Bà ta cảm thấy sai lầm lớn nhất của mình chính là không nên để cho đám người Doanh Huy ra sân...
Ngự Điền, mấy vạn Cận vệ quân cấp bách đến hiện trường, hơn nữa còn là cấp bậc khác cao, Hồng giáp đại tướng có hơn mười người, đã bao vây hiện trường xảy ra sự việc.
Bên ngoài vòng cách ly, liên tục có từng tốp từng tốp người đến, đều là những quyền quý đến tham dự Viên Khánh.
Doanh Vô Khuyết, phụ thân của Doanh Huy, muốn vào trong chỗ bị vây, thế nhưng lại bị ngăn lại, không cho vào.
Cách thủ vệ Cận vệ quân, nhìn thấy cái ót nổi lên, con trai hắn đang nằm trên mặt đất bất động không nhúc nhích, môi Doanh Vô Khuyết cứng đờ, ánh mắt tràn đầy đau thương dời đến trên người Miêu Nghị đang mặc ngân giáp, vẻ phẫn nộ oán độc khó có thể che dấu được, hận không thể đem Miêu Nghị cho thiên đao vạn quả (chém trăm nghìn nhát đao).
Miêu Nghị không hề gì, lúc này người nhìn hắn với ánh mắt như vậy cũng không chỉ có một mình Doanh Vô Khuyết, có hơn mười người, có bản lĩnh thì công phá Cận vệ quân đến tìm hắn mà tính sổ là được rồi.
- Cha, cứu con! - Lạc Quy một thân chật vật đột nhiên kích động hét lớn, quả thực là giống như nhìn thấy cứu tinh, xòe chân muốn chạy ra, kết quả hai thanh đao chắn trên cổ hắn, lập tức lại bị dọa cho không dám nhúc nhích.
Lạc Mãng vừa nhìn xuống đất, thấy con trai áo mũ lộn xộn, khóe miệng đầy vết máu, bị dây trói tiên trói chặt, tình trạng mặc dù kém một chút, nhưng người vẫn còn sống được là tốt rồi, so với những người ngã trên mặt đất máu me đầy đất không có động tĩnh gì kia cũng tốt hơn gấp bao nhiêu lần rồi.
Lạc Mãng âm thầm thở phào một hơi, hắn vẫn sợ đến muộn con trai sẽ mất mạng.
Con trai, cháu trai của quý của lão nhân gia, lời này không phải là không có đạo lý.
- Súc sinh! Đây là nơi để ngươi làm loạn hay sao? - Lạc Mãng nhanh chóng trở nên giận giữ quát lớn, bước nhanh về phía trước, giáo huấn con trai trước mặt đám đông.
Kết quả hơi mười cây đao thương đồng loạt chắn trước người hắn. Cận vệ quân đã tiếp nhận thượng mệnh, cho dù hắn có là Nguyên Soái cũng vô dụng.
Lạc Mãng lạnh lùng quét mắt một cái trầm giọng nói:
Bản soái giáp huân con trai của mình cũng không được sao? -
Một tên Hồng giáp đại tướng từ từ bước ra, phất tay một cái bảo thủ hạ bỏ đao thương xuống, thở dài nói:
Thượng mệnh như vậy, trước khi sự việc chưa được điều tra rõ, không để cho bất kỳ người nào tiến lại gần, Lạc soái đừng để bọn ta khó xử. Đúng lúc này, Hoa Nghĩa Thiên từ trên trời hạ xuống, Lạc Mãng bỗng nhiên quay đầu, hỏi:
- Hoa đại đô đốc, đây là ý gì?
- Lạc soái chớ nôn nóng. Tả chỉ huy sứ lệnh cho ta toàn quyền phụ trách việc này. - Hoa Nghĩa Thiên đưa tay ra, tỏ ý bảo hắn cứ yên tâm đừng nóng vội, tiếp tục bước nhanh về phía trước, Cận vệ quân vây kín xung quanh lập tức tránh ra nhường đường, để cho hắn tiến vào.
Sau khi vào trong, Hoa Nghĩa Thiên đi đến trước mặt Miêu Nghị liếc nhìn hắn một cái thật sâu, lại nhìn những con cháu quyền quý chết ngổn ngang trên đất ở hiện trường, mặc dù biết đã xảy ra chuyện rồi, nhưng chính mắt nhìn thấy những người này trước khi chết còn ở trong điện vấn an bệ hạ giờ đã chết đầy đất, vẫn khiến hắn có chút đau răng.
Trước sự tổ chức của hắn, những nhân viên có liên quan ở hiện trường lập tức triển khai thẩm vấn lấy khẩu cung. Miêu Nghị, Quảng Mị Nhi, Lạc Quy, Ngự Điền thủ vệ ở gần đây, ngay cả ba người Văn Trạch cũng không thể bỏ qua, toàn bộ đều được tiến hành điều tra lấy chứng cứ.
Khấu Tranh đứng ở bên ngoài bàng quan nhìn Cận vệ quân đã can dự vào sự an toàn của Miêu Nghị chắc chắn không cần phải lo nữa, cũng thở phào nhẹ nhõm.
Những người ở bên ngoài nghe tin mà tới đã càng lúc càng đông, một vài nữ nhân nghe tin biết được con mình bị giết, chạy đến xem thử, quả thực là như vậy, thực sự là khóc đến choáng váng.
- Ngưu Hữu Đức, ngươi không được chết tử tế!
- Ngưu Hữu Đức, ngươi trả lại mạng cho con gái ta!
Sắc mặt của các cũng vô cùng khó coi nhưng vẫn cố gắng nhẫn nhịn, các nữ nhân có người chửi mắng độc ác, nham hiểm, có người thương tâm khóc rống lên đau khổ gần chế nước mắt giàn giụa chỉ muốn xông vào bên trong nhưng lại bị nam nhân ở bên cạnh giữ lại.
Trong những tiếng chửi rủa, Miêu Nghị mặt không biểu cảm đứng ở bên trong vòng vây, ngoảnh mặt làm ngơ.
Còn có một đám phụ nữ nghe tin chạy đến xem náo nhiệt, một trong số đó là Tra Như Diễm, nhìn thấy tình cảnh đẫm máu ở trong Ngự Điền, cũng thổn thức không thôi, rồi lại liếc nhìn Miêu Nghị ở bên trong như người không có việc gì, mặc dù hận, nhưng lòng cũng có sợ hãi, quay đầu nhìn con gái Bàng Ngọc Nương đang đứng bên cạnh mình, liền vội và kéo cánh tay con gái, thấp giọng hỏi:
- Ngọc Nương, con không dính vào chuyện này đấy chứ?
Bàng Ngọc Nương cũng đang sợ hãi trong lòng, nàng thực sự cũng coi như là có dính dáng đến chuyện này, chỉ là trước khi đến lại gặp quản gia Trần Hoài Cửu đột nhiên có chuyện tìm nàng, dắt nàng đi, nên mới may mắn không dính vào, lắc đầu nói:
- Không có.
Tra Như Diễm hơi trừng mắt, mang theo chút đe dọa... nói:
- Thật sự là không có ư? Trước đó ta nhìn thấy con cùng đi với đám người này mà.
Bàng Như Ngọc trả lời:
- Mẹ, thật sự là không có. Trần thúc có thể làm chứng, con vừa mới cùng Trần thúc nói chuyện, nói rất lâu, nghe nói ở đây xảy ra chuyện con mới chạy đến xem. Hơn nữa, nếu thực sự dính vào chuyện đó thì bây giờ con còn dám đến đây ư?
Tra Như Diễm nghĩ cũng đúng, có điều ít nhiều cũng thấy có chút kỳ quái, nói:
- Quản gia tìm con nói chuyện gì mà phải nói lâu như vậy? - Trong ấn tượng của bà, quản gia vẫn luôn giúp đỡ lão gia xử lý việc quan trọng, ở đâu ra thời gian rảnh rồi cùng con gái bà trò chuyện không ngừng, huống hồ còn là hôm nay trong trường hợp này nữa, càng sẽ không nhiều việc quấy rầy con gái vui đùa.
Bàng Ngọc Nương nghiêng đầu nhớ lại, nói:
- Nói là phụ thân muốn hỏi con mấy năm nay con đã làm những gì, bảo con nói thật rõ ràng.
- Hỏi cái này sao? - Tra Như Diễm càng ngạc nhiên hơn, việc này lão gia hỏi bà không phải là xong ư, hà cớ gì còn bảo quản gia đi hỏi con gái chứ?
Dù sao cũng là vợ chồng nhiều năm, lần này lão gia và quản gia khiến nàng cảm thấy có chút gì đó không bình thường, trước khi Viên Khánh lão gia đã sắp xếp việc cho con trai làm, để con trai vắng mặt trong Viên Khánh lần này, hôm nay quản gia lại tìm đến con gái bà, sao lại có cảm giác lão và quản gia đột nhiên xem trọng con trai và con gái như vậy chứ?
Ngự Điền, mấy vạn Cận vệ quân cấp bách đến hiện trường, hơn nữa còn là cấp bậc khác cao, Hồng giáp đại tướng có hơn mười người, đã bao vây hiện trường xảy ra sự việc.
Bên ngoài vòng cách ly, liên tục có từng tốp từng tốp người đến, đều là những quyền quý đến tham dự Viên Khánh.
Doanh Vô Khuyết, phụ thân của Doanh Huy, muốn vào trong chỗ bị vây, thế nhưng lại bị ngăn lại, không cho vào.
Cách thủ vệ Cận vệ quân, nhìn thấy cái ót nổi lên, con trai hắn đang nằm trên mặt đất bất động không nhúc nhích, môi Doanh Vô Khuyết cứng đờ, ánh mắt tràn đầy đau thương dời đến trên người Miêu Nghị đang mặc ngân giáp, vẻ phẫn nộ oán độc khó có thể che dấu được, hận không thể đem Miêu Nghị cho thiên đao vạn quả (chém trăm nghìn nhát đao).
Miêu Nghị không hề gì, lúc này người nhìn hắn với ánh mắt như vậy cũng không chỉ có một mình Doanh Vô Khuyết, có hơn mười người, có bản lĩnh thì công phá Cận vệ quân đến tìm hắn mà tính sổ là được rồi.
- Cha, cứu con! - Lạc Quy một thân chật vật đột nhiên kích động hét lớn, quả thực là giống như nhìn thấy cứu tinh, xòe chân muốn chạy ra, kết quả hai thanh đao chắn trên cổ hắn, lập tức lại bị dọa cho không dám nhúc nhích.
Lạc Mãng vừa nhìn xuống đất, thấy con trai áo mũ lộn xộn, khóe miệng đầy vết máu, bị dây trói tiên trói chặt, tình trạng mặc dù kém một chút, nhưng người vẫn còn sống được là tốt rồi, so với những người ngã trên mặt đất máu me đầy đất không có động tĩnh gì kia cũng tốt hơn gấp bao nhiêu lần rồi.
Lạc Mãng âm thầm thở phào một hơi, hắn vẫn sợ đến muộn con trai sẽ mất mạng.
Con trai, cháu trai của quý của lão nhân gia, lời này không phải là không có đạo lý.
- Súc sinh! Đây là nơi để ngươi làm loạn hay sao? - Lạc Mãng nhanh chóng trở nên giận giữ quát lớn, bước nhanh về phía trước, giáo huấn con trai trước mặt đám đông.
Kết quả hơi mười cây đao thương đồng loạt chắn trước người hắn. Cận vệ quân đã tiếp nhận thượng mệnh, cho dù hắn có là Nguyên Soái cũng vô dụng.
Lạc Mãng lạnh lùng quét mắt một cái trầm giọng nói:
Bản soái giáp huân con trai của mình cũng không được sao? -
Một tên Hồng giáp đại tướng từ từ bước ra, phất tay một cái bảo thủ hạ bỏ đao thương xuống, thở dài nói:
Thượng mệnh như vậy, trước khi sự việc chưa được điều tra rõ, không để cho bất kỳ người nào tiến lại gần, Lạc soái đừng để bọn ta khó xử. Đúng lúc này, Hoa Nghĩa Thiên từ trên trời hạ xuống, Lạc Mãng bỗng nhiên quay đầu, hỏi:
- Hoa đại đô đốc, đây là ý gì?
- Lạc soái chớ nôn nóng. Tả chỉ huy sứ lệnh cho ta toàn quyền phụ trách việc này. - Hoa Nghĩa Thiên đưa tay ra, tỏ ý bảo hắn cứ yên tâm đừng nóng vội, tiếp tục bước nhanh về phía trước, Cận vệ quân vây kín xung quanh lập tức tránh ra nhường đường, để cho hắn tiến vào.
Sau khi vào trong, Hoa Nghĩa Thiên đi đến trước mặt Miêu Nghị liếc nhìn hắn một cái thật sâu, lại nhìn những con cháu quyền quý chết ngổn ngang trên đất ở hiện trường, mặc dù biết đã xảy ra chuyện rồi, nhưng chính mắt nhìn thấy những người này trước khi chết còn ở trong điện vấn an bệ hạ giờ đã chết đầy đất, vẫn khiến hắn có chút đau răng.
Trước sự tổ chức của hắn, những nhân viên có liên quan ở hiện trường lập tức triển khai thẩm vấn lấy khẩu cung. Miêu Nghị, Quảng Mị Nhi, Lạc Quy, Ngự Điền thủ vệ ở gần đây, ngay cả ba người Văn Trạch cũng không thể bỏ qua, toàn bộ đều được tiến hành điều tra lấy chứng cứ.
Khấu Tranh đứng ở bên ngoài bàng quan nhìn Cận vệ quân đã can dự vào sự an toàn của Miêu Nghị chắc chắn không cần phải lo nữa, cũng thở phào nhẹ nhõm.
Những người ở bên ngoài nghe tin mà tới đã càng lúc càng đông, một vài nữ nhân nghe tin biết được con mình bị giết, chạy đến xem thử, quả thực là như vậy, thực sự là khóc đến choáng váng.
- Ngưu Hữu Đức, ngươi không được chết tử tế!
- Ngưu Hữu Đức, ngươi trả lại mạng cho con gái ta!
Sắc mặt của các cũng vô cùng khó coi nhưng vẫn cố gắng nhẫn nhịn, các nữ nhân có người chửi mắng độc ác, nham hiểm, có người thương tâm khóc rống lên đau khổ gần chế nước mắt giàn giụa chỉ muốn xông vào bên trong nhưng lại bị nam nhân ở bên cạnh giữ lại.
Trong những tiếng chửi rủa, Miêu Nghị mặt không biểu cảm đứng ở bên trong vòng vây, ngoảnh mặt làm ngơ.
Còn có một đám phụ nữ nghe tin chạy đến xem náo nhiệt, một trong số đó là Tra Như Diễm, nhìn thấy tình cảnh đẫm máu ở trong Ngự Điền, cũng thổn thức không thôi, rồi lại liếc nhìn Miêu Nghị ở bên trong như người không có việc gì, mặc dù hận, nhưng lòng cũng có sợ hãi, quay đầu nhìn con gái Bàng Ngọc Nương đang đứng bên cạnh mình, liền vội và kéo cánh tay con gái, thấp giọng hỏi:
- Ngọc Nương, con không dính vào chuyện này đấy chứ?
Bàng Ngọc Nương cũng đang sợ hãi trong lòng, nàng thực sự cũng coi như là có dính dáng đến chuyện này, chỉ là trước khi đến lại gặp quản gia Trần Hoài Cửu đột nhiên có chuyện tìm nàng, dắt nàng đi, nên mới may mắn không dính vào, lắc đầu nói:
- Không có.
Tra Như Diễm hơi trừng mắt, mang theo chút đe dọa... nói:
- Thật sự là không có ư? Trước đó ta nhìn thấy con cùng đi với đám người này mà.
Bàng Như Ngọc trả lời:
- Mẹ, thật sự là không có. Trần thúc có thể làm chứng, con vừa mới cùng Trần thúc nói chuyện, nói rất lâu, nghe nói ở đây xảy ra chuyện con mới chạy đến xem. Hơn nữa, nếu thực sự dính vào chuyện đó thì bây giờ con còn dám đến đây ư?
Tra Như Diễm nghĩ cũng đúng, có điều ít nhiều cũng thấy có chút kỳ quái, nói:
- Quản gia tìm con nói chuyện gì mà phải nói lâu như vậy? - Trong ấn tượng của bà, quản gia vẫn luôn giúp đỡ lão gia xử lý việc quan trọng, ở đâu ra thời gian rảnh rồi cùng con gái bà trò chuyện không ngừng, huống hồ còn là hôm nay trong trường hợp này nữa, càng sẽ không nhiều việc quấy rầy con gái vui đùa.
Bàng Ngọc Nương nghiêng đầu nhớ lại, nói:
- Nói là phụ thân muốn hỏi con mấy năm nay con đã làm những gì, bảo con nói thật rõ ràng.
- Hỏi cái này sao? - Tra Như Diễm càng ngạc nhiên hơn, việc này lão gia hỏi bà không phải là xong ư, hà cớ gì còn bảo quản gia đi hỏi con gái chứ?
Dù sao cũng là vợ chồng nhiều năm, lần này lão gia và quản gia khiến nàng cảm thấy có chút gì đó không bình thường, trước khi Viên Khánh lão gia đã sắp xếp việc cho con trai làm, để con trai vắng mặt trong Viên Khánh lần này, hôm nay quản gia lại tìm đến con gái bà, sao lại có cảm giác lão và quản gia đột nhiên xem trọng con trai và con gái như vậy chứ?