- Nếu như thứ của phi tử hậu cung có thể tùy ý kinh nhờn, trở về có thể có ai khiến Như Ý Thiên Phi chó chịu, nếu như Khấu gia và Quảng gia đứng về phía Thừa Vũ, những ngày sau Như Ý Thiên Phi ở hậu cũng sẽ rất khó sống, ngày nào đó ở hậu cung xuất hiện tội danh thông dâm cũng không có gì kỳ lạ, Thanh Chủ có sủng ái cũng không thể dễ dàng bỏ qua chuyện này. Việc giữ con trai của Lạc Mãng lại thật hay, nếu chỉ có con gái của Quảng Lệnh Công vẫn không thể nói rõ ràng cái gì, hai nhà này đối lập, sợ là đã lấy được chứng cứ rồi, cứ chờ xem, nếu không phải Doanh gia và Ngô gia cắt thịt nhường ra mấy vị trí Hầu gia để bồi thường, Khấu gia và Quảng gia trở về chỉ có thể khiến hai nhà đó tuyệt tử tuyệt tôn, trừ phi con nối dõi của hai nhà đó vĩnh viễn trốn tránh không lộ diện, ngày khác trên triều hội chắc chắn có thể thấy kết quả cuối cùng rồi. Lần trước Khấu gia đoạt được Ngưu Hữu Đức đã thuận lợi dẹp yên mấy nhà, lần này e là muốn thu hồi cả vốn lẫn lời rồi, việc mua bán này thực là có lời.
Vệ Khu đang lặng lẽ suy tư cũng gật đầu.
Trong ly Cung, cửa lớn của một tòa tiểu điện dùng để cho đại thần nghỉ ngơi đột nhiên mở ra, Doanh Cửu Quang và Ngô Đức Phương vẻ mặt bình tình bước nhanh ra ngoài, phía sau lại chậm rãi đi ra hai người, chính là Khấu Lăng Hư và Quảng Lệnh Công, hai người này nhìn nhau mỉm cười, phản ứng khác biệt hoàn toàn với hai vị đi trước.
Lạc Mãng đột nhiên hiện thân ở một bên nguyệt môn, Quảng Lệnh Công đưa tay ra thủ thế mời Khấu Lăng Hư đi trước, Khấu Lăng Hư hiểu ý, chắp tay đi trước một bước.
Lạc Mãng đi đến bên cạnh Quảng Lệnh Công, Quảng Lệnh Công nhìn thân ảnh của Khấu Lăng Hư đang rời đi khẽ thở dài một tiếng, nói:
- Ngưu Hữu Đức đó thật đáng tiếc, bị Khấu lão quỷ chiếm tiện nghi lớn.... - Thế nhưng sau đó nghĩ đến vị này bên cạnh mình cũng có ý muốn để con trai lấy con gái của mình, ngược lại cũng không nói thêm gì về việc chiêu Ngưu Hữu Đức làm con rể nữa, đổi lời nói:
- Nếu việc đã không đến mức không thể vãn hồi nữa, việc này cũng coi như bỏ đi, không cần phải làm khó dễ nữa, đã qua rồi.
Lạc Mãng vừa nghe thấy đã biết kết quả, hỏi:
- Doanh gia và Ngô gia nói thế nào?
Quảng Lệnh Công trả lời:
- Doanh ra nhượng ra hai vị trí Hầu gia, Ngô gia nhượng ra một, ba vị trí Hầu gia này chúng ta và Khấu gia bên đó không phân chia được, cuối cùng Khấu gia nhượng bộ, chỉ lấy một vị trí Hầu gia đi, thế nhưng có điều kiện, Khấu lão quỷ ngại cấp bậc hiện tại của Ngưu Hữu Đức quá thấp, nhưng mà hắn không nói giúp được cho nữ tế (con rể) của mình, yêu cầu ba vị khác mở miệng, thái độ làm người của ngươi ta biết, dứt khoát do ngươi trả ân tình đó của Ngưu Hữu Đức, cho nên ta đã làm chủ giúp ngươi rồi, đợi lát nữa cứ do ngươi dẫn đầu đi.
Đúng như lời ông ta nói, đích thực là ông ta hiểu rõ cách làm người của Lạc Mãng. Sợ Lạc Mãng vì việc này mà sau này dây dưa không rõ với Ngưu Hữu Đức, cũng giống như là dây dưa không rõ với Khấu gia, phân rõ ranh giới với Ngưu Hữu Đức.
Lạc Mãng lặng lẽ gật đầu, biết được tâm tư của Quảng Thiên Vương lúc này, cũng hiểu rõ được tâm tư của Khấu Lăng Hư, cấp bậc của Ngưu Hữu Đức thực sự là bị Thanh Chủ giáng xuống quá thấp, sau này cứ coi như Khấu Lăng Hư thế nào cũng sẽ nâng đỡ, cũng không thể luôn giúp Ngưu Hữu Đức nhảy cấp được, bằng không không tránh được có người tố cáo hắn lấy quyền lực để làm việc tư, đây là muốn giúp Ngưu Hữu Đức chuẩn bị trước nền tảng để tiết kiệm chút thời gian để tương lai nâng đỡ cho hắn.
Trong đại điện, tiên nga dáng người uyển chuyển xinh đẹp mặc váy dài thướt tha đang nhảy múa. Thanh Chủ cao cao tại thượng, ngoảnh mặt làm thinh với những đại thần tạm thời cáo lui bây giờ lại lần lượt trở về vị trí cũ, quỷ dị đó là không một người nào đề cập đến chuyện xảy ra bên ngoài.
Hạ Thầu Thác ngồi ở vị trí đầu bên dưới liếc nhìn phản ứng của mọi người xung quanh, cầm ly rượu lên đưa lên môi trên mặt lộ ra ý cười nhàn nhạt, bộ dạng giống như xem náo nhiệt.
Không lâu sau, Hoa Nghĩa Thiên trở về, trực tiếp xuyên qua chỗ các tiên nga đang nhảy múa, đi đến chính giữa đại điện, chính thức chắp tay nói với Thanh Chủ đang ngồi trên cao, nói:
- Bệ hạ, Ngự Điền bên đó xảy ra xung đột... - Hoa Nghĩa Thiên đem chuyện xảy ra kể lại một lượt ngay tại chỗ, trước mặt mọi người cũng lấy ra sanh sách đọc tên những người có liên quan.
Vừa nghe có chính sự, người chủ trì chương trình đứng bên cạnh phất tay bảo các tiên nga đang ca hát lui ra khỏi đại điện.
Lúc này trong điện lại trở nên yên tình, những tiếng lên án hay cãi cọ trong tưởng tượng cũng không xuất hiện, việc này khiến không ít người lập tức ý thức được, sợ là mấy vị đã có thỏa thuận ngầm ở sau lưng rồi, sẽ không làm lớn chuyện này thêm nữa, có vài đại thân có con cháu đã bỏ mạng cũng đành cắn chặt môi.
Đợi một lát, vẫn không thấy có phản ứng gì, Thanh Chủ đương nhiên biết là có chuyện gì xảy ra, trong bụng đã nổi trận lôi đình rồi. Phách! Ly trà bị đặt mạnh lên bàn, chỉ vào đám người bên dưới quát lớn.
- Các ngươi muốn làm gì? Trẫm có lòng tốt ở Ngự Viên thiết yến khoản đài gia quyến của các ngươi, các ngươi hay rồi, để mặc cho con cháu chạy đến Ngự Viên của trẫm giở thói ngang ngược, quay về có phải là muốn lật tung luôn cả Thiên Cung của trẫm nữa đúng không?
Những đại thần có liên quan đều rối rít đứng lên, mặt hướng về phía Thanh Chủ khom người chắp tay nói:
- Là thần quản giáo không đúng!
Thanh Chủ lạnh lùng quét mắt một cái, không có biện giải, không có thanh minh, cũng không có thừa cơ hội chèn ép, quyền quyết định toàn bộ đều giao vào trong tay ông ta.
Việc này do ông ta làm chủ đương nhiên cũng không sai, thế nhưng ông ta có thể làm thế nào đây? Bởi vì người ta không quản được con cháu của mình để chúng dẫm lên mấy mảnh ruộng trồng rau củ lương thực của mình mà đem người ta cách chức sao? Rồi đem con cháu của đại thần đi chém hết sao?
- Tất cả những người có liên quan đến việc này, đánh năm roi thật mạnh! Phụ mẫu của tất cả những người có liên quan đến việc này, phạt một năm không được hưởng bổng lộc! Nếu có lần sau, quyết không khoan dung! - Thanh Chủ làm ra quyết định này, trong lòng cũng không vui vẻ gì thứ ông ta muốn nhìn thấy là cấp dưới tranh đấu với nhau, chứ không phải là bộ dạng hòa hợp êm thấm như thế này, mọi người đều bao che cho nhau, còn muốn ông ta làm người quyết định làm cái gì đây?
- Tạ đại ân của bệ hạ! - Các đại thân có liên quan đều lên tiếng.
Sau đó mọi người lại ngồi xuống, lại có một người không ngồi xuống, chính là Thân Lộ Nguyên Soái Lạc Mãng.
Thanh Chủ lập tức cao hứng, ai cũng biết Lạc Mãng thương yêu con trai, chăng lẽ nuốt không trôi cục tức này?
- Chẳng lẽ Lạc khanh còn có ý kiến gì bất đồng sao? - Biểu tình của Thanh Chủ nhu hòa đi không ít, rất chờ mong, chờ mong Lạc Mãng sẽ bới móc chuyện này ra, ông ta sẽ nhân cơ hội mỉa mai một vài người.
Vệ Khu đang lặng lẽ suy tư cũng gật đầu.
Trong ly Cung, cửa lớn của một tòa tiểu điện dùng để cho đại thần nghỉ ngơi đột nhiên mở ra, Doanh Cửu Quang và Ngô Đức Phương vẻ mặt bình tình bước nhanh ra ngoài, phía sau lại chậm rãi đi ra hai người, chính là Khấu Lăng Hư và Quảng Lệnh Công, hai người này nhìn nhau mỉm cười, phản ứng khác biệt hoàn toàn với hai vị đi trước.
Lạc Mãng đột nhiên hiện thân ở một bên nguyệt môn, Quảng Lệnh Công đưa tay ra thủ thế mời Khấu Lăng Hư đi trước, Khấu Lăng Hư hiểu ý, chắp tay đi trước một bước.
Lạc Mãng đi đến bên cạnh Quảng Lệnh Công, Quảng Lệnh Công nhìn thân ảnh của Khấu Lăng Hư đang rời đi khẽ thở dài một tiếng, nói:
- Ngưu Hữu Đức đó thật đáng tiếc, bị Khấu lão quỷ chiếm tiện nghi lớn.... - Thế nhưng sau đó nghĩ đến vị này bên cạnh mình cũng có ý muốn để con trai lấy con gái của mình, ngược lại cũng không nói thêm gì về việc chiêu Ngưu Hữu Đức làm con rể nữa, đổi lời nói:
- Nếu việc đã không đến mức không thể vãn hồi nữa, việc này cũng coi như bỏ đi, không cần phải làm khó dễ nữa, đã qua rồi.
Lạc Mãng vừa nghe thấy đã biết kết quả, hỏi:
- Doanh gia và Ngô gia nói thế nào?
Quảng Lệnh Công trả lời:
- Doanh ra nhượng ra hai vị trí Hầu gia, Ngô gia nhượng ra một, ba vị trí Hầu gia này chúng ta và Khấu gia bên đó không phân chia được, cuối cùng Khấu gia nhượng bộ, chỉ lấy một vị trí Hầu gia đi, thế nhưng có điều kiện, Khấu lão quỷ ngại cấp bậc hiện tại của Ngưu Hữu Đức quá thấp, nhưng mà hắn không nói giúp được cho nữ tế (con rể) của mình, yêu cầu ba vị khác mở miệng, thái độ làm người của ngươi ta biết, dứt khoát do ngươi trả ân tình đó của Ngưu Hữu Đức, cho nên ta đã làm chủ giúp ngươi rồi, đợi lát nữa cứ do ngươi dẫn đầu đi.
Đúng như lời ông ta nói, đích thực là ông ta hiểu rõ cách làm người của Lạc Mãng. Sợ Lạc Mãng vì việc này mà sau này dây dưa không rõ với Ngưu Hữu Đức, cũng giống như là dây dưa không rõ với Khấu gia, phân rõ ranh giới với Ngưu Hữu Đức.
Lạc Mãng lặng lẽ gật đầu, biết được tâm tư của Quảng Thiên Vương lúc này, cũng hiểu rõ được tâm tư của Khấu Lăng Hư, cấp bậc của Ngưu Hữu Đức thực sự là bị Thanh Chủ giáng xuống quá thấp, sau này cứ coi như Khấu Lăng Hư thế nào cũng sẽ nâng đỡ, cũng không thể luôn giúp Ngưu Hữu Đức nhảy cấp được, bằng không không tránh được có người tố cáo hắn lấy quyền lực để làm việc tư, đây là muốn giúp Ngưu Hữu Đức chuẩn bị trước nền tảng để tiết kiệm chút thời gian để tương lai nâng đỡ cho hắn.
Trong đại điện, tiên nga dáng người uyển chuyển xinh đẹp mặc váy dài thướt tha đang nhảy múa. Thanh Chủ cao cao tại thượng, ngoảnh mặt làm thinh với những đại thần tạm thời cáo lui bây giờ lại lần lượt trở về vị trí cũ, quỷ dị đó là không một người nào đề cập đến chuyện xảy ra bên ngoài.
Hạ Thầu Thác ngồi ở vị trí đầu bên dưới liếc nhìn phản ứng của mọi người xung quanh, cầm ly rượu lên đưa lên môi trên mặt lộ ra ý cười nhàn nhạt, bộ dạng giống như xem náo nhiệt.
Không lâu sau, Hoa Nghĩa Thiên trở về, trực tiếp xuyên qua chỗ các tiên nga đang nhảy múa, đi đến chính giữa đại điện, chính thức chắp tay nói với Thanh Chủ đang ngồi trên cao, nói:
- Bệ hạ, Ngự Điền bên đó xảy ra xung đột... - Hoa Nghĩa Thiên đem chuyện xảy ra kể lại một lượt ngay tại chỗ, trước mặt mọi người cũng lấy ra sanh sách đọc tên những người có liên quan.
Vừa nghe có chính sự, người chủ trì chương trình đứng bên cạnh phất tay bảo các tiên nga đang ca hát lui ra khỏi đại điện.
Lúc này trong điện lại trở nên yên tình, những tiếng lên án hay cãi cọ trong tưởng tượng cũng không xuất hiện, việc này khiến không ít người lập tức ý thức được, sợ là mấy vị đã có thỏa thuận ngầm ở sau lưng rồi, sẽ không làm lớn chuyện này thêm nữa, có vài đại thân có con cháu đã bỏ mạng cũng đành cắn chặt môi.
Đợi một lát, vẫn không thấy có phản ứng gì, Thanh Chủ đương nhiên biết là có chuyện gì xảy ra, trong bụng đã nổi trận lôi đình rồi. Phách! Ly trà bị đặt mạnh lên bàn, chỉ vào đám người bên dưới quát lớn.
- Các ngươi muốn làm gì? Trẫm có lòng tốt ở Ngự Viên thiết yến khoản đài gia quyến của các ngươi, các ngươi hay rồi, để mặc cho con cháu chạy đến Ngự Viên của trẫm giở thói ngang ngược, quay về có phải là muốn lật tung luôn cả Thiên Cung của trẫm nữa đúng không?
Những đại thần có liên quan đều rối rít đứng lên, mặt hướng về phía Thanh Chủ khom người chắp tay nói:
- Là thần quản giáo không đúng!
Thanh Chủ lạnh lùng quét mắt một cái, không có biện giải, không có thanh minh, cũng không có thừa cơ hội chèn ép, quyền quyết định toàn bộ đều giao vào trong tay ông ta.
Việc này do ông ta làm chủ đương nhiên cũng không sai, thế nhưng ông ta có thể làm thế nào đây? Bởi vì người ta không quản được con cháu của mình để chúng dẫm lên mấy mảnh ruộng trồng rau củ lương thực của mình mà đem người ta cách chức sao? Rồi đem con cháu của đại thần đi chém hết sao?
- Tất cả những người có liên quan đến việc này, đánh năm roi thật mạnh! Phụ mẫu của tất cả những người có liên quan đến việc này, phạt một năm không được hưởng bổng lộc! Nếu có lần sau, quyết không khoan dung! - Thanh Chủ làm ra quyết định này, trong lòng cũng không vui vẻ gì thứ ông ta muốn nhìn thấy là cấp dưới tranh đấu với nhau, chứ không phải là bộ dạng hòa hợp êm thấm như thế này, mọi người đều bao che cho nhau, còn muốn ông ta làm người quyết định làm cái gì đây?
- Tạ đại ân của bệ hạ! - Các đại thân có liên quan đều lên tiếng.
Sau đó mọi người lại ngồi xuống, lại có một người không ngồi xuống, chính là Thân Lộ Nguyên Soái Lạc Mãng.
Thanh Chủ lập tức cao hứng, ai cũng biết Lạc Mãng thương yêu con trai, chăng lẽ nuốt không trôi cục tức này?
- Chẳng lẽ Lạc khanh còn có ý kiến gì bất đồng sao? - Biểu tình của Thanh Chủ nhu hòa đi không ít, rất chờ mong, chờ mong Lạc Mãng sẽ bới móc chuyện này ra, ông ta sẽ nhân cơ hội mỉa mai một vài người.