Rất hiển nhiên, Duẫn Chiếu vừa chết, ngũ long pháp bảo liền mất đi khống chế.
- Ngăn cản hắn!
Duẫn Minh gào lên, nhanh chóng xoay người đánh về phía ngũ long pháp bảo, như muốn một lần nữa nắm trong tay pháp bảo.
- Hai cánh tay Diêm Tu run lên, hất ra khối thi thể đang cầm nắm trong tay, khẩn cấp đuổi theo, cướp đoạt pháp bảo.
Duẫn Quang đánh tới, vung đao nổi giận chém chặn, tu vi của hắn cao hơn Diêm Tu hai cấp. Diêm Tu không tránh khỏi tốc độ chặn lại của hắn.
Trong nháy mắt Diêm Tu một hóa thành mười mười Diêm Tu cùng nhau lao ra, lập tức làm cho Duẫn Quang luống cuống tay chân.
- A!
Một tiếng kêu thảm thiết thê lương vang lên, u minh quỷ trảo lại xuất hiện, trảo ảnh hỗn loạn trực tiếp xé Duẫn Quang thành mảnh nhỏ.
Đường đường là một tu sĩ Thái Liên tam phẩm nhưng lại không ngăn được một kích của tu sĩ Thái Liên nhất phẩm, sự cường hãn của Âm hồn thông dương quyết quả thực không cần bàn cãi.
Duẫn Minh vừa làm phép hấp thụ ngũ long pháp bảo sắp rơi xuống mặt biển tới tay quay đầu nhìn lại, thất kinh, không nói hai lời, lập tức chạy trốn tránh né, như muốn nắm trong tay ngũ long pháp bảo trước rồi hãy nói.
Dựa vào tốc độ của Diêm Tu, căn bản đuổi không kịp hắn.
Thời khắc mấu chốt, ầm một tiếng nổ vang, một tiếng “vù” hiện lên, Diêm Tu quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Miêu Nghị đã ra khỏi Đả Bất Lạn, lăng không cầm trong tay Phá pháp cung, dây cung trên tay rung động, một đạo lưu quang mang theo sương mù mông lung đuổi thẳng theo Duẫn Minh.
Tựa hồ gần như đồng thời, Miêu Nghị truyền âm đến:
- Bắt sống hắn!
Diêm Tu ngẩn ra, dựa vào tu vi của hắn đuổi theo đối phương khả năng không lớn, bắt chết cũng khó khăn, còn muốn bắt sống? Chẳng lẽ đại nhân thật sự cho rằng dựa vào một cây Phá pháp cung ngũ phẩm là có thể quật ngã đối phương?
Nhưng khẩu khí của Miêu Nghị rất chắc chắc, thần thái ngạo nghễ, nói xác thực là ngạo mạn, khinh miệt nhìn Duẫn Minh vội vàng chạy trốn, hoàn toàn không để Duẫn Minh vào trong mắt, một cánh tay bắt cung, hoàn toàn không có bất kỳ ý tứ đuổi theo.
Duẫn Minh chiếm được ngũ long pháp bảo đang vội vàng chạy trốn vội và xóa đi pháp ấn của Duẫn Chiếu bên trong pháp bảo, in dấu xuống ấn ký của mình, còn chưa kịp tính toán phương pháp khống chế, đã bị động tĩnh dị thường phía sau làm cho kinh hãi quay đầu lại.
Phá pháp cung! Hắn vừa nhìn cũng nhận ra được, cũng không phải là chưa từng thấy, chẳng qua đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy trên mũi tên có bám theo sương mù mông lung.
Uy lực của Phá pháp cung như thế nào hắn dĩ nhiên rất rõ ràng, chính là một cây Phá pháp cung ngũ phẩm muốn làm gì một Thái Liên tu sĩ như hắn cũng không khó khăn. Dĩ nhiên, dưới tình huống không có bất kỳ phòng ngự nào bị bắn trúng chắc chắn sẽ chết, Phá pháp cung là đại sát khí của Thiên đình, uy lực công kích kinh người.
Tốc độ của lưu quang bắn tới quá nhanh, phản ứng đầu tiên của Duẫn Minh chính là phòng ngự, trốn cũng trốn không xong, thứ đồ chơi này có thể đuổi giết, lôi ra một tấm chắn, dùng hết pháp lực chắn trước người, lưu quang trong nháy mắt đụng trúng.
- Ầm!
Dưới sự dập ép, lưu quang hiện hình, lưu tinh tiễn kèm theo phấn hồng mờ mịt hiện hình, hung hăng đụng vào trên tấm chắn, một tiếng nổ mạnh nhô lên cao rung động, lớp phấn hồng mờ mịt trên thân mũi tên theo quán tính đột kích, một mảnh hồng vụ bao phủ cả tấm chắn và người phía sau tấm chắn.
Trong nháy mắt, Duẫn Minh cảm nhận được sát khí làm người ta lạnh tóc gáy, hồng vụ này dĩ nhiên là sát khí gần như thực chất hóa, phải nhiều sát khí mãnh liệt lắm mới có thể ngưng tụ hiện hình? Trên lưu tinh tiễn tại sao có thể có sát khí mãnh liệt như thế?
Càng làm Duẫn Minh sợ hết hồn hết vía chính là: hộ thể pháp cương của hắn lại không cách nào chống đỡ, thứ đồ chơi tương tự thất tình lục dục.
Phấn hồng mịt mù dưới sự va chạm trùng kích mà đến bao phủ trong nháy mắt. Duẫn Minh lại một lần nữa từ trong sương mù phấn hồng bắn ra, bị lực công kích cường đại của lưu tinh tiễn chấn bay ra ngoài, lăng không quay cuồng. Nhưng chậm chạp không cách nào ổn định thân hình của mình.
Không phải hắn không muốn ổn định, mà là sau khi lực ăn mòn của luồng sát khí kinh khủng kia thâm nhập vào cơ thể, trong cơ thể hắn đấu đá lung tung, da thịt bên ngoài cơ thể lại càng nứt ra vô số lỗ hổng, máu tươi chảy ròng, giống như bị vô số lưỡi dao sắc bén cắt vào, cả người hắn đau đớn phát run, đang liều mạng loại trừ sát khí xâm nhập vào trong cơ thể.
Sau một tiếng “ầm”, lưu tinh tiễn lăng không quay cuồng quay về.
Diêm Tu nhanh chóng đuổi theo Duẫn Minh vẻ mặt thống khổ không chịu nổi cũng âm thầm kinh hãi. Có chút không biết rõ trên lưu tinh tiễn mà Miêu Nghị bắn ra rút cuộc có thứ gì bám vào, lại biến Duẫn Minh thành như vậy.
Nhìn thấy Diêm Tu đánh tới, Duẫn Minh liều chết tự vệ, vung đao chém loạn, không biết làm sao đã không thể khống chế được cơ thể, đã là lòng người đại loạn.
Trảo ảnh dày đặc hỗn loạn chợt lóe.
- A!
Duẫn Minh hét thảm một tiếng, một bàn tay cầm ngũ long pháp bảo đã bạo huyết cắt đứt, rơi vào trên tay Diêm Tu, cánh tay cầm đao ngay cả bả vai cũng bị Diêm Tu cào xuống. Diêm Tu lắc mình đến phía sau mái tóc muối tiêu tung bay, cũng không thèm nhìn một cái lạnh lẽo... lãnh khốc. Trở tay một trảo cắm vào phía sau lưng Duẫn Minh, trực tiếp giữ xương cột sống Duẫn Minh máu chảy đầm đìa, làm đối phương không thể nhúc nhích, “Vù” một tiếng, nhấc người trở về trước mặt Miêu Nghị.
Miêu Nghị thu Phá pháp cung lạnh lùng quét mắt nhìn Duẫn Minh đang thống khổ run rẩy còn da thịt đang không ngừng xé rách, hai tay khoác lên trên bả vai Diêm Tu và Duẫn Minh, nhanh chóng thi triển Tinh Hỏa quyết loại trừ dị vật trong cơ thể hai người.
Một lúc lâu, Diêm Tu mới thở phào nhẹ nhõm. Cái đầu vẫn rủ xuống rốt cục cũng ngẩng lên, ảnh hưởng của ham muốn đối với hắn vẫn rất lớn, làm hắn cũng có chút khó có thể điều khiển tự động, nếu không vừa rồi phương pháp xử lí tốt nhất chính là trực tiếp đánh chết Duẫn Chiếu, chứ không phải làng phí thời gian chui vào trong cơ thể Duẫn Chiếu mượn cơ hội dụ dỗ giết chết hai vị khác.
Hắn biết rõ thất ngộ vừa gặp phải thiếu chút nữa sẽ khiến hắn gặp phải phiền toái, nếu không phải năng lượng Đả Bất Lạn của Miêu Nghị bị đánh tan trước khi giải quyết Duẫn Chiếu, Miêu Nghị sợ là sẽ bị Đả Bất Lạn của mình khóa kín, chỉ sợ trong lúc nhất thời cũng khó từ bên trong Đả Bất Lạn thoát thân, cũng không cách nào một mũi tên chế phục Duẫn Minh, còn hắn cũng không cách nào dựa vào tốc độ của mình đuổi theo Duẫn Minh, một khi Duẫn Minh nắm trong tay ở ngũ long pháp bảo một lần nữa quay đầu lại, hậu quả quả thực thiết tưởng không chịu nổi.
- Thuộc hạ thiếu chút nữa gây thành sai lầm lớn.
Diêm Tu xấu hổ cúi đầu.
Miêu Nghị cũng không hồ đồ, trong lòng hiểu, lắc đầu nói:
- Không trách được ngươi, bị thất tình lục dục ảnh hưởng còn có thể đắc thủ, đã là hiếm có.
Lại nhìn về phía Duẫn Minh trong tay Diêm Tu, lạnh lùng nói:
- Vì sao các ngươi lại hạ độc thủ với ta?
- Ngăn cản hắn!
Duẫn Minh gào lên, nhanh chóng xoay người đánh về phía ngũ long pháp bảo, như muốn một lần nữa nắm trong tay pháp bảo.
- Hai cánh tay Diêm Tu run lên, hất ra khối thi thể đang cầm nắm trong tay, khẩn cấp đuổi theo, cướp đoạt pháp bảo.
Duẫn Quang đánh tới, vung đao nổi giận chém chặn, tu vi của hắn cao hơn Diêm Tu hai cấp. Diêm Tu không tránh khỏi tốc độ chặn lại của hắn.
Trong nháy mắt Diêm Tu một hóa thành mười mười Diêm Tu cùng nhau lao ra, lập tức làm cho Duẫn Quang luống cuống tay chân.
- A!
Một tiếng kêu thảm thiết thê lương vang lên, u minh quỷ trảo lại xuất hiện, trảo ảnh hỗn loạn trực tiếp xé Duẫn Quang thành mảnh nhỏ.
Đường đường là một tu sĩ Thái Liên tam phẩm nhưng lại không ngăn được một kích của tu sĩ Thái Liên nhất phẩm, sự cường hãn của Âm hồn thông dương quyết quả thực không cần bàn cãi.
Duẫn Minh vừa làm phép hấp thụ ngũ long pháp bảo sắp rơi xuống mặt biển tới tay quay đầu nhìn lại, thất kinh, không nói hai lời, lập tức chạy trốn tránh né, như muốn nắm trong tay ngũ long pháp bảo trước rồi hãy nói.
Dựa vào tốc độ của Diêm Tu, căn bản đuổi không kịp hắn.
Thời khắc mấu chốt, ầm một tiếng nổ vang, một tiếng “vù” hiện lên, Diêm Tu quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Miêu Nghị đã ra khỏi Đả Bất Lạn, lăng không cầm trong tay Phá pháp cung, dây cung trên tay rung động, một đạo lưu quang mang theo sương mù mông lung đuổi thẳng theo Duẫn Minh.
Tựa hồ gần như đồng thời, Miêu Nghị truyền âm đến:
- Bắt sống hắn!
Diêm Tu ngẩn ra, dựa vào tu vi của hắn đuổi theo đối phương khả năng không lớn, bắt chết cũng khó khăn, còn muốn bắt sống? Chẳng lẽ đại nhân thật sự cho rằng dựa vào một cây Phá pháp cung ngũ phẩm là có thể quật ngã đối phương?
Nhưng khẩu khí của Miêu Nghị rất chắc chắc, thần thái ngạo nghễ, nói xác thực là ngạo mạn, khinh miệt nhìn Duẫn Minh vội vàng chạy trốn, hoàn toàn không để Duẫn Minh vào trong mắt, một cánh tay bắt cung, hoàn toàn không có bất kỳ ý tứ đuổi theo.
Duẫn Minh chiếm được ngũ long pháp bảo đang vội vàng chạy trốn vội và xóa đi pháp ấn của Duẫn Chiếu bên trong pháp bảo, in dấu xuống ấn ký của mình, còn chưa kịp tính toán phương pháp khống chế, đã bị động tĩnh dị thường phía sau làm cho kinh hãi quay đầu lại.
Phá pháp cung! Hắn vừa nhìn cũng nhận ra được, cũng không phải là chưa từng thấy, chẳng qua đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy trên mũi tên có bám theo sương mù mông lung.
Uy lực của Phá pháp cung như thế nào hắn dĩ nhiên rất rõ ràng, chính là một cây Phá pháp cung ngũ phẩm muốn làm gì một Thái Liên tu sĩ như hắn cũng không khó khăn. Dĩ nhiên, dưới tình huống không có bất kỳ phòng ngự nào bị bắn trúng chắc chắn sẽ chết, Phá pháp cung là đại sát khí của Thiên đình, uy lực công kích kinh người.
Tốc độ của lưu quang bắn tới quá nhanh, phản ứng đầu tiên của Duẫn Minh chính là phòng ngự, trốn cũng trốn không xong, thứ đồ chơi này có thể đuổi giết, lôi ra một tấm chắn, dùng hết pháp lực chắn trước người, lưu quang trong nháy mắt đụng trúng.
- Ầm!
Dưới sự dập ép, lưu quang hiện hình, lưu tinh tiễn kèm theo phấn hồng mờ mịt hiện hình, hung hăng đụng vào trên tấm chắn, một tiếng nổ mạnh nhô lên cao rung động, lớp phấn hồng mờ mịt trên thân mũi tên theo quán tính đột kích, một mảnh hồng vụ bao phủ cả tấm chắn và người phía sau tấm chắn.
Trong nháy mắt, Duẫn Minh cảm nhận được sát khí làm người ta lạnh tóc gáy, hồng vụ này dĩ nhiên là sát khí gần như thực chất hóa, phải nhiều sát khí mãnh liệt lắm mới có thể ngưng tụ hiện hình? Trên lưu tinh tiễn tại sao có thể có sát khí mãnh liệt như thế?
Càng làm Duẫn Minh sợ hết hồn hết vía chính là: hộ thể pháp cương của hắn lại không cách nào chống đỡ, thứ đồ chơi tương tự thất tình lục dục.
Phấn hồng mịt mù dưới sự va chạm trùng kích mà đến bao phủ trong nháy mắt. Duẫn Minh lại một lần nữa từ trong sương mù phấn hồng bắn ra, bị lực công kích cường đại của lưu tinh tiễn chấn bay ra ngoài, lăng không quay cuồng. Nhưng chậm chạp không cách nào ổn định thân hình của mình.
Không phải hắn không muốn ổn định, mà là sau khi lực ăn mòn của luồng sát khí kinh khủng kia thâm nhập vào cơ thể, trong cơ thể hắn đấu đá lung tung, da thịt bên ngoài cơ thể lại càng nứt ra vô số lỗ hổng, máu tươi chảy ròng, giống như bị vô số lưỡi dao sắc bén cắt vào, cả người hắn đau đớn phát run, đang liều mạng loại trừ sát khí xâm nhập vào trong cơ thể.
Sau một tiếng “ầm”, lưu tinh tiễn lăng không quay cuồng quay về.
Diêm Tu nhanh chóng đuổi theo Duẫn Minh vẻ mặt thống khổ không chịu nổi cũng âm thầm kinh hãi. Có chút không biết rõ trên lưu tinh tiễn mà Miêu Nghị bắn ra rút cuộc có thứ gì bám vào, lại biến Duẫn Minh thành như vậy.
Nhìn thấy Diêm Tu đánh tới, Duẫn Minh liều chết tự vệ, vung đao chém loạn, không biết làm sao đã không thể khống chế được cơ thể, đã là lòng người đại loạn.
Trảo ảnh dày đặc hỗn loạn chợt lóe.
- A!
Duẫn Minh hét thảm một tiếng, một bàn tay cầm ngũ long pháp bảo đã bạo huyết cắt đứt, rơi vào trên tay Diêm Tu, cánh tay cầm đao ngay cả bả vai cũng bị Diêm Tu cào xuống. Diêm Tu lắc mình đến phía sau mái tóc muối tiêu tung bay, cũng không thèm nhìn một cái lạnh lẽo... lãnh khốc. Trở tay một trảo cắm vào phía sau lưng Duẫn Minh, trực tiếp giữ xương cột sống Duẫn Minh máu chảy đầm đìa, làm đối phương không thể nhúc nhích, “Vù” một tiếng, nhấc người trở về trước mặt Miêu Nghị.
Miêu Nghị thu Phá pháp cung lạnh lùng quét mắt nhìn Duẫn Minh đang thống khổ run rẩy còn da thịt đang không ngừng xé rách, hai tay khoác lên trên bả vai Diêm Tu và Duẫn Minh, nhanh chóng thi triển Tinh Hỏa quyết loại trừ dị vật trong cơ thể hai người.
Một lúc lâu, Diêm Tu mới thở phào nhẹ nhõm. Cái đầu vẫn rủ xuống rốt cục cũng ngẩng lên, ảnh hưởng của ham muốn đối với hắn vẫn rất lớn, làm hắn cũng có chút khó có thể điều khiển tự động, nếu không vừa rồi phương pháp xử lí tốt nhất chính là trực tiếp đánh chết Duẫn Chiếu, chứ không phải làng phí thời gian chui vào trong cơ thể Duẫn Chiếu mượn cơ hội dụ dỗ giết chết hai vị khác.
Hắn biết rõ thất ngộ vừa gặp phải thiếu chút nữa sẽ khiến hắn gặp phải phiền toái, nếu không phải năng lượng Đả Bất Lạn của Miêu Nghị bị đánh tan trước khi giải quyết Duẫn Chiếu, Miêu Nghị sợ là sẽ bị Đả Bất Lạn của mình khóa kín, chỉ sợ trong lúc nhất thời cũng khó từ bên trong Đả Bất Lạn thoát thân, cũng không cách nào một mũi tên chế phục Duẫn Minh, còn hắn cũng không cách nào dựa vào tốc độ của mình đuổi theo Duẫn Minh, một khi Duẫn Minh nắm trong tay ở ngũ long pháp bảo một lần nữa quay đầu lại, hậu quả quả thực thiết tưởng không chịu nổi.
- Thuộc hạ thiếu chút nữa gây thành sai lầm lớn.
Diêm Tu xấu hổ cúi đầu.
Miêu Nghị cũng không hồ đồ, trong lòng hiểu, lắc đầu nói:
- Không trách được ngươi, bị thất tình lục dục ảnh hưởng còn có thể đắc thủ, đã là hiếm có.
Lại nhìn về phía Duẫn Minh trong tay Diêm Tu, lạnh lùng nói:
- Vì sao các ngươi lại hạ độc thủ với ta?