Đám tứ giáp thượng tướng Dậu đinh vực cũng ý thức được mình đã trở thành mục tiêu chém đầu, không ngừng bổ sung phòng hộ thuẫn, lại không ngừng ngả xuống trong tiếng kêu gào thê thảm, đánh cho đám tử giáp thượng tướng không dám ló đầu lộ diện ra ngoài
Mấy đợt công kích đi qua, phía Hắc Long ti trừ trung quân của Mục Vũ Liên tử thương hơn trăm người ra, số còn lại không tổn hao bao nhiêu. Ngược lại trăm vạn đại quân vây công nhất thời không đề phòng, bi đánh vào hạ phong, có thể nói là tổn thất thảm trọng, sức công kích từ Phá pháp cung của Hắc Long tỉ rất cường đại, qua mấy đợt mưa tên liền khiến bên này chiến tổn tới hơn hai mươi vạn người.
Thi thể rơi rớt xuống mặt đất có thể nói là thây chất đầy đồng, trong đó còn có không ít người đang kêu rên thống khổ.
Cứ bị động chịu đánh như vậy thì sao được! Tên tướng lĩnh cầm đầu tránh ở đằng sau thuẫn bài hộ chặt chung quanh phẫn nộ quát:
- Chúng ta đông tới trăm vạn, cần gì phải sợ khu khu mấy vạn Phá pháp cung, Phá pháp cung của chúng bắn không được bao nhiêu tên liền sẽ hao hết năng lượng! Trên dưới nghe lệnh, thuẫn bài hợp vây thôi tiến, người nào đánh vào trận doanh địch phương đầu tiên tất được trọng thưởng! Kẻ nào lâm trận rút lui giết không tha! Thiết Vô Tâm, ngươi suất bộ chúng đi nhặt Phá pháp cung rơi vãi của chúng ta, sau khi tới tay lập tức lấy Phá pháp cung công kích, để ta xem bọn họ chạy đi đâu! Những người con lai nghe theo hiệu lệnh cua ta, đồng thời tiến lên, giết!
Vừa nghe hiệu lệnh ầm ầm của đối phương, không ít người bên phía Hắc Long ti sắc mặt đại biến, một khi đối phương nhặt về Phá pháp cung, trong khi Phá pháp cung của bên này đang can dần năng lượng, mặc dù trước đó đã tiến hành bổ sung hưu chỉnh nhưng hiện tại số lần phát xa đã lên tới con số năm, làm sao còn chống đỡ được công kích từ địch phương.
Trên mặt Miêu Nghị hiện vẻ hung tợn, đột nhiên nhìn hướng Mục Vũ Liên, nói:
- Mục Vũ Liên tọa trấn chỉ huy, thải liên tu sĩ con lại của Lam hổ kỳ tập hợp đến đây!
Rất nhanh, trong mấy vạn đại quân liền toát ra một trăm lẻ ba tên thải liên tu sĩ, lách mình đến trước mặt Miêu Nghị.
Miêu Nghị không nói hai lời, trước ném ra mấy trăm bộ hồng tinh chiến giáp cùng vũ khí tùy thân nện ở trước mặt hơn trăm người này, cộng thêm một đống tinh hoa tiên thảo, hiện tại cũng không phải là lúc chầm chậm phân phát từng thư từng thư một, đã không kịp nữa rồi. Vừa ném ra mấy thư kia, vừa đồng thời gầm lên:
- Há gì phải sợ trăm vạn đại quân! Năm đó Ngưu mỗ một mình một ngựa xung phong hãm trận trong trăm vạn đại quân mà như vào chỗ không người, càng huống hồ hiện nay có trăm tên mảnh sĩ tương trợ! Chư vị có dám cùng Ngưu mỗ tranh một con đường sống cho các huynh đệ, cùng theo Ngưu mỗ dương danh thiên hạ!
Tuy mọi người đều biết đương sơ cái Miêu Nghị gọi là trăm vạn đại quân chẳng qua là một quần ô hợp, không thể cùng so sánh với quân chính quy trước mắt, nhưng vẫn bị lời này kích cho nhiệt huyết sôi trào, bọn họ cũng biết, chuyện đến nước này, một khi thất bại khó mà có được đường sống, chỉ có liều chết một trận!
- Giết! Giết! Giết!
Trăm người tề thanh quát to.
Miêu Nghị đột nhiên quay đầu nhìn sang bốn phía, đại quân hợp vây đã bố trí thuẫn bài đội lên mưa tên áp gần, nếu đổi thành quân cận vệ tiến công, sợ là bên này đã bị công phá, nhân mã thế lực địa phương thì kém cỏi hơn nhiều, không ai nguyện ý xông ở mặt trước nhất để chịu chết, ai cũng mong người khác xung ở mặt trước tiêu hao Lưu Tinh tiễn từ địch phương.
Mục Vũ Liên chuyên điểm một vạn nhận mã nhằm đối phó những người đi nhặt cung tiễn, đã đánh lùi ba đợt nhặt tiễn của đối phương.
Đối mặt cục diện nguy cấp như thế, lúc này có thể nhìn ra khác biệt giữa quân cận vệ cùng đại quân địa phương lớn đến nhường nào, trong hiểm cảnh như hiên giờ, mà trận hình bên này vẫn không chút hoảng loạn.
Tình thế nguy tại sớm tối, Miêu Nghị gấp gáp dặn dò Mục Vũ Liên:
- Đợi ta giết ra, dẫn theo đại quân thôi tiến chiếm trước nơi Phá pháp cung địch phương rơi vãi chỉ cho thành công, không cho thất bại!
Tiếp đó, quay đầu hô to với trăm người cầm thương trước mặt:
- Lần này chỉ có từ chiến cầu sinh, không còn đường nào khác! Ngưu mỗ nguyện là tiên phong “Cảm tử đội”, chư vị dương danh thiên hạ ngay ở hôm nay, theo ta giết địch!
Tay bắt tinh hoa tiên thảo nhét vào trong miệng, như lang như hổ nhai nuốt xuống, dẫn đầu xông ra ngoài.
- Đại nhân!
Mục Vũ Liên kinh hô một tiếng, không nghĩ tới Miêu Nghị cư nhiên lại thân tiên sĩ tốt xông ở mặt trước nhất.
Một trăm lẻ ba người kia cũng tay bắt tinh hoa tiên thảo nhét vào trong miệng, tùy tiện cầm tới một kiện hồng tinh vũ khí hợp tay cùng chiến giáp rồi bước theo Miêu Nghị xông ra ngoài, cũng không quản chiến giáp hợp thân hay không, hiện tại không phải là lúc chú ý cái này, vừa chạy vừa tấn tốc mặc vào.
Một đội hơn trăm người lấy Miêu Nghị làm đầu, hướng tới trận doanh địch phương xông giết mà đi, mục tiêu trực chỉ thủ tướng địch phương tránh trong tầng tầng bảo hộ.
Tình cảnh này, khiến trên dưới Hắc Long ti sinh tâm chấn hám, sĩ khí nháy mắt dâng cao.
Mục Vũ Liên vung thương gầm lên:
- Thôi tiến!
Vài vạn nhận mà hướng tới phương hương Miêu Nghị xông giết mở đường, cường hành đụng tới đại quân đang áp tới từ phía đối diện.
Thấy chủ tướng địch phương suất theo một tiểu đội vọt tới, Lưu Tinh tiễn cũng không còn tiếp tục công kích hướng bên này, cộng thêm nhìn thấy pháp tướng trên mi tâm Miêu Nghị chẳng qua thải liên nhất phẩm, tên tướng lĩnh cầm đầu của Dậu đinh vực lập tức tinh thần đại chấn, tu vi của hắn chính là thải liên ngũ phẩm, lúc này bèn vung đao hô to:
- Các huynh đệ theo ta giết giặc!
Hắn làm gương đi đầu, vài tên thượng tướng hai bên đi theo, sau lưng là trên vạn nhân mà theo gót giết ra.
- Ngưu Hữu Đức ở đây! Kẻ nào ngăn ta, chết!
Trong nháy mắt song phương đụng vào nhau. Miêu Nghị đột nhiên quát lớn một tiếng, cuối cùng báo ra danh hiệu của mình.
Ngưu Hữu Đức! Vừa nói ra tên, trên dưới Dậu đinh vực đều cả kinh, là cái người đã từng một mình một ngưa tung hoành vùng vẫy trong trăm vạn đại quân ở Luyện Ngục chi địa?
Nếu người này quả thật là Ngưu Hữu Đức, chẳng lẽ lại muốn diễn thêm một lần thế đơn lực bạc xông giết vào trong trăm vạn đại quân?
Mấy đợt công kích đi qua, phía Hắc Long ti trừ trung quân của Mục Vũ Liên tử thương hơn trăm người ra, số còn lại không tổn hao bao nhiêu. Ngược lại trăm vạn đại quân vây công nhất thời không đề phòng, bi đánh vào hạ phong, có thể nói là tổn thất thảm trọng, sức công kích từ Phá pháp cung của Hắc Long tỉ rất cường đại, qua mấy đợt mưa tên liền khiến bên này chiến tổn tới hơn hai mươi vạn người.
Thi thể rơi rớt xuống mặt đất có thể nói là thây chất đầy đồng, trong đó còn có không ít người đang kêu rên thống khổ.
Cứ bị động chịu đánh như vậy thì sao được! Tên tướng lĩnh cầm đầu tránh ở đằng sau thuẫn bài hộ chặt chung quanh phẫn nộ quát:
- Chúng ta đông tới trăm vạn, cần gì phải sợ khu khu mấy vạn Phá pháp cung, Phá pháp cung của chúng bắn không được bao nhiêu tên liền sẽ hao hết năng lượng! Trên dưới nghe lệnh, thuẫn bài hợp vây thôi tiến, người nào đánh vào trận doanh địch phương đầu tiên tất được trọng thưởng! Kẻ nào lâm trận rút lui giết không tha! Thiết Vô Tâm, ngươi suất bộ chúng đi nhặt Phá pháp cung rơi vãi của chúng ta, sau khi tới tay lập tức lấy Phá pháp cung công kích, để ta xem bọn họ chạy đi đâu! Những người con lai nghe theo hiệu lệnh cua ta, đồng thời tiến lên, giết!
Vừa nghe hiệu lệnh ầm ầm của đối phương, không ít người bên phía Hắc Long ti sắc mặt đại biến, một khi đối phương nhặt về Phá pháp cung, trong khi Phá pháp cung của bên này đang can dần năng lượng, mặc dù trước đó đã tiến hành bổ sung hưu chỉnh nhưng hiện tại số lần phát xa đã lên tới con số năm, làm sao còn chống đỡ được công kích từ địch phương.
Trên mặt Miêu Nghị hiện vẻ hung tợn, đột nhiên nhìn hướng Mục Vũ Liên, nói:
- Mục Vũ Liên tọa trấn chỉ huy, thải liên tu sĩ con lại của Lam hổ kỳ tập hợp đến đây!
Rất nhanh, trong mấy vạn đại quân liền toát ra một trăm lẻ ba tên thải liên tu sĩ, lách mình đến trước mặt Miêu Nghị.
Miêu Nghị không nói hai lời, trước ném ra mấy trăm bộ hồng tinh chiến giáp cùng vũ khí tùy thân nện ở trước mặt hơn trăm người này, cộng thêm một đống tinh hoa tiên thảo, hiện tại cũng không phải là lúc chầm chậm phân phát từng thư từng thư một, đã không kịp nữa rồi. Vừa ném ra mấy thư kia, vừa đồng thời gầm lên:
- Há gì phải sợ trăm vạn đại quân! Năm đó Ngưu mỗ một mình một ngựa xung phong hãm trận trong trăm vạn đại quân mà như vào chỗ không người, càng huống hồ hiện nay có trăm tên mảnh sĩ tương trợ! Chư vị có dám cùng Ngưu mỗ tranh một con đường sống cho các huynh đệ, cùng theo Ngưu mỗ dương danh thiên hạ!
Tuy mọi người đều biết đương sơ cái Miêu Nghị gọi là trăm vạn đại quân chẳng qua là một quần ô hợp, không thể cùng so sánh với quân chính quy trước mắt, nhưng vẫn bị lời này kích cho nhiệt huyết sôi trào, bọn họ cũng biết, chuyện đến nước này, một khi thất bại khó mà có được đường sống, chỉ có liều chết một trận!
- Giết! Giết! Giết!
Trăm người tề thanh quát to.
Miêu Nghị đột nhiên quay đầu nhìn sang bốn phía, đại quân hợp vây đã bố trí thuẫn bài đội lên mưa tên áp gần, nếu đổi thành quân cận vệ tiến công, sợ là bên này đã bị công phá, nhân mã thế lực địa phương thì kém cỏi hơn nhiều, không ai nguyện ý xông ở mặt trước nhất để chịu chết, ai cũng mong người khác xung ở mặt trước tiêu hao Lưu Tinh tiễn từ địch phương.
Mục Vũ Liên chuyên điểm một vạn nhận mã nhằm đối phó những người đi nhặt cung tiễn, đã đánh lùi ba đợt nhặt tiễn của đối phương.
Đối mặt cục diện nguy cấp như thế, lúc này có thể nhìn ra khác biệt giữa quân cận vệ cùng đại quân địa phương lớn đến nhường nào, trong hiểm cảnh như hiên giờ, mà trận hình bên này vẫn không chút hoảng loạn.
Tình thế nguy tại sớm tối, Miêu Nghị gấp gáp dặn dò Mục Vũ Liên:
- Đợi ta giết ra, dẫn theo đại quân thôi tiến chiếm trước nơi Phá pháp cung địch phương rơi vãi chỉ cho thành công, không cho thất bại!
Tiếp đó, quay đầu hô to với trăm người cầm thương trước mặt:
- Lần này chỉ có từ chiến cầu sinh, không còn đường nào khác! Ngưu mỗ nguyện là tiên phong “Cảm tử đội”, chư vị dương danh thiên hạ ngay ở hôm nay, theo ta giết địch!
Tay bắt tinh hoa tiên thảo nhét vào trong miệng, như lang như hổ nhai nuốt xuống, dẫn đầu xông ra ngoài.
- Đại nhân!
Mục Vũ Liên kinh hô một tiếng, không nghĩ tới Miêu Nghị cư nhiên lại thân tiên sĩ tốt xông ở mặt trước nhất.
Một trăm lẻ ba người kia cũng tay bắt tinh hoa tiên thảo nhét vào trong miệng, tùy tiện cầm tới một kiện hồng tinh vũ khí hợp tay cùng chiến giáp rồi bước theo Miêu Nghị xông ra ngoài, cũng không quản chiến giáp hợp thân hay không, hiện tại không phải là lúc chú ý cái này, vừa chạy vừa tấn tốc mặc vào.
Một đội hơn trăm người lấy Miêu Nghị làm đầu, hướng tới trận doanh địch phương xông giết mà đi, mục tiêu trực chỉ thủ tướng địch phương tránh trong tầng tầng bảo hộ.
Tình cảnh này, khiến trên dưới Hắc Long ti sinh tâm chấn hám, sĩ khí nháy mắt dâng cao.
Mục Vũ Liên vung thương gầm lên:
- Thôi tiến!
Vài vạn nhận mà hướng tới phương hương Miêu Nghị xông giết mở đường, cường hành đụng tới đại quân đang áp tới từ phía đối diện.
Thấy chủ tướng địch phương suất theo một tiểu đội vọt tới, Lưu Tinh tiễn cũng không còn tiếp tục công kích hướng bên này, cộng thêm nhìn thấy pháp tướng trên mi tâm Miêu Nghị chẳng qua thải liên nhất phẩm, tên tướng lĩnh cầm đầu của Dậu đinh vực lập tức tinh thần đại chấn, tu vi của hắn chính là thải liên ngũ phẩm, lúc này bèn vung đao hô to:
- Các huynh đệ theo ta giết giặc!
Hắn làm gương đi đầu, vài tên thượng tướng hai bên đi theo, sau lưng là trên vạn nhân mà theo gót giết ra.
- Ngưu Hữu Đức ở đây! Kẻ nào ngăn ta, chết!
Trong nháy mắt song phương đụng vào nhau. Miêu Nghị đột nhiên quát lớn một tiếng, cuối cùng báo ra danh hiệu của mình.
Ngưu Hữu Đức! Vừa nói ra tên, trên dưới Dậu đinh vực đều cả kinh, là cái người đã từng một mình một ngưa tung hoành vùng vẫy trong trăm vạn đại quân ở Luyện Ngục chi địa?
Nếu người này quả thật là Ngưu Hữu Đức, chẳng lẽ lại muốn diễn thêm một lần thế đơn lực bạc xông giết vào trong trăm vạn đại quân?