Miêu Nghị im lặng, không ngờ một nữ nhân cao quý, đoan trang lại xinh đẹp như Kim Mạn mà cũng gân cổ lên tranh đoạt nữ nhân cho đám thủ hạ của mình, y hệt như một người đàn ông, triệt để hủy đi hình tượng của bản thân, thực sự nằm ngoài dự đoán của hắn.
Miêu Nghị tránh khỏi khỏi phải liếc mắt nhìn Dương Khánh đang vô cùng bình tĩnh, mọi chuyện hiển nhiên đều nằm trong dự đoán của Dương Khánh, sau khi than thở một lúc thì càng thêm tin tưởng Dương Khánh hơn.
Đám ngũ Thánh Vân Ngạo Thiên âm thầm trao đổi ánh mắt, bọn họ vẫn giữ được bình tĩnh.
- Thôi được rồi, việc này không nên tranh cãi quá mức ầm ĩ, chuyện phân phối ra sao thì để cho Dương Khánh chủ trì đi.
Miêu Nghị mở miệng nói một câu đàn áp mọi tranh cãi xuống dưới.
Đám người Lục Đạo cãi nhau đến đỏ mặt tía tai đều quay lại nhìn Dương Khánh, ánh mắt đã ôn hòa hơn nhiều, thậm chí còn có người chắp tay lấy lòng:
- Chuyện này phải phiền đến Đại Chấp Sự rồi.
Ánh mắt Kim Mạn nhìn về phía Miêu Nghị mang theo chờ mong, nàng cảm thấy Miêu Nghị sẽ không để Vô Lượng Đạo chịu thiệt đâu.
Miêu Nghị lấy ra sáu vòng tay trừ vật, lần lượt ném cho sáu vị Thánh Chủ:
- Đây là người của các ngươi ở bên ngoài mang tài nguyên tu luyện đến, nhưng ta cảm thấy hơi buồn bực, có câu nói rắn chết trăm năm vẫn còn độc. Lục Đạo đã xưng hùng thiên hạ năm đó, cho dù đã sụp đổ rồi, nhưng con đường lui ắt hẳn phải có chứ, nhiều năm trừ hàng như thế, vậy mà chỉ có chút ít tài nguyên thế này, các ngươi có tin được không?
Nói đến chuyện này, đừng nói đến những người khác, ngay cả Kim Mạn cũng hơi lúng túng, đương nhiên tài nguyên bên ngoài sẽ không ít đến vậy, mà bọn họ không xác định được lời nói của Miêu Nghị là thật hay giả, trong tình huống không quá nắm chắc, làm sao có thể đường đột mang toàn bộ gia sản của bọn họ đưa cho Miêu Nghị cho dù bọn họ đồng ý thì những người ở ngoài cũng sẽ không đồng ý. Vì thế bọn họ chỉ có thể mắt nhắm mắt mở, không tạo áp lực quá lớn với người bên ngoài. Thử đưa một phần nhỏ giao cho Miêu Nghị rồi nhìn xem, nếu có tổn thất gì cũng sẽ không bị thiệt thòi lớn.
Cho dù đó chỉ là một phần nhỏ mà thôi, nhưng đó cũng là một phần tài phú kinh người, nếu không tính mấy chục triệu người vừa đến đây thì chừng đó cũng đủ để người trong Luyện Ngục dùng trong trăm năm.
Còn chuyện Miêu Nghị có tham ô hay không, bọn họ không quá lo lắng, dù sao bên ngoài và bên trong vẫn có liên hệ, bọn họ đều biết đưa vao bao nhiêu thứ, chỉ cần kiểm kê một lát là có thể biết Miêu Nghị có ăn chặn ăn bớt gì không rồi.
Kim Mạn hơi lúng túng cất lời:
- Người ở bên ngoài suy nghĩ hơi nhiều, chỉ tạm thời mang đên một bộ phận thôi.
Miêu Nghị đoán được sự việc là thế, nói rất thẳng thắn:
- Bên ngoài ta làm việc cần một khoản chi tiêu cũng không nhỏ. cần đến sự trợ giúp của Lục Đạo về tài lực, yêu cầu này không cao, những việc tiếp theo các người sẽ bàn bạc cùng Dương Khánh để có điều mục phân chia rõ ràng, ắt hẳn các ngươi sẽ không quá keo kiệt, phải không?
Làm sao có chuyện để Lục Đạo độc chiếm lợi ích còn mình thi chẳng có gì được, ít nhất hắn có một cái hư danh “Thánh Vương”, hiện tại trên tay của hắn cũng thiếu thốn, cần phải nuôi một gia đình lớn, vì thế hắn nhất định phải nhúng tay chia sẻ tài nguyên Lục Đạo này. Trước kia hắn còn phải cố kỵ Vô Lượng Đạo, hiện tại đã có sức mạnh phản kháng, chỉ có người ngu mới không chiếm lượng tài nguyên lớn như vậy.
- Vâng!
Cho dù là tình nguyện hay không tình nguyện, nói chung bọn họ đều phải đồng ý.
Đám người trên vách núi bàn bạc lề mề một số người bên dưới đã không chịu nổi, vì thế đã có người hô lên, thanh âm giòn tan:
- Gia gia!
Một thân ảnh không thèm khống chế bay thẳng đến bên này, sau đi hạ xuống vách núi, mọi người quay đầu lại nhìn, đó chính là Vân Nhược Song.
Trước mặt nhiều người xa lạ đến vậy, Vân Nhược Song mang theo bộ dạng ngoan ngoãn nghe lời, tiến đến trước mặt Vân Ngạo Thiên hành lễ:
- Cháu gái bái kiến gia gia!
Dạ Hành Không kinh ngạc nói:
- Đây là cháu gái của Thánh Chủ?
Vân Ngạo Thiên lộ ra vẻ trìu mến hiếm có, hắn khẽ gật đầu
Thấy không có việc gì xảy ra, Kiều Công Công và Vân Hà cùng đệ tử Vân gia đều lần lượt bay đến hành lễ gặp mặt.
Người Vân gia đã dẫn đầu, đám người Mục Phàm Quân cũng không đứng một chỗ nữa, chạy đến bái kiến. Âu Dương Quang và An Như Ngọc đã xa cách nhau thật lâu, giờ mới được gặp ánh mắt quấn quýt lấy nhau khó bỏ.
Trông thấy trật tự sắp bị đảo loạn hết cả, Dương Khánh cất giọng nhàn nhạt.
- Tất cả đều trở về vị trí của mình đi vẫn chưa đến lúc phân chia đâu.
Ngũ Thánh cũng phối hợp, dặn hết thảy đệ tử nhà mình trở về.
Miêu Nghị không tiếp tục nhúng tay vào những việc tiếp theo nữa, hắn buông tay để Dương Khánh xử lý, trước mặt mọi người Dương Khánh đã nói rõ rồi, mấy chục triệu người vừa đến đây vẫn còn nhiều nghi kỵ, đương nhiên sẽ những người quen biết dẫn đầu là tốt nhất.
Đối với chuyện này Lục Đạo cũng không phản đối, cũng tỏ vẻ sẽ phối hợp giấu giếm những người kia, để bọn họ vẫn nghĩ nơi đây là Đại Thế Giới.
Sau khi thống nhất ý kiến, không còn ai phản đối nữa, hiệu suất chấp hành mệnh lệnh tăng lên nhanh chóng, tám mươi triệu nhân mã được đưa lên trên không để ngắm nhìn cảnh sắc mỹ lệ trên toàn bộ tinh cầu này. Ảo cảnh thần bí khó lường ở xa xa cũng khiến cho hàng chục triệu người vừa mới đến sợ hãi thám phục không ngừng, một số nơi còn lại thì sáu vị Tướng Chủ đều không dẫn bọn họ đến xem, chỉ giúp bọn họ nhận thức một vài tinh cầu trước kia đã từng phong ấn sáu vị Tướng Chủ, trên thực tế thì những tinh cầu này cũng là những tinh cầu thích hợp để sinh sống, trải qua rất nhiều năm, tất cả đều xanh um tươi tốt.
Tóm lại, sáu người muốn để cho tám mươi triệu người kia xác nhận mình đã đi đến Đại Thế Giới, còn những chuyện linh tinh tiếp theo sau đó, hiện tại Dương Khánh sẽ nói cho bọn hắn biết, Miêu Nghị sẽ trở về tiểu thế giới, đồng thời cũng mang theo thư tay của bọn hắn.
Ngay trên tinh cầu phong ấn sáu vì Tướng Chủ, chỉ trong vòng một ngày, những tin tức cần thiết đều đã được truyền tải đầy đủ.
Có được số lượng nhân mã lớn như thế này là tốt lắm rồi, về chuyện phân chia thế nào thì trong lòng năm Thánh đã tính toán xong xuôi, tuân theo nguyên tắc nhân mã nhà nào sẽ về nhà đó, những tu sĩ ban đầu thuộc về lục quốc cũng sẽ phân chia giống hệt như cũ.
Nhưng vẫn có một việc Dương Khánh liên tục nhấn mạnh với cao tầng Lục Đạo, đó là chuyện có quan hệ đến phụ nữ, thủ hạ Lục Đạo chỉ có thể dùng chính thực lực của bản thân ra theo đuổi mà thôi, không được cường chế chiếm đoạt, nếu không chuyện tốt chưa đến mà việc xấu ùn ùn kéo tới rồi, phải biết rằng trong số những nữ tu thuộc nhiều môn phái khác nhau đó, có rất nhiều người là vợ hoặc con gái của đám người đồng hành, nếu xuất hiện việc cướp đoạt, nhất định sẽ dẫn đến tình trạng nội bộ tám mươi triệu người sẽ lục đục xào xáo.
- Lúc cần thiết, Lục Đạo phải giết gà dọa khỉ mới được!
Trước mặt sáu vị Tướng Chủ, giọng điệu Dương Khánh vô cùng mạnh mẽ, kiên quyết đến mức hung ác tàn nhẫn!
Miêu Nghị tránh khỏi khỏi phải liếc mắt nhìn Dương Khánh đang vô cùng bình tĩnh, mọi chuyện hiển nhiên đều nằm trong dự đoán của Dương Khánh, sau khi than thở một lúc thì càng thêm tin tưởng Dương Khánh hơn.
Đám ngũ Thánh Vân Ngạo Thiên âm thầm trao đổi ánh mắt, bọn họ vẫn giữ được bình tĩnh.
- Thôi được rồi, việc này không nên tranh cãi quá mức ầm ĩ, chuyện phân phối ra sao thì để cho Dương Khánh chủ trì đi.
Miêu Nghị mở miệng nói một câu đàn áp mọi tranh cãi xuống dưới.
Đám người Lục Đạo cãi nhau đến đỏ mặt tía tai đều quay lại nhìn Dương Khánh, ánh mắt đã ôn hòa hơn nhiều, thậm chí còn có người chắp tay lấy lòng:
- Chuyện này phải phiền đến Đại Chấp Sự rồi.
Ánh mắt Kim Mạn nhìn về phía Miêu Nghị mang theo chờ mong, nàng cảm thấy Miêu Nghị sẽ không để Vô Lượng Đạo chịu thiệt đâu.
Miêu Nghị lấy ra sáu vòng tay trừ vật, lần lượt ném cho sáu vị Thánh Chủ:
- Đây là người của các ngươi ở bên ngoài mang tài nguyên tu luyện đến, nhưng ta cảm thấy hơi buồn bực, có câu nói rắn chết trăm năm vẫn còn độc. Lục Đạo đã xưng hùng thiên hạ năm đó, cho dù đã sụp đổ rồi, nhưng con đường lui ắt hẳn phải có chứ, nhiều năm trừ hàng như thế, vậy mà chỉ có chút ít tài nguyên thế này, các ngươi có tin được không?
Nói đến chuyện này, đừng nói đến những người khác, ngay cả Kim Mạn cũng hơi lúng túng, đương nhiên tài nguyên bên ngoài sẽ không ít đến vậy, mà bọn họ không xác định được lời nói của Miêu Nghị là thật hay giả, trong tình huống không quá nắm chắc, làm sao có thể đường đột mang toàn bộ gia sản của bọn họ đưa cho Miêu Nghị cho dù bọn họ đồng ý thì những người ở ngoài cũng sẽ không đồng ý. Vì thế bọn họ chỉ có thể mắt nhắm mắt mở, không tạo áp lực quá lớn với người bên ngoài. Thử đưa một phần nhỏ giao cho Miêu Nghị rồi nhìn xem, nếu có tổn thất gì cũng sẽ không bị thiệt thòi lớn.
Cho dù đó chỉ là một phần nhỏ mà thôi, nhưng đó cũng là một phần tài phú kinh người, nếu không tính mấy chục triệu người vừa đến đây thì chừng đó cũng đủ để người trong Luyện Ngục dùng trong trăm năm.
Còn chuyện Miêu Nghị có tham ô hay không, bọn họ không quá lo lắng, dù sao bên ngoài và bên trong vẫn có liên hệ, bọn họ đều biết đưa vao bao nhiêu thứ, chỉ cần kiểm kê một lát là có thể biết Miêu Nghị có ăn chặn ăn bớt gì không rồi.
Kim Mạn hơi lúng túng cất lời:
- Người ở bên ngoài suy nghĩ hơi nhiều, chỉ tạm thời mang đên một bộ phận thôi.
Miêu Nghị đoán được sự việc là thế, nói rất thẳng thắn:
- Bên ngoài ta làm việc cần một khoản chi tiêu cũng không nhỏ. cần đến sự trợ giúp của Lục Đạo về tài lực, yêu cầu này không cao, những việc tiếp theo các người sẽ bàn bạc cùng Dương Khánh để có điều mục phân chia rõ ràng, ắt hẳn các ngươi sẽ không quá keo kiệt, phải không?
Làm sao có chuyện để Lục Đạo độc chiếm lợi ích còn mình thi chẳng có gì được, ít nhất hắn có một cái hư danh “Thánh Vương”, hiện tại trên tay của hắn cũng thiếu thốn, cần phải nuôi một gia đình lớn, vì thế hắn nhất định phải nhúng tay chia sẻ tài nguyên Lục Đạo này. Trước kia hắn còn phải cố kỵ Vô Lượng Đạo, hiện tại đã có sức mạnh phản kháng, chỉ có người ngu mới không chiếm lượng tài nguyên lớn như vậy.
- Vâng!
Cho dù là tình nguyện hay không tình nguyện, nói chung bọn họ đều phải đồng ý.
Đám người trên vách núi bàn bạc lề mề một số người bên dưới đã không chịu nổi, vì thế đã có người hô lên, thanh âm giòn tan:
- Gia gia!
Một thân ảnh không thèm khống chế bay thẳng đến bên này, sau đi hạ xuống vách núi, mọi người quay đầu lại nhìn, đó chính là Vân Nhược Song.
Trước mặt nhiều người xa lạ đến vậy, Vân Nhược Song mang theo bộ dạng ngoan ngoãn nghe lời, tiến đến trước mặt Vân Ngạo Thiên hành lễ:
- Cháu gái bái kiến gia gia!
Dạ Hành Không kinh ngạc nói:
- Đây là cháu gái của Thánh Chủ?
Vân Ngạo Thiên lộ ra vẻ trìu mến hiếm có, hắn khẽ gật đầu
Thấy không có việc gì xảy ra, Kiều Công Công và Vân Hà cùng đệ tử Vân gia đều lần lượt bay đến hành lễ gặp mặt.
Người Vân gia đã dẫn đầu, đám người Mục Phàm Quân cũng không đứng một chỗ nữa, chạy đến bái kiến. Âu Dương Quang và An Như Ngọc đã xa cách nhau thật lâu, giờ mới được gặp ánh mắt quấn quýt lấy nhau khó bỏ.
Trông thấy trật tự sắp bị đảo loạn hết cả, Dương Khánh cất giọng nhàn nhạt.
- Tất cả đều trở về vị trí của mình đi vẫn chưa đến lúc phân chia đâu.
Ngũ Thánh cũng phối hợp, dặn hết thảy đệ tử nhà mình trở về.
Miêu Nghị không tiếp tục nhúng tay vào những việc tiếp theo nữa, hắn buông tay để Dương Khánh xử lý, trước mặt mọi người Dương Khánh đã nói rõ rồi, mấy chục triệu người vừa đến đây vẫn còn nhiều nghi kỵ, đương nhiên sẽ những người quen biết dẫn đầu là tốt nhất.
Đối với chuyện này Lục Đạo cũng không phản đối, cũng tỏ vẻ sẽ phối hợp giấu giếm những người kia, để bọn họ vẫn nghĩ nơi đây là Đại Thế Giới.
Sau khi thống nhất ý kiến, không còn ai phản đối nữa, hiệu suất chấp hành mệnh lệnh tăng lên nhanh chóng, tám mươi triệu nhân mã được đưa lên trên không để ngắm nhìn cảnh sắc mỹ lệ trên toàn bộ tinh cầu này. Ảo cảnh thần bí khó lường ở xa xa cũng khiến cho hàng chục triệu người vừa mới đến sợ hãi thám phục không ngừng, một số nơi còn lại thì sáu vị Tướng Chủ đều không dẫn bọn họ đến xem, chỉ giúp bọn họ nhận thức một vài tinh cầu trước kia đã từng phong ấn sáu vị Tướng Chủ, trên thực tế thì những tinh cầu này cũng là những tinh cầu thích hợp để sinh sống, trải qua rất nhiều năm, tất cả đều xanh um tươi tốt.
Tóm lại, sáu người muốn để cho tám mươi triệu người kia xác nhận mình đã đi đến Đại Thế Giới, còn những chuyện linh tinh tiếp theo sau đó, hiện tại Dương Khánh sẽ nói cho bọn hắn biết, Miêu Nghị sẽ trở về tiểu thế giới, đồng thời cũng mang theo thư tay của bọn hắn.
Ngay trên tinh cầu phong ấn sáu vì Tướng Chủ, chỉ trong vòng một ngày, những tin tức cần thiết đều đã được truyền tải đầy đủ.
Có được số lượng nhân mã lớn như thế này là tốt lắm rồi, về chuyện phân chia thế nào thì trong lòng năm Thánh đã tính toán xong xuôi, tuân theo nguyên tắc nhân mã nhà nào sẽ về nhà đó, những tu sĩ ban đầu thuộc về lục quốc cũng sẽ phân chia giống hệt như cũ.
Nhưng vẫn có một việc Dương Khánh liên tục nhấn mạnh với cao tầng Lục Đạo, đó là chuyện có quan hệ đến phụ nữ, thủ hạ Lục Đạo chỉ có thể dùng chính thực lực của bản thân ra theo đuổi mà thôi, không được cường chế chiếm đoạt, nếu không chuyện tốt chưa đến mà việc xấu ùn ùn kéo tới rồi, phải biết rằng trong số những nữ tu thuộc nhiều môn phái khác nhau đó, có rất nhiều người là vợ hoặc con gái của đám người đồng hành, nếu xuất hiện việc cướp đoạt, nhất định sẽ dẫn đến tình trạng nội bộ tám mươi triệu người sẽ lục đục xào xáo.
- Lúc cần thiết, Lục Đạo phải giết gà dọa khỉ mới được!
Trước mặt sáu vị Tướng Chủ, giọng điệu Dương Khánh vô cùng mạnh mẽ, kiên quyết đến mức hung ác tàn nhẫn!