Nhưng mà người ta cần phải nói lý sao? Ở địa hạ thế giới (thế giới dưới đất), đặc biệt là ở Quỷ thị này, Tín Nghĩa Các chính là lý, quy tắc trò chơi người ta đã nói là tính, ngay cả Thiên Đình cũng không làm gì được bọn họ.
Nam tử tuấn tú tự mình cũng có chút dở khóc dở cười, cả đời này của hắn cũng coi như là đã trải qua không ít phong ba bão táp, vẫn là lần đầu bị vu oan như vậy, cái gì cũng không làm cứ như vậy.
Hắn có thể chắc chắn rằng trước khi người ta bắt mình căn bản không biết mình là ai, cũng căn bản không biết mình muốn làm gì, nhưng người ta cũng mặc kệ, cứ như vậy bắt lấy ngươi, nhưng ngươi lại có thể làm thế nào?
Nói đi cũng phải nói lại, như vậy có thể thấy được Tín Nghĩa Các khống chế Quỷ thị như thế nào, chỉ vì mình mở cửa sổ lầu một chút liền có thể để mắt tới mình.
Sự thực cũng đã xác thực kiểm chứng phán đoán của hắn. Tráng Hán huýt sáo, trêu ghẹo nói:
- Tiểu mặt trắng, nói chuyện đi, ngươi là ai, đến đây làm cái gì?
Nam tử tuấn tú chép miệng nhìn thi thể trên mặt đấy nói:
- Cũng như vậy, ngươi nên biết chúng ta là hạng người gì, nói ra thì chúng ta cũng chỉ có một con đường chết, không cần phí lời, cứ thẳng thắn đi. - Không có răng, nói chuyện lại có chút biến âm.
- Ồ! Miệng cũng thật cứng rắn. - Tráng Hán mặt mũi dữ tợn trên mặt lộ ra mấy phần ác độc.
Bên cạnh hắn có một người chính là người trước đây dẫn đầu xông vào trong phòng của nam tử tuấn tú, tiến lên nói với Tráng Hán:
- Cống đầu, tu vi của tên gia hỏa này không cao nhưng lại thông hiểu kim, thổ hai loại thuộc tính công pháp, trước kia nhất thời không tra rõ, nếu không phải đã chuẩn bị chu toàn, không cẩn thận đã để hắn chạy mất rồi.
Đây không phải là nói dối, nếu không phải bên dưới có người há miệng chờ sung (ý chỉ đã chờ trước ở bên dưới rồi), thật sự nếu để người này rơi xuống dưới từng tầng một, một khi rơi xuống đến mặt đấy rồi, ở nơi tinh tệ khoáng lẫn lộn này còn muốn độn thổ tìm được người này không khác nào mò kim đáy bể.
Nam tử tuấn tú nghe vậy mặt hơi biến sắc:
- Kim, thổ hai loại thuộc tính công pháp ư? Có vẻ như người có thiên phú này cũng không nhiều! - Tráng Hán cười khà khà một tiếng, nghiêng đầu nói: - Tìm tranh ảnh đến so sánh một chút.
Phía sau lập tức có người quay người đi, đồng thời có người tiến hành lục soát người của nam tử tuấn tú và thi thể trên mặt đất, lục soát ra toàn bộ đồ vật trên người của hai người.
Không lâu sau, có người cầm tranh vẽ tới tiến hành so sánh với nam tử tuấn tú, sau khi phong tỏa mục tiêu, đem tranh vẽ đưa cho Tráng Hán.
Tráng Hán cầm tấm ngọc điệp đích thân tiến hành đối chiếu một lần nữa, còn quan sát tỉ mỉ kỳ lưỡng mặt mũi của nam tử tuấn tú, cuối cùng buông tay ra cười khà khà một tiếng, nói:
- Dâm tặc Giang Nhất Nhất, lại là tên gia hỏa này. vốn dĩ cho rằng chỉ là một tên tặc tử độc hành, nhưng trong miệng lại có cất giấu răng độc, xem ra còn là tử sĩ của nhà ai, có chút ý nghĩa. Ta nói này Giang Nhất Nhất, đến đây rồi có mạnh miệng cũng vô dụng thôi, chỉ là thấy ngươi có thể kiên trì lâu như vậy, đến đây rồi có là biện pháp mạnh miệng đối phó, cũng không có ai có thể chịu được thủ đoạn thẩm vấn ở đây, cuối cùng cái gì cũng thú nhận, lại còn phải chịu nhiều đau khổ, đây cũng là hà tất gì?
Không sai, nam tử tuấn tú kia đúng thực là Giang Nhất Nhất, hắn từ trước đến giờ vẫn không ngờ được rằng bản thân mình lại sẽ sa lưới bằng cách thức này.
Nghe nói cái gì mà thủ đoạn thẩm vấn, sắc mặt của Giang Nhất Nhất trở nên có chút khó coi, căng thẳng cắn môi nói:
- Không cần uổng phí sức lực, cứ thoải mái đi!
- Không thức thời, vậy ta cũng không có cách nào, các huynh đệ thủ hộ, mang đồ ăn lên cho hắn! - Tráng Hán ném lại một câu rồi chắp tay sau lưng rời đi sau khi ra khỏi cửa, vừa đi vừa nói:
- Đem tinh linh trên người bọn họ đi đối chiếu với kho, xem xem có người nào có thể có liên hệ gì đó với bọn họ không, thằng nhãi này ngay cả nữ nhân của quan viên thiên đình cũng dám hạ thủ, lại còn là tử sĩ, sợ là lai lịch không đơn giản, người bình thường có thể gạt bỏ, từ trên xuống dưới so sánh có lẽ có thể tiết kiệm một chút thời gian.
Tín Nghĩa Các chấp chưởng địa hạ thế giới nhiều năm, bí mật xây dựng một bộ pháp ấn khổng lồ lại tỉ mỉ thiên hạ độc nhất vô nhị để so sánh.
- Vâng! - Người phía sau nhận lệnh rời đi.
“A!” một tiếng kêu thê lương thảm thiết cực kỳ bi thảm vang lên từ phía sau thạch thất. Tráng Hán quay đầu nhìn một cái, lắc đầu cười nói:
- Rượu mời không uống thích uống rượu phạt!
Sau gần nửa ngày, Tráng Hán đi đến một gian bên ngoài gõ cửa một cái, bên trong vang lên một tiêng “vào đi”, hắn đẩy cửa đi vào đóng cửa lại, đi đến trước cửa sổ chắp tay nói với một người ở đằng trước:
- Thất gia.
Thất Tuyệt chắp tay đứng trước cửa sổ nhìn ra bên ngoài cửa có chút thất thần, yên lặng một lát rồi cất tiếng hỏi:
- Hỏi ra cái gì không?
Tráng Hán nói:
- Thất gia, tên dâm tặc này rất cứng miệng, đến bây giờ vẫn cố gắng chống đỡ không nhả ra.
Thất Tuyệt quay đầu lạnh lùng nhìn một cái, nói:
- Vậy ngươi chạy đến tìm ta làm cái gì? Ngươi bảo ta trả lời Đông gia như vậy sao?
Tráng Hán cười khà khà nói:ܼ
- Thất gia đừng vội, đoán chừng hắn có mở miệng hay không cũng không quan trọng, trên người thằng nhài này tra ra có ít đồ có ý nghĩa, người đoán xem chúng ta từ trên người tên dâm tặc này so sánh được tinh linh liên hệ với ai?
Thất Tuyệt lập tức hưng phấn, biết đối phương nói như vậy chắc chắn là có chỉ điểm, quay người nói:
- Đừng hi hi ha ha vòng vo với ta nữa, có lời mau nói, có rắm mau thả.
Tráng Hán vẫn cười cợt nhả, nói:
- Hoàng Phủ Đoan Hạo! Hoàng Phủ Đoan Hạo của Hoàng Phủ gia, dâm tặc này mười phần thì có chín phần là người của Quần Anh Hội.
Thất Tuyệt cười hí mắt, nói:
- Có tinh linh liên hệ với Hoàng Phủ Đoan Hạo cũng không tính là gì, nếu như hắn chỉ quen biết Hoàng Phủ Đoan Hạo thôi thì sao, cũng không thể nói rõ hắn chính là người của Quần Anh Hội.
Tráng Hán lại lắc đầu, nói:
- Thất gia, mấu chốt là thân phận của dâm tặc này rất đặc biệt, sẽ không để cho quá nhiều người biết thân phận của hắn, cho nên người lui tới cũng không nhiều, mà tinh liên hệ trên trường cũng không nhiều, trong đó lại có phương thức liên hệ với Hoàng Phủ Đoan Hạo, ý vị sâu xa. Quan trọng nhất là, trên người của một người chết cũng tìm thấy tinh linh liên hệ với Hoàng Phủ Đoan Hạo, điều này không thể không khiến người ta nghi ngờ.
Nam tử tuấn tú tự mình cũng có chút dở khóc dở cười, cả đời này của hắn cũng coi như là đã trải qua không ít phong ba bão táp, vẫn là lần đầu bị vu oan như vậy, cái gì cũng không làm cứ như vậy.
Hắn có thể chắc chắn rằng trước khi người ta bắt mình căn bản không biết mình là ai, cũng căn bản không biết mình muốn làm gì, nhưng người ta cũng mặc kệ, cứ như vậy bắt lấy ngươi, nhưng ngươi lại có thể làm thế nào?
Nói đi cũng phải nói lại, như vậy có thể thấy được Tín Nghĩa Các khống chế Quỷ thị như thế nào, chỉ vì mình mở cửa sổ lầu một chút liền có thể để mắt tới mình.
Sự thực cũng đã xác thực kiểm chứng phán đoán của hắn. Tráng Hán huýt sáo, trêu ghẹo nói:
- Tiểu mặt trắng, nói chuyện đi, ngươi là ai, đến đây làm cái gì?
Nam tử tuấn tú chép miệng nhìn thi thể trên mặt đấy nói:
- Cũng như vậy, ngươi nên biết chúng ta là hạng người gì, nói ra thì chúng ta cũng chỉ có một con đường chết, không cần phí lời, cứ thẳng thắn đi. - Không có răng, nói chuyện lại có chút biến âm.
- Ồ! Miệng cũng thật cứng rắn. - Tráng Hán mặt mũi dữ tợn trên mặt lộ ra mấy phần ác độc.
Bên cạnh hắn có một người chính là người trước đây dẫn đầu xông vào trong phòng của nam tử tuấn tú, tiến lên nói với Tráng Hán:
- Cống đầu, tu vi của tên gia hỏa này không cao nhưng lại thông hiểu kim, thổ hai loại thuộc tính công pháp, trước kia nhất thời không tra rõ, nếu không phải đã chuẩn bị chu toàn, không cẩn thận đã để hắn chạy mất rồi.
Đây không phải là nói dối, nếu không phải bên dưới có người há miệng chờ sung (ý chỉ đã chờ trước ở bên dưới rồi), thật sự nếu để người này rơi xuống dưới từng tầng một, một khi rơi xuống đến mặt đấy rồi, ở nơi tinh tệ khoáng lẫn lộn này còn muốn độn thổ tìm được người này không khác nào mò kim đáy bể.
Nam tử tuấn tú nghe vậy mặt hơi biến sắc:
- Kim, thổ hai loại thuộc tính công pháp ư? Có vẻ như người có thiên phú này cũng không nhiều! - Tráng Hán cười khà khà một tiếng, nghiêng đầu nói: - Tìm tranh ảnh đến so sánh một chút.
Phía sau lập tức có người quay người đi, đồng thời có người tiến hành lục soát người của nam tử tuấn tú và thi thể trên mặt đất, lục soát ra toàn bộ đồ vật trên người của hai người.
Không lâu sau, có người cầm tranh vẽ tới tiến hành so sánh với nam tử tuấn tú, sau khi phong tỏa mục tiêu, đem tranh vẽ đưa cho Tráng Hán.
Tráng Hán cầm tấm ngọc điệp đích thân tiến hành đối chiếu một lần nữa, còn quan sát tỉ mỉ kỳ lưỡng mặt mũi của nam tử tuấn tú, cuối cùng buông tay ra cười khà khà một tiếng, nói:
- Dâm tặc Giang Nhất Nhất, lại là tên gia hỏa này. vốn dĩ cho rằng chỉ là một tên tặc tử độc hành, nhưng trong miệng lại có cất giấu răng độc, xem ra còn là tử sĩ của nhà ai, có chút ý nghĩa. Ta nói này Giang Nhất Nhất, đến đây rồi có mạnh miệng cũng vô dụng thôi, chỉ là thấy ngươi có thể kiên trì lâu như vậy, đến đây rồi có là biện pháp mạnh miệng đối phó, cũng không có ai có thể chịu được thủ đoạn thẩm vấn ở đây, cuối cùng cái gì cũng thú nhận, lại còn phải chịu nhiều đau khổ, đây cũng là hà tất gì?
Không sai, nam tử tuấn tú kia đúng thực là Giang Nhất Nhất, hắn từ trước đến giờ vẫn không ngờ được rằng bản thân mình lại sẽ sa lưới bằng cách thức này.
Nghe nói cái gì mà thủ đoạn thẩm vấn, sắc mặt của Giang Nhất Nhất trở nên có chút khó coi, căng thẳng cắn môi nói:
- Không cần uổng phí sức lực, cứ thoải mái đi!
- Không thức thời, vậy ta cũng không có cách nào, các huynh đệ thủ hộ, mang đồ ăn lên cho hắn! - Tráng Hán ném lại một câu rồi chắp tay sau lưng rời đi sau khi ra khỏi cửa, vừa đi vừa nói:
- Đem tinh linh trên người bọn họ đi đối chiếu với kho, xem xem có người nào có thể có liên hệ gì đó với bọn họ không, thằng nhãi này ngay cả nữ nhân của quan viên thiên đình cũng dám hạ thủ, lại còn là tử sĩ, sợ là lai lịch không đơn giản, người bình thường có thể gạt bỏ, từ trên xuống dưới so sánh có lẽ có thể tiết kiệm một chút thời gian.
Tín Nghĩa Các chấp chưởng địa hạ thế giới nhiều năm, bí mật xây dựng một bộ pháp ấn khổng lồ lại tỉ mỉ thiên hạ độc nhất vô nhị để so sánh.
- Vâng! - Người phía sau nhận lệnh rời đi.
“A!” một tiếng kêu thê lương thảm thiết cực kỳ bi thảm vang lên từ phía sau thạch thất. Tráng Hán quay đầu nhìn một cái, lắc đầu cười nói:
- Rượu mời không uống thích uống rượu phạt!
Sau gần nửa ngày, Tráng Hán đi đến một gian bên ngoài gõ cửa một cái, bên trong vang lên một tiêng “vào đi”, hắn đẩy cửa đi vào đóng cửa lại, đi đến trước cửa sổ chắp tay nói với một người ở đằng trước:
- Thất gia.
Thất Tuyệt chắp tay đứng trước cửa sổ nhìn ra bên ngoài cửa có chút thất thần, yên lặng một lát rồi cất tiếng hỏi:
- Hỏi ra cái gì không?
Tráng Hán nói:
- Thất gia, tên dâm tặc này rất cứng miệng, đến bây giờ vẫn cố gắng chống đỡ không nhả ra.
Thất Tuyệt quay đầu lạnh lùng nhìn một cái, nói:
- Vậy ngươi chạy đến tìm ta làm cái gì? Ngươi bảo ta trả lời Đông gia như vậy sao?
Tráng Hán cười khà khà nói:ܼ
- Thất gia đừng vội, đoán chừng hắn có mở miệng hay không cũng không quan trọng, trên người thằng nhài này tra ra có ít đồ có ý nghĩa, người đoán xem chúng ta từ trên người tên dâm tặc này so sánh được tinh linh liên hệ với ai?
Thất Tuyệt lập tức hưng phấn, biết đối phương nói như vậy chắc chắn là có chỉ điểm, quay người nói:
- Đừng hi hi ha ha vòng vo với ta nữa, có lời mau nói, có rắm mau thả.
Tráng Hán vẫn cười cợt nhả, nói:
- Hoàng Phủ Đoan Hạo! Hoàng Phủ Đoan Hạo của Hoàng Phủ gia, dâm tặc này mười phần thì có chín phần là người của Quần Anh Hội.
Thất Tuyệt cười hí mắt, nói:
- Có tinh linh liên hệ với Hoàng Phủ Đoan Hạo cũng không tính là gì, nếu như hắn chỉ quen biết Hoàng Phủ Đoan Hạo thôi thì sao, cũng không thể nói rõ hắn chính là người của Quần Anh Hội.
Tráng Hán lại lắc đầu, nói:
- Thất gia, mấu chốt là thân phận của dâm tặc này rất đặc biệt, sẽ không để cho quá nhiều người biết thân phận của hắn, cho nên người lui tới cũng không nhiều, mà tinh liên hệ trên trường cũng không nhiều, trong đó lại có phương thức liên hệ với Hoàng Phủ Đoan Hạo, ý vị sâu xa. Quan trọng nhất là, trên người của một người chết cũng tìm thấy tinh linh liên hệ với Hoàng Phủ Đoan Hạo, điều này không thể không khiến người ta nghi ngờ.