Lông mày Miêu Nghị khẽ động đậy, hắn biết rõ quan hệ giữa Giang Nhất Nhất và Quần Anh Hội, vì thế liếc mắt nhìn nàng, nói:
- Ngươi hỏi chuyện hắn làm chi, chẳng lẽ Quần Anh Hội phái ngươi tới sử dụng mỹ nhân kế à?
Trong mắt Hoàng Phủ Quân Nhu hiện lên vẻ bối rối sau đó nàng trở mình nằm trên người hắn:
- Đúng thì thế nào? Lần này nếu không phải mẹ ta ép ta gặp ngươi, thì ta cũng chẳng thèm gặp tên phụ tình như ngươi đâu, nói mau đi, cuối cùng thì chuyện gì xảy ra với Giang Nhất Nhất vậy? Dám giấu ta, ta ăn ngươi luôn!
Miêu Nghị véo mông nàng, sau đó trêu chọc:
- Chắc mẹ ngươi không bảo ngươi hiến thân chứ?
Hoàng Phủ Quân Nhu cắn lên ngực hắn, Miêu Nghị lập tức cầu xin tha thứ, thành thật trả lời:
- Thôi thôi được rồi, ta nói là được chứ gì? Kỳ thật ta không phải là người bắt hắn, mà Tín Nghĩa Các mang hắn đến giao cho ta.
Chân tướng thực sự thế nào, cho dù đánh chết hắn, hắn cũng không hé miệng, kể lại toàn bộ câu chuyện đã soạn sẵn đối phó với Thiên Đình từ trước đó, thuật lại toàn bộ, ngay cả tình hình lúc Giang Nhất Nhất tự sát cũng nói nốt.
- Thì ra là như vậy!
Hoàng Phủ Quân Nhu sau khi nghe xong, suy nghĩ một lát, sau đó gật đầu, nàng gần như đoán được một ít chuyện. Giang Nhất Nhất là người của Quần Anh Hội, những lời nói cuối cùng chỉ là mong muốn Quần Anh Hội buông tha cho muội muội mình đang bị bắt làm con tin, những chuyện này nàng đều nghe thấy ở Quần Anh Hội.
Quan sát phản ứng của nàng, Miêu Nghị thở dài:
- Thì ra mục đích hấp dẫn ta chính là như vậy, trong lòng thật sự cảm thấy lạnh lẽo quá.
- Tên chết bầm! Rõ ràng người chịu thiệt thòi là ta đó!
Hoàng Phủ Quân Nhu nhéo hông hắn, nhưng sau đó nghĩ lại việc làm của mình có khi lại tổn thương đối phương. Vì thế nàng cắn môi nói:
- Cùng lắm thì lúc ngươi cần, ta sẽ thăm dò Quần Anh Hội giúp cho xem như đền bù tổn thất. Vậy được chưa?
Miêu Nghị ngó trần nhà, bộ dạng từ chối cho ý kiến.
Hoàng Phủ Quân Nhu liếc hắn, sau đó cúi đầu hôn lên lồng ngực Miêu Nghị, thân thể chậm rãi chuyển dời, bắt đầu hôn dần xuống, dùng hành động nhiệt tình nóng bỏng của mình bồi thường cho hắn.
Sau khi được con gái thông báo tình hình, Hoàng Phủ Đoan Dung vừa biết tin tức, nhanh chóng báo cáo cho cha Hoàng Phủ Yến, ai ngờ phụ thân nàng lại hết sức lãnh đạm, không tỏ ra chút hứng thú nào. Nàng hỏi tình huống cụ thể nhưng Hoàng Phủ Yến vẫn không muốn nói nhiều, hơn nữa nàng cũng không dám báo cho gia tộc biết tình huống con gái mình, dù sao nàng cũng không xử lý được tốt quan hệ giữa con nàng và Miêu Nghị. Nàng xem con gái mình lớn lên, tất nhiên biết rõ bản tính của con mình, vừa gặp Ngưu Hữu Đức mà không củi khô lửa bốc mới là lạ.
Sau khi hơi thăm dò một chút, con gái nàng chỉ nói vài lời hàm hồ, Hoàng Phủ Đoan Dung lập tức đoán chắc chuyện gì đang xảy ra, phỏng chừng nàng lại thông đồng với tên đã có vợ kia rồi. Ngưu Hữu Đức hết lần này đến lần khác dính đến Khấu gia, thậm chí nàng biết quá rõ quan hệ giữa hai người mà lại chủ động đẩy con gái mình đến đó. nếu để việc này phơi bày ra ngoài sáng, có thể nói là chuyện nào cũng vô cùng trọng đại, nàng không biết mình phải kết thúc chuyện này thế nào đây!
Miêu Nghị hoàn toàn không biết lo lắng của người khác, hắn ung dung tự tại, sung sướng phấn khởi ở cùng Hoàng Phủ Quân Nhu vài ngày. Hoàng Phủ Quân Nhu cũng có được mấy ngày tươi cười rạng rỡ, những lo lắng ứ đọng trong lòng nàng bỗng chốc tan thành mây khói. Khu trang viên hoang lạnh trống vắng lại tràn ngập tiếng nói cười.
Thế nhưng, Diêm Tu thờ ơ lạnh nhạt đằng kia đang chịu trách nhiệm canh phòng bảo vệ lại âm thầm lắc đầu, dám giờ trò lưu manh như vậy, nếu để phu nhân biết thì phải làm sao? Đại nhân không chừng sẽ bị phu nhân cắt đứt chân đó!
Diêm Tu vô cùng buồn rầu, giả sử nếu có một ngày phu nhân biết rõ mọi chuyện, hạ lệnh hắn xử lý Hoàng Phủ Quân Nhu sạch sẽ thì phải làm sao đây?
Với tư cách là người đứng ngoài, hắn quan sát được điểm giới hạn trong lòng của phu nhân, phu nhân không phải không cho phép đại nhân nạp thiếp, một số thiếp thất của đại nhân cũng do chính tay phu nhân sắp xếp, thế nhưng phu nhân chỉ tha thứ có mức độ thôi, sẽ không mặc kệ đại nhân phóng túng. Phàm là những nữ nhân lén lút cùng đại nhân sau lưng phu nhân, những người đó đều khó có thể nào đi vào cánh cửa Miêu gia, phu nhân sẽ không tiếp nhận Hoàng Phủ Quân nhu, Gia Cát Thanh chính là vết xe đổ kia, cho dù đại nhân có giở trò miệng lưỡi cũng vô dụng thôi, ai cũng không thể xin tha được!
Vì thế sự việc của Hoàng Phủ Quân Nhu này, xác suất cả mười phần phu nhân sẽ giao cho Diêm Tu xử lý, đến lúc đó hắn phải làm sao đây?
Sau khi sung sướng vài ngày, Miêu Nghị lưu luyến chia tay Hoàng Phủ Quân Nhu, quay trở về Quỷ Thị Diêm Tu trầm mặc ít lời không nhịn được mở miệng khuyên hắn:
- Đại nhân, sau này nên ít lui tới với người phụ nữ này đi, dù sao nếu để Quần Anh Hội biết sẽ rất phiền phức, hơn nữa mẫu thân của nàng cũng hiểu rõ quan hệ giữa hai người.
Miêu Nghị hoàn toàn không để tâm đến chuyện này, trả lời:
- Không cần lo lắng chuyện đó, Hoàng Phủ Đoan Dung sẽ không đùa giỡn với tính mạng con gái của mình, nên chỉ có thể giấu diếm mà thôi. Hơn nữa có thể lợi dụng nàng để biết tin tức của Quần Anh Hội.
Ngươi thực sự không sợ chết sao, hái hoa ngắt cỏ xong còn chơi ra được một cái lý do? Diêm Tu không ngừng rủa thầm trong bụng, sau đó tiếp tục khuyên:
- Nếu để phu nhân biết thì phải làm thế nào?
Miêu Nghị liếc mắt nhìn hắn:
- Ta nói này Diêm Tu, chắc hẳn ngươi không phải là kẻ nhiều chuyện lắm lời, vì thế ngươi sẽ không tố cáo chuyện này cho phu nhân biết phải không? Ta nói cho ngươi nghe, nếu ngươi có can đảm để phu nhân biết được, nhớ rõ ngươi cũng có trách nhiệm trong chuyện này, ngươi đừng quên chính là ngươi đảm nhận canh phòng, phu nhân cũng sẽ không tha cho ngươi!
- Đại nhân...
Diêm Tu bó tay triệt để rồi, cuối cùng thở dài, nói:
- Đại nhân, ta chỉ khuyên ngươi cố gắng cẩn thận làm việc dù sao ở đi đêm cũng có ngày gặp ma, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, cẩn thận tốt hơn.
Miêu Nghị gật đầu:
- Không cần ngươi nói, ta cũng hiểu rõ, sau này ngươi nhớ phải điều tra tình hình chung quanh thật kỹ, không được có gì sơ sót.
Còn có sau này nữa à? Diêm Tu chính thức im lặng, phục hắn luôn rồi, năm đó thời điểm mới gặp mặt Miêu Nghị là một chàng trai thật tốt, sao giờ trở nên không biết xấu hổ rồi? Trong nhà người có cả một đống nữ nhân không ứng phó hết, lại chạy ra ngoài đi hoang?
Cho dù hắn cũng là đàn ông, nhưng vẫn không thể giải thích nổi hành vi của Miêu Nghị, điều đó khiến hắn khá buồn bực.
- Ngươi hỏi chuyện hắn làm chi, chẳng lẽ Quần Anh Hội phái ngươi tới sử dụng mỹ nhân kế à?
Trong mắt Hoàng Phủ Quân Nhu hiện lên vẻ bối rối sau đó nàng trở mình nằm trên người hắn:
- Đúng thì thế nào? Lần này nếu không phải mẹ ta ép ta gặp ngươi, thì ta cũng chẳng thèm gặp tên phụ tình như ngươi đâu, nói mau đi, cuối cùng thì chuyện gì xảy ra với Giang Nhất Nhất vậy? Dám giấu ta, ta ăn ngươi luôn!
Miêu Nghị véo mông nàng, sau đó trêu chọc:
- Chắc mẹ ngươi không bảo ngươi hiến thân chứ?
Hoàng Phủ Quân Nhu cắn lên ngực hắn, Miêu Nghị lập tức cầu xin tha thứ, thành thật trả lời:
- Thôi thôi được rồi, ta nói là được chứ gì? Kỳ thật ta không phải là người bắt hắn, mà Tín Nghĩa Các mang hắn đến giao cho ta.
Chân tướng thực sự thế nào, cho dù đánh chết hắn, hắn cũng không hé miệng, kể lại toàn bộ câu chuyện đã soạn sẵn đối phó với Thiên Đình từ trước đó, thuật lại toàn bộ, ngay cả tình hình lúc Giang Nhất Nhất tự sát cũng nói nốt.
- Thì ra là như vậy!
Hoàng Phủ Quân Nhu sau khi nghe xong, suy nghĩ một lát, sau đó gật đầu, nàng gần như đoán được một ít chuyện. Giang Nhất Nhất là người của Quần Anh Hội, những lời nói cuối cùng chỉ là mong muốn Quần Anh Hội buông tha cho muội muội mình đang bị bắt làm con tin, những chuyện này nàng đều nghe thấy ở Quần Anh Hội.
Quan sát phản ứng của nàng, Miêu Nghị thở dài:
- Thì ra mục đích hấp dẫn ta chính là như vậy, trong lòng thật sự cảm thấy lạnh lẽo quá.
- Tên chết bầm! Rõ ràng người chịu thiệt thòi là ta đó!
Hoàng Phủ Quân Nhu nhéo hông hắn, nhưng sau đó nghĩ lại việc làm của mình có khi lại tổn thương đối phương. Vì thế nàng cắn môi nói:
- Cùng lắm thì lúc ngươi cần, ta sẽ thăm dò Quần Anh Hội giúp cho xem như đền bù tổn thất. Vậy được chưa?
Miêu Nghị ngó trần nhà, bộ dạng từ chối cho ý kiến.
Hoàng Phủ Quân Nhu liếc hắn, sau đó cúi đầu hôn lên lồng ngực Miêu Nghị, thân thể chậm rãi chuyển dời, bắt đầu hôn dần xuống, dùng hành động nhiệt tình nóng bỏng của mình bồi thường cho hắn.
Sau khi được con gái thông báo tình hình, Hoàng Phủ Đoan Dung vừa biết tin tức, nhanh chóng báo cáo cho cha Hoàng Phủ Yến, ai ngờ phụ thân nàng lại hết sức lãnh đạm, không tỏ ra chút hứng thú nào. Nàng hỏi tình huống cụ thể nhưng Hoàng Phủ Yến vẫn không muốn nói nhiều, hơn nữa nàng cũng không dám báo cho gia tộc biết tình huống con gái mình, dù sao nàng cũng không xử lý được tốt quan hệ giữa con nàng và Miêu Nghị. Nàng xem con gái mình lớn lên, tất nhiên biết rõ bản tính của con mình, vừa gặp Ngưu Hữu Đức mà không củi khô lửa bốc mới là lạ.
Sau khi hơi thăm dò một chút, con gái nàng chỉ nói vài lời hàm hồ, Hoàng Phủ Đoan Dung lập tức đoán chắc chuyện gì đang xảy ra, phỏng chừng nàng lại thông đồng với tên đã có vợ kia rồi. Ngưu Hữu Đức hết lần này đến lần khác dính đến Khấu gia, thậm chí nàng biết quá rõ quan hệ giữa hai người mà lại chủ động đẩy con gái mình đến đó. nếu để việc này phơi bày ra ngoài sáng, có thể nói là chuyện nào cũng vô cùng trọng đại, nàng không biết mình phải kết thúc chuyện này thế nào đây!
Miêu Nghị hoàn toàn không biết lo lắng của người khác, hắn ung dung tự tại, sung sướng phấn khởi ở cùng Hoàng Phủ Quân Nhu vài ngày. Hoàng Phủ Quân Nhu cũng có được mấy ngày tươi cười rạng rỡ, những lo lắng ứ đọng trong lòng nàng bỗng chốc tan thành mây khói. Khu trang viên hoang lạnh trống vắng lại tràn ngập tiếng nói cười.
Thế nhưng, Diêm Tu thờ ơ lạnh nhạt đằng kia đang chịu trách nhiệm canh phòng bảo vệ lại âm thầm lắc đầu, dám giờ trò lưu manh như vậy, nếu để phu nhân biết thì phải làm sao? Đại nhân không chừng sẽ bị phu nhân cắt đứt chân đó!
Diêm Tu vô cùng buồn rầu, giả sử nếu có một ngày phu nhân biết rõ mọi chuyện, hạ lệnh hắn xử lý Hoàng Phủ Quân Nhu sạch sẽ thì phải làm sao đây?
Với tư cách là người đứng ngoài, hắn quan sát được điểm giới hạn trong lòng của phu nhân, phu nhân không phải không cho phép đại nhân nạp thiếp, một số thiếp thất của đại nhân cũng do chính tay phu nhân sắp xếp, thế nhưng phu nhân chỉ tha thứ có mức độ thôi, sẽ không mặc kệ đại nhân phóng túng. Phàm là những nữ nhân lén lút cùng đại nhân sau lưng phu nhân, những người đó đều khó có thể nào đi vào cánh cửa Miêu gia, phu nhân sẽ không tiếp nhận Hoàng Phủ Quân nhu, Gia Cát Thanh chính là vết xe đổ kia, cho dù đại nhân có giở trò miệng lưỡi cũng vô dụng thôi, ai cũng không thể xin tha được!
Vì thế sự việc của Hoàng Phủ Quân Nhu này, xác suất cả mười phần phu nhân sẽ giao cho Diêm Tu xử lý, đến lúc đó hắn phải làm sao đây?
Sau khi sung sướng vài ngày, Miêu Nghị lưu luyến chia tay Hoàng Phủ Quân Nhu, quay trở về Quỷ Thị Diêm Tu trầm mặc ít lời không nhịn được mở miệng khuyên hắn:
- Đại nhân, sau này nên ít lui tới với người phụ nữ này đi, dù sao nếu để Quần Anh Hội biết sẽ rất phiền phức, hơn nữa mẫu thân của nàng cũng hiểu rõ quan hệ giữa hai người.
Miêu Nghị hoàn toàn không để tâm đến chuyện này, trả lời:
- Không cần lo lắng chuyện đó, Hoàng Phủ Đoan Dung sẽ không đùa giỡn với tính mạng con gái của mình, nên chỉ có thể giấu diếm mà thôi. Hơn nữa có thể lợi dụng nàng để biết tin tức của Quần Anh Hội.
Ngươi thực sự không sợ chết sao, hái hoa ngắt cỏ xong còn chơi ra được một cái lý do? Diêm Tu không ngừng rủa thầm trong bụng, sau đó tiếp tục khuyên:
- Nếu để phu nhân biết thì phải làm thế nào?
Miêu Nghị liếc mắt nhìn hắn:
- Ta nói này Diêm Tu, chắc hẳn ngươi không phải là kẻ nhiều chuyện lắm lời, vì thế ngươi sẽ không tố cáo chuyện này cho phu nhân biết phải không? Ta nói cho ngươi nghe, nếu ngươi có can đảm để phu nhân biết được, nhớ rõ ngươi cũng có trách nhiệm trong chuyện này, ngươi đừng quên chính là ngươi đảm nhận canh phòng, phu nhân cũng sẽ không tha cho ngươi!
- Đại nhân...
Diêm Tu bó tay triệt để rồi, cuối cùng thở dài, nói:
- Đại nhân, ta chỉ khuyên ngươi cố gắng cẩn thận làm việc dù sao ở đi đêm cũng có ngày gặp ma, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, cẩn thận tốt hơn.
Miêu Nghị gật đầu:
- Không cần ngươi nói, ta cũng hiểu rõ, sau này ngươi nhớ phải điều tra tình hình chung quanh thật kỹ, không được có gì sơ sót.
Còn có sau này nữa à? Diêm Tu chính thức im lặng, phục hắn luôn rồi, năm đó thời điểm mới gặp mặt Miêu Nghị là một chàng trai thật tốt, sao giờ trở nên không biết xấu hổ rồi? Trong nhà người có cả một đống nữ nhân không ứng phó hết, lại chạy ra ngoài đi hoang?
Cho dù hắn cũng là đàn ông, nhưng vẫn không thể giải thích nổi hành vi của Miêu Nghị, điều đó khiến hắn khá buồn bực.