Nói chung nàng chính là nhìn Vân Tri Thu không vừa mắt. Thời còn trẻ là ghen tị giữa các nữ nhân. Hiện tại nàng đã tiếp nhận hiện thực. Ý nghĩ về phương diện này ý nghĩ cũng phai nhạt. Nhưng nàng vẫn nhìn Vân Tri Thu không vừa mắt. Nàng chính là cảm thấy Vân Tri Thu không xứng với đại ca của mình. Một nữ nhân theo nam nhân khác mấy vạn năm, có sạch sẽ hay không không nói tới. Vì nam nhân khác thủ tiết mấy vạn năm lại thông đồng đến trên đầu đại ca của mình, đơn giản là chẳng biết xấu hổ. Làm hại đại ca của mình mang danh tiếng xấu nhặt một người đàn bà dâm đãng về làm vợ. Mới suy nghĩ nàng đã muốn nổi giận.
Nhất là nghe nói Vân Tri Thu thời còn trẻ ăn mặc hở hang. Có người nói cả ngực và mông cũng sắp lộ cả ra ngoài. Muốn hồ ly tinh bao nhiêu, có hồ ly tinh bấy nhiêu. Rõ ràng chính là một gia hỏa dâm đãng mười phần. Cũng không biết thế nào, lại gả cho đại ca của mình, lừa đại ca của mình tới bây giờ còn đầu óc choáng váng khăng khăng một mực nói giúp nàng.
Đáng hận hơn chính là, cũng bởi vì tiện nhân kia, làm hại nhị ca mình đến nay hoàn toàn không có tin tức gì. Nếu như không phải vì tiện nhân kia, ba người huynh muội mình nói không chừng đã sớm đoàn tụ. Làm sao phải trời nam đất bắc giống như hiện tại.
Trong lòng oán hận nhiều như vậy, nàng đơn giản là vừa nhìn thấy Vân Tri Thu là khó chịu. Động tác Vân Tri Thu bước đi nhẹ nhàng, xoay hông, nàng nhìn không vừa mắt. Mỗi ánh mắt của Vân Tri Thu, nàng nhìn không vừa mắt, Mỗi lời Vân Tri Thu nói, nàng cũng nhìn không vừa mắt. Nói chung là nhìn Vân Tri Thu thế nào, nàng cũng không vừa mắt.
Vân Tri Thu liếc mắt nhìn nàng, thản nhiên nói:
- Nếu như Nguyệt Dao cô nương không tin, không ngại tự mình hỏi hắn một chút đi.
Ở trước mặt của mọi người, nàng lại không tiện vạch trần mối quan hệ thật sự giữa Nguyệt Dao và Miêu Nghị.
Nguyệt Dao xì tiếng nói:
- Có nàng ở bên cạnh xúi giục, lời của người khác hắn làm sao nghe lọt được. Hiện tại hắn đang bị nhốt ở Hoang Cổ Tử Địa, sợ là đúng với ý của nàng. Dù sao nam nhân bên cạnh nàng nhiều như vậy, cũng không thiếu một người như hắn.
Ánh mắt nàng liếc về phía đám người thợ mộc. Có thể nói, trong sự châm chọc còn mang theo ý vị thâm sâu.
Lời này vừa nói ra, trong nháy mắt sắc mặt đám người thợ mộc thay đổi. Mỗi người đều căm tức nhìn Nguyệt Dao. Nếu không phải ở đây không cho phép bọn họ tự ý làm loạn, bây giờ bọn họ có thể xông lên giết chết nàng rồi.
Mấy nàng Cơ Mỹ Lệ, thiếp thất của Miêu Nghị cũng đột nhiên nhíu mày. Các nàng và Vân Tri Thu tiếp xúc nhiều năm như vậy, đối với tính cách của Vân Tri Thu vẫn biết. Mặc dù Vân Tri Thu tư thái quyến rũ, bộ dạng giống như vưu vật, nhưng cũng không phải là người làm loạn. Tất cả đều phát hiện tên đồ đệ này của Mục Phàm Quân thế nào lại miệng tiện như vậy!
Ở đây ngoại trừ Vân Tri Thu và Thiên Nhi, Tuyết Nhi ra, những người khác trên cơ bản cũng không biết quan hệ giữa Nguyệt Dao và Miêu Nghị. Còn có một người biết nhưng dường như không đếm xỉa đến. Hồng Trần Tiên Tử ngồi ở phía sau Vân Tri Thu khoanh chân ngồi tĩnh tọa, giống như cái gì cũng không nghe được.
Tỷ muội Lang Huyên có chút xấu hổ. Luận về bối phận, Nguyệt Dao là sư muội của mẫu thân các nàng.
Vân Tri Thu bỗng nhiên đứng lên. Nàng có nhẫn nhịn nữa cũng không nhịn được Nguyệt Dao hủy sự trong sạch của nàng như vậy. Hai tay nàng nắm chặt, mặt tức tới mức trắng bệch ra.
Sau lưng nàng, thập tam thúc Vân Cương, thập cửu thúc Vân Quảng, tam thập tam cô Vân Hương liền không nhịn được. Vân Hương lạnh giọng mắng một tiếng.
- Ta xé rách cái miệng thối của tiện nhân ngươi!
Huynh muội ba người đang muốn cùng nhau lao ra. Vân Tri Thu lại giang hai cánh tay ra, ngăn cản ba người. Nàng cắn môi nói:
- Thôi bỏ đi!
Có mấy lời, ngay cả Đường Quân cũng nghe không nổi nữa. Hắn nhìn Nguyệt Dao quát một tiếng.
- Sư muội, nàng nói bậy cái gì vậy?
Hắn lại nhìn về phía bên này, chắp tay nhận lỗi.
- Miêu phu nhân, sư muội ta từ nhỏ được sư phụ ta chiều hư. Mong phu nhân không nên để bụng.
Nguyệt Dao lại đưa một tay ra, kéo hai cánh tay đang hành lễ của hắn xuống, cười lạnh nói:
- Sư huynh, nói sai cũng là ta nói sai. Sư huynh cần gì phải nhận lỗi với nàng? Hơn nữa, sư huynh có nghe nói qua, có mấy nữ nhân có thể để cho nam nhân khác tùy tiện vào khuê phòng của mình chứ? Ta lại nghe nói người nào đó ở Lưu Vân Sa Hải, ngay cả nước tắm cũng là do nam nhân khác mang vào cho. Có mấy nam nhân ra ra vào vào trong khuê phòng của nàng cũng là chuyện thường! Làm cũng đã làm, còn không cho người ta nói sao?
Đây rõ ràng chính là bốn người thợ mộc, thợ đá, đầu bếp và Nho Sinh. Bốn người nhìn về phía Vân Tri Thu, giọng đầy căm hận nói:
- Lão bản nương!
Ngụ ý là nếu như nàng không phản đối chúng ta sẽ động thủ.
Ba huynh muội Vân Quảng đã tức tới sắp phát điên, đâu còn có thể nhịn được nữa. Bọn họ đột nhiên xông ra ngoài.
Người của tiên đạo bên kia nhanh chóng đứng chắn ở trước mặt Nguyệt Dao. Mặc dù Đường Quân tức giận Nguyệt Dao, nhưng vẫn đứng chắn ở trước mặt nàng.
- Dừng tay!
Vân Tri Thu đột nhiên lớn tiếng quát.
- Thập lục thúc, thập cửu thúc, Vân Hương cô cô, tất cả đều lui lại cho ta!
Ba người dừng bước quay đầu lại. Vân Quảng tức giận nói:
- Thu Tỷ Nhi!
- Ta bảo các ngươi lui ra! Nếu không lui lai, đừng trách ta chấp pháp vô tình!
Vân Tri Thu đã tức giận đến mức run rẩy. Nàng chậm rãi tiến lên, từ phía xa giơ tay về phía ba vị trưởng bối. Phía sau nàng, từng ma khí lượn lờ. Trên gương mặt nàng cũng hiện lên vài phần ma tính, khiến dung nhan kiều diễm càng lộ vẻ xinh đẹp.
Đường Quân lên tiếng nói:
- Miêu phu nhân...
Đã muộn rồi.
Ầm. Một tiếng động vang lên. Một trận ma khí đen như mực nổ tung. Sóng lớn điên cuồng đánh về phía đám người của tiên đạo. Thân hình Vân Tri Thu cũng chìm ngập ở trong ma khí.
Thời khắc đám người Tiên đạo thi pháp chống đỡ, chỉ cảm thấy có thứ gì như gió đi lướt qua bọn họ. Vừa quay đầu lại, tất cả đều bị dọa cho giật mình.
Nguyệt Dao cũng bị dọa giật mình. Bởi vì Vân Tri Thu đột nhiên đứng mặt đối mặt với nàng, gần tới mức chóp mũi cũng sắp đụng phải. Bàn tay Nguyệt Dao vung lên, mang theo hồ quang bổ tới. Kết quả, trong nháy mắt sẽ bắn trúng, Vân Tri Thu lại bỗng nhiên chìm ngập ở trong ma vụ. Một chưởng này đã đánh hụt.
Vân Tri Thu lại xuất hiện ở ngay sát phía bên phải của nàng. Nàng lại đánh ra một chưởng. Nhưng vẫn không có đánh trúng. Ngay sau đó, Vân Tri Thu lại xuất hiện ở sát bên trái của nàng, rồi xuất hiện ở ngay sau lưng của nàng...
Nhất là nghe nói Vân Tri Thu thời còn trẻ ăn mặc hở hang. Có người nói cả ngực và mông cũng sắp lộ cả ra ngoài. Muốn hồ ly tinh bao nhiêu, có hồ ly tinh bấy nhiêu. Rõ ràng chính là một gia hỏa dâm đãng mười phần. Cũng không biết thế nào, lại gả cho đại ca của mình, lừa đại ca của mình tới bây giờ còn đầu óc choáng váng khăng khăng một mực nói giúp nàng.
Đáng hận hơn chính là, cũng bởi vì tiện nhân kia, làm hại nhị ca mình đến nay hoàn toàn không có tin tức gì. Nếu như không phải vì tiện nhân kia, ba người huynh muội mình nói không chừng đã sớm đoàn tụ. Làm sao phải trời nam đất bắc giống như hiện tại.
Trong lòng oán hận nhiều như vậy, nàng đơn giản là vừa nhìn thấy Vân Tri Thu là khó chịu. Động tác Vân Tri Thu bước đi nhẹ nhàng, xoay hông, nàng nhìn không vừa mắt. Mỗi ánh mắt của Vân Tri Thu, nàng nhìn không vừa mắt, Mỗi lời Vân Tri Thu nói, nàng cũng nhìn không vừa mắt. Nói chung là nhìn Vân Tri Thu thế nào, nàng cũng không vừa mắt.
Vân Tri Thu liếc mắt nhìn nàng, thản nhiên nói:
- Nếu như Nguyệt Dao cô nương không tin, không ngại tự mình hỏi hắn một chút đi.
Ở trước mặt của mọi người, nàng lại không tiện vạch trần mối quan hệ thật sự giữa Nguyệt Dao và Miêu Nghị.
Nguyệt Dao xì tiếng nói:
- Có nàng ở bên cạnh xúi giục, lời của người khác hắn làm sao nghe lọt được. Hiện tại hắn đang bị nhốt ở Hoang Cổ Tử Địa, sợ là đúng với ý của nàng. Dù sao nam nhân bên cạnh nàng nhiều như vậy, cũng không thiếu một người như hắn.
Ánh mắt nàng liếc về phía đám người thợ mộc. Có thể nói, trong sự châm chọc còn mang theo ý vị thâm sâu.
Lời này vừa nói ra, trong nháy mắt sắc mặt đám người thợ mộc thay đổi. Mỗi người đều căm tức nhìn Nguyệt Dao. Nếu không phải ở đây không cho phép bọn họ tự ý làm loạn, bây giờ bọn họ có thể xông lên giết chết nàng rồi.
Mấy nàng Cơ Mỹ Lệ, thiếp thất của Miêu Nghị cũng đột nhiên nhíu mày. Các nàng và Vân Tri Thu tiếp xúc nhiều năm như vậy, đối với tính cách của Vân Tri Thu vẫn biết. Mặc dù Vân Tri Thu tư thái quyến rũ, bộ dạng giống như vưu vật, nhưng cũng không phải là người làm loạn. Tất cả đều phát hiện tên đồ đệ này của Mục Phàm Quân thế nào lại miệng tiện như vậy!
Ở đây ngoại trừ Vân Tri Thu và Thiên Nhi, Tuyết Nhi ra, những người khác trên cơ bản cũng không biết quan hệ giữa Nguyệt Dao và Miêu Nghị. Còn có một người biết nhưng dường như không đếm xỉa đến. Hồng Trần Tiên Tử ngồi ở phía sau Vân Tri Thu khoanh chân ngồi tĩnh tọa, giống như cái gì cũng không nghe được.
Tỷ muội Lang Huyên có chút xấu hổ. Luận về bối phận, Nguyệt Dao là sư muội của mẫu thân các nàng.
Vân Tri Thu bỗng nhiên đứng lên. Nàng có nhẫn nhịn nữa cũng không nhịn được Nguyệt Dao hủy sự trong sạch của nàng như vậy. Hai tay nàng nắm chặt, mặt tức tới mức trắng bệch ra.
Sau lưng nàng, thập tam thúc Vân Cương, thập cửu thúc Vân Quảng, tam thập tam cô Vân Hương liền không nhịn được. Vân Hương lạnh giọng mắng một tiếng.
- Ta xé rách cái miệng thối của tiện nhân ngươi!
Huynh muội ba người đang muốn cùng nhau lao ra. Vân Tri Thu lại giang hai cánh tay ra, ngăn cản ba người. Nàng cắn môi nói:
- Thôi bỏ đi!
Có mấy lời, ngay cả Đường Quân cũng nghe không nổi nữa. Hắn nhìn Nguyệt Dao quát một tiếng.
- Sư muội, nàng nói bậy cái gì vậy?
Hắn lại nhìn về phía bên này, chắp tay nhận lỗi.
- Miêu phu nhân, sư muội ta từ nhỏ được sư phụ ta chiều hư. Mong phu nhân không nên để bụng.
Nguyệt Dao lại đưa một tay ra, kéo hai cánh tay đang hành lễ của hắn xuống, cười lạnh nói:
- Sư huynh, nói sai cũng là ta nói sai. Sư huynh cần gì phải nhận lỗi với nàng? Hơn nữa, sư huynh có nghe nói qua, có mấy nữ nhân có thể để cho nam nhân khác tùy tiện vào khuê phòng của mình chứ? Ta lại nghe nói người nào đó ở Lưu Vân Sa Hải, ngay cả nước tắm cũng là do nam nhân khác mang vào cho. Có mấy nam nhân ra ra vào vào trong khuê phòng của nàng cũng là chuyện thường! Làm cũng đã làm, còn không cho người ta nói sao?
Đây rõ ràng chính là bốn người thợ mộc, thợ đá, đầu bếp và Nho Sinh. Bốn người nhìn về phía Vân Tri Thu, giọng đầy căm hận nói:
- Lão bản nương!
Ngụ ý là nếu như nàng không phản đối chúng ta sẽ động thủ.
Ba huynh muội Vân Quảng đã tức tới sắp phát điên, đâu còn có thể nhịn được nữa. Bọn họ đột nhiên xông ra ngoài.
Người của tiên đạo bên kia nhanh chóng đứng chắn ở trước mặt Nguyệt Dao. Mặc dù Đường Quân tức giận Nguyệt Dao, nhưng vẫn đứng chắn ở trước mặt nàng.
- Dừng tay!
Vân Tri Thu đột nhiên lớn tiếng quát.
- Thập lục thúc, thập cửu thúc, Vân Hương cô cô, tất cả đều lui lại cho ta!
Ba người dừng bước quay đầu lại. Vân Quảng tức giận nói:
- Thu Tỷ Nhi!
- Ta bảo các ngươi lui ra! Nếu không lui lai, đừng trách ta chấp pháp vô tình!
Vân Tri Thu đã tức giận đến mức run rẩy. Nàng chậm rãi tiến lên, từ phía xa giơ tay về phía ba vị trưởng bối. Phía sau nàng, từng ma khí lượn lờ. Trên gương mặt nàng cũng hiện lên vài phần ma tính, khiến dung nhan kiều diễm càng lộ vẻ xinh đẹp.
Đường Quân lên tiếng nói:
- Miêu phu nhân...
Đã muộn rồi.
Ầm. Một tiếng động vang lên. Một trận ma khí đen như mực nổ tung. Sóng lớn điên cuồng đánh về phía đám người của tiên đạo. Thân hình Vân Tri Thu cũng chìm ngập ở trong ma khí.
Thời khắc đám người Tiên đạo thi pháp chống đỡ, chỉ cảm thấy có thứ gì như gió đi lướt qua bọn họ. Vừa quay đầu lại, tất cả đều bị dọa cho giật mình.
Nguyệt Dao cũng bị dọa giật mình. Bởi vì Vân Tri Thu đột nhiên đứng mặt đối mặt với nàng, gần tới mức chóp mũi cũng sắp đụng phải. Bàn tay Nguyệt Dao vung lên, mang theo hồ quang bổ tới. Kết quả, trong nháy mắt sẽ bắn trúng, Vân Tri Thu lại bỗng nhiên chìm ngập ở trong ma vụ. Một chưởng này đã đánh hụt.
Vân Tri Thu lại xuất hiện ở ngay sát phía bên phải của nàng. Nàng lại đánh ra một chưởng. Nhưng vẫn không có đánh trúng. Ngay sau đó, Vân Tri Thu lại xuất hiện ở sát bên trái của nàng, rồi xuất hiện ở ngay sau lưng của nàng...