La Song Phi nói những lời này rốt cục cũng khiến cho Lâm Bình Bình lúng túng, vội vàng gài cổ áo ngực lại cho kín đáo hơn, sau khi hoàn toàn che giấu bộ ngực hùng vĩ mới đưa tay ra mời mọi người đi với mình.
La Song Phi giục long câu theo sát bên cạnh Miêu Nghị không chịu nhường ai, Điền Thanh Phong không thể làm gì khác hơn là giảm tốc độ nhường cho Lâm Bình Bình bồi tiếp bên kia Miêu Nghị, vừa đi vừa giới thiệu xung quanh. Quả nhiên nàng ta quen thuộc đô thành hơn Điền Thanh Phong rất nhiều, nói rành mạch đâu ra đấy hết sức rõ ràng.
Lúc mọi người đi tới dưới chân Ngọc Đô phong chỗ Thìn lộ Quân Sứ, đã có hiểu biết đại khái về phong thổ nhân tình đô thành qua lời của Lâm Bình Bình.
Bọn Điền Thanh Phong cũng chưa từng ở lại Ngọc Đô phong, càng làm lộ rõ vẻ thành thục của Lâm Bình Bình, nàng dẫn mọi người thẳng tới chỗ ghi danh dưới chân Ngọc Đô phong.
Trước đó Lâm Bình Bình đã có giới thiệu, chỗ Ngọc Đô phong cho phép tu sĩ ở phân ra làm bốn đẳng cấp, tự nhiên không sơ sài giống như tán tu đào sơn động làm chỗ ở, cũng không giống như khách sạn thông thường, toàn bộ là trạch viện đơn độc lớn có nhỏ có.
Nhất đẳng ở dưới chân núi, rẻ tiền nhất, nhị đẳng ở vị trí cao hơn một chút, dõi mắt nhìn có thể thấy được nhiều cảnh sắc đô thành hơn, dĩ nhiên là đắt hơn một chút. Hoàn cảnh chỗ ở tam đẳng tốt hơn, giá tiền chắc chắn cao hơn, tứ đẳng không cần nói, các lộ cung chủ bao biệt viện ở chỗ này hàng năm, để khi tới gặp Quân Sứ có thể có chỗ nghỉ chân. Các cung chủ bao năm này qua năm khác như vậy, không hề quan tâm tới phí thuê đắt đỏ chút nào.
Trước quầy, chưởng quỹ cười híp mắt hỏi:
- Khách quý muốn ở trạch viện đẳng cấp nào?
Miêu Nghị đáp:
- Tam đẳng.
Chưởng quỹ nhìn đám người phía sau hắn một chút, lại hỏi:
- Quý khách có mấy người?
Miêu Nghị quay đầu lại nhìn về phía Lâm Bình Bình bên cạnh hỏi:
- Chi bằng nàng ở với chúng ta có được chăng?
Nơi này tiêu phí quá cao, Lâm Bình Bình không chịu nổi, vội vàng khoát tay nói:
- Đại nhân không cần, có gì căn dặn chỉ cần nói trước một tiếng, tiểu phụ nhân nhất định sẽ ở dưới chân núi cung kính sẵn sàng đợi lệnh.
- Cần gì qua lại phiền phức như vậy, chỗ ở của nàng cách đây cũng không gần, nếu như thuận tiện hãy ở cùng nhau. Vạn nhất chúng ta có chuyện gì cần, tìm nàng cũng tiện.
- Đã như vậy, tiểu phụ nhân cung kính không bằng tuân mệnh.
Lâm Bình Bình có hơi ngượng ngùng đáp ứng, lặng lẽ liếc nhìn La Song Phi.
Quả nhiên, La Song Phi rất khó chịu âm dương quái khí hừ hừ mấy tiếng.
Miêu Nghị lập tức nói với chưởng quỹ:
- Hai mươi ba người.
Chưởng quỹ cười nói:
- Biệt viện tam đẳng, tính theo đầu người mỗi người mỗi ngày năm mươi kim tinh, hai mươi ba người tổng cộng một ngàn một trăm năm mươi.
Giá này có thể nói là giá trên trời, một ngày năm mươi kim tinh, đổi thành bạch tinh chính là năm mươi vạn một ngày. Nếu không phải trước đó Lâm Bình Bình đã báo cho biết, bây giờ Miêu Nghị hẳn đã giật mình kinh hãi.
Bất quá chút tiền này hắn vẫn trả được, cộng thêm có lòng tới đây kiến thức một phen, cho nên cũng không cảm thấy đau lòng.
Lúc trả tiền, Miêu Nghị đưa ra ngọc điệp động chủ của mình cho chưởng quỹ tra xét nghiệm chứng.
Bởi vì Lâm Bình Bình đã có nói qua, nếu như có thân phận quan phương vào ở sẽ nhận được không ít ưu đãi.
Quả nhiên, thân phận quan phương ở chỗ này cũng được hưởng đãi ngộ đặc thù, mỗi người mỗi ngày được giảm mười kim tinh, chỉ cần bốn mươi kim tinh một ngày, tất cả mọi người cũng chỉ cần chín trăm hai mươi kim tinh một ngày.
Ánh mắt Lâm Bình Bình lóe lên nhìn Miêu Nghị, nghĩ thầm quả nhiên là người có thân phận quan phương.
Nhưng thần thái của nàng rơi vào mắt La Song Phi lập tức hóa thành mưu đồ bất chính.
Chưởng quỹ đưa hai mươi ba tấm thẻ thông hành vào ở có khắc chữ số cho Miêu Nghị, gọi một đám người làm đưa khách nhân lên núi.
Nhân số bọn Miêu Nghị khá nhiều, lại thêm La Song Phi kiên trì không chịu tách ra ở riêng, nhất định phải ở cùng một chỗ, cho nên chưởng quỹ an bài cho bọn họ một gian đại biệt viện.
Biệt viện ở giữa sườn núi, thanh tĩnh u nhã, cổ kính, xung quanh rừng trúc chập chờn, tùng đào trận trận, cổ mộc lẻ tẻ che trời, lá rụng bên đường, hoa cỏ điểm xuyết, mùi hương thoang thoảng như có như không. Xoay người nhìn lại, cảnh sắc đô thành sơn thủy lượn vòng xa xa bên dưới trở nên tuyệt đẹp, dưới chân núi là trần thế phồn hoa, trên núi là chốn siêu phàm thoát tục, cho người ta cảm giác cao cao tại thượng coi rẻ chúng sinh, tình cảnh này giống như tranh vẽ.
Đã có người giúp một tay dẫn long câu của mọi người tới địa phương chuyên chăn giữ long câu trong biệt viện an trí, đám người hầu đã được thông báo tới trước cung kính nghênh đón, nhân số đầy đủ hầu hạ mọi người.
Người làm ở chỗ này cũng là một ít tán tu trẻ tuổi tu vi thấp kém, tu sĩ có thân phận bình thường hoặc có nguồn thu nhập ổn định sẽ không vào làm người hầu ở chỗ này, dùng người bình thường lại không được. Người bình thường không thể phục vụ long câu, cho nên cho những tán tu này làm là thích hợp nhất, không dám gây chuyện còn ngoan ngoãn nghe lời.
Lâm Bình Bình nói mình lúc còn trẻ cũng đã từng làm người hầu trên núi, bất quá đến khi lớn tuổi già đi, nhan sắc suy tàn, sợ khách nhân nhìn mất hứng, thương hội Tiên Quốc bèn sa thải nàng. Tán tu làm việc ở đây cũng coi như ăn chén cơm thanh xuân, nhưng tán tu không hề có nguồn thu Nguyện Lực Châu, tu hành tiến độ chậm, già nhanh hơn, cũng không ăn được chén cơm thanh xuân ổn định này bao lâu.
Mà thương hội Tiên Quốc cũng không sợ thiếu người sử dụng, số tán tu trẻ tuổi nghèo khổ ở đô thành chờ việc làm còn rất nhiều. Già rồi thì sa thải, có thể bổ sung người mới trẻ hơn bất cứ lúc nào, có không biết bao nhiêu người đang xếp hàng chờ ở bên ngoài.
Trên thực tế tán tu ở đô thành ngoại trừ gặp được khách quý ban thưởng các loại, cũng chỉ có thể làm việc vì thương hội Tiên Quốc. Những dân chúng bình thường khác ở bên trong đô thành có thể làm kinh doanh sinh sống, tán tu lại không thể làm bất cứ chuyện gì. Cho dù là không dùng tới pháp lực ngoan ngoãn bày một quầy hàng nhỏ bán bánh bao cũng không được, một khi phát hiện, quan phương chắc chắn sẽ không chút khách sáo với một tên tán tu không có chỗ dựa.
Miêu Nghị cảm thấy dùng Lâm Bình Bình làm hướng đạo thật là xứng đáng, thật sự là được nàng giải thích cặn kẽ mọi vấn đề, ngay cả tán tu làm việc ở chỗ này cũng có thể nói ra ngọn nguồn như vậy. Tối thiểu ở điểm này ngay cả Điền Thanh Phong cũng không rõ lắm, cũng chỉ có Lâm Bình Bình thân là tán tu ở đô thành lâu năm mới hiểu rõ ràng nhất.
Chuyện làm Miêu Nghị bất ngờ nhất là Lâm Bình Bình có sao nói vậy, không hề che giấu sự hèn mọn thấp kém của mình.
Ngay cả bọn Điền Thanh Phong sau khi nghe xong cũng than thở không thôi, thân là người trong môn phái, mặc dù không bằng người của quan phương nhưng vẫn tốt hơn những tán tu này rất nhiều.
Duy chỉ có thần tình La Song Phi vẫn tỏ ra không hài lòng về Lâm Bình Bình.
La Song Phi giục long câu theo sát bên cạnh Miêu Nghị không chịu nhường ai, Điền Thanh Phong không thể làm gì khác hơn là giảm tốc độ nhường cho Lâm Bình Bình bồi tiếp bên kia Miêu Nghị, vừa đi vừa giới thiệu xung quanh. Quả nhiên nàng ta quen thuộc đô thành hơn Điền Thanh Phong rất nhiều, nói rành mạch đâu ra đấy hết sức rõ ràng.
Lúc mọi người đi tới dưới chân Ngọc Đô phong chỗ Thìn lộ Quân Sứ, đã có hiểu biết đại khái về phong thổ nhân tình đô thành qua lời của Lâm Bình Bình.
Bọn Điền Thanh Phong cũng chưa từng ở lại Ngọc Đô phong, càng làm lộ rõ vẻ thành thục của Lâm Bình Bình, nàng dẫn mọi người thẳng tới chỗ ghi danh dưới chân Ngọc Đô phong.
Trước đó Lâm Bình Bình đã có giới thiệu, chỗ Ngọc Đô phong cho phép tu sĩ ở phân ra làm bốn đẳng cấp, tự nhiên không sơ sài giống như tán tu đào sơn động làm chỗ ở, cũng không giống như khách sạn thông thường, toàn bộ là trạch viện đơn độc lớn có nhỏ có.
Nhất đẳng ở dưới chân núi, rẻ tiền nhất, nhị đẳng ở vị trí cao hơn một chút, dõi mắt nhìn có thể thấy được nhiều cảnh sắc đô thành hơn, dĩ nhiên là đắt hơn một chút. Hoàn cảnh chỗ ở tam đẳng tốt hơn, giá tiền chắc chắn cao hơn, tứ đẳng không cần nói, các lộ cung chủ bao biệt viện ở chỗ này hàng năm, để khi tới gặp Quân Sứ có thể có chỗ nghỉ chân. Các cung chủ bao năm này qua năm khác như vậy, không hề quan tâm tới phí thuê đắt đỏ chút nào.
Trước quầy, chưởng quỹ cười híp mắt hỏi:
- Khách quý muốn ở trạch viện đẳng cấp nào?
Miêu Nghị đáp:
- Tam đẳng.
Chưởng quỹ nhìn đám người phía sau hắn một chút, lại hỏi:
- Quý khách có mấy người?
Miêu Nghị quay đầu lại nhìn về phía Lâm Bình Bình bên cạnh hỏi:
- Chi bằng nàng ở với chúng ta có được chăng?
Nơi này tiêu phí quá cao, Lâm Bình Bình không chịu nổi, vội vàng khoát tay nói:
- Đại nhân không cần, có gì căn dặn chỉ cần nói trước một tiếng, tiểu phụ nhân nhất định sẽ ở dưới chân núi cung kính sẵn sàng đợi lệnh.
- Cần gì qua lại phiền phức như vậy, chỗ ở của nàng cách đây cũng không gần, nếu như thuận tiện hãy ở cùng nhau. Vạn nhất chúng ta có chuyện gì cần, tìm nàng cũng tiện.
- Đã như vậy, tiểu phụ nhân cung kính không bằng tuân mệnh.
Lâm Bình Bình có hơi ngượng ngùng đáp ứng, lặng lẽ liếc nhìn La Song Phi.
Quả nhiên, La Song Phi rất khó chịu âm dương quái khí hừ hừ mấy tiếng.
Miêu Nghị lập tức nói với chưởng quỹ:
- Hai mươi ba người.
Chưởng quỹ cười nói:
- Biệt viện tam đẳng, tính theo đầu người mỗi người mỗi ngày năm mươi kim tinh, hai mươi ba người tổng cộng một ngàn một trăm năm mươi.
Giá này có thể nói là giá trên trời, một ngày năm mươi kim tinh, đổi thành bạch tinh chính là năm mươi vạn một ngày. Nếu không phải trước đó Lâm Bình Bình đã báo cho biết, bây giờ Miêu Nghị hẳn đã giật mình kinh hãi.
Bất quá chút tiền này hắn vẫn trả được, cộng thêm có lòng tới đây kiến thức một phen, cho nên cũng không cảm thấy đau lòng.
Lúc trả tiền, Miêu Nghị đưa ra ngọc điệp động chủ của mình cho chưởng quỹ tra xét nghiệm chứng.
Bởi vì Lâm Bình Bình đã có nói qua, nếu như có thân phận quan phương vào ở sẽ nhận được không ít ưu đãi.
Quả nhiên, thân phận quan phương ở chỗ này cũng được hưởng đãi ngộ đặc thù, mỗi người mỗi ngày được giảm mười kim tinh, chỉ cần bốn mươi kim tinh một ngày, tất cả mọi người cũng chỉ cần chín trăm hai mươi kim tinh một ngày.
Ánh mắt Lâm Bình Bình lóe lên nhìn Miêu Nghị, nghĩ thầm quả nhiên là người có thân phận quan phương.
Nhưng thần thái của nàng rơi vào mắt La Song Phi lập tức hóa thành mưu đồ bất chính.
Chưởng quỹ đưa hai mươi ba tấm thẻ thông hành vào ở có khắc chữ số cho Miêu Nghị, gọi một đám người làm đưa khách nhân lên núi.
Nhân số bọn Miêu Nghị khá nhiều, lại thêm La Song Phi kiên trì không chịu tách ra ở riêng, nhất định phải ở cùng một chỗ, cho nên chưởng quỹ an bài cho bọn họ một gian đại biệt viện.
Biệt viện ở giữa sườn núi, thanh tĩnh u nhã, cổ kính, xung quanh rừng trúc chập chờn, tùng đào trận trận, cổ mộc lẻ tẻ che trời, lá rụng bên đường, hoa cỏ điểm xuyết, mùi hương thoang thoảng như có như không. Xoay người nhìn lại, cảnh sắc đô thành sơn thủy lượn vòng xa xa bên dưới trở nên tuyệt đẹp, dưới chân núi là trần thế phồn hoa, trên núi là chốn siêu phàm thoát tục, cho người ta cảm giác cao cao tại thượng coi rẻ chúng sinh, tình cảnh này giống như tranh vẽ.
Đã có người giúp một tay dẫn long câu của mọi người tới địa phương chuyên chăn giữ long câu trong biệt viện an trí, đám người hầu đã được thông báo tới trước cung kính nghênh đón, nhân số đầy đủ hầu hạ mọi người.
Người làm ở chỗ này cũng là một ít tán tu trẻ tuổi tu vi thấp kém, tu sĩ có thân phận bình thường hoặc có nguồn thu nhập ổn định sẽ không vào làm người hầu ở chỗ này, dùng người bình thường lại không được. Người bình thường không thể phục vụ long câu, cho nên cho những tán tu này làm là thích hợp nhất, không dám gây chuyện còn ngoan ngoãn nghe lời.
Lâm Bình Bình nói mình lúc còn trẻ cũng đã từng làm người hầu trên núi, bất quá đến khi lớn tuổi già đi, nhan sắc suy tàn, sợ khách nhân nhìn mất hứng, thương hội Tiên Quốc bèn sa thải nàng. Tán tu làm việc ở đây cũng coi như ăn chén cơm thanh xuân, nhưng tán tu không hề có nguồn thu Nguyện Lực Châu, tu hành tiến độ chậm, già nhanh hơn, cũng không ăn được chén cơm thanh xuân ổn định này bao lâu.
Mà thương hội Tiên Quốc cũng không sợ thiếu người sử dụng, số tán tu trẻ tuổi nghèo khổ ở đô thành chờ việc làm còn rất nhiều. Già rồi thì sa thải, có thể bổ sung người mới trẻ hơn bất cứ lúc nào, có không biết bao nhiêu người đang xếp hàng chờ ở bên ngoài.
Trên thực tế tán tu ở đô thành ngoại trừ gặp được khách quý ban thưởng các loại, cũng chỉ có thể làm việc vì thương hội Tiên Quốc. Những dân chúng bình thường khác ở bên trong đô thành có thể làm kinh doanh sinh sống, tán tu lại không thể làm bất cứ chuyện gì. Cho dù là không dùng tới pháp lực ngoan ngoãn bày một quầy hàng nhỏ bán bánh bao cũng không được, một khi phát hiện, quan phương chắc chắn sẽ không chút khách sáo với một tên tán tu không có chỗ dựa.
Miêu Nghị cảm thấy dùng Lâm Bình Bình làm hướng đạo thật là xứng đáng, thật sự là được nàng giải thích cặn kẽ mọi vấn đề, ngay cả tán tu làm việc ở chỗ này cũng có thể nói ra ngọn nguồn như vậy. Tối thiểu ở điểm này ngay cả Điền Thanh Phong cũng không rõ lắm, cũng chỉ có Lâm Bình Bình thân là tán tu ở đô thành lâu năm mới hiểu rõ ràng nhất.
Chuyện làm Miêu Nghị bất ngờ nhất là Lâm Bình Bình có sao nói vậy, không hề che giấu sự hèn mọn thấp kém của mình.
Ngay cả bọn Điền Thanh Phong sau khi nghe xong cũng than thở không thôi, thân là người trong môn phái, mặc dù không bằng người của quan phương nhưng vẫn tốt hơn những tán tu này rất nhiều.
Duy chỉ có thần tình La Song Phi vẫn tỏ ra không hài lòng về Lâm Bình Bình.