Được! Nguyệt Dao cuối cùng cười hì hì ngồi dậy, kề vai sát cánh cùng hắn khoanh chân ngồi chơi trò tu luyện, nàng không có da mặt dày giục Miêu Nghị làm chuyện đó với nàng, cho dù nàng hiểu rõ đêm động phòng hoa chúc cần phải làm những gì, cũng có chút chờ mong về chuyện đó.
Thế nhưng kể từ tối hôm nay, tâm tính của Nguyệt Dao cũng đã bắt đầu chuyển biến, thay đổi rồi, nàng biết thân phận của mình hiện giờ đã trở thành người phụ nữ của hắn, đó là một cảm giác tuyệt diệu không nói nên lời, có lẽ mỗi người phụ nữ đều có một chuyện chờ mong của riêng mình. Nàng hiểu rõ, sở dĩ Miêu Nghị lấy nàng, hoàn toàn không có bất kỳ giả dối nào, thật tâm muốn chăm sóc nàng cả đời, vì thế trong lòng nàng vô cùng ngọt ngào, không thể ngờ được chỉ vài tiếng đồng hồ thôi mà một câu thành sấm, đi được đến ngay hôm nay, chung quy nàng vẫn có cảm giác mình đang ở trong một giấc mộng.
Còn chuyện của Giang Nhất Nhất, nàng đã bỏ qua triệt để, nếu như có một ngày nàng nghĩ lại thì đó chỉ dừng lại là mối tình đầu nhất thời của nàng, cho dù chỉ có một mình nàng tình nguyện cũng thế, trên thực tế, giữa hai người không hề phát sinh chuyện gì cả, ngay cả những lời nói mập mờ cũng chưa từng có. Có lẽ tương lai mai sau ngẫu nhiên nhớ lại, nàng sẽ mỉm cười hoặc là khẽ thở dài khi nhớ lại mối tình ngây thơ này. Nữ nhân chính là như thế, không chiếm được thân thể của nàng thì sẽ không chính thức đi vào trong lòng nàng, có lẽ sẽ vô cùng tàn khốc với Giang Nhất Nhất, nhưng sự thật là thế đó, hắn đã trở thành quá khứ, một vị khách qua đường trong sinh mệnh của Nguyệt Dao, cùng lắm thì chỉ để lại một vài ký ức tốt đẹp mà thôi, không hơn, chẳng có gì đáng giá để tưởng nhớ.
Tối nay, cả hai người đều ứng phó cho qua để người ngoài nhìn.
Sáng sớm hôm sau, hai người thu công mở mắt, Nguyệt Dao hành động rất nhanh, giống như một cô vợ nhỏ chủ động hầu hạ Miêu Nghị mặc áo. Miêu Nghị cũng rất thản nhiên, thái độ tự nhiên này không phải bởi vì Nguyệt Dao là thiếp thất của hắn, mà bởi vì tâm lý của hắn vẫn không hề biến hóa gì cả, cho rằng muội muội hầu hạ mình mặc một bộ y phục là chuyện đương nhiên.
Nhưng hắn vẫn không quên dặn dò lần nữa:
- Lão tam hiện tại ngươi đã là thiếp thất của ta, gia nghiệp của đại ca không nhỏ, nếu đã là người một nhà thì có một vài quy củ cần phải tuân thủ, bằng không sẽ xảy ra sơ sót, tôn kính với chị dâu ngươi, đừng để ta khó xử. Đương nhiên, chị dâu ngươi sẽ không làm khó ngươi đâu.
Nguyệt Dao đang nửa quỳ xuống mang giày giúp hắn, bỗng nhiên phì cười, cười đến run rẩy cả người.
Hai mắt Miêu Nghị trừng trừng, tiện tay vỗ lên gáy của nàng một cái:
- Cười cái gì mà cười, đang nói chính sự với ngươi đó.
Nguyệt Dao vuốt vuốt trán, khoát tay cười liên tục nói:
- Đai ca, ta không nói đây không phải chính sự. nhưng ngươi cứ mở miệng ngậm miệng đều là chị dâu, vậy ta có cần phải gọi nàng là chị dâu không? Tuy rằng ta đã trở thành thiếp thất của ngươi, ở trước mặt người ngoài gọi ngươi đại ca cũng không sao, nhưng nếu gọi nàng ấy là chị dâu, thực sự sẽ dọa mọi người chết khiếp đó!
- Ách…
Miêu Nghị đưa tay vỗ trán một cái:
- Ta hồ đồ thật, trong lúc nhất thời vẫn chưa quen được, tóm lại ngươi phải nhớ kỹ, à vẫn còn phải kính trà đó, nếu như ngươi cứ như vậy, để nàng bắt đầu tức giận sẽ không tiếp trà của ngươi đâu.
Hắn thấu hiểu rõ nhất tính tình của Vân Tri Thu, địa vị chủ mẫu trong nhà không thể để bất luận kẻ nào khiêu chiến, chắc chắn nàng có thể hành động như thế.
Nguyệt Dao giúp hắn mang giày xong, khẽ bĩu môi nói:
- Chẳng phải đều là tại ngươi hết sao, nếu như không phải chờ đến giờ này, ngươi mới đồng ý lấy ta thì... làm gì có chuyện của nàng chứ, còn chưa biết chừng ai kính trà cho ai đâu... Ôi!
Miêu Nghị nhéo lỗ tai nàng, kéo nàng đứng lên:
- Ngươi nói lại lần nữa xem.
- Buông tay, buông tay đi, đau quá! Đã nghe rồi, đã nghe rồi mà.
Nguyệt Dao kêu lên vài tiếng, đến khi Miêu Nghị buông tay, nàng mới dở khóc dở cười nói:
- Đại ca ngươi nên hiểu rõ thân phận hiện tại giữa chúng ta đi, có người nào đối xử với thiếp thất như thế à?
Miêu Nghị ngơ ngác sững sờ một hồi, sau đó khua tay nói:
- Nhanh chóng sửa soạn đi, đừng để chị... đừng để phu nhân đợi lâu.
Lời nói của hắn cực kỳ không ăn khớp với nhau.
- Ha ha...
Nguyệt Dao đang xoa xoa tai bỗng nhiên cười đến ngã trước ngã sau.
Miêu Nghị gãi gãi đầu, nhịn không được phát ra tiếng cười, nhưng nhìn thấy lão tam vui vẻ, hắn cũng vui vẻ theo, lúc trước hắn còn sợ sự tình của Giang Nhất Nhất ảnh hưởng đến nàng quá lớn, không biết có thể vượt qua quá khứ đó hay không. Sau đó hắn xoay người quát lên.
- Người đâu!
Cửa phòng bị đẩy ra rất nhanh. Tuyết Nhi dẫn đầu đoàn người đi đến phía trước, sau lưng là hai thị nữ. Nguyệt Dao đã đẩy đi hai nha đầu hồi môn do Thiên Ngoại Thiên chuẩn bị, nàng thực sự chẳng cần nha đầu thị tì làm gì hết, ngại nữ nhân bên cạnh đại ca còn thiếu quá nhiều hay sao chứ? Ngay cả thiếp thân thị nữ chăm sóc nàng trước kia nàng cũng không muốn, vì thế nàng tạm thời trưng dụng hai người của Hồng Trần.
Nhìn thấy Tuyết Nhi đến đây, Miêu Nghị kinh ngạc, hỏi:
- Sao ngươi lại đến đây?
Tuyết Nhi cùng hai nha hoàn kia hành lễ với hai người, sau đó cười nói:
- Phu nhân dặn ta đến đây xem có cần chuẩn bị thêm điều gì nữa không.
Sau đó nàng tức thì vung tay lên, để hai nha hoàn hầu hạ Nguyệt Dao, còn nàng tự tay hỗ trợ sửa sang lại giường ngủ, ánh mắt chăm chú cẩn thận kiểm tra một lần.
Khi mọi việc hoàn thành, nàng liên lui ra ngoài trước nhanh chóng quay trở về bên cạnh Vân Tri Thu.
Vân Tri Thu đang chờ nàng, vừa thấy Tuyết Nhi đến, liến hỏi:
- Chuyện như thế nào?
Tuyết Nhi lắc đầu nhè nhẹ, nói:
- Không có! Đã cẩn thận kiểm tra, không có lạc hồng.
- Ài! Xem ra thật đúng là...
Vân Tri Thu nhịn không được phát ra tiếng thở dài thật khẽ, nàng không ngờ trong nhà lại phát sinh những việc không mong muốn thế này, nàng ẩn ẩn phát hiện Nguyệt Dao nhiều lần đi vào địa lao Tổng Trấn Phủ, nhưng vẫn ôm một tia hi vọng mong manh, hi vọng rằng Nguyệt Dao chỉ nói nhảm, ai ngờ Giang Nhất Nhất thực sự đã tai họa thân thể nha đầu kia rồi, đến nước này, Miêu Nghị đúng là đã nhặt được một đôi giày cũ đem về nhà mình rồi.
Chuyện này khiến nàng không biết phải dùng thái độ gì để đối mặt với Nguyệt Dao, nếu không Nguyệt Dao và Miêu Nghị sẽ nghĩ rằng nàng dùng chuyện của Giang Nhất Nhất đâm chọc Nguyệt Dao.
Sau một hồi suy nghĩ, nàng tức thì dặn dò:
- Nhớ kỹ, ta không cho phép bất kỳ kẻ nào biết rõ chuyện của vị kia và Giang Nhất Nhất cho dù cãi nhau hay đấu võ mồm gì đó, cũng không được chạm đến hay nói bóng nói gió.
- Nô tỳ hiểu rõ.
Tuyết Nhi gật nhẹ đầu.
Thế nhưng kể từ tối hôm nay, tâm tính của Nguyệt Dao cũng đã bắt đầu chuyển biến, thay đổi rồi, nàng biết thân phận của mình hiện giờ đã trở thành người phụ nữ của hắn, đó là một cảm giác tuyệt diệu không nói nên lời, có lẽ mỗi người phụ nữ đều có một chuyện chờ mong của riêng mình. Nàng hiểu rõ, sở dĩ Miêu Nghị lấy nàng, hoàn toàn không có bất kỳ giả dối nào, thật tâm muốn chăm sóc nàng cả đời, vì thế trong lòng nàng vô cùng ngọt ngào, không thể ngờ được chỉ vài tiếng đồng hồ thôi mà một câu thành sấm, đi được đến ngay hôm nay, chung quy nàng vẫn có cảm giác mình đang ở trong một giấc mộng.
Còn chuyện của Giang Nhất Nhất, nàng đã bỏ qua triệt để, nếu như có một ngày nàng nghĩ lại thì đó chỉ dừng lại là mối tình đầu nhất thời của nàng, cho dù chỉ có một mình nàng tình nguyện cũng thế, trên thực tế, giữa hai người không hề phát sinh chuyện gì cả, ngay cả những lời nói mập mờ cũng chưa từng có. Có lẽ tương lai mai sau ngẫu nhiên nhớ lại, nàng sẽ mỉm cười hoặc là khẽ thở dài khi nhớ lại mối tình ngây thơ này. Nữ nhân chính là như thế, không chiếm được thân thể của nàng thì sẽ không chính thức đi vào trong lòng nàng, có lẽ sẽ vô cùng tàn khốc với Giang Nhất Nhất, nhưng sự thật là thế đó, hắn đã trở thành quá khứ, một vị khách qua đường trong sinh mệnh của Nguyệt Dao, cùng lắm thì chỉ để lại một vài ký ức tốt đẹp mà thôi, không hơn, chẳng có gì đáng giá để tưởng nhớ.
Tối nay, cả hai người đều ứng phó cho qua để người ngoài nhìn.
Sáng sớm hôm sau, hai người thu công mở mắt, Nguyệt Dao hành động rất nhanh, giống như một cô vợ nhỏ chủ động hầu hạ Miêu Nghị mặc áo. Miêu Nghị cũng rất thản nhiên, thái độ tự nhiên này không phải bởi vì Nguyệt Dao là thiếp thất của hắn, mà bởi vì tâm lý của hắn vẫn không hề biến hóa gì cả, cho rằng muội muội hầu hạ mình mặc một bộ y phục là chuyện đương nhiên.
Nhưng hắn vẫn không quên dặn dò lần nữa:
- Lão tam hiện tại ngươi đã là thiếp thất của ta, gia nghiệp của đại ca không nhỏ, nếu đã là người một nhà thì có một vài quy củ cần phải tuân thủ, bằng không sẽ xảy ra sơ sót, tôn kính với chị dâu ngươi, đừng để ta khó xử. Đương nhiên, chị dâu ngươi sẽ không làm khó ngươi đâu.
Nguyệt Dao đang nửa quỳ xuống mang giày giúp hắn, bỗng nhiên phì cười, cười đến run rẩy cả người.
Hai mắt Miêu Nghị trừng trừng, tiện tay vỗ lên gáy của nàng một cái:
- Cười cái gì mà cười, đang nói chính sự với ngươi đó.
Nguyệt Dao vuốt vuốt trán, khoát tay cười liên tục nói:
- Đai ca, ta không nói đây không phải chính sự. nhưng ngươi cứ mở miệng ngậm miệng đều là chị dâu, vậy ta có cần phải gọi nàng là chị dâu không? Tuy rằng ta đã trở thành thiếp thất của ngươi, ở trước mặt người ngoài gọi ngươi đại ca cũng không sao, nhưng nếu gọi nàng ấy là chị dâu, thực sự sẽ dọa mọi người chết khiếp đó!
- Ách…
Miêu Nghị đưa tay vỗ trán một cái:
- Ta hồ đồ thật, trong lúc nhất thời vẫn chưa quen được, tóm lại ngươi phải nhớ kỹ, à vẫn còn phải kính trà đó, nếu như ngươi cứ như vậy, để nàng bắt đầu tức giận sẽ không tiếp trà của ngươi đâu.
Hắn thấu hiểu rõ nhất tính tình của Vân Tri Thu, địa vị chủ mẫu trong nhà không thể để bất luận kẻ nào khiêu chiến, chắc chắn nàng có thể hành động như thế.
Nguyệt Dao giúp hắn mang giày xong, khẽ bĩu môi nói:
- Chẳng phải đều là tại ngươi hết sao, nếu như không phải chờ đến giờ này, ngươi mới đồng ý lấy ta thì... làm gì có chuyện của nàng chứ, còn chưa biết chừng ai kính trà cho ai đâu... Ôi!
Miêu Nghị nhéo lỗ tai nàng, kéo nàng đứng lên:
- Ngươi nói lại lần nữa xem.
- Buông tay, buông tay đi, đau quá! Đã nghe rồi, đã nghe rồi mà.
Nguyệt Dao kêu lên vài tiếng, đến khi Miêu Nghị buông tay, nàng mới dở khóc dở cười nói:
- Đại ca ngươi nên hiểu rõ thân phận hiện tại giữa chúng ta đi, có người nào đối xử với thiếp thất như thế à?
Miêu Nghị ngơ ngác sững sờ một hồi, sau đó khua tay nói:
- Nhanh chóng sửa soạn đi, đừng để chị... đừng để phu nhân đợi lâu.
Lời nói của hắn cực kỳ không ăn khớp với nhau.
- Ha ha...
Nguyệt Dao đang xoa xoa tai bỗng nhiên cười đến ngã trước ngã sau.
Miêu Nghị gãi gãi đầu, nhịn không được phát ra tiếng cười, nhưng nhìn thấy lão tam vui vẻ, hắn cũng vui vẻ theo, lúc trước hắn còn sợ sự tình của Giang Nhất Nhất ảnh hưởng đến nàng quá lớn, không biết có thể vượt qua quá khứ đó hay không. Sau đó hắn xoay người quát lên.
- Người đâu!
Cửa phòng bị đẩy ra rất nhanh. Tuyết Nhi dẫn đầu đoàn người đi đến phía trước, sau lưng là hai thị nữ. Nguyệt Dao đã đẩy đi hai nha đầu hồi môn do Thiên Ngoại Thiên chuẩn bị, nàng thực sự chẳng cần nha đầu thị tì làm gì hết, ngại nữ nhân bên cạnh đại ca còn thiếu quá nhiều hay sao chứ? Ngay cả thiếp thân thị nữ chăm sóc nàng trước kia nàng cũng không muốn, vì thế nàng tạm thời trưng dụng hai người của Hồng Trần.
Nhìn thấy Tuyết Nhi đến đây, Miêu Nghị kinh ngạc, hỏi:
- Sao ngươi lại đến đây?
Tuyết Nhi cùng hai nha hoàn kia hành lễ với hai người, sau đó cười nói:
- Phu nhân dặn ta đến đây xem có cần chuẩn bị thêm điều gì nữa không.
Sau đó nàng tức thì vung tay lên, để hai nha hoàn hầu hạ Nguyệt Dao, còn nàng tự tay hỗ trợ sửa sang lại giường ngủ, ánh mắt chăm chú cẩn thận kiểm tra một lần.
Khi mọi việc hoàn thành, nàng liên lui ra ngoài trước nhanh chóng quay trở về bên cạnh Vân Tri Thu.
Vân Tri Thu đang chờ nàng, vừa thấy Tuyết Nhi đến, liến hỏi:
- Chuyện như thế nào?
Tuyết Nhi lắc đầu nhè nhẹ, nói:
- Không có! Đã cẩn thận kiểm tra, không có lạc hồng.
- Ài! Xem ra thật đúng là...
Vân Tri Thu nhịn không được phát ra tiếng thở dài thật khẽ, nàng không ngờ trong nhà lại phát sinh những việc không mong muốn thế này, nàng ẩn ẩn phát hiện Nguyệt Dao nhiều lần đi vào địa lao Tổng Trấn Phủ, nhưng vẫn ôm một tia hi vọng mong manh, hi vọng rằng Nguyệt Dao chỉ nói nhảm, ai ngờ Giang Nhất Nhất thực sự đã tai họa thân thể nha đầu kia rồi, đến nước này, Miêu Nghị đúng là đã nhặt được một đôi giày cũ đem về nhà mình rồi.
Chuyện này khiến nàng không biết phải dùng thái độ gì để đối mặt với Nguyệt Dao, nếu không Nguyệt Dao và Miêu Nghị sẽ nghĩ rằng nàng dùng chuyện của Giang Nhất Nhất đâm chọc Nguyệt Dao.
Sau một hồi suy nghĩ, nàng tức thì dặn dò:
- Nhớ kỹ, ta không cho phép bất kỳ kẻ nào biết rõ chuyện của vị kia và Giang Nhất Nhất cho dù cãi nhau hay đấu võ mồm gì đó, cũng không được chạm đến hay nói bóng nói gió.
- Nô tỳ hiểu rõ.
Tuyết Nhi gật nhẹ đầu.