Sắc mặt Ô Mộng Lan trở nên ngây dại.
Hoắc Lăng Tiêu hơi nhướng mày, suýt chút nữa phun hớp nước trà còn chưa nuốt vào bụng ra ngoài, phải cố gắng lắm mới có thể nuốt xuống. Y phát hiện ra tiểu tử này thật sự làm cho mình hết sức vinh quang, dám đòi thu điện chủ Trấn Bính điện vào dưới quyền. Y vội ho một tiếng gật đầu:
- Hiền đệ nói chí phải.
Quay đầu lại nhìn về phía Ô Mộng Lan, nghiêm trang nói:
- Mạnh Lan, ta thấy rất tốt, chớ có cô phụ một phen hảo ý của hiền đệ ta…
Y còn cố ý chắp tay nói thêm với Miêu Nghị:
- Vậy làm phiền hiền đệ rồi.
Miêu Nghị nghĩ thầm quả nhiên là như vậy, vội vàng đáp lễ:
- Chỉ cần Mạnh tỷ tỷ bằng lòng, chuyện này chỉ là một cái nhấc tay. Nể mặt Đại ca, nhất định sau này không để cho Mạnh tỷ tỷ thua thiệt ở Đông Lai động.
Ô Mộng Lan lạnh như băng nói:
- Hai người các ngươi một xướng một họa, nói xong chưa vậy?
Ặc... Miêu Nghị nhìn về phía Hoắc Lăng Tiêu lộ ra vẻ nghi ngờ. Đây là... Chẳng lẽ nàng không bằng lòng?
- Ta tự do tự tại đã quen, hảo ý của Miêu huynh đệ ta xin tâm lĩnh.
Ô Mộng Lan nhàn nhạt từ chối.
Hoắc Lăng Tiêu nhất thời lắc đầu cảm khái một tiếng, dường như rất tiếc.
Miêu Nghị thấy y như vậy, dĩ nhiên là muốn giúp một tay, bèn chủ động khuyên giải:
- Mạnh tỷ tỷ, tỷ và Đại ca ta thấy thế nào cũng là trai tài gái sắc, nếu có thể cùng nhau ra sức cho Trấn Ất điện, không phải là sau này tới lui cũng thuận tiện hơn sao?
Ô Mộng Lan trừng mắt nói:
- Chớ có kéo y chung với ta, ta với y không có quan hệ gì cả.
Miêu Nghị nghĩ thầm không có quan hệ gì tại sao nàng lại đi cùng Tiếu Ất Chủ tới chỗ ta?!
Không có quan hệ gì, tại sao ta phải hết sức nhiệt tình chiêu đãi…
Nàng cho rằng nàng là ai… chỉ là một tán tu cũng muốn làm cao trước mặt ta ư?! Cho dù là dung mạo nàng xinh đẹp tới mức nào cũng là phụ nhân có tuổi, bằng vào tu vi của nàng hiện tại e rằng không thể trú nhan quá lâu, đợi đến khi già nua nhăn nheo rồi… hừ hừ…
Hoắc Lăng Tiêu ngược lại cười hắc hắc, dường như không thèm để ý.
Ô Mộng Lan nhìn nhìn hai người, không khỏi hoài nghi không biết lần này mình tới đây có phải là tự chuốc khổ vào thân hay không… Nàng cũng không muốn để cho Hoắc Lăng Tiêu được thoải mái nhẹ nhàng, bèn nói:
- Miêu huynh đệ, không phải là ta không biết tốt xấu, chẳng qua là vừa nghĩ tới điện chủ Trấn Ất điện của các ngươi, ta đã cảm thấy ghê tởm, khinh thường không muốn bán mạng dưới quyền kẻ này.
Hoắc Lăng Tiêu yên lặng bưng trà lên uống.
Miêu Nghị kinh ngạc hỏi:
- Mạnh tỷ tỷ từng gặp điện chủ chúng ta rồi sao?
- May mắn gặp qua một lần, tên Hoắc Lăng Tiêu này có thể nói là gian dâm bắt cóc, không chuyện ác nào không làm...
Hoắc Lăng Tiêu đột nhiên chen vào nói:
- Ôi, thanh bạch của Mạnh Lan đã bị mất trong tay điện chủ của chúng ta…
Miêu Nghị kể cả Thiên nhi và Tuyết nhi sau lưng cùng nhau trợn to mắt nhìn Ô Mộng Lan, chẳng trách nào nàng không muốn gia nhập nơi này, rõ ràng là vì từng bị điện chủ Trấn Ất điện chà đạp. Điện chủ Trấn Ất điện này cũng thật là… dung mạo nữ nhân này cũng được, lại là một tu sĩ, một Trấn Ất điện lớn như vậy không dung chứa được một nữ nhân như nàng sao?!
Ô Mộng Lan giận dữ trừng mắt nhìn về phía Hoắc Lăng Tiêu, lần này là thật sự nổi giận, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Ngươi còn dám đánh rắm, có tin lão nương vạch trần ngươi không?!
Bọn Miêu Nghị lập tức nhìn về phía Hoắc Lăng Tiêu, không biết vị này đã làm chuyện tốt gì, lập tức sinh lòng hiếu kỳ rất muốn rửa tai lắng nghe.
Hoắc Lăng Tiêu vội ho một tiếng nói:
- Vừa phải thôi, sau khi chia biệt, dù sao ta cũng chỉ sống ở Trấn Ất điện…
Dứt lời bèn ngậm miệng lại.
Ô Mộng Lan lại há miệng mắng to:
- Tên Hoắc Lăng Tiêu này quả thật chính là súc sinh heo chó không bằng, lòng lang dạ thú, cầm thú mặc áo đội mũ...
Nàng mắng chửi sa sả một trận, tuôn ra toàn là từ thô tục.
Hoắc Lăng Tiêu mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, dường như không nhúc nhích, chỉ có khi nghe thấy từ ngữ quá đáng mới uống một hớp trà, thầm nhủ trong lòng sau này cho dù là đánh chết cũng không để cho Miêu Nghị biết thân phận chân thật của mình.
Miêu Nghị hít sâu một hơi khí lạnh, nghĩ thầm không thu nữ nhân vào Đông Lai động là hơn, ta không chọc nổi, nếu không sớm muộn gì miệng nàng cũng làm liên lụy tới mình.
Sau khi hung hăng phát tiết một phen Ô Mộng Lan cũng cảm thấy khát nước, bưng trà uống một hơi cạn sạch, quay đầu lại hỏi Miêu Nghị:
- Miêu huynh đệ, ngươi cảm thấy tên Hoắc Lăng Tiêu kia thế nào?
Hoắc Lăng Tiêu cũng liếc xéo Miêu Nghị, không biết động chủ dưới quyền đánh giá mình thế nào.
Ha ha! Miêu Nghị cười ha hả nói:
- Ta chưa từng gặp qua điện chủ, không có tư cách đánh giá.
Hoắc Lăng Tiêu khẽ mỉm cười.
Ô Mộng Lan lại trừng y một cái, tiếp tục ép Miêu Nghị:
- Thân ở dưới quyền Trấn Ất điện, cho dù là chưa từng gặp qua nhưng ít nhiều gì cũng cảm thụ được dâm uy của Hoắc Lăng Tiêu, nói ra nghe thử…
Rõ ràng là nàng muốn Miêu Nghị xúc phạm tới Hoắc Lăng Tiêu vài câu, muốn xem Hoắc Lăng Tiêu phát tác.
Hoắc Lăng Tiêu lộ vẻ âm trầm liếc nhìn Miêu Nghị.
Miêu Nghị tiếp tục cười vui nói:
- Mạnh tỷ, ta thật sự chưa từng gặp qua điện chủ, không tiện nói hươu nói vượn.
Ô Mộng Lan cau mày:
- Miêu huynh đệ, ngươi nói như vậy không có ý nghĩa gì, chẳng lẽ coi chúng ta như người ngoài ư?
Miêu Nghị cũng không phải là ngu ngốc, hắn có thể mắng cấp bậc như Tần Vi Vi thoải mái, đến cấp bậc như Dương Khánh vậy phải thức thời một chút, cấp bậc điện chủ vậy càng không cần phải nói. Có cần phải nói xấu sau lưng người không thù không oán với mình, chỉ cần một câu nói đã có thể giết chết mình không?!
Trong lòng hắn lại thầm mắng, không là người ngoài thì là ai… Không biết đầu óc nữ nhân này có bệnh gì không, lại ép một mã thừa nho nhỏ như mình phê bình điện chủ. Lão tử bất quá gặp Tiếu Ất Chủ lần thứ hai, gặp nàng cũng mới là lần đầu tiên, không rõ ràng lai lịch của hai người, muốn ta để lộ sơ hở lọt vào tay các ngươi sao?!
- Điện chủ anh minh thần vũ!
Miêu Nghị chắp tay về phương hướng Trấn Ất điện xa xa, chỉ nịnh hót không nói xấu, thà đắc tội Ô Mộng Lan cũng không đắc tội cấp trên.
Hoắc Lăng Tiêu giãn mày ra, khẽ nhếch môi cười.
Ô Mộng Lan cười lạnh nói:
- Miêu huynh đệ, ngươi chưa từng gặp qua Hoắc Lăng Tiêu, làm sao biết y anh minh thần vũ?
Miêu Nghị cười nói:
- Người có thể lên làm điện chủ dĩ nhiên là anh minh thần vũ, chờ ngày nào đó ta lên làm điện chủ, người khác cũng phải nói ta anh minh thần vũ.
- Hiền đệ cao kiến, ngày sau nhất định tiền đồ vô lượng!
Hoắc Lăng Tiêu nhìn hắn giơ ngón tay cái lên tán thưởng.
Ô Mộng Lan có vẻ tức giận, đang muốn phát tác, thật may là Diêm Tu dẫn người đưa thức ăn tới, nàng không thể làm gì khác hơn là tạm thời nhẫn nhịn.
Một đám thị nữ nối đuôi tiến vào bên trong đình, dọn ra một bàn sơn hào hải vị.
Hoắc Lăng Tiêu hơi nhướng mày, suýt chút nữa phun hớp nước trà còn chưa nuốt vào bụng ra ngoài, phải cố gắng lắm mới có thể nuốt xuống. Y phát hiện ra tiểu tử này thật sự làm cho mình hết sức vinh quang, dám đòi thu điện chủ Trấn Bính điện vào dưới quyền. Y vội ho một tiếng gật đầu:
- Hiền đệ nói chí phải.
Quay đầu lại nhìn về phía Ô Mộng Lan, nghiêm trang nói:
- Mạnh Lan, ta thấy rất tốt, chớ có cô phụ một phen hảo ý của hiền đệ ta…
Y còn cố ý chắp tay nói thêm với Miêu Nghị:
- Vậy làm phiền hiền đệ rồi.
Miêu Nghị nghĩ thầm quả nhiên là như vậy, vội vàng đáp lễ:
- Chỉ cần Mạnh tỷ tỷ bằng lòng, chuyện này chỉ là một cái nhấc tay. Nể mặt Đại ca, nhất định sau này không để cho Mạnh tỷ tỷ thua thiệt ở Đông Lai động.
Ô Mộng Lan lạnh như băng nói:
- Hai người các ngươi một xướng một họa, nói xong chưa vậy?
Ặc... Miêu Nghị nhìn về phía Hoắc Lăng Tiêu lộ ra vẻ nghi ngờ. Đây là... Chẳng lẽ nàng không bằng lòng?
- Ta tự do tự tại đã quen, hảo ý của Miêu huynh đệ ta xin tâm lĩnh.
Ô Mộng Lan nhàn nhạt từ chối.
Hoắc Lăng Tiêu nhất thời lắc đầu cảm khái một tiếng, dường như rất tiếc.
Miêu Nghị thấy y như vậy, dĩ nhiên là muốn giúp một tay, bèn chủ động khuyên giải:
- Mạnh tỷ tỷ, tỷ và Đại ca ta thấy thế nào cũng là trai tài gái sắc, nếu có thể cùng nhau ra sức cho Trấn Ất điện, không phải là sau này tới lui cũng thuận tiện hơn sao?
Ô Mộng Lan trừng mắt nói:
- Chớ có kéo y chung với ta, ta với y không có quan hệ gì cả.
Miêu Nghị nghĩ thầm không có quan hệ gì tại sao nàng lại đi cùng Tiếu Ất Chủ tới chỗ ta?!
Không có quan hệ gì, tại sao ta phải hết sức nhiệt tình chiêu đãi…
Nàng cho rằng nàng là ai… chỉ là một tán tu cũng muốn làm cao trước mặt ta ư?! Cho dù là dung mạo nàng xinh đẹp tới mức nào cũng là phụ nhân có tuổi, bằng vào tu vi của nàng hiện tại e rằng không thể trú nhan quá lâu, đợi đến khi già nua nhăn nheo rồi… hừ hừ…
Hoắc Lăng Tiêu ngược lại cười hắc hắc, dường như không thèm để ý.
Ô Mộng Lan nhìn nhìn hai người, không khỏi hoài nghi không biết lần này mình tới đây có phải là tự chuốc khổ vào thân hay không… Nàng cũng không muốn để cho Hoắc Lăng Tiêu được thoải mái nhẹ nhàng, bèn nói:
- Miêu huynh đệ, không phải là ta không biết tốt xấu, chẳng qua là vừa nghĩ tới điện chủ Trấn Ất điện của các ngươi, ta đã cảm thấy ghê tởm, khinh thường không muốn bán mạng dưới quyền kẻ này.
Hoắc Lăng Tiêu yên lặng bưng trà lên uống.
Miêu Nghị kinh ngạc hỏi:
- Mạnh tỷ tỷ từng gặp điện chủ chúng ta rồi sao?
- May mắn gặp qua một lần, tên Hoắc Lăng Tiêu này có thể nói là gian dâm bắt cóc, không chuyện ác nào không làm...
Hoắc Lăng Tiêu đột nhiên chen vào nói:
- Ôi, thanh bạch của Mạnh Lan đã bị mất trong tay điện chủ của chúng ta…
Miêu Nghị kể cả Thiên nhi và Tuyết nhi sau lưng cùng nhau trợn to mắt nhìn Ô Mộng Lan, chẳng trách nào nàng không muốn gia nhập nơi này, rõ ràng là vì từng bị điện chủ Trấn Ất điện chà đạp. Điện chủ Trấn Ất điện này cũng thật là… dung mạo nữ nhân này cũng được, lại là một tu sĩ, một Trấn Ất điện lớn như vậy không dung chứa được một nữ nhân như nàng sao?!
Ô Mộng Lan giận dữ trừng mắt nhìn về phía Hoắc Lăng Tiêu, lần này là thật sự nổi giận, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Ngươi còn dám đánh rắm, có tin lão nương vạch trần ngươi không?!
Bọn Miêu Nghị lập tức nhìn về phía Hoắc Lăng Tiêu, không biết vị này đã làm chuyện tốt gì, lập tức sinh lòng hiếu kỳ rất muốn rửa tai lắng nghe.
Hoắc Lăng Tiêu vội ho một tiếng nói:
- Vừa phải thôi, sau khi chia biệt, dù sao ta cũng chỉ sống ở Trấn Ất điện…
Dứt lời bèn ngậm miệng lại.
Ô Mộng Lan lại há miệng mắng to:
- Tên Hoắc Lăng Tiêu này quả thật chính là súc sinh heo chó không bằng, lòng lang dạ thú, cầm thú mặc áo đội mũ...
Nàng mắng chửi sa sả một trận, tuôn ra toàn là từ thô tục.
Hoắc Lăng Tiêu mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, dường như không nhúc nhích, chỉ có khi nghe thấy từ ngữ quá đáng mới uống một hớp trà, thầm nhủ trong lòng sau này cho dù là đánh chết cũng không để cho Miêu Nghị biết thân phận chân thật của mình.
Miêu Nghị hít sâu một hơi khí lạnh, nghĩ thầm không thu nữ nhân vào Đông Lai động là hơn, ta không chọc nổi, nếu không sớm muộn gì miệng nàng cũng làm liên lụy tới mình.
Sau khi hung hăng phát tiết một phen Ô Mộng Lan cũng cảm thấy khát nước, bưng trà uống một hơi cạn sạch, quay đầu lại hỏi Miêu Nghị:
- Miêu huynh đệ, ngươi cảm thấy tên Hoắc Lăng Tiêu kia thế nào?
Hoắc Lăng Tiêu cũng liếc xéo Miêu Nghị, không biết động chủ dưới quyền đánh giá mình thế nào.
Ha ha! Miêu Nghị cười ha hả nói:
- Ta chưa từng gặp qua điện chủ, không có tư cách đánh giá.
Hoắc Lăng Tiêu khẽ mỉm cười.
Ô Mộng Lan lại trừng y một cái, tiếp tục ép Miêu Nghị:
- Thân ở dưới quyền Trấn Ất điện, cho dù là chưa từng gặp qua nhưng ít nhiều gì cũng cảm thụ được dâm uy của Hoắc Lăng Tiêu, nói ra nghe thử…
Rõ ràng là nàng muốn Miêu Nghị xúc phạm tới Hoắc Lăng Tiêu vài câu, muốn xem Hoắc Lăng Tiêu phát tác.
Hoắc Lăng Tiêu lộ vẻ âm trầm liếc nhìn Miêu Nghị.
Miêu Nghị tiếp tục cười vui nói:
- Mạnh tỷ, ta thật sự chưa từng gặp qua điện chủ, không tiện nói hươu nói vượn.
Ô Mộng Lan cau mày:
- Miêu huynh đệ, ngươi nói như vậy không có ý nghĩa gì, chẳng lẽ coi chúng ta như người ngoài ư?
Miêu Nghị cũng không phải là ngu ngốc, hắn có thể mắng cấp bậc như Tần Vi Vi thoải mái, đến cấp bậc như Dương Khánh vậy phải thức thời một chút, cấp bậc điện chủ vậy càng không cần phải nói. Có cần phải nói xấu sau lưng người không thù không oán với mình, chỉ cần một câu nói đã có thể giết chết mình không?!
Trong lòng hắn lại thầm mắng, không là người ngoài thì là ai… Không biết đầu óc nữ nhân này có bệnh gì không, lại ép một mã thừa nho nhỏ như mình phê bình điện chủ. Lão tử bất quá gặp Tiếu Ất Chủ lần thứ hai, gặp nàng cũng mới là lần đầu tiên, không rõ ràng lai lịch của hai người, muốn ta để lộ sơ hở lọt vào tay các ngươi sao?!
- Điện chủ anh minh thần vũ!
Miêu Nghị chắp tay về phương hướng Trấn Ất điện xa xa, chỉ nịnh hót không nói xấu, thà đắc tội Ô Mộng Lan cũng không đắc tội cấp trên.
Hoắc Lăng Tiêu giãn mày ra, khẽ nhếch môi cười.
Ô Mộng Lan cười lạnh nói:
- Miêu huynh đệ, ngươi chưa từng gặp qua Hoắc Lăng Tiêu, làm sao biết y anh minh thần vũ?
Miêu Nghị cười nói:
- Người có thể lên làm điện chủ dĩ nhiên là anh minh thần vũ, chờ ngày nào đó ta lên làm điện chủ, người khác cũng phải nói ta anh minh thần vũ.
- Hiền đệ cao kiến, ngày sau nhất định tiền đồ vô lượng!
Hoắc Lăng Tiêu nhìn hắn giơ ngón tay cái lên tán thưởng.
Ô Mộng Lan có vẻ tức giận, đang muốn phát tác, thật may là Diêm Tu dẫn người đưa thức ăn tới, nàng không thể làm gì khác hơn là tạm thời nhẫn nhịn.
Một đám thị nữ nối đuôi tiến vào bên trong đình, dọn ra một bàn sơn hào hải vị.