Đi đến ngoài cửa, Miêu Nghị liền nghe thấy tiếng khóc rống lên cực kỳ thi thương ở bên trong, hơi dừng lại trước cửa, đẩy cửa đi vào.
Nguyệt Dao nằm ghé ở trên giường, vùi mặt vào chăn khóc mức nở, Thiên Nhi ở bên cạnh vỗ nhẹ phía sau lưng an ủi, quay đầu lại nhìn Miêu Nghị đang đi vào.
Miêu Nghị lặng lẽ đứng ở cửa nhìn vào, nhìn thấy muội muội đang khóc lóc đau khổ, trong đầu lại hiện lên bức tranh rất lâu rất lâu trước đây... trong tiếng gió lạnh thể lương lão tam quấn một chiếc chăn mỏng lau nước mũi đáng thương nói, đại ca, muội đói lắm!
Chuyện cũ nhớ lại mà đau đớn trong lòng. Miêu Nghị trong nháy mắt cảm thấy lòng mình chua xót, vành mắt đỏ lên, vẻ mặt không hài lòng nhắm mắt ngửa đầu, cũng không biết nên an ủi hay nên làm cái gì.
Nghĩ đến nhiều năm trôi qua như vậy mình quả thực không hết sức làm tròn trách nhiệm của một người đại ca, khiến cho muội muội đau lòng như vậy cũng hoàn toàn là bởi vì quyết định ban đầu của mình, nếu không phải mình để cho Thiên Hành Cung đi động thủ, lão tam cũng sẽ không bị tên dâm tặc đó khinh nhờn.
Nhắm mắt ngửa đầu rất lâu, hai mắt bỗng nhiên mở ra, dường như có quyết định gì đó, quay người bước nhanh rời khỏi phòng, trên đường nhanh chóng đi về phía địa lao.
Trên đường gặp được Vân Tri Thu điềm nhiên như không có chuyện gì xảy ra thành thực đi tới, tâm thần Miêu nghị khẽ run lên, phu phụ hai người đứng chung một chỗ mặt đối mặt.
Nhìn thấy vành mắt hắn đỏ lên, Vân Tri Thu dò hỏi:
- Sao vậy? Lão tam bên đó...
Miêu Nghị lo lắng hỏi:
Nàng... giết hắn rồi sao?
Vân Tri Thu thở dài nói:
- Giết hắn rồi... chàng làm sao ăn nói với Giám sát hữu bộ bên đó? Cao Quán mà chàng cũng chọc nổi sao?
Nghe nói là vẫn chưa giết, Miêu Nghị tránh khỏi nàng, lại tiếp tục đi về phía địa lao.
Vân Tri Thu lật tay giữ lấy cánh tay hắn lại, kéo hắn lại, nói:
- Chàng muốn làm gì?
Miêu Nghị không quay lại, nói:
- Chỉ cần hắn có thể đảm bảo sau này đối xử tốt với lão tam, việc trước đây ta có thể chuyện cũ bỏ qua... ta có thể thả hắn đi.
Vân Tri Thu vừa bực mình vừa buồn cười, biết đức tính của nam nhân này, cho nên mới đánh đuổi hắn, ôm người hắn ngăn ở trước mặt hắn, ánh mắt thâm thúy nhìn chằm hằm đôi mắt của hắn, nói:
- Bảo đảm? Làm sao bảo đảm đây? Ngộ nhỡ có chuyện, chàng có từng nghĩ đến hậu quả không? Tính mạng của thân gia nhiều người như vậy chàng có từng nghĩ đến không, chàng có thể bảo đảm tất cả mọi người đều có thể kịp thời chạy thoát không?
Miêu Nghị trả lời:
- Chúng ta biết thân phận của hắn chẳng khác nào nắm được điểm yếu của hắn, ta nghĩ hắn cũng không dám làm bậy đâu.
Vân Tri Thu trả lời:
- Thả hắn đi rồi, Giám sát hữu bộ bên đó chàng ăn nói thế nào? Đệ tử của Hỏa Tu La thì thế nào, hiện nay chàng đang đầu nhập vào Khấu gia, Thanh Chủ không ngại mượn cớ này muốn lấy cái mạng nhỏ của chàng!
Vẻ mặt Miêu Nghị thống khổ rầu rĩ nói:
- Vậy ta phải làm sao đây? Lão tam không dễ dàng gì mới thích một nam nhân, đem Giang Nhất Nhất giao cho Thiên Đình chỉ sợ Thiên Đình cũng rất khó để hắn sống sót, trơ mắt nhìn Giang Nhất Nhất đi chịu chết, lúc đó lào tam chẳng phải là sẽ hận ta cả đời sao?
- Haiz! Con người này của chàng, vừa dính dáng đến chuyện tình cảm liền hi lý hồ đồ. - Vân Tri Thu bất đắt dĩ lắc đầu buông tiếng thở dài, kéo cánh tay của hắn trở về, nói tiếp:
- Đi về đi, tất cả mọi thứ thiếp đều sắp xếp ổn thỏa rồi, sẽ cho chàng, cho lão tam cho Thiên Đình một câu trả lời vừa ý.
Miêu Nghị gần như là bị kéo đi, hỏi:
- Làm sao trả lời?
- Vốn dĩ muốn nói với chàng, nhưng trạng thái này của chàng thiếp làm sao dám nói với chàng đây? Việc này thiếp tự làm chủ rồi, chàng không cần quản, thiếp nói sẽ cho chàng một câu trả lời vừa ý thì nhất định sẽ cho chàng một câu trả lời vừa ý. Sẽ không để chàng khó xử với lão tam bên đó, nhìn thiếp làm gì, thiếp còn có thể gạt chàng hay sao?
- Không phải, nàng không nói rõ, trong lòng ta không yên, nàng...
- Ô! Xem ra thật sự không tin tưởng thiếp rồi, được rồi, quả đúng là muội muội mới là người một nhà. So với muội muội thê tử cũng chỉ là người ngoài thôi. Ngưu nhị, hôm nay thiếp coi như là đã nhìn thấu chàng rồi. Chàng yêu mà chàng có tin hay không tin, không tin thì chàng kéo đến, cuộc sống này không có cách nào sống qua được, cùng với muội muội bảo bối của chàng sống qua ngày đi! - Vân Tri Thu vẻ mặt tức giận, buông tay ra phất tay áo quay người, lắc mông bước nhanh rời đi.
- Phu nhân, chờ ta với ta không phải có ý đó mà. - Miêu Nghị vội vàng đuổi theo kéo nàng lại.
- Bớt cái bộ này đi, vừa rồi ở trong địa lao người bảo thiếp cút đi là ai? Chút tâm địa gian xảo đó của chàng thiếp xem như là đã nhìn ra rồi, chơi chán rồi, sớm đã nhìn thiếp không thuận mắt muốn đổi người mới rồi phải không? Nam nhân đều có đức tính này, được, thiếp thành toàn cho chàng, quay về cho lão nương một bức hưu thư đi, lão nương nhận! - Vân Tri Thu hất tay của hắn ra rời đi.
Miêu Nghị tưởng chừng như một đầu hai đại, lão tam xảy ra chuyện đó, Phi Hồng cửa sổ giấy đó lại đâm chọc hiện giờ lại xảy ra chuyện này, phát hiện nữ nhân không có người nào tĩnh tâm, hai bước cũng thành một bước, kéo tay Vân Tri Thu lại thở dài nói:
- Nàng biết ta không phải là có ý đó mà.
Vân Tri Thu uốn người vỗ đâu hỏi:
- Ngưu nhị, đừng tới đây giả dối, thiếp hỏi chàng có tin thiếp hay không?
Miêu Nghị quay đầu nhìn về phía địa lao, Vận Tri Thu đưa tay ra kéo mặt hắn lại, đem đầu hắn quay trở lại nhìn mình, hỏi:
- Chàng tin hay là không tin?
Miêu Nghị thở ngắn van dài, nói:
- Ta không nói là không tin.
- Vậy là được rồi, làm như thiếp sẽ hại chàng vậy, đi, đừng ở đây như mất hồn thế nữa. - Vân Tri Thu bắt lấy cổ tay hắn, kéo hắn đi.
Vân Tri Thu kéo Miêu Nghị đến trong phòng của Thiên Nhi, mới bỏ ra nhìn thấy Nguyệt Dao đang ở trên giường, vai run lên không ngừng khóc, khe khẽ vuốt cằm, quay đầu truyền âm với Miêu Nghi:
- Có thể khóc ra là tốt rồi, buồn bực ấm ức ở trong lòng không phát tiết ra được mới thật sự là ngột ngạt.
Miêu Nghị truyền âm trả lời:
- Tâm tư của nữ nhân các nàng ta không hiểu, đừng ở đây xem náo nhiệt nữa, còn không đi giúp ta khuyên nhủ nó.
Vân Tri Thu liếc mắt nhìn hắn một cái chậm rãi đi đến bên giường, ồ lên một tiếng, âm dương quái khí nói:
- Ta còn tưởng là ai đang ở đây khóc lóc đau thương như vậy chứ, bình thường không phải là miệng lưỡi rất sắc bén sao, trước kia cũng không biết là ai còn chê cười ta, bây giờ vừa nhìn cũng hơn gì như vậy. Chậc chậc. Vì một tên dâm tặc mà đau lòng như vậy, so với ta còn càng kinh khủng hơn nữa, ta cũng coi như phục muội rồi, sau này cũng đừng có mạnh miệng trước mặt ta.
Nguyệt Dao nằm ghé ở trên giường, vùi mặt vào chăn khóc mức nở, Thiên Nhi ở bên cạnh vỗ nhẹ phía sau lưng an ủi, quay đầu lại nhìn Miêu Nghị đang đi vào.
Miêu Nghị lặng lẽ đứng ở cửa nhìn vào, nhìn thấy muội muội đang khóc lóc đau khổ, trong đầu lại hiện lên bức tranh rất lâu rất lâu trước đây... trong tiếng gió lạnh thể lương lão tam quấn một chiếc chăn mỏng lau nước mũi đáng thương nói, đại ca, muội đói lắm!
Chuyện cũ nhớ lại mà đau đớn trong lòng. Miêu Nghị trong nháy mắt cảm thấy lòng mình chua xót, vành mắt đỏ lên, vẻ mặt không hài lòng nhắm mắt ngửa đầu, cũng không biết nên an ủi hay nên làm cái gì.
Nghĩ đến nhiều năm trôi qua như vậy mình quả thực không hết sức làm tròn trách nhiệm của một người đại ca, khiến cho muội muội đau lòng như vậy cũng hoàn toàn là bởi vì quyết định ban đầu của mình, nếu không phải mình để cho Thiên Hành Cung đi động thủ, lão tam cũng sẽ không bị tên dâm tặc đó khinh nhờn.
Nhắm mắt ngửa đầu rất lâu, hai mắt bỗng nhiên mở ra, dường như có quyết định gì đó, quay người bước nhanh rời khỏi phòng, trên đường nhanh chóng đi về phía địa lao.
Trên đường gặp được Vân Tri Thu điềm nhiên như không có chuyện gì xảy ra thành thực đi tới, tâm thần Miêu nghị khẽ run lên, phu phụ hai người đứng chung một chỗ mặt đối mặt.
Nhìn thấy vành mắt hắn đỏ lên, Vân Tri Thu dò hỏi:
- Sao vậy? Lão tam bên đó...
Miêu Nghị lo lắng hỏi:
Nàng... giết hắn rồi sao?
Vân Tri Thu thở dài nói:
- Giết hắn rồi... chàng làm sao ăn nói với Giám sát hữu bộ bên đó? Cao Quán mà chàng cũng chọc nổi sao?
Nghe nói là vẫn chưa giết, Miêu Nghị tránh khỏi nàng, lại tiếp tục đi về phía địa lao.
Vân Tri Thu lật tay giữ lấy cánh tay hắn lại, kéo hắn lại, nói:
- Chàng muốn làm gì?
Miêu Nghị không quay lại, nói:
- Chỉ cần hắn có thể đảm bảo sau này đối xử tốt với lão tam, việc trước đây ta có thể chuyện cũ bỏ qua... ta có thể thả hắn đi.
Vân Tri Thu vừa bực mình vừa buồn cười, biết đức tính của nam nhân này, cho nên mới đánh đuổi hắn, ôm người hắn ngăn ở trước mặt hắn, ánh mắt thâm thúy nhìn chằm hằm đôi mắt của hắn, nói:
- Bảo đảm? Làm sao bảo đảm đây? Ngộ nhỡ có chuyện, chàng có từng nghĩ đến hậu quả không? Tính mạng của thân gia nhiều người như vậy chàng có từng nghĩ đến không, chàng có thể bảo đảm tất cả mọi người đều có thể kịp thời chạy thoát không?
Miêu Nghị trả lời:
- Chúng ta biết thân phận của hắn chẳng khác nào nắm được điểm yếu của hắn, ta nghĩ hắn cũng không dám làm bậy đâu.
Vân Tri Thu trả lời:
- Thả hắn đi rồi, Giám sát hữu bộ bên đó chàng ăn nói thế nào? Đệ tử của Hỏa Tu La thì thế nào, hiện nay chàng đang đầu nhập vào Khấu gia, Thanh Chủ không ngại mượn cớ này muốn lấy cái mạng nhỏ của chàng!
Vẻ mặt Miêu Nghị thống khổ rầu rĩ nói:
- Vậy ta phải làm sao đây? Lão tam không dễ dàng gì mới thích một nam nhân, đem Giang Nhất Nhất giao cho Thiên Đình chỉ sợ Thiên Đình cũng rất khó để hắn sống sót, trơ mắt nhìn Giang Nhất Nhất đi chịu chết, lúc đó lào tam chẳng phải là sẽ hận ta cả đời sao?
- Haiz! Con người này của chàng, vừa dính dáng đến chuyện tình cảm liền hi lý hồ đồ. - Vân Tri Thu bất đắt dĩ lắc đầu buông tiếng thở dài, kéo cánh tay của hắn trở về, nói tiếp:
- Đi về đi, tất cả mọi thứ thiếp đều sắp xếp ổn thỏa rồi, sẽ cho chàng, cho lão tam cho Thiên Đình một câu trả lời vừa ý.
Miêu Nghị gần như là bị kéo đi, hỏi:
- Làm sao trả lời?
- Vốn dĩ muốn nói với chàng, nhưng trạng thái này của chàng thiếp làm sao dám nói với chàng đây? Việc này thiếp tự làm chủ rồi, chàng không cần quản, thiếp nói sẽ cho chàng một câu trả lời vừa ý thì nhất định sẽ cho chàng một câu trả lời vừa ý. Sẽ không để chàng khó xử với lão tam bên đó, nhìn thiếp làm gì, thiếp còn có thể gạt chàng hay sao?
- Không phải, nàng không nói rõ, trong lòng ta không yên, nàng...
- Ô! Xem ra thật sự không tin tưởng thiếp rồi, được rồi, quả đúng là muội muội mới là người một nhà. So với muội muội thê tử cũng chỉ là người ngoài thôi. Ngưu nhị, hôm nay thiếp coi như là đã nhìn thấu chàng rồi. Chàng yêu mà chàng có tin hay không tin, không tin thì chàng kéo đến, cuộc sống này không có cách nào sống qua được, cùng với muội muội bảo bối của chàng sống qua ngày đi! - Vân Tri Thu vẻ mặt tức giận, buông tay ra phất tay áo quay người, lắc mông bước nhanh rời đi.
- Phu nhân, chờ ta với ta không phải có ý đó mà. - Miêu Nghị vội vàng đuổi theo kéo nàng lại.
- Bớt cái bộ này đi, vừa rồi ở trong địa lao người bảo thiếp cút đi là ai? Chút tâm địa gian xảo đó của chàng thiếp xem như là đã nhìn ra rồi, chơi chán rồi, sớm đã nhìn thiếp không thuận mắt muốn đổi người mới rồi phải không? Nam nhân đều có đức tính này, được, thiếp thành toàn cho chàng, quay về cho lão nương một bức hưu thư đi, lão nương nhận! - Vân Tri Thu hất tay của hắn ra rời đi.
Miêu Nghị tưởng chừng như một đầu hai đại, lão tam xảy ra chuyện đó, Phi Hồng cửa sổ giấy đó lại đâm chọc hiện giờ lại xảy ra chuyện này, phát hiện nữ nhân không có người nào tĩnh tâm, hai bước cũng thành một bước, kéo tay Vân Tri Thu lại thở dài nói:
- Nàng biết ta không phải là có ý đó mà.
Vân Tri Thu uốn người vỗ đâu hỏi:
- Ngưu nhị, đừng tới đây giả dối, thiếp hỏi chàng có tin thiếp hay không?
Miêu Nghị quay đầu nhìn về phía địa lao, Vận Tri Thu đưa tay ra kéo mặt hắn lại, đem đầu hắn quay trở lại nhìn mình, hỏi:
- Chàng tin hay là không tin?
Miêu Nghị thở ngắn van dài, nói:
- Ta không nói là không tin.
- Vậy là được rồi, làm như thiếp sẽ hại chàng vậy, đi, đừng ở đây như mất hồn thế nữa. - Vân Tri Thu bắt lấy cổ tay hắn, kéo hắn đi.
Vân Tri Thu kéo Miêu Nghị đến trong phòng của Thiên Nhi, mới bỏ ra nhìn thấy Nguyệt Dao đang ở trên giường, vai run lên không ngừng khóc, khe khẽ vuốt cằm, quay đầu truyền âm với Miêu Nghi:
- Có thể khóc ra là tốt rồi, buồn bực ấm ức ở trong lòng không phát tiết ra được mới thật sự là ngột ngạt.
Miêu Nghị truyền âm trả lời:
- Tâm tư của nữ nhân các nàng ta không hiểu, đừng ở đây xem náo nhiệt nữa, còn không đi giúp ta khuyên nhủ nó.
Vân Tri Thu liếc mắt nhìn hắn một cái chậm rãi đi đến bên giường, ồ lên một tiếng, âm dương quái khí nói:
- Ta còn tưởng là ai đang ở đây khóc lóc đau thương như vậy chứ, bình thường không phải là miệng lưỡi rất sắc bén sao, trước kia cũng không biết là ai còn chê cười ta, bây giờ vừa nhìn cũng hơn gì như vậy. Chậc chậc. Vì một tên dâm tặc mà đau lòng như vậy, so với ta còn càng kinh khủng hơn nữa, ta cũng coi như phục muội rồi, sau này cũng đừng có mạnh miệng trước mặt ta.