai tin.
Y dang rộng hai tay, làm như đã bị đánh bại hoàn toàn, thành thật khai báo:
- Ta nói thật với nàng, động chủ Đông Lai động Miêu Nghị kia là huynh đệ kết nghĩa của ta. Bất quá hắn cũng không biết thân phận thật của ta, ta cũng không muốn cho hắn biết thân phận thật của ta, cho nên mới giả trang cỡi long câu chạy tới.
Ô Mộng Lan hơi ngẩn ra:
- Huynh đệ kết nghĩa! Ngươi đường đường là điện chủ Trấn Ất điện lại kết bái với một mã thừa động phủ nho nhỏ?
Hoắc Lăng Tiêu dở khóc dở cười nói:
- Ta cũng không muốn, ta bị người dùng thương uy hiếp, bị buộc bất đắc dĩ mới phải kết bái với hắn.
Ô Mộng Lan ít nhiều cũng có vẻ kinh hãi, bằng tu vi Hoắc Lăng Tiêu còn bị người buộc kết bái, có thể tưởng tượng được tu vi của đối phương cao thâm tới mức nào, không khỏi hỏi:
- Ai ép ngươi?
Hoắc Lăng Tiêu giơ tay chỉ:
- Chính là Đông Lai động Miêu Nghị kia.
Ô Mộng Lan sa sầm mặt, phát hiện mình lại bị gạt, thẹn quá hóa giận thình lình giục long câu tập kích, xông mạnh về phía Hoắc Lăng Tiêu.
Hoắc Lăng Tiêu đẩy đơn chưởng ra, không khí dao động một trận, lấy đại pháp cưỡng ép ngăn chặn long câu đang xông tới, vội vàng giải thích:
- Hãy nghe ta nói hết lời, chuyện này phải bắt đầu nói từ vườn mai Trấn Ất điện ta, hôm ấy…
Y bắt đầu kể lại một hơi tình cảnh mình và Miêu Nghị kết bái, Ô Mộng Lan cũng dần dần dịu lại, lóng tai lắng nghe, Hoắc Lăng Tiêu cũng chậm rãi kể.
Sau khi nghe Hoắc Lăng Tiêu kể xong, lại cầm lấy thiệp kết bái xem qua, rốt cục Ô Mộng Lan cũng tin, ngạc nhiên nói:
- Cõi đời này còn có loại người thú vị như vậy sao?
- Thú vị gì mà thú vị, bất quá lúc ấy ta cũng cao hứng nhất thời nên muốn đùa giỡn, ta cảnh cáo nàng không được để lộ chuyện này ra ngoài, bằng không đừng trách ta trở mặt!
Ô Mộng Lan ngồi trên long câu nhất thời cười nghiêng cười ngửa, vừa nghĩ tới tình hình Hoắc Lăng Tiêu bị một động chủ nho nhỏ dùng thương chĩa vào cổ ép buộc kết bái, thiếu chút nữa cười ra nước mắt, chỉ y cười khanh khách nói:
- Hiện tại lén lén lút lút tới đây sao, đây là ngươi tự làm tự chịu.
Hoắc Lăng Tiêu lại cười híp mắt nhìn chằm chằm Ô Mộng Lan đang cười nghiêng ngã, nói với vẻ hài hước:
- Nàng cười vẫn như ngày trước, nét đẹp vẫn còn. Nhớ năm xưa… ôi…