Hắn theo bản năng liếc mắt nhìn Cao Quan, thản nhiên nói:
- Cao Hữu Sứ không phải rất thưởng thức Ngưu Hữu Đức sao? Chẳng lẽ bởi vì trước đó Phá Quân ở Phủ tổng trấn Ngự Viên kiêu ngạo hống hách đắc tội Cao Hữu Sứ? Hay là bởi vì Phá Quân vừa chửi ngươi chưa chắc là trung thần?
Cao Quan:
- Thần luôn luôn nhìn việc không nhìn người. Nếu bệ hạ nói như vậy, thần kiến nghị, làm như chuyện gì cũng chưa phát sinh qua, buông tha cho Ngưu Hữu Đức là được.
Thanh Chủ:
- Buông tha hắn như vậy, trẫm ngược lại chính là cho Phá Quân mặt mũi. Nhưng mặt mũi của Doanh Thiên Vương làm sao chịu nổi?
Trong lòng mấy người nói thầm, mặt mũi của Doanh Thiên Vương chỉ là phụ. Sợ rằng chủ yếu vẫn là mặt mũi của ngươi không dễ nhìn đi?
Chỉ có điều, hướng phát triển của chuyện này đã rất rõ ràng. Bị Phá Quân quấy nhiễu một hồi như vậy, Thanh Chủ đã không tiếp tục có ý định giết Ngưu Hữu Đức nữa. Chỉ là không tránh khỏi phải trừng phạt một phen. Nhưng xử lý quá nhẹ vẫn cảm thấy sượng mặt. Với Doanh gia bên kia cũng không tiện ăn nói. Xử lý quá nặng lại sợ Phá Quân bên kia gây sự nữa.
Cao Quan nói:
- Phái đi Hoang Cổ Tử Địa. Như vậy đều cho Phá Quân và Doanh Thiên Vương mặt mũi.
- Hoang Cổ Tử Địa?
Tư Mã Vấn Thiên và Thượng Quan Thanh đều ngạc nhiên. Thượng Quan Thanh cau mày nói:
- Cái đó với để hắn chịu chết có gì khác nhau? Bên trong đầy sát khí. Những sát khí đó đã có thể giết chết hắn, càng không cần phải nói tới những cái khác. Nếu muốn cho hắn chết, làm vậy khó tránh khỏi có chút dư thừa.
Thanh Chủ mặt không chút thay đổi, nói:
- Cao Hữu Sứ, quay đầu lại Phá Quân tìm ngươi tính sổ, ngươi đừng trách trẫm không đứng ở bên phía ngươi.
Cao Quan đột nhiên đổi thành truyền âm với hắn:
- Bệ hạ, lẽ nào ngài quên rồi sao? Hắn lại là đệ tử cách đời của Hỏa Tu La. Sát khí các loại chắc hẳn là không gây thương tổn được hắn. Hỏa Tu La chỉ có trải qua rèn luyện Hoang Cổ Tử Địa mới chính thức danh chấn thiên hạ.
Thanh Chủ sửng sốt một chút, nhíu mày truyền âm lại:
- Nhưng trước khi Hỏa Tu La tiến vào Hoang Cổ Tử Địa tu vi đã không tầm thường. Hắn đi vào liệu có chịu được không?
Cao Quan:
- Có thể luyện bộ pháp Bộ Hỏa Tu La, bản lĩnh toàn thân tất nhiên rất tốt. Bệ hạ có thể có được một viên hãn tướng. Thật sự không được, hắn lại không ngốc, sẽ không tiến sâu vào tử địa đi trêu chọc những thứ không chọc nổi. Đương nhiên, nếu như bệ hạ cho rằng cách chức hoặc nghiêm hình tra tấn Ngưu Hữu Đức một phen có thể khiến cho Doanh gia cảm thấy công bằng, cũng có thể không cho hắn đi.
Thanh Chủ im lặng không nói gì. Cho Doanh gia một công đạo chỉ là phụ. Mấu chốt là xử lý quá nhẹ, chính hắn cũng không qua được cửa ải trong lòng mình. Ngay cả quấy nhiễn đại sự cưới vợ của Thiên Đế như vậy cũng không bị trừng phạt nghiêm khắc. Bảo người trong thiên hạ phải nhìn thận thế nào? Uy tín của hắn ở đâu?
Tư Mã Vấn Thiên và Thượng Quan Thanh nhìn nhau. Bọn họ không biết hai vị này đang âm thầm nói những gì.
Sau đó cuối cùng thấy Thanh Chủ gật đầu, công khai nói:
- Vậy phạt hắn đi Hoang Cổ Tử Địa. Đây đã là trừng phạt nhẹ nhất.
Ý tứ là cứ quyết định như vậy đi.
Tư Mã và Thượng Quan hai mặt nhìn nhau. Sau đó cả hai đều nhìn về Cao Quan lộ ra ánh mắt hỏi thăm. Người này lại làm như không nhìn thấy.
Thượng Quan Thanh hỏi:
- Bệ hạ, chấp hành ngay lập tức sao?
- Ngày mai lại tuyên bố chấp hành. Hôm nay là ngày vui của trẫm. Để tránh lão thất phu kia lại tới phá hỏng nhã hứng của trẫm.
Thanh Chủ đứng dậy từ phía sau bàn, vòng ra. Chuyện này có kết quả rõ ràng, thể xác và tinh thần hắn cũng thoải mái hơn nhiều. Hắn phất tay nói:
- Dẫn đường, đừng để cho Thiên Phi phải đợi lâu.
Lúc này Thượng Quan Thanh đưa tay về phía trước dẫn đường. Hai người một trước một sau rời đi.
Cao Quan và Tư Mã Vấn Thiên theo sau bọn họ, ra khỏi nội điện. Bọn họ tất nhiên không có khả năng đi theo. Hai người đứng ở ngoài điện nhìn theo. Tư Mã Vấn Thiên âm thầm lắc đầu. Vừa rồi còn nói mình không phải là đồ háo sắc. Lúc này đã vội vã đi sủng hạnh cháu ngoại của Doanh Cửu Quang.
Thần sắc Cao Quan hờ hững nhìn. Có một số việc, hắn cũng không nghĩ tới. Mặc dù bố cục ở thành phố quỷ là do hắn đưa ra chủ ý, nhưng hắn không nghĩ tới Thanh Chủ lại có thể thêm vào nhiều kế hoạch như vậy. Hiện tại hắn rốt cuộc đã hiểu rõ, vì sao Thanh Chủ phải đẩy Chiến Như Ý lên trước sân khấu như vậy.
Gió mạnh trăng sáng. Ánh sáng bàng bạc soi rõ phía trên mặt đất.
Trên một đỉnh núi cách xa phủ tổng trấn, Miêu Nghị đứng ở trên vách đá ngẩng đầu nhìn trăng sáng.
- Đại nhân không cần phải lo lắng. Có Phá Quân đại nhân đứng ra, sẽ không có chuyện gì lớn.
Phi Hồng đi tới phía sau hắn, cúi đầu khuyên nhủ.
Miêu Nghị cũng không quay đầu lại, nói:
- Sao nàng lại tới đây?
Hắn muốn yên tĩnh một mình, đã thông báo không cho người đi theo.
- Ở đây gió lớn.
Phi Hồng giũ một áo choàng quàng lên đầu vai hắn.
Gió quả nhiên lớn, khiến chiếc áo choàng trong gió bay phần phật không ngừng. Miêu Nghị xoay người, đưa tay nâng cằm của nàng lên, mỉm cười nói:
- Đã lâu không thấy nàng nhảy múa. Nói vậy Phi Hồng ở dưới ánh trăng nhảy múa hẳn là vẻ đẹp phong tình khác.
Phi Hồng thản nhiên cười. Nàng chậm rãi lui về phía sau, ở trong gió giang hai cánh tay mềm mại lên múa. Eo thon nhỏ nhắn thướt tha. Váy và ống tay áo nhẹ nhàng tung lên, dường như sắp bị gió thổi đi vậy.
Từng tiếng rồng ngâm vang lên. Điệu múa kết thúc. Phi Hồng chậm rãi dừng ở trong gió, nhìn Miêu Nghị cầm thương ở dưới ánh trăng không ngừng múa ra thương thế kinh người. Nàng dường như say mê.
Đợi đến khi cho Miêu Nghị cắm một đầu thương xuống đất, đỡ thương đứng yên lặng, Phi Hồng mới chậm rãi đi tới bên cạnh hắn, khoác tay lên cánh tay của hắn, nhỏ nhẹ nói:
- Thiếp không rõ, lúc đó tại sao đại nhân lại làm ra chuyện kích động không lý trí như vậy, mang đến cho mình phiền phức như vậy?
Miêu Nghị quay đầu lại. Một ánh mắt bao hàm thâm ý, vén sợi tóc đang theo gió che đi dung nhân tuyệt sắc của nàng ra. Hắn đưa mắt nhìn bóng đêm phía xa, đưa cho một cái cớ.
- Ta và Chiến Như Ý có thù oán. Một khi nàng trở thành Thiên Phi, sao có thể không tìm ta gây phiền phức. Nàng là Thiên Phi, ta có thể thế nào?
Hóa ra là như vậy!
Phi Hồng âm thầm gật đầu. Nàng muốn biết đáp án của vấn đề này, cũng là đáp án phía trên muốn biết, bảo nàng điều tra.
Miêu Nghị đợi cả đêm, không đợi được kết quả Thiên Đình xử lý đối với mình. Loại cảm giác chậm chạp không được chứng thực này không dễ chịu gì.
- Cao Hữu Sứ không phải rất thưởng thức Ngưu Hữu Đức sao? Chẳng lẽ bởi vì trước đó Phá Quân ở Phủ tổng trấn Ngự Viên kiêu ngạo hống hách đắc tội Cao Hữu Sứ? Hay là bởi vì Phá Quân vừa chửi ngươi chưa chắc là trung thần?
Cao Quan:
- Thần luôn luôn nhìn việc không nhìn người. Nếu bệ hạ nói như vậy, thần kiến nghị, làm như chuyện gì cũng chưa phát sinh qua, buông tha cho Ngưu Hữu Đức là được.
Thanh Chủ:
- Buông tha hắn như vậy, trẫm ngược lại chính là cho Phá Quân mặt mũi. Nhưng mặt mũi của Doanh Thiên Vương làm sao chịu nổi?
Trong lòng mấy người nói thầm, mặt mũi của Doanh Thiên Vương chỉ là phụ. Sợ rằng chủ yếu vẫn là mặt mũi của ngươi không dễ nhìn đi?
Chỉ có điều, hướng phát triển của chuyện này đã rất rõ ràng. Bị Phá Quân quấy nhiễu một hồi như vậy, Thanh Chủ đã không tiếp tục có ý định giết Ngưu Hữu Đức nữa. Chỉ là không tránh khỏi phải trừng phạt một phen. Nhưng xử lý quá nhẹ vẫn cảm thấy sượng mặt. Với Doanh gia bên kia cũng không tiện ăn nói. Xử lý quá nặng lại sợ Phá Quân bên kia gây sự nữa.
Cao Quan nói:
- Phái đi Hoang Cổ Tử Địa. Như vậy đều cho Phá Quân và Doanh Thiên Vương mặt mũi.
- Hoang Cổ Tử Địa?
Tư Mã Vấn Thiên và Thượng Quan Thanh đều ngạc nhiên. Thượng Quan Thanh cau mày nói:
- Cái đó với để hắn chịu chết có gì khác nhau? Bên trong đầy sát khí. Những sát khí đó đã có thể giết chết hắn, càng không cần phải nói tới những cái khác. Nếu muốn cho hắn chết, làm vậy khó tránh khỏi có chút dư thừa.
Thanh Chủ mặt không chút thay đổi, nói:
- Cao Hữu Sứ, quay đầu lại Phá Quân tìm ngươi tính sổ, ngươi đừng trách trẫm không đứng ở bên phía ngươi.
Cao Quan đột nhiên đổi thành truyền âm với hắn:
- Bệ hạ, lẽ nào ngài quên rồi sao? Hắn lại là đệ tử cách đời của Hỏa Tu La. Sát khí các loại chắc hẳn là không gây thương tổn được hắn. Hỏa Tu La chỉ có trải qua rèn luyện Hoang Cổ Tử Địa mới chính thức danh chấn thiên hạ.
Thanh Chủ sửng sốt một chút, nhíu mày truyền âm lại:
- Nhưng trước khi Hỏa Tu La tiến vào Hoang Cổ Tử Địa tu vi đã không tầm thường. Hắn đi vào liệu có chịu được không?
Cao Quan:
- Có thể luyện bộ pháp Bộ Hỏa Tu La, bản lĩnh toàn thân tất nhiên rất tốt. Bệ hạ có thể có được một viên hãn tướng. Thật sự không được, hắn lại không ngốc, sẽ không tiến sâu vào tử địa đi trêu chọc những thứ không chọc nổi. Đương nhiên, nếu như bệ hạ cho rằng cách chức hoặc nghiêm hình tra tấn Ngưu Hữu Đức một phen có thể khiến cho Doanh gia cảm thấy công bằng, cũng có thể không cho hắn đi.
Thanh Chủ im lặng không nói gì. Cho Doanh gia một công đạo chỉ là phụ. Mấu chốt là xử lý quá nhẹ, chính hắn cũng không qua được cửa ải trong lòng mình. Ngay cả quấy nhiễn đại sự cưới vợ của Thiên Đế như vậy cũng không bị trừng phạt nghiêm khắc. Bảo người trong thiên hạ phải nhìn thận thế nào? Uy tín của hắn ở đâu?
Tư Mã Vấn Thiên và Thượng Quan Thanh nhìn nhau. Bọn họ không biết hai vị này đang âm thầm nói những gì.
Sau đó cuối cùng thấy Thanh Chủ gật đầu, công khai nói:
- Vậy phạt hắn đi Hoang Cổ Tử Địa. Đây đã là trừng phạt nhẹ nhất.
Ý tứ là cứ quyết định như vậy đi.
Tư Mã và Thượng Quan hai mặt nhìn nhau. Sau đó cả hai đều nhìn về Cao Quan lộ ra ánh mắt hỏi thăm. Người này lại làm như không nhìn thấy.
Thượng Quan Thanh hỏi:
- Bệ hạ, chấp hành ngay lập tức sao?
- Ngày mai lại tuyên bố chấp hành. Hôm nay là ngày vui của trẫm. Để tránh lão thất phu kia lại tới phá hỏng nhã hứng của trẫm.
Thanh Chủ đứng dậy từ phía sau bàn, vòng ra. Chuyện này có kết quả rõ ràng, thể xác và tinh thần hắn cũng thoải mái hơn nhiều. Hắn phất tay nói:
- Dẫn đường, đừng để cho Thiên Phi phải đợi lâu.
Lúc này Thượng Quan Thanh đưa tay về phía trước dẫn đường. Hai người một trước một sau rời đi.
Cao Quan và Tư Mã Vấn Thiên theo sau bọn họ, ra khỏi nội điện. Bọn họ tất nhiên không có khả năng đi theo. Hai người đứng ở ngoài điện nhìn theo. Tư Mã Vấn Thiên âm thầm lắc đầu. Vừa rồi còn nói mình không phải là đồ háo sắc. Lúc này đã vội vã đi sủng hạnh cháu ngoại của Doanh Cửu Quang.
Thần sắc Cao Quan hờ hững nhìn. Có một số việc, hắn cũng không nghĩ tới. Mặc dù bố cục ở thành phố quỷ là do hắn đưa ra chủ ý, nhưng hắn không nghĩ tới Thanh Chủ lại có thể thêm vào nhiều kế hoạch như vậy. Hiện tại hắn rốt cuộc đã hiểu rõ, vì sao Thanh Chủ phải đẩy Chiến Như Ý lên trước sân khấu như vậy.
Gió mạnh trăng sáng. Ánh sáng bàng bạc soi rõ phía trên mặt đất.
Trên một đỉnh núi cách xa phủ tổng trấn, Miêu Nghị đứng ở trên vách đá ngẩng đầu nhìn trăng sáng.
- Đại nhân không cần phải lo lắng. Có Phá Quân đại nhân đứng ra, sẽ không có chuyện gì lớn.
Phi Hồng đi tới phía sau hắn, cúi đầu khuyên nhủ.
Miêu Nghị cũng không quay đầu lại, nói:
- Sao nàng lại tới đây?
Hắn muốn yên tĩnh một mình, đã thông báo không cho người đi theo.
- Ở đây gió lớn.
Phi Hồng giũ một áo choàng quàng lên đầu vai hắn.
Gió quả nhiên lớn, khiến chiếc áo choàng trong gió bay phần phật không ngừng. Miêu Nghị xoay người, đưa tay nâng cằm của nàng lên, mỉm cười nói:
- Đã lâu không thấy nàng nhảy múa. Nói vậy Phi Hồng ở dưới ánh trăng nhảy múa hẳn là vẻ đẹp phong tình khác.
Phi Hồng thản nhiên cười. Nàng chậm rãi lui về phía sau, ở trong gió giang hai cánh tay mềm mại lên múa. Eo thon nhỏ nhắn thướt tha. Váy và ống tay áo nhẹ nhàng tung lên, dường như sắp bị gió thổi đi vậy.
Từng tiếng rồng ngâm vang lên. Điệu múa kết thúc. Phi Hồng chậm rãi dừng ở trong gió, nhìn Miêu Nghị cầm thương ở dưới ánh trăng không ngừng múa ra thương thế kinh người. Nàng dường như say mê.
Đợi đến khi cho Miêu Nghị cắm một đầu thương xuống đất, đỡ thương đứng yên lặng, Phi Hồng mới chậm rãi đi tới bên cạnh hắn, khoác tay lên cánh tay của hắn, nhỏ nhẹ nói:
- Thiếp không rõ, lúc đó tại sao đại nhân lại làm ra chuyện kích động không lý trí như vậy, mang đến cho mình phiền phức như vậy?
Miêu Nghị quay đầu lại. Một ánh mắt bao hàm thâm ý, vén sợi tóc đang theo gió che đi dung nhân tuyệt sắc của nàng ra. Hắn đưa mắt nhìn bóng đêm phía xa, đưa cho một cái cớ.
- Ta và Chiến Như Ý có thù oán. Một khi nàng trở thành Thiên Phi, sao có thể không tìm ta gây phiền phức. Nàng là Thiên Phi, ta có thể thế nào?
Hóa ra là như vậy!
Phi Hồng âm thầm gật đầu. Nàng muốn biết đáp án của vấn đề này, cũng là đáp án phía trên muốn biết, bảo nàng điều tra.
Miêu Nghị đợi cả đêm, không đợi được kết quả Thiên Đình xử lý đối với mình. Loại cảm giác chậm chạp không được chứng thực này không dễ chịu gì.